Chương 5: Tỉ lệ tử vong và dân số thời Trịnh - Nguyễn.
Chỉ thấy Trâu bắt đầu chân trước chân sau, chùn gối, khom người tay đưa lên ngàng gò má để bảo vệ mặt.
Động tác khom người thủ thế.
Vốn là con nhà võ, cha là người mở võ đường duy nhất trong làng dạy võ, cũng coi như hơi trải sự đời nhưng Thị Linh vẫn chưa thấy kiểu thủ thế như vậy bao giờ.
_ Mày làm cái gì đấy!?
_ Cô kệ con, cứ đánh đi.
Thị Linh bán tín bán nghi nhưng thấy hắn trả lời chắc chắn vậy thì cũng ko nghĩ nhiều.
Thế là nhấc tay đấm thẳng một đấm, mục tiêu là đầu của hắn, nhưng bị Trâu hơi ngửa người ra sau né được.
Thị linh thấy vậy thì rút tay về, tiến thêm một bước tiếp tục tung một cú đấm thẳng.
Thấy vậy Trâu nhấc chân di chuyển một bước nhỏ sang trái đồng thời nghiêng vai nhẹ nhàng né tránh được nắm đấm đồng thời lùi lại hai ba bước kéo dài khoảng cách, hai chân nhảy nhót nhẹ tại chỗ, mắt tập chung nhìn thẳng.
Lúc này Thị Linh bỗng thấy căng thẳng, tuy trước mặt chỉ là một thằng nhóc kém mình mottj tuooie nhưng, ánh mắt và thần thái này khiến thị nhớ đến lúc đối mặt vơi scha mình, không khác đi đâu được, cái cảm giác sợ hãi đấy.
Nhưng làm sao có thể như vậy được chứ, nó chỉ là một thằng nhóc thôi.
Thị Linh Vội vàng lắc đầu xua tan xuy nghĩ đấy đi.
Đúng lúc này, Nhân lúc Thị linh mất tập chung thì trâu nhủ thầm " cơ hội "
Sau đó hắn bước một bước dài, sau đó tung một cú đấm thọc, cú đấm được mệnh danh là nhanh nhất trong quyền anh (Mohamet Ali có thể tung 3 cú đấm thọc -jab trong hơn 1 giấy).
Đúng như dụ đoán khi nắm tay chỉ còn cách mặt thị Linh rất gần rồi thị mới kịp phản ứng, Thị Linh còn chưa biết làm thế nào chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn nắm tay nhỏ nhỏ cách ngày càng gần.
Lúc nắm đấm chỉ còn cách mũi thị Linh đúng một ngón tay thì dừng lại.
Trâu hạ nắm tay xuống cười hì hì.
_Cô gan đấy, vậy mà không nhắm mắt lại, nhưng thua rồi nhé hehe!!
Thị linh nhìn hắn cười toe toét không thể tin là mình thua được, rõ ràng mới hôm trước bản thân vừa mới xách váy đuổi cả hai thằng ra tận ngoài đồng rồi đuổi ngược về nhà mà bây giờ lại thua.
Làm sao được, thị Linh tức tối giở tính trẻ con.
_ Ứ chịu, lúc nãy không tính, chơi lại.
Trâu nhún vai, dù gì cũng không có việc gì làm cả, như Thị Linh nói ấy, chơi chơi một tý.
Thế là hắn lại bắt đầu giơ hai tay lên phòng thủ.
Ngoại trừ cân nặng trong thì võ thật thi đấu có một số đẳng cấp nghiêm ngặt về kỹ thuật rất khó để vượt qua.
Đó là: Nghiệp dư - bán chuyên - chuyên nghiệp - đội tuyển - thể giới.
Một dân nghiệp dư rất khó để đánh trúng được một võ sĩ chuyên nghiệp và gần như không có khả năng hạ được võ sĩ đó trên võ đài.
Cũng giống như một đứa trẻ thì không bao giờ hạ được một võ sĩ bán chuyên như hắn vậy.
Tuy là thân thể nhỏ lại nhưng kỹ nằng quyền anh của hắn không hề giảm đi chút nào.
Những nắm đấm của Thị Linh Trong mắt hắn chẳng khác nào một đứa trẻ đáng vui đùa (Mà nó trẻ thật).
Thậm trí hắn còn không cần dùng đến Toàn Lực Tập Trung (Tên kỹ năng) để né tránh.
Thế là xuất hiện hình ảnh Thị Linh đánh trái hắn né phải, tiến lên thì lùi, thỉnh thoảng hắn lại dùng cách di chuyển vòng tròn trong võ thuật hiện đại vòng ra sau thỉnh thoảng vỗ vai thị linh một cái.
Trêu đến mức con bé tức xịt khói đầu mà không đánh trúng hắn đc cái nào.
Thế là Thị Linh tức tối bỏ đi vào nhà còn hắn vẫn đứng cười haha,
Cho chừa cái thói điêu ngoa đánh đá.
Hắn ngửa đầu nhìn trời đoán chắc tầm gần 12 giơ rồi.
Vì Người xưa thường ko có thôi quen ăn cơm trưa nên ko phải đi nấu cơm.
Nhịn!!
Thị Linh dỗi bỏ vào trong nhà,còn ông Lúy giờ này cũng đang mắc võng ngủ trưa.
Hắn thì đói quá méo ngủ được, nên nghĩ ra cách uống nước chống đói.
Thôi cố nhịn đến tối vậy.
Xem ra sau này phải nghĩ cách kiếm tiền để tìm cái ăn, không thì kế hoạch cao trên m7 phá sản mất.
