Chương 2: Rất dễ chết.
Từ trong buồng đi ra một người đàn ông trạc tầm 35,36 tuổi, cảo khoảng 1m55 (Theo một số sử sách của Tây Ban Nha Và Pháp thì chiều cao trung bình của người Việt những năm 1800 vẫn vào khoảng 1m50, nêm vào những năm 1600 cao 1m55 là khá rồi) đậm người, tóc búi cao, râu dê, răng nhuộm đen chắp tay sau lưng đi ra.
Liếc nhìn đĩa rau muống luộc, rổ khoai thêm bát tương bần đầy thì nhíu mày.
_Chắt nhiều tương thế, không biết tiết kiệm gì cả!!
Nói xong mới ngồi xuống.
Trâu chỉ đứng sau ghế không nói gì.
Qua trí nhớ thì hắn biết người đàn ông này tên là Nguyễn Văn Lúy, cũng chính là chủ nhà, hồi trẻ từng đi lính, nghe bảo giữ chức bách phu trưởng (chỉ huy 100 người) sau vì trúng đạn súng hỏa mai của quân đàng trong nên phải lui về quê, sau mở một lò võ, ở trong làng này cũng coi như là người có tiếng tăm máu mặt.
Sau đó trong nhà lần lượt đi ra hai người, một thanh niên mặc áo dài, đầu vấn khăn, tinh thần uể oải thấp hơn ông Lúy một chút, cầm chừng chưa được 1m5 nữa. Một người nữa theo sau là một đứa bé trạc tuổi Trâu với Sứt, đầu để tóc ba chỏm vừa dụi mắt vừa đi ra.
Đây là hai đưa con của ông Lúy, người thanh niên là con trai lớn tên là Bành, năm nay 14 tuổi vừa mới qua tuổi vấn khăn, con gái nhỏ tên là Thị Linh, năm nay 9 tuổi, lớn hơn hắn một tuổi.
Hai người lần lượt ngồi xuống.
_ Chúng con mời thầy xơi cơm!!
Thằng Sứt lúc này mới ra sau ghế đứng cùng hắn, thời bây giờ người ở không được phép ăn cơm chung mâm với chủ nhà, chỉ có thể đợi chủ nhà ăn cơm xong thì dọn xuống bếp ăn.
Lúc này Trâu chú ý nhìn xem một nhà ba người, Linh tuổi nhỏ nhất, răng đã nhuộm đen, phía dưới mặc một chiếc váy đụp màu đen phía trên mặc một chiếc áo chéo dài tay, thanh niên tên bành nhưng dáng người gầy gò, lại thích theo văn nên nhìn hơi đơn sơ, gò má gồ cao, tay chân dài nhỏ, lưng hơi khum, mắt thâm do hay thức đêm đọc sách trông chẳng có tý nào giống con nhà võ cả.
Cả nhà còn mỗi ông Lúy nhà nhìn ok, người không cao (so với hiện đai) nhưng dáng đậm người, lưng thẳng vai rộng, khi hít thở có thể nhìn thấy ngực lên xuống đều đều, chứng tỏ hệ tim phổi rất tốt thường xuyên luyện tập thân thể.
Trước kia Trâu từng Làm huấn luyện viên thể hình cho trung tâm lớn nên hắn chỉ cần nhìn sơ qua là biết ông Lúy là người có nghề.
Ông Lúy vốn có 4 người con, người con đầu là Bành, đứa con sau thì bị thủy đậu qua đời, tiếp đến Thị Linh, đứa con cuối vì khó đẻ nên cả hai mẹ con đều không qua khỏi.
Sau khi vợ qua đời thì ổng không chịu lấy vợ nữa mà ở vậy nuôi con đến giờ.
Trâu vừa nghĩ đến đên nhíu mày càng sâu, thời phong kiến điều kiện y học lạc hậu dẫn đến tuổi thụ con người chỉ khoảng 50-60, chưa kể mây snawm nay chiến tranh loạn lạc còn thấp hơn.
Ví dụ như thủy đậu, Ở thời hiện đại chỉ cần mua thuốc về nhà 1 tuần là chữa khỏi nhưng bây giờ lại có thể dễ dàng lấy mạng người một cách dễ dàng.
