Đấu Phá Thương Khung - Trọng Sinh Tiêu Viêm

Chương 17: Có Biến

Tiêu Viêm phi thân lên, ôm lấy hai nàng vào long. Yên Nhiên và Nhã Phi bị hắn ôm bất chợt như vậy thì hoảng hốt, nhưng khi cảm nhận là Tiêu Viêm làm thì cũng trấn an lại.

- Tên bại hoại, người định làm gì bọn ta vậy?

Yên Nhiên khuôn mặt ngây thơ, dáng vẻ khó hiểu không biết là Tiêu Viêm muốn cái gì, còn Nhã Phi thì đoán ngay được là Tiêu Viêm đang muốn cái gì rồi.

- Tiêu Viêm đệ đệ, ngươi còn nhỏ vậy mà gan đã lớn đến nỗi muốn ăn cả hai chúng ta sao?

Tiêu Viêm vẻ mặt vẫn cứ xấu xa cười khanh khánh.

- Ai bảo hai người các nàng hấp dẫn đến vậy chứ, dám chuốc cho ta say rồi định bỏ ta sao? Nào có chuyện dễ dàng như vậy, tối nay hay là ngoan ngoãn để ta làm điều ta muốn đi thôi!

Yên Nhiên nghe hắn nói vậy thì cũng đã đoán ra ý nghĩ của hắn rồi, dù sao nhưng chuyện nam nữ nàng cũng được các nữ bộc trong gia tộc nàng kể cho nghe một hai lần rồi, lúc này nàng không khỏi ngại ngùng xấu hổ, một mảng nắng đỏ đến tận mang tai, ấp úng nói.

- Tiêu Viêm! Không được đâu, chúng ta còn chưa có thành thân mà, sao làm như vậy được!

- Tiêu Viêm đệ đệ, Nhã Phi tỷ thực sự rất là thích đệ, nhưng mà chỉ là muốn ăn tỷ thì hiện tạ chưa có được đâu nha, ít nhất là phải cưới ta về rồi mới có thể, ta làm vậy cũng là muốn tốt cho đệ mà thôi!!


Yên Nhiên thì suy nghĩ hơi ngây thơ một chút, còn Nhã Phi thì có vẻ là lo lắng rằng mình nếu mà dám ăn nàng thì Thước Đặc Nhĩ gia tộc sẽ không bỏ qua cho mình, hắn cũng đủ để biết rằng hai nàng thực sự coi trọng hắn, nghĩ vậy hắn lại cười xấu xa nhìn hai nàng.

- Ta chỉ là muốn đem hai người các nàng đi ngắm một chút phong cảnh trên thiên không thôi mà, các nàng đang nghĩ đi đâu vậy, có phải hay không các nàng muốn ta làm như vậy không hả!!

Hai người nghe vậy ngượng đến đỏ mặt, nhưng lại rất nhanh nhìn hắn nghi hoặc, 2 người chưa kịp nó thì hắn lại nói.

- Muốn biết sao, ôm ta thật chặt vào là được!

Hai người khẽ nhìn nhau rồi liền nghe lời hắn, Tiêu Viêm hài long gật đầu,rồi dùng hai tay ôm lấy eo hai nàng, vận chuyện đấu khí tạo ra một lớp bảo hộ cho ba người và lăng không mà bay thẳng lên trên bầu trời trong ánh mắt ngốc trệ của cả hai người Nhã Phi và Yên Nhiên, hơn 20s sau hắn mới dừng lại, lúc này hắn đã cách mặt đất gần 3.000m rồi nhìn hai nàng đang dem cơ thể ngọc dán vào người hắn.

- Sao thích không nào??
Hài người từ ngốc trệ thanh tỉnh lại, miệng lắp bắp không thể nào tin nổi.

- Tiểu bại hoại, chàng…là..ĐấuTông sao?

Nghe Yên Nhiên ngạc nhiên nói như không nên lời như vậy hắn cũng phì cười.

- Nàng vẫn chưa tin sao, có cần ta bay lên cao nữa không??

Vừa dứt lời hắn liền bay lên gần 2.000m nữa thì Yên Nhiên cố gắng nói. Yên Nhiên thấy hắn tiếp tục bay lên như vậy thì sợ hãi, thất thanh muốn hắn dừng lại.

- Không muốn nữa! Người ta tin chàng mà, mau dừng lại đi!

