Chương 1: Truyền Thuyết Về Tiên Nhân

Đế Thanh

Chương 1: Truyền Thuyết Về Tiên Nhân

Chương 1: Truyền Thuyết Về Tiên Nhân

Giang Nam, Giang Tử Xuyên nửa đời trước là đế, một tay trấn áp một thời đại. Nữa đời sau xưng tôn chấm dứt tịch diệt kiếp.

Hàn Lập, Đại La Kim Tiên chưởng quản pháp tắc thời gian. Đứng đầu tiên giới thần thông vô lượng.

Tại một góc nhỏ của một tiệm sách cũ. Một thiếu niên tầm mười sáu tuổi đang lật từng trang giấy đã cũ kỹ vàng ối.

Khuôn mặt hắn mi thanh mục tú, thân thể gầy yếu khoác trên người một bộ đồ cũ kỹ. Ánh mắt hắn thì đang chăm chú nhìn vào quyển sách cũ ghi rõ ba chữ."Huyền Thoại Nhân". Mỗi lần lật sang một trang ánh mắt hắn càng thêm phát sáng. Bên trong đó lộ ra sự hâm mộ cùng cuồng nhiệt.

Hắn lẩm bẩm." Nếu Giang Thanh ta có thể tu tiên, vậy thì dì Trúc không phải mệt nhọc nữa rồi!"

Thiếu niên này tên là Giang Thanh, năm nay đã là mười sáu tuổi. Hắn là một tên đam mê võ hiệp, luôn mong một ngày nào đó có thể luyện ra võ công.Xưng bá thiên hạ.

Nhưng bây giờ là thời đại công nghệ. Những thứ như võ công ấy chỉ tồn tại trong tiểu thuyết.Điều này làm cho hắn rất là thất vọng.

Nhưng từ khi biết đến sự tồn tại của tiên nhân, thần thánh thì hắn đã không còn hứng thú với võ công.Mà chuyển sang đam mê những câu chuyện thần thoại về những tồn tại có thể hô mưa gọi gió, một tay hủy diệt vạn vật.

Giang Thanh luôn mơ ước rằng một ngày có thể đạp không mà bay đi. Một tay vung lên có thể biến ra vô số thần thông. Có mỹ nữ làm bạn. Sống trong dinh hoa phú quý.

Nhưng ở trong thế giới này tiên nhân hay thần thánh chỉ là truyền thuyết. Thậm chí có người còn bảo nó chỉ là bịa đặt.

Nhưng Giang Thanh lại khác, hắn luôn tin rằng trên thế giới này tồn tại những vị tiên nhân mang trên mình những thần thông to lớn. Nhưng chỉ là vì một lý do nào đó mà không xuất hiện thôi.

Vì thế mà hắn luôn ao ước, được một lần tu tiên. Để trả đũa những người đã làm nhục hắn.

Hắn ngửa đầu ra sau, tay cầm cuốn sách mà thầm than một tiếng." Ta muốn được tu tiên, muốn được trường sinh bất lão a."

Đột nhiên hắn như nảy ra một ý tưởng gì đó, sau đó sắc mặt trở nên vui mừng." Nếu ta làm theo trong sách nói, ngồi xuống và thổ nạp. Nói không chừng ta có thể cảm nhận được linh khí."

Nghĩ là làm liền hắn ngồi xếp bằng như những vị tăng sư. Hai tay để trước đan điền bắt đầu hít thở.

Nhưng qua một thời gian rất lâu hắn vẫn chưa cảm nhận được gì. Mà chỉ thấy toàn thân ê ẩm vì ngồi quá lâu.

Một tiếng cười to từ xa đột nhiên truyền đến. Sau đó là một giọng nói già nua, mang theo sự tang thương của thời gian vang lên." Tiểu tử ngươi đây là tính tới chùa làm một cái tên tiểu tăng sao?"

Sau đó liền cười haha một trận. Giang Thanh mở mắt ra liếc tới một góc của quán. Chỉ thấy nơi đó có một lão nhân tay cầm bình rượu.Đang không ngừng uống từng ngụm dài.

Lão sắc mặt hồng hào, chòm râu dài đến một thước.Thân thể lão gầy yếu, nhưng mỗi khi ai nhìn thấy lão. Trong lòng không tự chủ được mà dâng lên một cảm giác kính sợ.

Lão nhân này tên là Thạch Hạo, năm nay cũng đã gần tám mươi tuổi. Lão là chủ của cái quán nhỏ này. Lão xuất thân vô cùng thần bí, cho dù là những người sống lâu nhất ở đây. Cũng không ai biết lão là ai và đến từ đâu.

Chỉ biết là cái quán nhỏ này của lão đã tồn tại từ rất lâu. Giang Thanh cũng chỉ là trong lúc vô tình tìm thần thoại về tiên mà đi đến đây.

Quán nhỏ này tên là Trấn Tiên Quán. Lúc đầu Giang Thanh cũng có chút nghi ngờ về thần thoại ở đây.