Xem ra ở thời đại này nếu như không có một cơ thể khỏe mạnh thì nguy cơ đi đời còn cao hơn tai nạn xe bò.
Hắn yên lặng ghi nhớ điều này vào lòng.
Đợi sau khi chủ nhà ăn xong thì đến lượt hắn với thằng Sứt ăn trong bếp.
Khoai ngày xưa ko đc lai giống với bón phân tốt như bây giờ nên mỗi cũ chỉ bằng có 1 nữa thôi, may mà hắn còn nhỏ nên vẫn đủ ăn lửng bụng.
Thằng sứt lất bát tương còn thừa đảy trước mặt nó.
_ Hôm nay tao cố tình rót đầy tương đấy, u tao bảo người mới ốm khỏi pahir ăn nhiều vào, mày chấm với rau mà ăn cho lại sức.
Hắn gật đầu.
_ Mày cũng ăn đi.
Hai thằng ăn rau khoai chấm mắm xong thì Trâu phải đưa bành đi học.
Nói là đưa đi chứ cần hắn đi mang vác sách vở, ngày xưa ko có cặp sách nên ngươì ta thường để sách vở vào một cái như cái tủ rồi vác sau lưng (Tham Khảo mấy cái cặp của thư sinh bên trên phim Tàu ấy), sách có vài quyển mà nặng kinh, phải tầm 5,6 cân chứ chả ít.
Bảo sao thanh niên đi học còng cả lưng.
Lúc ra khỏi nhà thì khoảng 7 giờ sáng, giờ này cũng là lúc bắt đầu có người lục tục đến lò võ.
---------------------------------
Chương trước chỉnh sửa một chút, Ad có chút nhầm lẫn về thời gian vì đa số thời gian luyện võ của người xửa đều là vào buổi chiều vì họ thường bận rộn từ sáng sớm tờ mờ đến chiều, nếu dành thời gian đến võ đường vào buổi sáng thì sẽ ko có thời gian làm việc, ngoài trừ các học trò cùng vài hộ khá giả ra thì buổi chiều mới là thời gian tốt nhất để học tập võ thuật.
-----------------------
Lúc này trời đã sáng hẳn, Trâu cũng có dịp tận mắt nhìn thấy khung cảnh xã hội của Thế kỷ XVII, không giống những gì hắn tưởng tượng về giống người nườm nượp,quần áo cổ trang sặc sỡ như nhưng bộ phim cổ trang Trung Quốc từng xem trên tivi.
Xung quanh hai bên đường toàn là những tòa nhà đất trộn lẫn cỏ rơm cũ kỹ siêu vẹo,ko có quy hoạch, thỉnh thoảng mới thấy loáng thoáng mấy căn nhà gạch cao lớn, người đi đường gầy gò yếu đuối, chiều cao chạc Nguyễn Bành, cứ cúi mặt xuống đất để đi, xung quanh thingr thoảng lại thấy vài người ngồi vạ vật trước mấy gốc cây to hoặc mấy ngôi nhà nhìn khá giả để chờ bố thí.
Tiếng gió mưa trở trời xào xạ, càng khiến cho ngôi làng nhỏ thêm âm u không sức sống.
Theo như trí nhứ Trong đầu Trâu biết biện Tại là cuối năm 1648 (Đừng họi tại sao nó biết) cả hai bên đấnh nhau tập kết 20 vạn quân tập chung bem nhau từ tháng hai âm lịch đến hiện tại mới ngơi tay thả lỏng.
Hiện tai nơi hắn đáng ở là làng Yên Lãng, xã Yên Lâm thuộc tỉnh Thanh Hóa đàng ngoài, côi như một chỗ bình yên.
Theo như những gì hắn được học thì cuộc nội chiến này bắt đầu từ 1627 hai bên Trịnh - Nguyễn đánh nhau ở Nghệ An 50 năm mãi đến năm 1677, có thể nói là thây chất thành đồng, máu nhuộm đỏ đất, xương trắng khắp nơi.
