Chương 4: Kỹ Thuật chiến đấu hai tay - Quyền Anh.
Trong lúc Trâu đang mệt đầu suy nghĩ làm cách nào để cải thiện cuộc sống thì đăng sau có tiếng nói.
_Ê Trâu, mày đang làm gì đấy?!
Hắn ngoảnh lại đằng sau nhìn lại, thì ra là Thị Linh ko biết nó ra đây làm gì nhưng Trâu vẫn đáp lại.
_ Dạ, cô kêu con có việc gì ạ?
Thị Linh nhìn nó vẫy vẫy tay rồi cười nói.
_ Ra tập võ thuật với tao đi.
Hắn nghe vậy thì không hiểu sao suýt co chân chạy mất dép (Tuy là đang đi chân đát)
Rỗ rãng là nụ cười Thị Linh rất ngây thơ nhưng trong mắt hắn lại vô số tội.
Theo như trí nhớ trước kia thì con nhỏ này toàn mượn cớ học tập võ thuật để lôi hắn với thằng Sứt ra để luyện tay, mẹ nó, nếu như được học đến nơi đến chốn thèo méo nói, đằng này toàn mượn cớ để rượt đánh hai bọn nó, nhiều hôm phải chạy từ nhà ra tận đồng nó mới tha không đuổi đánh nữa.
Theo ý ông Lúy là định cho con trai kế thừa nghề võ còn con gái cho học chữ để giống con nhà khuê tú, ai ngờ hai kèo trật lất.
Rồi cuối cùng chỉ khổ người hầu bọn tôi.
Đúng là bạo lực gia đình thời nào cũng có mà!!
Trâu lắc đầu nguầy nguậy.
_ Thôi cô tha cho con đi cô, tấm thân nhỏ bé này không chịu nổi giông tố đâu hay cô đợi thằng Sứt về rồi luyện tập với nó (Sứt: Thằng chóa!!!!)
Thị Linh ra vẻ tức giận lắc đầu nguầy nguậy.
_ Không chịu, tao muốn bây giờ cơ!!
Đúng là cái tính con nhà giàu nuông chiều từ bé, nói gì thì nới hắn cũng còn lấu mới chịu trở thành bao đấm cho một con nhóc đâu.
Thi Linh tức giận chống nạnh nói.
_ Đã thế từ sau tao bảo thầy tao không cho mày đứng nghe tao học chữ nữa!!
_ Ơ kìa...
Trâu nghe thế thì luống cuống, không cho đứng nghe nữa thì làm sao mà hắn học chữa được, không biết chhuwx thì làm sao vượt qua được 90% đân số để trở thành " người thành công được "
Thấy hắn cuống lên thì Thị Linh đắc ý cười.
_Sao, có chịu không thì bảo?!
Chẳng nhẽ mình lại chịu ăn đấm thật à,bỗng lúc này đầu hắn nhảy số, hay tay ôm bụng.
_ Ui ui, con cụng muốn lắm ạ, nhưng từ sáng đến giờ mới được có củ khoai con con mà lại phải vác sách vở cho cậu Bành đến tận nhà thầy đồ nên giờ người con không có tí sức nào ạ.
Thị Linh hất cằm nhìn hắn.
_ Có thật là đói không có sức không?!!
Trâu tranh thủ gật gật đầu.
_ Dạ đói lắm ạ, hay để hôm khác đi cô.
Đơn giản, mày đợi tao tí.
Nói rồi Thị Linh lon ton chạy vào trong nhà lấy một củ khoai rồi đen ra giếng rửa xong mới đưa cho hắn.
_ Khoai này, ăn đi.
Trâu nhìn củ khoai rồi lặng thinh, mọe chơi tao à.
kệ mẹ nó vậy, vừa lúc đang đói, hắn cầm lấy củ khoai sống cho vào mồm gặm lấy gặm để.
Thì linh nhìn hắn gặm xong củ khoai thì cười hì hì.
_ Ăn xong rồi đi tập võ cùng tao.
_ Rồi, đi thì đi.
Thế là hai đứa vào kho dọn đồ đạc dụng cụ trong kho ra, cũng chỉ có mấy món binh khí bằng gỗ, đấy cái khóa đá (như kiểu cục tạ ấy),.. cùng một vài thứ linh tinh khác,
Hai đứa trẻ con dọn toát cả mồ hôi đít mới xong.
