Chương 26: Đây Là Âm Mưu

Đấu Phá Thương Khung - Trọng Sinh Tiêu Viêm

Chương 26: Đây Là Âm Mưu

Mặt trời đỏ như hòn lửa lặng lẽ cùng con thuyền nhỏ trôi theo làn sóng nước lấp lánh, cả bầu trời được nhuộm bởi ánh nắng vàng rực rỡ, từng đàn thiên nga nối đuôi nhau bay về phía chân trời xa xôi, từng làn gió vẫn miệt mài bay đi khắp chốn và đem theo hương vị của buổi chiều tà chứa đầy những cảm súc da diết nhớ thương, từng áng mây vàng cuồn cuộn nổi lên như đang bốc cháy... và tất cả ghép nên một khung cảnh làm say lòng người.....

Tiêu Viêm cũng bị cảnh đẹp làm cho mê mẩn, phong cảnh nên thơ nên tình như vậy thì đây là lần đầu tiên hắn được tận mắt chứng kiến, chỉ tiếc là không có điện thoại để chụp vài tấm selfie để up lên facebook câu like a.

Cơ mà cảnh đẹp là vậy, nhưng Tiểu Linh vẫn tập trung vào trèo thuyền, nàng vội vã muốn về nhà càng nhanh càng tốt, cũng là vì tìm được người đến cứu mẫu thân, cũng là vì nàng lo lắng cho mẫu thân của nàng.

Tiêu Viêm nhìn nàng như vậy thì cũng nhanh tay hơn để bắt theo nhịp của nàng, dù sao hắn cũng không có muốn làm trễ mất thời gian của nàng, cũng không bao lâu sau thì cũng đã đến cái thôn nhỏ mà nàng ở.

Thôn nhỏ này cũng khá thưa thớt, cả thôn chỉ có khoảng 20 hộ dân sinh sống mà thôi, những ngôi nhà ở đây được dựng lên khá xa nhau, cái gần nhất thì cũng cánh khoảng 500m rồi, mỗi cái nhà cứ lấy đỉnh của một ngon đồi nào đó mà dựng lên và xung quanh thì được trồng đủ thứ hoa màu, như ngô, khoai, rau......

Tiểu Linh vừa nhảy lên bờ đã chạy thật nhanh về phía nhà của nàng và chỉ có để lại một câu là "đi theo muội", nàng vội vã như vậy cũng là do từ sáng nay nàng đi hái thuốc gặp được Mị Nương ẩn ý mách bảo thì nàng liền đi đến Gia Mã thánh thành luôn nên không có về gặp mẫu thân nàng, cho nên nàng rất lo lắng mẫu thân nàng sẽ đi tìm nàng mà gặp bất chắc.

Tiểu Linh chạy về phía một ngọn đồi cách bờ sông cũng không xa lắm, trên ngọn đồi có một ngôi nhà nhỏ được làm hoàn toàn bằng gỗ, Tiểu Linh vừa chạy về phía ngôi nhà vừa hét lớn.

- Mẫu thân! Linh nhi về rồi này!

Nhưng nàng gọi nhiều lần mà chẳng có thấy mẫu thân nàng đáp lại, vẻ mặt nàng càng thêm lo lắng, nàng liền đẩy cửa đi vào và nàng hét lớn.

- Mẫu thân!

Tiêu Viêm cũng vừa kịp chạy đến, thấy nàng hét lớn như vậy thì hắn cũng đi vào xem, thì thấy một người mỹ phụ đang nằm ở dưới sàn nhà, khuôn mặt thì nhợt nhạt, cả người mỹ phụ này toát ra một loại hàn khí lạnh lẽo, tuy hàn khí này dường như bị ẩn đi nhưng với linh hồn lực của Tiêu Viêm thì cũng không khó để nhận ra sự tồn tại của nó, xem ra mỹ phụ này không giống một người bình thường chút nào.

Tiêu Viêm cảm thấy hắn đang tham gia vào một cái âm mưu gì đó không hề nhỏ, từ thân thế của mẫu tử Tiểu Linh, từ việc Mị Nương cố ý sắp đặt cho Tiểu Linh gặp hắn, thì cũng đủ để làm cho hắn hoài nghi.

- Linh nhi, không cần lo lắng như vậy đâu, mẫu thân nàng chỉ là mệt quá mà ngất đi thôi.

Tiểu Linh lúc này hai hàng nước mắt đã rơi ròng ròng, khuôn mặt nàng vốn đã tiều tụy đến xanh xao thì lại càng thêm đáng thương hơn, Tiêu Viêm cũng vì nàng mà đau lòng nên cố trấn an nàng.