Tàn khốc không tả xiết, khiến đất nước bị chia cắt 150 năm mãi đến khi vua 3 anh em họ Nguyễn phất cờ khởi nghĩa mới thống nhất lại được đất nước.
Tóm tắt trong 50 năm đấy thì hai bên đánh nhau nhiều không kể xiết nhưng chủ yếu chia làm 5 cuộc chiến lớn.
Cuối năm 1648 là vừa lúc kết thức cuộc chiến lần thứ tư.
Tháng 2 âm lịch năm 1648, Trịnh Tráng sai Lê Văn Hiểu khởi binh nam tiến lần thứ tư, dẫn bộ binh đánh Nam Bố Chính, còn thủy quân đánh cửa Nhật Lệ. Cha con Trương Phúc Phấn cố thủ ở lũy Trường Dục, quân Trịnh đánh không thể đánh hạ được.
Thế tử Tần mang quân cứu viện ra Quảng Bình, chia quân thủy phục ở sông Cẩm La, sai Nguyễn Hữu Tiến mang quân đánh úp quân Trịnh lúc nửa đêm. Quân Trịnh thua lớn, bị thủy quân Nguyễn chặn đánh chạy đến tận sông Gianh.
Quân Nguyễn định thừa thắng xông lên thì nghe tin chúa Nguyễn Chết Bệnh trên Thuyền nên phải rút quan về.
Hai bên cho quân sai người đống giữ bên Bờ sông Gianh rồi tạm thời đình chiến đến năm 1655 không có việc gì mới lại lôi quân ra đập nhau tiếp.
Trâu vừa thục lọi l;ại trí nhớ trong đầu, nếu hắn nhớ ko nhầm thì lần đại chiến tiếp theo còn khoảng 7 năm nữa tức là khi đó căng nhất nó cũng chỉ có 15 tuổi.
Như vậy vấn đề tiếp theo lại đến.
làm thế nào để sống sót sau 7 năm nữa.
Thứ nhất hắn ko phải nghiên cứu khoa học, mấy cái rèn sắt vũ khí hắn cũng không rành, nên nhớ hiện tại súng Hỏa Mai và đại bác đã được áp dụng mạnh trong chiến tranh, người xưa đã biết rèn đúc ra gang thép từ những lò cao để nâng cao hiệu suất, súng hỏa mai từ thời nhà Hồ đã là đỉnh cao của khoa học Đông Á, hắn cũng không biết cách chế ra những loại súng ống xịn hơn mà dù có chế ra lại súng xịn hơn thì với khả năng bây giờ thì chắc cốp trăm phần trăm ko chịu nổi mà vỡ nòng và như đã nói, hắn cũng méo biết rèn sắt nên chịu chết, méo cải tiến được.
Hắn cũng nghĩ đến việc nhờ vào khả năng biết trước tương lai mà đi làm quan làm tướng, nhưng càng nghĩ càng vô lý.
Chưa kể là hắn cũng chỉ biết sơ sơ về lịch sử, mà kể cả có biết rõ đi nữa thì đây cũng ko phải trò chơi trong game, các nhân vật ko phải được lập trình, họ sẽ biết thay đổi chiến thuật để có thể thắng cuộc.
Với lại làm sao để làm quan, làm quan rồi thì phải lươn lẹo kiểu gì để leo lên, leo lên xong rồi phải cầm quân thế nào, liên lạc tình báo ra sao, chuyền lệnh thế nào, tầm nhìn chiến lược....
Hắn ngày trước cũng chỉ là một huấn luyện viên thể hình thể thao mà thôi, làm sao dã chơi được cái game khó như thế được.
Láo nháo nhảy vào ăn sổi có khi chết còn nhanh hơn.
Càng nghĩ càng thấy điên hết đầu.
Thế nên dứt khoát hắn không thèm nghĩ nữa, đầu tiên sống đến tuổi dậy thì đã.
Lúc đấy hệ miễn dịch đã bắt đầu phát triển, không đến nỗi hơi ốm một tí là có nguy cơ chết trẻ.
Mục tiêu đầu tiên -- không để bị ốm chết ---