Bởi vì hôm qua trời trở mưa nên pahir cất hết vào kho nên hôm nay mới pahir mất công dọn ra như vậy, bình thường võ sinh chỉ cần sau buổi tập dọn dẹp để gọn dụng cụ lại là xong thôi.
Trâu cảm giác củ khoai khi nãy mới ăn vào chạy biến đi đâu rồi chứ không còn trong bụng hắn nữa.
Hắn thở hồng họng nói với Thị Linh.
_ Sao cô không đợi người ta đến dọn ra rồi mình cùng tập, dọn ra thế này có khải mệt không!??
Thị Linh lắc lắc đầu.
_ Không được thầy tao không thích thế, thầy bảo con gái lớn rồi không được tụ tập chung với đám con trai, với lại luyện tập cùng mấy người đấy chẳng vui gì cả.
Thì Linh vừa nói vừa bĩu mỗi lên.
Trâu thầm nghĩ trong đầu, tư tưởng cổ hủ, rách việc.
Cả hai ngồi thở dốc một lúc rồi thị Linh đứng dậy ra hiệu cho hắn vòa việc.
Trâu ngửa đầu lên nhìn trời ước lượng bây giờ khoảng hơn 10 giờ.
Trong lòng lại chửi thầm con hâm.
Dù đã sống qua hai đời người nhưng hắn năm nay 8 tuổi rồi lần đầu tiên thấy có đứa 10 giờ trưa lôi nhau ra ra sân để lồng lộn.
kể cả trưa mùa đông cũng chưa gặp bao giờ.
chỉ thấy Thị Linh bắt đầu đứng ra giữa sân hai tay để ngang eo, chân trùng xuống làm thành tư thế trung bình tấn.
bắt đầu dùng hai tay đánh về phía trước, miệng hô lên " Trái Phải- trái phải".
Nhìn thì cũng nghiêm túc đấy nhưng mà đã đánh đấm còn mặc váy trông chửng ra ngô ra khoai gì cả, cũng do bây giờ người ta vẫn chưa chế ra loại vải nỉ thấm nước làm đồ thể thao nên đành chịu.
Trâu biết đấy là một kỹ thuật luyện tập võ thuật của người xưa, chủ yếu dùng để rèn luyện phần thân dưới.
thời hiện đại ít ai luyện tập bằng ách này kể cả hắn cũng chưa từng luyện tập như thế bao giờ bởi đơn giản là ngày sau người ta đã nghĩ ra rất nhiều phương pháp luyện tập khác nhanh và hiệu quả hơn nên những kỹ thuật rèn luyện cũ như thế này đã rất ít người dùng đến.
Nhưng dù vậy hắn vẫn nhìn ra được, dù l;à kỹ thuật đơn giản như vậy nhưng Thị Linh lại làm sai be bét, hạ thấp hiệu quả quả nhiều, gần hư chỉ lãng phí thời gián.
Dù hắn chưa từng luyện tập kỹ thuật này nhưng bởi vì kiếp trước đã từng là một huấn luyện viên cá nhân.
Một trong những bài học không thể thiếu của các huấn luyện viên cá nhân trước khi vào nghề đấy " Giải Phẫu Học "
Giải phẫu học: tìm hiểu cấu trúc con người, ví trí các khớp xương trọng cơ thể, biên độ vận động khớp nối, mảng bám cơ xương,vị trí cơ bắp, tác động vật lý co duỗi khối cơ,...
chính vì vậy chỉ cần biết người khác muốn luyện tập phần vào trong cơ thể sau đó nhìn vào cách họ luyện tập là hắn có thể phán đoán dduocj cách tập luyện đấy có tác dụng hay không.
Chính vì vậy khi nhìn Thị Linh tập luyện kiểu " lãng phí thời gian " như vậy khiến hắn rất khó chịu.
Thế là hắn có lòng tốt chỉnh sửa lại cho Thị Linh.
_ Sai rồi, hạ thấp đùi xuống song song mặt đất
_Gồng cái bụng vào, thẳng lưng lên, muốn thoát vị đĩa đệm à?!!