Tiêu Viêm cũng liền dừng lại, nhìn qua Nhã Phi hai mắt như thất thần vô định, thì lo lắng hỏi.

- Nhã Phi tỷ, không sao chứ??

Nhã Phi cũng không có chả lời hắn, mà nghẹn ngào vẻ mặt không tin hỏi.
- Ngươi thật sự chỉ mới có 10 tuổi thôi sao??

- Đúng là như vậy, nàng không tin sao?

Nhã Phi nghe hắn xác định cũng dường như không thể nào chấp nhận sự thật này, nàng lại hơi nhìn qua Yên Nhiên ý tứ muốn Yên Nhiên xác định lại.

- Nhã Phi tỷ tỷ, Tiêu Viêm thực sự cùng tuổi với ta, cho nên từ khi chúng ta mới sinh ra đã được gia gia hai nhà định hôn ước, điều này không thể sai được.

Nhìn Nhã Phi còn có khúc mắc, nhưng nàng rất nhanh bỏ qua ý nghĩ hỏi tiếp, ai cũng có bí mật của mình cả, nàng cũng vậy.

- Tiêu Việm đệ đệ càng này càng để cho ta cảm thấy hứng thú nha! Xem ra Tiêu gia của ngươi cũng không phải là một gia tộc bình thường đâu nha.
-
Nhã Phi có thể suy đoán ra như vậy hắn cũng không khỏi có chút bất ngờ, tự nhủ là sau này tốt nhất nên hạn chế kể về thân thế của mình cho các nàng thì hơn, không phải là hắn không tin các nàng, mà là sợ tai vách mạch rừng a.

- Ai nha! Biết nhiều quá là không tôt đâu nha, xem ra ta phải trừng phạt hai người các nàng mới được!

- A!!

- Ahhhh!!


Và thế là hắn ôm eo hai nàng thật chặt rồi từ độ cao 5.000m lao xuống với tốc độ gần 500 m/s làm hai người các nàng sợ hãi thất thanh la lên!

Khi còn cách mặt đất khoảng 1000m thì các nàng liền im lặng nhắm mắt lại và ôm hắn thật chặt vẻ mặt hơi lo sợ, các nàng thừa biết là hắn chỉ làm vậy để trêu đù các nàng mà thôi nhưng dù biết vậy các nàng vẫn sợ đến thót tim… Mãi tới một lúc sau không thấy có động tĩnh gì thì hai nàng cũng biết là cơn điên của tên này cũng đã dừng lại.

- Đây là trừng phạt chàng dám làm chúng ta như vậy!
- Tiêu Viêm! Ngươi làm ta sợ như muốn ngất đi rồi đấy.

"Ahh" Tiêu Viêm hét thảm, hai nàng mỗi người một bên nhéo hắn, hai người dùng tay vặn hẳn một vòng làm hắn bị xưng lên, muốn dùng tay xoa nhưng không thể a, chỉ còn có thể ghi nhớ để lần sau không nên nghịch dại nữa.

- Hai người các ngươi định mưu hại hôn phu sao?

- Thì sao nào, còn nói nữa ta cùng Nhã Phi tỷ tỷ lại nhéo ngươi đấy.

Cảm thấy không thể làm gì được hai nàng, Tiêu Viêm cũng chỉ có thể ngậm miệng lại vậy, ai bảo hắn chơi ngu làm gì đây, đành phải ngậm ngùi mà đi về vậy.

- Được rồi ta sợ các nàng rồi! chúng ta về thôi, ngày mai ta còn muốn đi tham quan Gia Mã thánh thành nữa.

Hai người nàng cũng không muốn cùng hắn chơi cái trò đau tim này nữa, liền gật đầu đồng ý, hắn nhanh chóng lăng không chở về tiểu viện, đem 2 người đến khuê phòng của Yên Nhiên và hắn cũng chủ động đi theo ngủ xin ngủ cùng các nàng luôn, biết đâu các nàng lại đồng ý thì sao.

- Tiểu bại hoại! mau qua phòng bên cạnh mà ngủ!

Hắn còn đang vui trong tưởng tượng thì Yên Nhiên cho hắn một cái gáo nước lạnh vào mặt, nhưng hắn cũng không có ngu mà đi nghe lời nàng, vẫn mặt giầy mà ôm lấy eo hai người và giả tạo cái khuôn mặt trân thật nhìn Yên Nhiên nói.
- Ta thề là tối nay ta sẽ nằm yên, sẽ không có làm gì các nàng đâu!

