chương 1: Xa lạ.
Ríu ~~ri~~ Rít~~~
Tiếng đôi chim sâu trên cành nhãn kêu lên xua tan sự im ắng.
Trong một gian nhà đất cũ xưa được xây bằng đất, tràn đầy rêu phong cùng mùi ẩm mốc, ngoài trời vẫn âm u, từng cơn gió mùa thổi theo mùi đất chưa tan sau cơn mưa làm cho ngôi nhà càng thêm lạnh lẽo cùng ngột ngạt.
Trong căn nhà có 2 thiếu nên đang nằm ôm lấy nhau mà, hai thân hình nhoe bé cố gắng dựa sát vào nhau như để tranh thủ một chút hơi ấm, trên người chúng chỉ mặc một bộ quần áo màu nâu mỏng manh, bộ quần áo vì giặt đi giặt lại nhiều hoặc do quá cũ nên đã có nhiều chỗ phai màu sứt chỉ, trên bộ quần áo còn có 4,5 miếng vá vội đắp trên người manh chiếu cũ kỹ để chống rét càng điểm xuyết cho sự nghèo khó,
Nếu có bất kỳ người đi qua nào nhìn thấy cũng không khỏi xót xa cho hai đứa trẻ.
Bỗng một trong hai đứa trẻ cựa quậy người.
_A~~
Đầu nó đâu như búa bổ, khẽ động một tí là như muốn nổ tung.
Nó mở đôi mắt lim dim đầy dử mắt ra nhìn xung quanh.
Dập vào mắt nó là mái nhà ngói đơn sơ, mái nhà lợp bằng cỏ rơm và ngói đã thủng lỗ chỗ cũng với căn phòng đất không cần nhìn cũng biết nghèo.
_Ư~~~!!
Lúc này tiếng cựa quậy người bên cạnh làm nó chú ý, chỉ thấy một đứa nhóc đang cố nhích vào người nó như để sưởi ấm cho bớt lạnh, chân còn lại của hắn ta đang gác lên đùi nó.
Lúc này hắn mới chú ý đến bản thân cũng có một cơ thể cũng size với thàng nhóc đó.
_ Chuyện gì đang xảy ra thế này, đây là đâu..AA..
Trong khi nó đang ngơ ngác tự hỏi thì bỗng một luồng ký úc chảy ù ù vào đầu, bản thân như đang xem một thước phim quay chậm vậy.
Nó - Hoặc trước kia là một thanh niên sống ở xã hội hiện đại, tên là Nguyễn Quang Anh, sinh ra trong một gia đình bình thường, sau khi học xong đại học thì bị vùi dập trong xã hội vài năm cũng cuối cùng cũng tìm được một công việc trong ngành thể dục thể thao phù hợp với ngành học của bản thân.
Sau khi công tác vài năm quyết định nghỉ ngơi một thời gian đi du lịch để giải tỏa áp lực thì ko may vì cứu một đứa bé nên bị xe tải cán tử vong, đưa trẻ kia ko biết có cứu được không chứ bản thân hắn thì chắc chắn phải lấy xẻng ra xúc mới gom đủ lại được.
Sau khi chết thì lại quay về 400 năm trước nhập vào một đứa trẻ tên là Trâu, gọi là Trâu chứ thằng này chả giống tên tý nào, vốn dĩ cha mẹ hắn cũng là người ở, sau chủ nhà đáy bị phá sản phải bán hết của cái trong đó có cha mẹ hắn, mẹ hắn có bệnh trong người nên đã qua đời, cha hắn thì bị bán cho quân dịch đi xung quân, chắc cũng chết trong một trận đánh nào đó rồi.
Hắn thì được bán cho một nhà dạy võ làm người ở.
Vốn dĩ do hôm qua do trời đột ngột trở lạnh nên bị trúng gió qua đời, khiến cho Quang Anh nhập vào xác sống lại.
_ Đm, ông trời ông trêu tôi à.
Đáng nhẽ ra hắn cứu người làm việc tốt phải được một cái gì đó tốt hơn chứ, đằng này tự nhiên lại thành đứa ở là sao, nói mẹ nó ra là làm nô lệ còn gì.
