Chương 24: Bắt Được Loli

Đấu Phá Thương Khung - Trọng Sinh Tiêu Viêm

Chương 24: Bắt Được Loli

Nàng nhìn hắn tự ngạo như vậy thì không có trách móc hay khinh miệt hắn mà còn phụ họa với hắn nữa. Tiêu Viêm nghe vậy thì nhìn nàng với ánh mắt như bắt được pokemon lạ vậy, nàng thật là không có giống nữ nhân lẽ thường tình chút nào…

Một lúc sau, hai người mới dừng lại và lại nhìn nhau một cách say đắm, không nói lời nào Tiêu Viêm chủ động tìm đến đôi môi mềm mại và mọng nước của Mị Nương, chiếm giữ lầy nó và chuyền cho nàng từng cảm giác làm nàng yếu mềm.


Mị Nương vẫn biết tên này rất lưu manh và vô sỉ, nàng có thể đọc được suy nghĩ của hắn cho nên đã biết trước hắn muốn thừa cơ cưỡng hôn nàng rồi, nhưng mà nàng vẫn rất là bất ngờ trước hành động của hắn, dù sao đây cũng là nụ hôn đầu của nàng và nàng cũng muốn thử cái cảm giác này nên không có ý định ngăn cản, từ lúc thấy Yên Nhiên bị hắn hôn cho ngốc đi thì nàng đã rất hiếu kỳ về chuyện gì sẽ sảy ra khi làm chuyện này nên nàng cũng muốn thử.

Mị Nương cảm nhân được một thứ mềm mại ấp áp trên đôi môi của nàng, đôi lúc lại bị hút lấy làm nàng không khỏi tê dại và yêu thích cái cảm giác này, cơ thể nàng cũng theo đó mà nóng lên, hai má nàng bắt đầu nổi lên từng áng mây hồng, cả cơ thể nàng mềm yếu dựa vào ngực hắn, hai mắt nàng khẽ nhắm lại và tâm hồn nàng cứ như vậy bay bổng trong tư vị xuân sắc.


Thấy Mị Nương không có phản kháng thì Tiêu Viêm bắt đầu lớn gan hơn, bắt đầu cậy hàm răng ngọc của nàng và thưởng thức tư vị xử nữ ngọt ngào trong miệng của nàng, từng giọt nước đầy tư vị nữ tử của nàng bị hắn tham lam mút hết trong từng tiếng "ừm ừ..ô…ô….." của nàng.


Bị Tiêu Viêm cưỡng đoạt từng giọt ngọc lộ của nàng thì cũng làm nàng chở nên thanh tỉnh một chút, nhưng khi cảm nhận được chiếc lưỡi của hắn ở trong miệng của nàng và liên tục khuấy đảo thì lại khiến nàng lâm vào trâm luân xuân sắc, nàng cũng mơ hồ mà đáp lại các hành động của hắn và đem lưỡi của hai người quấn quýt giao hợp không ngừng…



Khi Tiêu Viêm dùng đôi tay đi đến nhũ phong của nàng và đem hai tay đè lên, những cũng đúng lúc này hắn bị nàng đẩy ra, ánh mắt nàng rất không hài lòng nhìn hắn nói.

- Chàng đúng là đồ sắc lang, giữa ban ngày thế này lại dám làm trò bại hoại như vậy?

Nàng vẻ mặt bực bội vô cùng, vội vã chỉnh lại cung trang và lớn tiếng nói khiến hắn cũng tỉnh mộng lại, ánh mắt hắn thì vô cùng tiếc nuối nhìn cặp nhũ phong bá đạo của nàng, hắn vừa mới chạm tới thôi mà chưa có khịp bóp một cái nào hết à, hắn như không có chút nào thấy có lỗi hay là phủ nhận gì cả, nhẹ nói.

- Không phải là nàng quá là mê người đó sao!!

Mị Nương mắc dù cũng luyến tiếc cái cảm giác được Tiêu Viêm hôn nhưng mà khi thấy hắn tiếp tục muốn chiếm tiện nghi của nàng thì nàng không thể nhân nhượng được nữa, vì nàng càng nhân nhượng thì hắn sẽ càng được đà mà lấn tới, nàng cũng đang muốn cảnh tỉnh hắn dù sao nàng có thực lực cao hơn hắn một đại cảnh giới vậy mà hắn cũng lớn gan dám chiếm hữu cơ thể nàng.

- Còn nói nữa, chàng đúng là tên sắc lang hết thuốc chữa, cứ thấy nữ tử xinh đẹp là ngốc đi, chàng nên nhơ cảnh giới của ta cao hơn chàng đó nha, vậy mà cũng dám chiếm tiện nghi của ta, chàng không sợ là sẽ bị ta hạ độc thủ hay sao??

Nghe Mị Nương mắng sối sả như vậy không khỏi làm hắn nép người lại, ý như đang bị người yêu quát mắng vì làm sai điều gì đó vậy.

- Tất nhiên ta sợ rồi, nhưng ta biết nàng sẽ không có làm như vậy với ta đâu, phải không nào!

