Chương 27: Lạc Hy
- Cuối cùng cũng tỉnh rồi sao? mà nàng cũng không cần phải lo lắng đề phòng ta như vậy đâu?
Lạc Hy dù bị hôn mê, nhưng nàng vẫn biết được mọi chuyện đang diễn ra sung quanh nàng, nên biết được trong lúc thương thế phát tác nàng được hắn cứu giúp, dù vậy nàng vẫn không khỏi đề phòng hắn.
- Ta nói lại lần nữa! buông Tiểu Linh ra!
Nàng ngữ khí lại tăng thêm phần lạnh lẽo, tự như sắp cùng hắn động thủ vậy, dưới chân nàng cũng đã bắt đầu xuất hiện lâm tấm những phiến băng lạnh nổ tan lép bép.
Tiểu Linh lúc này cũng bị lời nói của hai người làm cho thức giấc, nàng ngẩn đầu lên và nhìn thấy mẫu thân của mình thì òa khóc, liền lao ra khỏi lòng hắn và nhào vào lòng của Lạc Hy.
- Mẫu thân người tỉnh rồi! người làm Linh nhi lo muốn chết!
Lạc Hy thấy Tiểu Linh lao vào lòng mình thì cũng bớt đi lo lắng, lại nhìn con gái vì mình mà đau buồn thì cảm thấy có lỗi vô cùng, nàng âu yêm ôm lấy Tiểu Linh, ánh mắt vẫn không chút nào là buông lỏng cảnh giác đối với Tiêu Viêm.
- Mẫu thân người thấy sao rồi, còn có chỗ này không tốt không?
Lạc Hy nhìn ánh mắt non nớt lo lăng của Tiểu Linh thì gương mặt hòa nhã dùng tay lau nước mắt trên đôi mi của Tiểu Linh.
Lạc Hy thấy gương mặt Tiểu Linh xanh sao vì lo lắng cho mình thì cảm thấy đau đớn, mấy ngày này nàng đã khiến cho Tiểu Linh phải chịu không ít khổ tâm lo lắng rồi, bình thường nàng cũng không thể chăm lo tốt cho Tiểu Linh, bây giờ còn trở thành gánh nặng cho nàng nữa.
- Ta rất tốt, làm Linh nhi phải lo lắng rồi.
- Linh nhi rất tốt, mẫu thân không sao là ta yên tâm rồi!
Nói rồi Tiểu Linh nhớ tới Tiểu Viêm vẫn còn ở đây thì mới buông Lạc Hy ra và nói.
- Mẫu thân! đây là Tiêu Viêm ca ca, là ca ca đã cứu mẫu thân đó!
Lạc Hy lúc này gương mặt lại trở về băng lãnh, kéo Tiểu Linh về phía sau nàng và nhìn hắn nói.
- Ruốt cuộc ngươi là ai, ngươi giúp chúng ta là có mục đích gì?
Tiểu Linh thấy ngữ khí lạnh lẽo của Lạc Hy thì ở phía sau ôm lấy cánh tay nàng và giải thích về việc Tiêu Viêm đến đây.
- Mẫu thân! ca ca là người tốt, là Linh nhi mời ca ca đến đây để giúp mẫu thân đó!
Lạc Hy vẫn như không có vì lời nói của Tiểu Linh mà buôn suống ngờ vực, vẫn trừng mắt nhìn hắn không rời.
- Linh nhi, ta đói rồi muội nấu cơm nhiều một chút để lát ta ăn với nha!
Tiểu Linh nghe vậy cũng hiểu ẩn ý của hắn nên khẽ gật đầy đi vào trong nhà chuẩn bị cơm nước. Sau đó hắn khẽ nhìn Lạc Hy và lặng lẽ đi ra ngoài đến một nơi cách ngôi nhà không xa.
Lạc Hy cũng đi theo, dù nàng biết thực lực của nàng lúc này yếu hơn hăn, nhưng nàng cũng không lo sợ hắn hại nàng, nếu muốn thì hắn đã làm từ lâu rồi đâu còn đợi đến bây giờ, và dù sao thì nàng cũng muốn biết hắn là vì cái gì phải giúp nàng.
- Ngươi có thể nói cho ta biết là vì cái gì ngươi giúp ta được chưa?
- Là Linh nhi giúp ta một việc nên ta cũng giúp lại Linh nhi mà thôi.
Lạc Hy ánh mắt không tin kèm theo chút mỉa mai về cái lý do mà Tiểu Viêm dùng để biện hộ đó.
- Chỉ vì vậy mà ngươi bỏ ra một viên Dưỡng Hồn đan sao?
Tiêu Viêm vẫn như không lắm quan tâm đến việc mất một viên dưỡng hồn đánh, ánh mắt vô tư nhẹ nhàng nói.