- Có quỷ ngốc mới tin lời chàng. Mau đi đi!

Nàng liền thoát khỏi tay hắn rồi đẩy hắn ra khỏi cửa và đóng lại cái rầm, hắn cũng đành ngậm ngùi tiếc nuối vậy, nàng và hắn gặp nhau chưa đến một ngày a, việc này cũng khó mà tiếp nhận, huống hồ hắn còn định ăn tham, làm hai miếng cùng một lúc nữa chứ "haizz…đúng thật…tham thì thâm, lườm rau gắp thịt nhưng không gắp được thịt thì quay lại cũng chả còn rau"

//*//*//*//*//*//*//*//*//*//*//*//*//*//*//*//*//*//*//*//*//

Sáng hôm sau hắn thức giậy đã là giữa chưa, là do tối hôm qua về hắn lại chìm trong cảm ngộ đấu khí cùng linh hồn lực mà quên mất thời gian, hắn vừa bước đi ra ngoài phòng thì qua ngay khuê khòng của Yên Nhiên, gõ cửa đi vào thì chỉ có Yên Nhiên, trên bàn đã có sắn bữa sáng.

- Tiêu Viêm ngươi tỉnh rồi sao, mau lại đây ăn sáng đi!!

Nhìn vẻ tươi cười của nàng hắn lại nổi hứng đi đến, ngồi cái ghế gần cạnh nàng và nay sau đó đem nàng bế lên đùi mình rồi ôm lấy cái eo nhỏ nhắn kia của nàng, mũi không ngừng ngửi hương thơm từ hai cái núi nhỏ đã nhô lên kia của nàng, làm nàng có chút xấu hổ, cố thoát ra.

- Tiểu bại hoại, mới sáng ra đã muốn làm gì, còn không mau buôn ta ra, lỡ người khác nhìn thấy thì sao?

- Kệ bọn họ chứ sao, ai bảo nàng là hôn thê của ta đâu nè, nào ngoan để phu quân yêu thương nàng!

Tiêu Viêm vô sỉ nói để cho Yên Nhiên chỉ có thể ngồi im trên đù hắn, rồi hai cái má hiện lên một áng mây hồng khẽ nói.

- Sáng sớm các tỷ tỷ không thấy chàng thức dậy thì đã rời khỏi Nạp Lan gia rồi, nói ngươi lúc nào thích đến chỗ của các nàng cũng được.

Hơi dừng một chút, nhưng thấy Tiêu Viêm vẫn im lặng thì nàng lại nói tiếp.

- Nhã Phi tỷ tỷ phải chở về vì 4 ngày nữa có một buổi đấu giá hội rất quan trọng, nghe nói là Thước Đặc Nhĩ lại có Lục Phẩm Hoàng Cực Đan và Ngũ Phẩm Đấu Linh Đan để đấu giá!


Nói song hai mắt nàng cũng không ngừng hâm mộ, ao ước có thể lấy được hai loại đan dược cao cấp này vậy, còn hắn thì nghĩ lần này chắc là do mấy cái tên tưởng lão của Tiêu gia đem ra đấu giá đây mà, dù sao số đan dược hắn để lại cho Tiêu gia đều rất lớn hơn mấy trăm viên Hoàng Cực Đan, đến cả Phá Tông đan cũng có hơn 15 viên, chỉ cần 1 viên Phá Tông đan cũng đủ để làm cho cả Gia Mã đế quốc điên cuồng rồi, thế cũng đủ thấy được sự quý giá của Phá Tông đan.

- Vậy sao, có vẻ thú vị đây, hôm đó ta cũng muốn đến xem!

- Vậy ta cũng muốn đi theo chàng!


Yên Nhiên nghe hắn nói muốn đi thì vô cùng cao hứng, cũng muốn cùng hắn đi luôn. Mà nàng từ lúc ngồi trên đùi hắn thì cứ lắc lắc như vậy, làm hắn không khỏi nổi hứng, hai tay liền ôm lấy nàng đem nàng áp sát vào người hắn.

- Ta muốn nàng!

- "ô…ừm"

Hắn chỉ nói đúng 3 chữ thì môi nàng đã bị hắn chiếm giữ, nàng cũng đành chiều long hắn, để tùy ý hắn hôn nàng.