Nhưng khi đọc rồi hắn mới biết, những thứ ở đây không giống như những thứ hắn từng đọc.

Mà giống như là có người viết lại lịch sử, viết lại những đoạn truyền kỳ kia. Giang Thanh sau đó nhanh chóng bị nơi này cuốn hút. Từ đó trở đi khi nào rảnh hắn liền chạy đến đây để đọc sách.

" Thạch Lão ta đây là đang thổ nạp." Giang Thanh nói một cách thờ ơ không chút ngượng ngùng.

" Haha! Cái gì thổ nạp, ngươi nghĩ mình đang tu luyện sao?" Thạch Lão cười như muốn rụng răn. Toàn thân run rẩy. Trên khóe mi chảy ra hai dòng nước mắt.

Hắn chỉ tay vào Giang Thanh mà cười to." Tên ảo tưởng này, thế giới này làm gì tồn tại thứ được gọi là tu tiên!"

Giang Thanh sắc mặt đỏ ửng phản biện. " Tại sao lại không có tiên chứ. Nếu không có thì làm sao lại có những truyền thuyết này cơ chứ?"

Thạch Lão lắc đầu trào phúng nhìn Giang Thanh." Tu tiên chỉ là những ảo mộng của con người về trường sinh. Từ xa xưa khi con người nhìn vào những biến hóa của thiên nhiên. Mà sinh ra lòng kính sợ...

Sau đó họ lại ao ước có được những quyền năng ấy. Mà tưởng tượng ra một thứ gọi là tiên nhân."

Thạch Lão nhẹ thở dài." Tiên không tồn tại, ngươi đừng có ảo tưởng nữa. Hãy sống như một người bình thường đi."

Giang Thanh nghe vậy thì có chút giận dữ." Ta không có ảo tưởng! Ta tin rằng tiên nhân thật sự tồn tại."

Thạch Lão chỉ lắc đầu nhìn hắn thật sâu nói." Tiểu tử ngươi nên sống ở thực tại đi, càng mơ mộng khi té ngươi càng đau."

Nói xong lão liền phất phất tay, ý đuổi Giang Thanh về. Giang Thanh như muốn tranh cãi thêm. Nhưng nhìn thấy bộ dạng không thèm để ý của lão như vậy, thì cũng chỉ biết đặt quyển sách xuống rồi rời đi.

Sau khi Giang Thanh rời đi Thạch Lão liền trầm mặc sau đó một giọng nói tang thương như đã trải qua vô số tuế nguyệt vang lên.

" Tiên sao!"

Giang Thanh trên đường trở về trong lòng vẫn nặng trĩu những suy nghĩ. Hắn ngẩn đầu nhìn hoàng hôn trong lòng buồn bã.

" Trên đời này thật sự không có tiên sao?" Tuy trước mặt Thạch Lão hắn hùng hồn như vậy. Nhưng sâu trong nội tâm niềm tin của hắn về tiên nhân đã bắt đầu lung lay.

" Không! Tiên nhân thật sự tồn tại, nhất định một ngày nào đó ta sẽ thành tiên." Giang Thanh nhanh chóng lấy lại tâm tình. Mang theo tâm trạng vui vẻ mà nhanh chóng chạy về nhà.

Nhà của hắn nằm trong một con hẻm nhỏ giữa một thành phố nguy nga lộng lẫy. Thành phố hắn sống có tên là Thanh Hải. Là một nơi phồn hoa của nước Thanh Nam.

Ở nơi đây sự phân biệt giữa giàu và nghèo là vô cùng rõ rệt. Người giàu thì ngày càng giàu có.Kẻ nghèo thì bị đàn áp nghèo càng thêm nghèo. Gia đình của Giang Thanh là một hộ gia đình có thể gọi là đủ sống.

Khi đi vào con hẻm nhỏ, Giang Thanh nghe được một thanh âm từ bên trong vọng ra. Trong thanh âm này mang theo sự thèm khát, một cách trắng trợn.

" Giang Trúc à, ngươi xem cũng đã tới tháng thu tiền bảo kê. Nhưng ngươi lại đưa không đủ thì chúng ta làm sao ăn nói với đại ca đây."

Nghe được thanh âm này sắc mặt Giang Thanh khẽ biến, vội vàng hướng một quán cơm nhỏ trong hẻm mà đi đến.

Chỉ thấy trước quán cơm đứng hơn mười nam tử trung niên. Toàn thân lực lượng, để lộ ra sự hùng tráng mạnh mẽ.

Trên áo mỗi một người đều thêu một đồ án hình mãn xà. " Âm Xà Bang"

Giang Thanh trong lòng giận dữ, Âm Xà Bang chính là một cái bọn ăn cướp không chuyện ác nào không làm.

Bọn chúng là một tổ chức chuyên đi thu tiền bảo kê, với một mức giá trên trời và rất là vô lý. Điều này làm cho không ít gia đình không thể chi trả.