_ Đừng rướn người về trước,thẳng lên....
Rõ ràng ngày thường có thể kiên trì luyện tập đến hơn 1 nén nhang (Khoảng 15 phút) Thì bây giờ chỉ một lúc đxa khiến thị linh mệt mỏi toát cả mồ hôi, hai chân run run không chịu nổi.
Tại thằng Trâu cứ càm ràm rồi vung tay múa chân chỉ trỏ bảo mình làm theo nó, làm mình không tập trung được.
Thị Linh nghĩ trong đầu chắc chắn vậy.
_ Nè cái thằng kia, mày không luyện tập đi mà đứng đó chỉ trỏ hả có biết làm người khác bực mình lắm không.
Thị Linh tức tối chỉ tay vào mặt Trâu hét thật to.
_ Dạ,, dạ, cô không thích thì thôi, con không nói nữa!!
Thằng Trâu lấy tay gãi gãi đầu, hắn cũng chỉ có lòng tốt thôi mà, không thích thì thôi làm gì phải chỉ tận mặt người ta như vậy.
Thị Linh Tức tối mặc kệ hắn sau đó lại bắt đầu đánh một bài quyền.
_ Ơ cô không đ...
Hắn vừa lên tiếng hỏi Thị Linh không đúng tấn nữa à nhưng chưa kịp nói hết câu thì thấy ánh mát lừ quá nên không giám nói nữa.
Dù không biết bài quyền này là gì nhưng nhìn Thị Linh đấm đá như vậy hắn lại không nhịn được nhắc nhở.
_Dùng eo kìa, eo làm cảnh à?
_Đá tống ngang đừng nhún chân, ngã sấp mặt bây giờ!!
_Đánh đấm kiểu gì mà cứ đưa đầu ra trước thế??
_....
Đang chỉ trỏ hẵng say thì Thị Linh lao tung một cú nộ long cước vào người hắn, may mà bản thân thân thủ cao siêu mới khó khăn mà nghiêng người né tránh.
_ Cô làm cái gì vậy??
Thị Linh tức hổn hển.
_ Tao đã bảo là đùng có chỉ trỏ nữa mày không nghe hả!!?
Đường đường là một huấn luyện viên chuyên nghiệp đẳng cấp quốc tế, một giờ dạy không dưới 2 triệu mà giờ quay về qua khứ đến nỗi cho không cũng bị ngại nói nhiều.
Cảm giác thất bại vl.
Thị Linh chỉ tay vào hắn.
_ Đã mày nói nhiều như thế thì đánh thử với tao xem nào.
Trâu nghe thế thì lắc đầu.
_ Không, con nào giám, ông mà biết thì đánh con chết.
Đm đánh nó lỡ có làm sao thì ông Lúy lột hắn mất.
_Yên tâm, thầy tao không biết đâu, mày mà không chịu thì tao mách thầy mày ăn vụng khoai.
_ Ơ.. rõ ràng là cô cho con cơ mà
_Ơ ơ cái gì, tao không biết!!
Đm con ranh nhớ mặt bố mày, Trâu nghiến răng chửi tầm trong lòng.
Xem ra không còn cách nào khác, nên hắn bèn nói.
_ Cũng được nhưng nói trước là, chỉ cho dùng tay thôi đấy, không được đá.
Sau đấy nghĩ nghĩ lại nói tiếp.
_ Cũng không được cắn.
Thị Linh nghe hắn đồng ý thi vội vàng cười tít mắt gật đầu.
_ Được, được không đá, không cắn chỉ đấm.
Niềm vui bất ngờ, mọi khi dọa nạt mãi không không xong, hôm nay nói mấy câu nó đồng ý cái rụp.
Cuối cũng vẫn phải dùng đến nó, Trâu nghĩ thầm
Kỹ nẵng phụ trợ của huấn luyện viên cấp cao, hướng dẫn tập luyện võ thuật.
Trâu đã phảir dùng hai 2 năm thời gian khổ luyện để luyện tập kỹ năng này đến đỉnh cao của bán chuyên.
Dễ học, dẽ áp dụng, tính tự vệ cao.
Kỹ thuật chiến đấu hai tay - Quyền Anh.