- Ca ca! mau cứu mẫu thân muội! cầu xin ca ca! chỉ cần ca ca cứu mẫu thân của muội, thì dù ca ca muốn Linh nhi phải chết thì Linh nhi cũng cam nguyện không oán!

Tiểu Linh lúc này thấy mẫu thân ngất đi như vậy thì lo sợ vô cùng, nàng liền hướng hắn quỳ xuống cầu xin, sau đó lại cảm thấy nàng không có cái gì để trả ơn hắn thì cũng chỉ có thể đem mạng mình ra để tùy hắn định đoạt, vì giờ nàng không có tiền, không có cái gì quý giá, mặc dù nàng biết mình cũng có chút tư sắc, nhưng khi nhì hắn thì nàng lại cảm thấy tự ti không dám nói ra những lời này, vì nàng cảm thấy mình không xứng với hắn chút nào.

- Muội đừng ngốc như vậy, sao ta lại để muội phải chết chứ! yêu muội còn chưa hết đây này!

Tiêu Viêm dùng tay cốc nhẹ vào đầu nàng tỏ ý không hài lòng, rồi cũng không nhiều lời nữa đem mẫu thân nàng đặt lên chiếc dường cạnh đó và dùng linh hồn lực đi dò sét tình trạng của cơ thể.

Tiểu Linh hai tay áp chặt vào ngực, khó khăn hít thở tùng chút một, im lặng đứng bên cạnh chiếc dường chờ đợi, mỗi giấy trôi qua đối với nàng là một sự sợ hãi khủng kiếp chiếm chọn tâm chí nàng.

Khi chứng kiến người thân duy nhất của mình sắp rời xa mình, mà nàng lại bất lực không cách nào giúp được thì khiến cho thâm tâm nàng tự giằn vặt đau khổ không nói nên lời, cho nên bây giờ nàng chỉ có thể phó thác cho hắn mà thôi.

Không lâu sau, Tiêu Viêm đã có thể đoán định được linh hồn của mỹ phụ này bị tổn thương nặng, và phương thức tổn thương làm cho hắn cũng có chút quen thuộc, lại nói nữa là mỹ phụ này đúng là không tầm thường một chút nào cả, do linh hồn nàng bị tổn thương nên hắn cũng không có thể đoán ra chính xác cảnh giớ lúc đỉnh phong của nàng là gì, nhưng hắn chắc chắc một điều là cảnh giớ của nàng không có thấp hơn Mị Nương.

Hắn lại tiếp tục thăm giò sâu hơn nữa vào lục phủ ngũ tạng của nàng, thì có cảm giác như hắn đang bị chìm vào một cái hồ không đáy vậy, tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng lại làm hắn càng muốn đi sâu vào bên trong hơn.

Do vậy hắn quyết định tăng thêm linh hồn lực đi vào, nhưng khi hắn tăng linh hồn lực lên thì sức hút hút cũng theo đó mà tăng lên, linh hồn lực cứ vậy mà tiêu hao một cách không rõ tung tích, rất nhanh hắn hiểu đây là một thủ đoạn nào đó để chống dò sét, hay một cái bấy chết người thì đúng hơn, vì nếu linh hồn lực hắn yếu một chút thì có thể bị cuốn vào trong hết luông chứ nào có thể thoát ra khỏi cái lực hút đó được.

Tiêu Viêm cũng không muốn tiếp tục dò sét nữa, dù sao nếu tiếp tục thì chỉ làm cho cơ thể nàng bị tổn thương mà thôi, vì hắn nghĩ để duy trì cái bẫy này thì cũng tốn không ít linh hồn lực và đấu khí đi, hắn từ trong giới chỉ đem ra một viên Dưỡng Hồn đan và đem bỏ vào miệng nàng.

Sau đó Tiêu Viêm đứng lên nhìn thấy hai hàng nước mắt của Tiểu Linh vẫn rơi, thì tiến lên lấy ra chiếc khăn nhẹ lau đi những giọt nước mắt của Tiểu Linh và nói.

- Ta vừa cho mẫu thân nàng dùng Dưỡng Hồn đan rồi, nên muội không cần lo lắng, rất nhanh mẫu thân muội sẽ tỉnh lại thôi.

Tiểu Linh nghe vậy thì trong lòng cũng nhẹ nhõm đi phần nào, lại nhìn thấy Tiêu Viêm ân cần lau đi những giọt lệ còn vương trên khóe mắt của mình thì nàng cảm động không nói nên lời, không kìm được phút yếu lòng mà lao vào ngực hắn, chìm vào lồng ngực rộng lớn đó mà tham lam hít lấy hương vị của hắn, như sợ một ngày nàng sẽ quên đi người nam nhân này, như sợ một thứ gì đó giống như sự mất mát, giống như nỗi sợ hãi lúc nàng nghĩ sẽ phải rời xa mẫu thân của mình vậy.