Rất nhanh Yên Nhiên cảm thấy hung phân khi được Tiêu Viêm hôn như vậy, cảm giác 2 bờ môi bị hắn hút lấy không ngừng và cả cơ thể nàng bị hắn ôm thật chặt làm cho nàng cảm thấy từng luồng nhiệt càng lúc càng nóng chuyển khắp cả cơ thể, nhưng nàng còn chưa kịp thích ứng thì hắn đã dùng lưỡi khuấy đảo phía ngoài hai hàm răng trắng ngà của nàng, lúc hắn muốn dùng lưỡi để đi vào nhưng bị nàng cố phản kháng lại, thì hắn cũng từ từ buôn nàng ra.

- Yên Nhiên! Ta thật sự rất yêu nàng, không sao đâu mà, rồi nàng sẽ cảm thấy thích điều đó!

Tiêu Viêm ánh mắt trong sáng, giọng nói ấm áp cũng làm cho nàng cả cơ thể mềm yếu đi.

- Ta sợ lắm, nhỡ….nhỡ….

- Không cần lo lắng, để cho ta là được, ta sẽ hảo hảo yêu thương nàng!


Vừa nói hắn vừa dùng một bàn tay khẽ tách một vài sợi tóc hơi rối của nàng và rồi lại nhẹ nhàng dùng tay chạm khẽ vào cặp má đào của nàng. Những hành động của Tiêu Viêm cứ như một liều thuốc độc được rót vào cơ thể nàng vậy, nàng như bị mê thất tùy ý gật đầu nhẹ một cái.

- Ừm! ta yêu chàng!

Hắn cũng không nói lời thừa nữa, lại một lần nữ hắn nhẹ nhàng tiến tới hôn nàng, rất nhanh hắn dùng lưỡi đào qua kẽ răng của nàng, lần này nàng cũng không phản kháng mà lại hơi cứng nhắc đáp lại, cứ như vậy nàng bị hắn làm cho say đắm, càng lúc nàng càng như quên mất nàng đang làm cái gì, chỉ theo bản năng tự nhiên cùng các hành động của hắn mà nhẹ đáp lại.

Tiêu Viêm khi tiến vào sâu trong đôi môi của nàng thì không ngừng dùng lưỡi của hắn cùng lưỡi của nàng giao thoa, tham lam hút hết ngọc lộ như vô tận từ nàng.

Hai tay của Tiêu Viêm cũng bắt đầu đi đến hai cái song phong đã như lớn như trái đào tiên của nàng, hắn lúc đầu dùng tay xoa xoa nhẹ, rồi một hồi sau liền bóp hơi mạnh một cái làm nàng giật mình thoát ra.

- ‘ừm’…Tiêu Viêm! Ta đừng làm vậy, ta thấy đau!

- Hihhi! Không sau đâu, nàng cố chịu một chút thì sẽ cảm thấy rất thoải mái!


Hắn cười nhẹ cố trấn an nàng, còn nàng nghe như vậy thì nghi hoặc hỏi.

- Làm sao chàng biết? có phải là…

Ánh mắt nàng đầy suy tư, Tiêu Viêm thấy vậy cũng không có gì muốn giấu nàng, liền kể tóm tắt abcxzy với Tiêu Ngọc, Tiêu Mị, Huân Nhi với nàng nghe.
- Hừ! không ngờ chàng đã như vậy với người khác rồi sao!

- Nàng ghen rồi sao??


- Ai mà them, chỉ có tên bại hoại như chàng là sướng thôi!

Không cùng nàng tranh cãi nữa, Tiêu Viêm liền ôm nàng lên, đem nàng đặt lên trên chiếc dường của nàng, nhẹ nhàng đè lên nàng và nói.

- Ngoan! Ta sẽ làm cho nàng cảm thấy hạnh phúc!

Nàng cũng xác định hắn muốn điều gì rồi, theo những gì nàng biết thì lần đầu tiên sẽ rất là đau, nàng cũng hơi lo lắng nhìn hắn.

- Ta biết lần đầu sẽ rất đau! Chàng nhớ phải nhẹ nhàng thôi đấy!!

Tiêu Viêm không chả lời, liền phong tỏa không gian lại, và đem quần áo của cả hai người giả khai, nhìn nàng rồi nói.