Rồi không biết cha mẹ, bạn bè, người thân của hắn sẽ nghĩ ra sao, có buồn không, chắc chắn sẽ buồn chứ.
Tuy nhiên Quang Anh vẫn còn một thằng em với lại hắn còn có một khối bảo hiểm nhân thọ trị giá 2 tỷ 8 nên còn yên tâm được một phần.
Quan trọng nhất bây giờ là hắn phải làm sao để có thể tiếp tục được sống tiếp ở nơi xa lạ này.
Không thân thích, không tiền bạc thân phạn lại là người ở kẻ hầu nhất là thân thể trẻ con này vẫn còn rất yếu đuối, chỉ cần một cơn bạo bệnh là lại có thể khiến Quang Anh tiếp tục chuyển kiếp lần nữa.
Lúc hắn còn đang vắt tay lên chán lo lắng suy nghĩ thì có tiếng sột soạt bên cạnh khiến hắn chú ý.
Hóa ra là thằng bé bên cạnh đã ngủ dậy dậy rồi.
Quang Anh thấy vậy cũng vén cái chiếu lên ngồi dậy
Đứa bé bên cạnh cũng ngồi dậy xoa dôi mặt nhập nhòe, thấy Trâu ngơ ngác ngồi cạnh thì bảo.
_Mày dậy rồi à, còn ho nữa không?!
Trâu lắc đầu bảo nó.
_ Không, tao hết ho rồi?!
Lúc này Trâu mới quay lại nhìn kỹ nó, một thằng nhóc cũng trạc tuổi, không biết năm nay bao nhiêu tuổi nhưng cả hai đều gầy ốm như nhau vậy, cảm giác hai thằng cộng lại cũng không nặng bằng con heo còm ngoài vườn.
Mắt to hai mí, cái cằm vì đối ăn nên nhọn như cái dùi,mũi thì thỉnh thoạt lại sụt sịt ra vào, chắc hôm quá nó cũng bị cảm lạnh, nhìn chung trông cũng không đến nỗi nào, chỉ mỗi tội là trên môi có một vết sứt khiến cho khi nó nói chuyện hay bị lọt gió, đồng thời cũng là lý do chủ yếu mà bố mẹ nó đưa nó đi làm người ở.
Vì đẻ ra đã có vết sứt môi nên bố mẹ nó cũng đặt tên là Sứt luôn.
Thằng Trâu cũng như vậy, vì ngày xưa mẹ nó đi ra đồng dắt trâu về thì trở dạ đẻ ra nó nên tiện thể đặt tên là Trâu luôn.
Ngày xưa các cụ quan niệm là đặt tên tục cho dễ nuôi, càng tục càng dễ sống cộng với việc không được đi học hành nên thành ra toàn như lên kiểu Gạch, Đá, Lá Sỏi...
Nhiều người còn trùng cả tên nữa.
Thằng Sứt thấy Trâu toát được mồ hôi, cũng không ho nữa nên cũng không hỏi thêm.
Nó ngáp thêm một cái rõ to rồi leo xuống giường.
_ Thế dậy đi,còn đi cắt cỏ lợn nữa không lại bị mắng bây giờ.
Nghe vậy Trâu cũng vội chạy xuống giường, hai thẳng chạy ra giếng múc một gáo nước lên rửa mặt.
Hai cái đầu trọc lóc chỉ cần lấy tay nhúng nước rồi xoa lên là sạch, cũng chẳng có kem đánh răng mà đánh.
Nước lạnh chạm vào người khiến cho Trâu lạnh run lên, làm suy nghĩ của hắn tỉnh táo hơn nhiều.
Nghĩ thầm trong đầu, mặc kề dù gì cũng chết một lần rồi, sống thêm ngày nào cũng lời ngày đấy, phải nỗ lực mà sống.
Sau đấy thằng sứt chạy đi lấy hai cái liềm với một cái thúng thủng bảo nó đi ra cắt cỏ.
Thằng Sứt đưa nó cái thúng bảo nó đội lên đầu kẻo mưa lại ốm tiếp, còn nó thì bứt một cái lá khoai đội lên đầu chạy trước, Trâu không nhớ đường nên đội cái thúng đi theo sau nó.