- Ta là người thích làm vậy đó, không được sao?
Nghe vậy thì Lạc Hy không cố phản bác nữa, cũng không có chút nào tin tưởng lời của hắn.
- Vậy thì ngươi giờ có thể đi được rồi dấy! ta không tiễn!
Nói song nàng quay lưng hương ngôi nhà đi về, nhưng mà đúng lúc này Tiêu Viêm lại nói.
- Ta mới nhận được một số tin tức rằng Hồn điện đã xuất hiện ở Gia Mã đế quốc này.
Lạc Hy nghe vậy thì liền khựng lại, cơ thể nàng run rẩy, ánh mắt lo sợ hiện lên rõ ràng nhưng nàng rất nhanh trấn tĩnh lại và dùng cảnh giác cao độ đối với hắn nói.
- Ngươi ruốt cuộc là ai, sao có thể biết được những việc này liên quan tới ta!
Tiêu Viêm thấy nàng nhận định như vậy thì cũng âm thầm gật đầu đồng ý với suy luận của hắn là mỹ phụ này từng bị Hồn điện truy sát, từ vết thương linh hồn của nàng thì khá là giống với thương tích mà Dược lão đã từng bị, nên có thể suy luận ra điều này.
- Ta chỉ đoán vậy thôi! ta là ai không quan trọng, quan trọng là chúng ta có cùng một địch nhân.
Lạc Hy có chút buông xuống tâm tư khi biết hắn có cùng địch nhân, nhưng vẫn tiếp tục cảnh giác dò hỏi.
- Vậy làm sao ngươi có được tin tức này?
- Ta cũng chỉ đoán vậy thôi à!
Nghe vậy thì Lạc Hy ánh mắt tức dận nói.
- Ngươi đây là đang đùa dỡn ta!
- Đâu có, là thật đấy và ta tin rằng không lâu nữa chúng sẽ tìm đến ngươi thôi!
Lạc Hy cũng nghĩ về việc Hồn điện xuất hiện ở đây là hoàn toàn có thể sảy ra, điều này nàng cũng đã sớm đoán trước được.
- Vậy ngươi có biện pháp gì sao, ngươi nói có cùng kẻ thù với ta thì chắc là Hồn điện rồi, chắc là bọn chúng cũng tới tìm ngươi đi.
- Đúng là bọn chúng mục đích là đến tìm ta, nhưng ai bảo là các ngươi cũng ở đây nên bị bọn chúng tiện tay bắt luôn.
Lạc Hy nghe vậy thì lòng hiếu kỳ về hắn lại càng lớn, nàng thật nghĩ không ra tại sao một người như hắn có thể kiến cho Hồn điện chú ý được.
Tiêu Viêm dường như nhìn ra nghi hoặc của nàng thì lại nói tiếp.
- Thân thế của ta cũng không có kém ngươi đâu, mà ngươi còn chưa có cho ta biết được tên của ngươi đâu này, vậy thì sao chúng ta có thể bàn chuyện hợp tác đây?
Lạc Hy lúc này đang ở trọng thế cục bắt buộc phải cùng hắn hợp tác, vì nàng thực lực chưa khôi phục và từ việc hắn có thể dễ dàng thoát ra khỏi bí thuật bảo vệ linh hồn của nàng, thì nàng cũng có thể đoán hắn là một tên luyện dược sư cao cấp, mà nàng muốn khôi phục nhanh thì nhất định phải dùng đan dược thì mới có thể làm được.
- Lạc Hy!
Nghe nàng lạnh lùng nói như vậy thì hắn cũng không có biểu hiện gì, dù sao hắn cũng đã có thể đoán được tính cách của nàng rồi.
- Lạc Hy, sau này có thể bớt dùng cái ngữ khí lạnh lùng đó nói chuyện với ta được không, ta cảm thấy nổi hết da gà lên rồi này!
- Bớt nói nhảm đi, ngươi có dự định gì hay không?
Đang định tán tỉnh nàng vài câu thì bị nàng lạnh lùng gạt bỏ đi, khiến hắn cũng biết là dùng mấy lời ong bướm để tán tỉnh nàng là vô dụng rồi.
- Kế hoạch thì tạm thời ta sẽ tìm mọi cách để khôi phục thực lực của ngươi đã, còn nếu mà bọn chúng có tới thì tùy thời mà chúng ta hành động.
Lạc Hy thấy hắn ưu tiên giúp nàng khôi phục thực lực thì cũng hài lòng đồng ý, tuy vậy nàng cũng lo lắng gạn hỏi.
- Thương thế của ta không phải chỉ là linh hồn bị tổn thương đâu, mà ta còn bị chúng một phong ấn rất mạnh, nên cho dù có chữa trị được linh hồn thì cũng chỉ đạt đến Đấu Tông sơ kỳ mà thôi.