- Nàng thật đẹp!
- Tên bại hoại, chỉ biết chiếm tiện nghi thôi! Nhớ phải yêu thương ta đấy!...‘ừm…ù…ù…’…

Nhẹ cúi xuống hai quả đào mới lớn kia hơi hút nhẹ, rồi cắm nhẹ làm cho nàng từng hồi rên nhẹ, dùng cơ thể đè lên nàng, hai tay thì bóp cái mông trắng tuyết kia, rồi lại đến hai cái hai quả đào tiên đỏ hồng kia của nàng.
- ‘ừm…a’ chàng đừng bóp chỗ đó nữa….
Yên Nhiên không ngừng cảm thấy cơ thể từng hồi nóng ran khắp cơ thể, nàng cảm thấy cơ thể nàng cứ như muốn bốc cháy lên vậy, cùng với đó là một cảm giác khác lạ làm cho nàng như đắm chìm vào nó, hai tay cũng bắt đầu ôm lấy Tiêu Viêm lien tục ma sát khắp lưng của hắn, mà mỗi khi nàng cảm thấy thăng hoa thì lại dùng hai tay ôm hắn thật chặt, nàng càng lúc càng yêu thích cảm giác này, nhất là khi Tiêu Viêm dùng tay đi xuống rừng hoa của nàng, mỗi khi Tiêu Viêm xoa nó, là nàng lại cảm thấy tâm hồn run rẩy, mà cứ mỗi lần như vậy là từng dòng nước nóng bỏng trong người nàng vố thức chảy ra…

Tiêu viêm dùng tay không ngừng kích thích "tiểu yên nhiên" của nàng, làm nàng cứ như vậy mà đê mê, ngây ngất, Tiêu Viêm lại tiếp tục tiến sâu vào, hắn dùng một ngón tay đi vào để cơ thể nàng khiến ngọc dịch theo đó mà tràn ra làm cả bàn tay hắn ướt nhẹp.

- Yên Nhiên! Nàng có thích không?

Tiêu Viêm xấu xa cười, còn Yên Nhiên bị hỏi vậy thì hơi đỏ mặt, thật lòng nói.

- Có, ta rất thích!

Nghe vậy hắn lại cầm tay của nàng đem đến chỗ "tiểu tiêu viêm" trong ánh mắt tò mò của nàng, nàng cũng hơi hơi sờ "tiểu tiêu viêm" đang nóng thì lại càng thêm nó và dương cao hơn.
- Tiêu Viêm! Nó thật nóng và to nữa!

- Lát nữa ta sẽ để nó đi vào trong cơ thể nàng đấy!


Nghe vậy thì nàng cũng hơi sợ hãi, nàng có biết một chút về chuyện nam nữ nhưng chỉ là chút ít mà thôi, nàng thực sự cũng không ý thức được nó sẽ xảy ra như thế nào. Nhìn vẻ mặt của nàng hắn liền dùng tay vuốt ve rừng hoa của nàng và nói.

- Sẽ không sao đâu, chỉ có chút đau mà thôi, rất nhanh nàng sẽ cảm thấy thích.

- Ừm! ta tin chàng!

Tiêu Viêm lúc này cũng ngồi dậy, đem người nàng nằm úp xuống rồi khẽ kéo cho cái mông nàng vể lên để cho "tiểu tiêu viêm" dễ dàng đi vào.

- Sẽ có chút đau đấy! nàng cố chịu nhé!

- Ừm! ta có thể chịu được.

Nàng hai ánh mắt kiên định, nhưng trong lòng thì cũng thấp thỏm lo âu. Tiêu Viêm liền khẽ tách hái bên mông của nàng ra để có thể cho "tiểu tiêu viêm" đi vào một cách chính xác nhất, rồi sau đó hắn dùng "tiểu tiêu viêm" khẽ ma sát một chút với phía ngoài rừng hoa của nàng để cho "tiểu tiêu viêm" ướt dính đầy ngọc dịch của nàng, rồi hắn khẽ nhích nhích vào trong, được một lúc hắn liền dùng sức ấn mạnh hạ thân đi vào làm cho cơ thể nàng cong lại và hét lớn.

- Ahhhh! Đau quá….ta…ta….

Tiêu Viêm cũng biết là nàng rất đau, vì con đường đi vào rất là khít làm cho "tiểu tiêu viêm" khi ở bên trong nàng cũng không dễ chịu gì, liền dùng hai tay không ngừng xoa khắp cơ thể nàng, khẽ hôn lên cổ của nàng rồi xuống vai khèm theo đó còn cắn nhẹ để nàng nhanh chóng thích ưng với cự vật đang ở trong cơ thể nàng.


P/s: tạm dừng lại nơi này nha, mai mình đăng nốt vậy, làm mấy cái đoạn này hại não quá.