Chỗ cắt cỏ lợn nằm cạnh mương, ra khỏi làng rồi đi một lúc là đến, chỗ đấy mọc một đám cỏ như cỏ voi, um tùm hết cả lên, cũng chính là thứ bọn nó phải cắt.
Đến nơi hai thằng xắn tay áo lên cầm liềm cắt cỏ, thằng Sứt nhỏ người nhưng nó cứ thoăn thoát lên cắt một lúc đã được một đám, còn Trâu cắt mãi cũng chưa được một nữa của nó.
Cát xong thì Thằng Sứt bảo nó đúng đợi trên bờ còn mình thì sắn ống quần mò xuống ngắt mấy ngọn rau muống, nó bảo để thêm cái ăn.
Nó đi một lúc thì cầm về một bó rau to, cầm cọng rơm ven đường bó lại sau đấy hai thằng mỗi thằng cầm một bên cái thúng cũng nhau đi về.
Lúc về đến làng thì trời bắt đầu hửng sáng.
Vừa vào đến nhà thì hai đứa bắt đầu bận um lên.
Công việc của bọn nó buổi sáng phải đi cắt cỏ lợn về sau đó dọn chuồng cho con trâu già với hai con lợn còm sau nhà, hót phân rồi cho chúng nó ăn xong phải quét dọn sân nhà vườn tược.
Vì sắp cuối năm phải thịt lên nên hai con lợn được đặc cách nấu cám cho ăn, cắt nhỏ cỏ ra rồi cho thêm chút cám ngô rồi đun lên.
Cám ngô nó không giám cho nhiều vì mỗi ngày chủ nhà đều kiểm tra đám bột ngô đấy, thấy hắn cho nhiều là tiếc dúm hết cả mặt rồi chửi nó.
Nhưng nó thấy chủ nhà sợ nó với thằng Sứt ăn vụng thì đúng hơn, thời buổi phong kiến mọi thứ khan hiếm không thể trách được, nhưng vẫn ghét vl.
Hắn còn lâu mới thèm đi ăn vụng cám lợn.
Lạch lạch sách nồi cám ra chuồng lợn, nhìn hai con lợn cộng lại chưa được 1 tạ.
Vừa đổ cám vừa lắc đầu nghĩ thầm.
Lợn bị sán rồi, nuôi đến sang năm cũng chỉ có thế.
Con trâu già bên cạnh vừa ăn cỏ vừa thèm chảy nước miếng nhìn hai con lợn ăn cám, tiếc là khi nào đến vụ cày bừa thì mới có phần của nó còn giờ thì còn lâu.
Lúc này thằng Sứt cũng vừa quét xong sân, nó nhanh chân vào bếp luộc một rổ khoai lang với bó rau.
Luộc xong lại nhanh nhảu vớt rau ra bát, khoai để vào cái mủng rồi bưng lên nhà trên.
Giờ Trâu mới để ý ngôi nhà khá rộng.
Đối diện của vào có một cái sân đất rồi đến một ngôi nhà chính để ở với tiếp khách, trong nhà có một phòng khách mới ba cái buồng.
chỗ phòng khách đặt một bộ bán ghế gỗ cũng một cái sập cũng bằng gỗ nhưng hắn chẳng biết là gỗ gì.
Bên trái là bếp với cái phòng đất cũ kỹ cho người ở ngủ, cạnh phòng đất là cái giếng, cạnh cái giếng có trồng giàn mướp để tre nắng.
đối diện là chỗ nuôi gia súc.
Chỉnh thể hiện lên hình chữ U, nhìn nhung vào thời phong kiến cũng coi như khá khẩm, tất nhiên không khá khẩm thì mới nuôi người ở được chứ.
Thằng Sứt bưng rổ khoai với đĩa rau lên nhà sau đó đứng trước cửa buồng khoanh tay.
_Con mời ông, mời cô, cậu ra xơi cơm!!!
Trong buồng lập tức truyền ra tiếng.
_Ừ, gọi cô với cậu dậy đi!!