- Vậy thì cũng đủ rồi, lần này tới cũng chỉ là vài tên Đấu Tông mà thôi.
Nghe Tiêu Viêm nói vậy thì Lạc Hy cũng hơi nhẹ nhõm, nếu chỉ vài tên Đấu Tông sơ kỳ thì nàng cũng không quá lo lắng, nàng tự tin rằng vẫn có thể đem Tiểu Linh trốn đi được.
- Đây là 12 viên Dưỡng Hồn đan và 12 viên Phục Linh đan, nàng tùy ý mà dùng đi, nên sơm một chút khôi phục đừng để tránh đêm dài lắm mộng.
Lạc Hy thấy hắn đưa tới không chỉ có Dưỡng Hồn đa mà còn có cả Phục Linh đan thì vô cùng cảm kích, lại làm cho nàng thêm một chút cảm tình đối với hắn, ánh mắt cũng không còn đề phòng với hắn nữa, nàng tiếp nhận lấy 2 bình ngọc chứa đầy đan dược và nói.
- Cảm ơn!
Nhìn nàng nói vậy mà gương mặt vẫn cứ lạnh như băng ấy, khiên cho hắn cảm thấy càng thêm thích thú với nàng, hai người lại tiếp tục nói về một số việc nữa, nhưng chủ yếu là mấy việc về Hồn điện, mà mỗi khi hắn muốn hỏi đến thân thế của nàng thì bị nàng gạt phăng đi, kết quả hắn cũng chẳng biết được gì thêm về nàng.
- Mẫu thân, ca ca cơm chín rồi! hai người mau đến!
Lạc Hy và Tiêu Viêm nghe được Tiểu Linh gọi thì cũng thôi nói về mấy việc này và tiến đến ngôi nhà gỗ, khi đi vào thì Tiểu Linh đã dọn cơm và canh lên bàn sẵn rồi, thức ắn cũng khá đầy đủ, có rau, có thịt, thế là 3 người ngồi ăn, Lạc Hy thì im lặng từ tốn ăn uống, lăng nghe Tiểu Linh và Tiêu Viêm đàm tiếu.
Tiểu Linh suốt 3 tháng nay lo lăng cho mẫu thân nàng đến quên ăn quên ngủ thì bây giờ thấy mẫu thân đã bình phục rồi làm nội tâm nàng vui sướng không thôi, gương mặt đầy hạnh phúc nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất với hắn.
Tiếng cười cứ như vậy không ngớt, sau khi ăn cơm song thì nàng lại kéo mẫu thân và Tiêu Viêm ra ngoài ngắm sao, nàng kể về vị trí của các ngôi sao sau mỗi tháng nó sẽ thây đổi như thế nào, lúc nào sẽ có nhật thực...... Tiêu Viêm cũng bị sự hiểu biết của nàng mà cho ngốc đi, thật sự là quá khó tin khi nàng có thể hiểu và phân tích được rõ sự chuyển đổi của các vì sao đến vậy, nàng dù sao mới có 10 tuổi thôi a.
Mãi cho tới lúc khuya, thì nàng mệt mà ngủ thiếp đi, thấy vậy thì Lạc Tuyết liền bế nàng lên rồi nhìn hắn nói.
- Ngươi còn chưa về sao?
Thấy ánh mắt nàng đầy ý dè trừng hắn như vậy thì hắn cũng đã hiểu là nàng đang suy nghĩ gì rồi, hắn hơi cười tỏ vẻ vô cùng trong sáng nói.
- Ahaha! ta thất lễ rồi, vậy đi khi nào có thông tin gì thì ta sẽ tới tìm nàng, còn nếu Linh nhi muốn tìm ta thì nàng có thể dẫn nó tới Nạp Lan gia, còn đây là 2 viên Thọ Mệnh đan, để cho nang và Linh nhi dùng, tốt nhất là dùng ngay bây giờ.
Lạc Hy thấy Tiêu Viêm đem ra 2 viên thọ mệnh đan thì cũng rất muốn nhận, nhưng mà nàng nghĩ lại nàng đã chiếm quá nhiều tiện nghi của hắn rồi, nên đành khéo léo từ chối.
- Không cần, thứ này đối với cũng không có tác dụng gì nhiều!
- Chỉ mấy viên đan dược mà thôi, đối với ta cũng không tinh là cái gì, Linh nhi và nàng cơ thể vẫn còn yếu nên dùng nó thì mói sớm khôi phục, biết đâu ngày mai Hồn điện đến tìm chúng ta thì sao?
Lạc Hy nghe thấy hắn đề cập đến Hồn điện thì như một phản xạ tự nhiên tiếp lấy bình ngọc, rồi lạnh lùng đi về nhà, mặc kệ hắn bơ vơ đứng ngoài.