Có lẽ trong quận huyện hoặc thành trì lớn lớn sẽ có cảnh giăng đèn kết hoa, vui chơi thâu đêm nhưng trong ngôi làng nhỏ chưa đầy 500 người như thế này thì hoạt động giải trí duy nhất về đêm đấy là đẻ con.
Đấy cũng chính là lý do nhiều gia đình nghèo đến không có cơm ăn nhưng cũng đều đẻ tận 7,8 đứa.
(Thế mới thấy ông nào phát minh ra bao cao su quả là vĩ đại)
Vốn đã nghèo lại đẻ nhiều thì các con lại càng không có ăn công thêm điều kiện y học và kinh tế lúc bấy giờ khiến tỷ lệ trẻ em sống tới trưởng thành (14 tuôi) chỉ có 60%.
Tức là trung bình một gia đình đẻ 7 đứa con thì chỉ có 3 đứa sống sốt.
Đồng thời khi người sống đến 4,50 tuổi thì sức đè kháng bắt đầu giảm xuống, những mầm mống căn bệnh từ lúc trẻ đối ăn đói mặc bắt đầu bùng phát rồi do không có tiền chữa bệnh hoặc không chưa được nên cũng ra đi sớm.
Chưa kể mấy năm này chiến tranh liên miên, theo thống kê thì trọng 50 năm phân tranh cả hai bên tổn thất mất 500 ngàn người cả bình dân và binh lính, chưa kể số dân thường chết đói.
Vậy nên dù đằng ngoài có được vùng đồng bằng sông Hồng trù phú cung cấp lương thực nhưng dân số vẫn không quá 5 triệu người.
Vậy thì càng chưa nói đến vùng dằng trong lúc này vẫn chưa chiếm được vùng đồng bằng sông Cửu Long rộng lớn, địa phận lúc bấy giờ chỉ có từ vùng Quảng Bình đến Phú Yên thì chắc dân số không đến được 4 triệu người.
tổng cộng cả nước thời này không thể quá được 10 triệu dân.
Chính vì vậy hai bên mới chọn vùng Nghệ an có địa thế hẹp dài để giằng co suốt 150 năm không nhả.
Ấy vậy mới thấy ngày xưa xem phim tàu cứ thấy mấy ông động một tí là hô lên 2,30 vạn (chưa biết chém hay thật) đại quân cứ như đi chợ, kéo quân đi đánh nước ta thì toàn 90-100 vạn thì mới thấy nó đông như thế nào, lại càng nể phục người xưa hơn.
Thấy trong mấy cuốn truyện xuyên không thì mấy thằng hay đồi làm vua làm tướng lắm, vua với tướng thì ai chả muốn làm.
Vấn đề là hiện tai chính quyền vẫn còn trong tay nhà Hậu Lê, các thế lực nhà Mạc-Trịnh _-Nguyễn cũng đáng lăm le chiếm lấy thiên hạ, mà con cái của họ những thế hệ đời đầu lại còn lên nắm quyền trong thời chiến thì đell có thằng nào là ngu dốt cả.
Người dân tuy có bị đô hộ nhưng không rơi vào tay ngoại xâm.
Chưa nói đến sau mấy lần triều đình bắt lính thì không biết liệu hắn có gom đủ 5 vạn binh lính không,không có trong tay ngần ấy lính mà đòi chống đối chính quyền thì chỉ có đi chết thôi.
Chưa kể một người sống ở thời hiện đại còn không hiểu nổi cách thức và cơ cấu quân sự hiện đại thì đừng mong về quá khứ đùng cái trở thành tướng giỏi được.
Tổng hợp nhiều thứ như vậy lại thì tổng kết lại là, không nên nghịch ngu.
Nghĩ đến tỷ lệ chết người kinh khủng như vậy trâu không khỏi rùng cả mình.
Tỷ lệ chết đói cao như vậy, nếu hắn muốn luyện tập võ nghệ mà mỗi ngày chỉ ăn có 3 củ khoai cùng với mớ rau luộc thì khả năng cao hắn sẽ luyện tập thành tàn phế trước khi chết đói.
Ở hiện đại có một thuật toán gọi là BMR dùng để tính lượng calo của một người ở trạng thái bình thường sẽ tiêu thụ bao nhiêu calo, theo thuật toán này thì hiện tại mỗi ngày hắn cần 887 calo chỉ để duy trì các hoạt động thường ngày.
Mà mấy củ khoai ấy tính cả nước tương chết no cũng méo đủ 200 calo, chưa kể khi luyện tập phải tính thêm chỉ số TDEE vào nữa thì lượng calo cần thiết ít nhất cũng phải 1800 calo.
Vậy vấn đề lại đến tiếp, hắn cần một lượng lớn đồ ăn để bù đắp 1600 calo thâm hụt kia, thậm chí trong tương lai sẽ cần nhiều hơn.
Muốn vậy hắn phải thiết kế một chế độ dinh dưỡng cùng luyện tập phù hợp với lứa tuổi hiện tại. cái này đơn giản, nghề cũ, làm 15 phút là xong nhưng quan trọng là số thức ăn đấy sẽ lấy ở đâu ra.
Mà muốn có ăn thì phải có tiền, xem mấy truyện xưa thì thấy chúng nó kiếm tiền toàn bằng thức ăn với đạo văn là nhanh giàu thôi, thấy cũng ok lắm nên có lẽ hắn sẽ thử theo cách này.
Trâu càng nghĩ càng thấy chỉ có cách như vậy, càng yên tâm thì càng buồn ngủ, càng buồn ngủ thì tiện tay đắp tấm chiếu lên người đánh một giấc.
Thế là kết thức một ngày dài ở thời Trịnh - Nguyễn.