Nếu không thể chi trả số tiền bảo kê. Bọn chúng sẽ bắt con gái đi làm gái mà trả nợ.

Còn trai thì bán đi làm nô lệ như một món hàng. Nhưng cho dù bọn chúng hoành hành ngang ngược như vậy. Thì cảnh sát cũng không dám động vào, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.

Điều này làm cho người ở nơi đây vô cùng thống hận Âm Xà Bang. Nhưng cũng không thể làm được gì, chỉ đành cắn răng mà sống qua ngày.

Dẫn đầu đầu đám người là một tên nam tử trung niên, khuôn mặt lộ ra sự đê tiện. Hắn là Phách Lạc là người chuyên đi thu tiền ở nơi đây.

Được mệnh danh là ác quỷ của Âm Xà Bang. Dù là hiếp dâm. Giết người không việc ác nào mà hắn không dám làm.

" Giang Trúc à. Chỉ cần em trở thành người phụ nữ của lão đại ta. Thì có thể hưởng dinh hoa phú quý không cần làm ở cái nơi rách nát này."

Sau đó hắn cố ý nắm lấy bàn tay mịn màng trắng nõn của Giang Trúc. Trong ánh mắt kìm không được lộ ra sự thèm thuồng.

Giang Trúc vội thu tay về tức giận quát." Lần trước chỉ có năm mươi bạc, sao bây giờ đã là năm trăm. Đây là các người cố ý tăng giá."

Bạc là tiền thông dụng ở nước Thanh Nam. Đã được lưu hành sử dụng hơn trăm năm nay.

Phách Lạc mỉm cười nói." Đó là tháng trước, mấy ngày nữa là mừng thọ Doanh gia gia chủ. Nên tiền thu cũng phải tăng nhiều."

Giang Trúc nghe vậy sắc mặt khẽ biến, Doanh gia là một đại gia tộc ở thành phố Thanh Hải này. Nói không ngoa khi bảo họ chính là vua của nơi đây.

Giang Trúc có chút run run nói." Hiện tại tôi chỉ có một trăm bạc, mong anh sẽ cho tôi thời gian gom góp tiền."

Phách Lạc đột nhiên sắc mặt phát lạnh quát." Nếu hôm nay không giao tiền liền phá quán đem Giang Trúc về giao cho đại ca."

Giang Trúc nghe vậy khuôn mặt xinh đẹp liền biến sắc, vội vàng xoay người tính chạy đi. Nhưng Phách Lạc đã nhanh tay ôm lấy cơ thể nàng.Sau đó cười lên một cách đê tiện.

Giang Thanh thấy một màn như vậy liền hét lên." Thằng chó bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người dì tao!"Nói xong hắn phóng người tới định cho đám Phách Lạc một trận ra trò.

Giang Trúc thấy vậy khuôn mặt liền trắng bệch vội vàng hô." Tiểu Thanh mau chạy đi, đừng có quan tâm đến dì."

Nhưng Giang Thanh căn bản không quan tâm. Vì đọc quá nhiều võ hiệp nên trong đầu hắn lúc này là khung cảnh hắn uốn lượn thân mình, một quyền đánh bại đám người này.

Oai phong lẫm liệt mà dẫm Phách Lạc dưới chân. Nhưng tưởng tượng với ngoài đời là khác xa một trời một vực.

Giang Thanh chưa phóng đến đám nam tử kia thì đã ăn một đấm như trời gián vào mặt. Sau đó là vô số quyền cước mạnh mẽ hướng vào cơ thể gầy gò của Giang Thanh mà oanh kích.

Hắn hét lên đau đớn, từ trong cơ thể vang lên những thanh âm răng rắc. Nghe mà rợn người.Hiển nhiên là cơ thể gầy gò này đã gãy mất một vài khúc xương. Giang Trúc khuôn mặt trắng bệch run rẩy nói.

" Cho tôi ba ngày, tôi sẽ tập hợp đủ số tiền các anh cần. Tôi cầu xin các anh cho tôi ba ngày!"

Nghe được những lời vang xin này. Phách Lạc cười to." Được ta cho cô ba ngày, nếu ba ngày sau không giao đủ tiền. Cô phải ngủ với đại ca ta."

Nói xong liền xoay người rời đi với bộ mặt đắc ý. Giang Trúc thấy đám người đã đi vội vàng chạy tới ôm Giang Thanh vào lòng nước mắt rưng rưng.

" Tiểu Thanh sao con lại ngốc như vậy." Chỉ thấy cơ thể Giang Thanh chỗ nào cũng toàn là máu tươi. Khuôn mặt bầm giập trông rất là đáng thương.

Hắn ánh mắt mơ hồ nhìn Giang Trúc, trong miệng không ngừng lẩm bẩm." Nếu ta có thể tu tiên, thì đã một chưởng giết chết hết bọn chúng."