Một lúc sau Tiểu Linh mới ngẩng đầu lên, đôi mắt nàng đỏ hoe, cơ thể nàng thì mềm nhũn đè lên người hắn, ánh mắt nàng hiện lên một sự ngờ vực hỏi.

- Sao ca ca tốt với ta vậy?

Tiêu Viêm còn đang hỏi Dược lão về vấn đề của mẫu thân Tiểu Linh, tuy cũng biết đại khái một chút nhưng cũng không có đủ để hắn có thể khảng định được bất cứ điều gì, khi nghe Tiểu Linh hỏi vậy thì hắn cũng liền gác việc này qua một bên, chỉ cần đợi cho mẫu thân của Tiểu Linh tỉnh lại thì có thể hỏi là biết.

- Vì muội là Linh nhi của ta a! như vậy thì ta tốt với muội không được sao??

Tiểu Linh nghe vậy cũng hiểu ẩn ý trong lời nói đó của hắn, dù mới 10 tuổi nhưng với sự sắc sảo và thông minh của mình thì những vẫn đề như vậy thì nàng cũng không quá khó khắn để suy luận ra ý nghĩ thực tế mà hắn muốn nói tới lúc này.

- Vâng! từ nay về sau Linh nhi là của ca ca!

Tiêu Viêm nghe vậy thì phì cười, dù sao hắn cũng chỉ có trêu đùa nàng một chút mà thôi, ai ngờ nàng lại nghiêm túc nói như vậy chứ, khẽ nhéo má nàng vào nói.

- Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi để mẫu thân muội yên tĩnh nghỉ ngơi, tin tưởng không lâu nữa mẫu thân muội sẽ tỉnh lại thôi!

- Vâng!

Hai người rời khỏi nhà gỗ và đi ra ngoài hiên nhà ngồi ngắm ánh hoàng hôn đang dần buông xuống, Tiểu Linh tâm tư vẫn sầu chĩu nặng, nàng có chút chờ mong có chút lo sợ...., một cảm súc hỗn tạp đang dần ăn mòn lý trí của nàng.

Tiêu Viêm biết nàng rất là lo lắng cho mẫu thân của nàng, nhưng hắn cũng không có cách nào có thể làm cho nàng vơi bớt đi sầu tư, nhìn nàng lúc này cư như một người mất đi linh hồn giống nhau, khuôn mặt nàng không còn có cảm xúc nữa.


Thấy vậy Tiêu Viêm liền ôm nàng vào lòng thật chặt, nhẹ vuốt ve cái lưng mảnh khảnh của nàng, tay còn lại khẽ nâng cằm nàng lên và dùng âm thanh ấm áp an ủi nàng.

- Mẫu thân muội nhất định không sao, có ta ở đây cho dù diêm la vương có đến cũng không dám đụng đến một sợi tóc của mẫu thân nàng.

Hắn vừa nói vừa dùng tay vung qua vung lại, tỏ vè như hắn không có sợ bố con thằng nào vậy, nhìn hắn tự ngạo như vậy nàng cũng phải phì cười, nhưng nàng cũng không có nói lời nào, chỉ hơi gật đầu và lại dụi đầu vào ngực hắn nhắm mắt lại tưa như ngủ thiếp đi, Tiêu Viêm thấy vậy liền yên lặng để cho nàng được an tĩnh nghỉ ngơi.

Nửa canh giờ đi qua, lúc này Tiêu Viêm vẫn đang miên man suy nghĩ thì sực nhơ tơi một việc, Tiểu Linh cơ thể cũng không được tốt, nhìn nàng cơ thể gầy yếu, xanh sao thì hắn cũng đã hoài nghi rồi.

Dùng linh hồn ngay lập tức tràn vào cơ thể nàng và tỉ mỉ dò sét, sau một hồi dò sét rất kỹ hắn cũng khống có cảm thấy điều gì đáng lo ngại ở cơ thể nàng cả, chỉ có một chút là cơ thể nàng có nhiều chỗ khác biệt hoàn toàn so vơi con người, nhưng cũng chẳng giống loài ma thú nào mà hắn biết cả, phải nói là tư liệu về ma thú thì Dược lão có hắn một quyển sách lớn, hắn phải cày hơn 1 năm mới nhớ gần hết được, xem ra ẩn tình ở đây không nhỏ đi, đấu khí đại lục lớn như vậy bí mật cũng không phải là ít.

- Bỏ Linh nhi của ta ra!

Đúng lúc này thì một giọng nói mang theo hàn khí tràn vào tai của hắn, hắn biết ngay đây chính là vị mỹ phụ đó rồi, xem ra hắn cũng sắp có được những giải đáp cho khúc mắc của hắn rồi.

Chương mới hơn