- Chàng bớt nói nhảm đi, ta không có ngốc mà bị mấy cái lời ong bướm của chàng mà mêt thất như Yên Nhiên đâu, chàng sau này phải thành thật một chút, không phải gặp cô nương nào xinh đẹp là cũng ngốc mà lỗ mãng hành sự, nhỡ chàng có hệ sự gì thì bảo ta phải sống làm sao đây….ô..ô..


Nàng nói đến đó thì ấm ức lao vào ngực hắn khóc lớn, hai tay thì vô lực mà đánh liên tục vào ngực hắn. cảm nhận được sự lo lắng và sự ngầm thừa nhận của nàng đối với mình thì khiên hắn cũng dâng lên một cảm súc yêu thương cùng trách nhiệm vô bờ đối với nàng, cảm thấy sau lưng hắn là cả một bầu trờ cần hắn che trở.

- Ta biết rồi, từ nay về sau ta sẽ luôn luôn chú ý, sẽ không có ngốc như vậy nữa.

Cảm nhận được sự vỗ về, dỗ dành của hắn, nàng cũng ngừng hờn dỗi, nhưng nàng vẫn nức nở nghẹ ngào mà nói.

- Ta biết chàng thật đúng là có đánh chết cũng không hết được cái tính phong lưu của chàng, cho nên ta chỉ mong chàng phải cẩn thận, giang hồ hiểm ác, có rất nhiều thế lực mạnh tồn tại ở thế giới này, nhỡ chàng trêu trọc đến con nhà người ta thì phải làm sao, ta cũng chỉ có thể bảo vệ chàng nhất thời mà thôi, mà con đường của chàng là cần phải chàng tự bước đi không ai có thể giúp chàng mãi được, cho nên chàng làm gì cũng phải cẩn thận, chúy ý an nguy của mình, không được lỗ mãng.

Cảm nhận được cơ thể nở nàng của nàng đang dán lên người hắn, làm đôi tay hắn như một phản xạ tự nhiên nhẹ vuốt ve mái tóc dài mềm mại sau lưng của nàng.

Nghe nàng ân cần khuyên bảo lại làm cho hắn cảm thấy được tình yêu say đắm từ nàng dành cho hắn, không kìm được cảm xúc dạt dào hành phúc lam khắp cơ thể, liền nhẹ đem đôi môi tìm đến đôi môi nàng mà âu yêu nó, như một lời hưa, như một sự cảm ơn dành cho nàng.

- Ta nghe nàng.

Chỉ nói ngắn gọn 3 từ, hắn muốn dùng hành động để từ từ chứng minh cho nàng thấy và hơn hết là lời hứa với chính bản thân mình nhất định phải bảo vệ tốt những nữ nhân và thân nhân của hắn ở cái thế giới này.

…..Và hai người lại như không hẹn mà im lặng, ôm nhau thật chặt và cảm nhân nhân ôn nhu hương của người còn lại trong một khoảng lặng giữa những tiếng rì rào của rừng trúc và từng cơn gió chiều hú vang giữa nơi đại ngàn bát ngát hoan vu, cô liu và có một chút xe xe lạnh….

…Thời gian lững lờ chôi đi theo từng dòng chảy của các con sông lớn, của từng cơn gió đuổi theo gió, của từng áng mây đuổi theo mây, của từng tiếng rì rào chông chồng lơp lơp lên từng tiếng rì rào…

Ở giữa Mộc trúc lâm có đôi lúc là tiếng đàn xen lẫn tiến hát, hay hôi khi là tiếng cười đùa của trai gái vang vọng khắp cả khu rừng.

Tiêu Viêm và Mị Nương hai người cứ dính sát vào nhau, ôm nhau không muốn buông, không muốn rời, cùng nhau đàn ca và có lúc nàng bị hắn trọc mà phá lên cười, cư như vậy mà hai người quên mất thời gian mãi cho tới lúc xế chiều, từng ánh nắng vàng bắn đầu nhạt dần thì hắn mới chia tay nàng và trở về Gia Mã thánh thành.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++

Tiến vào thành hắn đã thấy rất nhiều người bàn tán, xôn sao trước cái bang rôn quảng cáo về vụ đấu giá của Thước Đặc Nhĩ sắp diễn ra, cơ mà hắn cũng không có quan tân lắm về cái vụ này, điều mà thu hút hắn ở cái bang rôn đó là hình ảnh của Nhã Phi được in có màu và vô cùng sắc nét lột tả được hết các đường còng và sắc đẹp của nàng, khiến cho hắn cũng phải nán lại mà thưởng thức.

- Hahaha! xem ra đấu giá hội lần này sẽ rất thú vị đó!
- Ta lần này nhất định phải đem Đấu Linh đan về tay mới được…
- ……
- Ồ! Lần này Nhã Phi tiểu thư sẽ chủ trì buổi đấu giá, hahaha! ta nhất định phải đi đển chiêm ngưỡng dung mạo của nàng mới được, biết đâu lại lọt vào mắt xanh của nàng thì sao!!
- Ngươi thôi mơ mộng đi, người như ngươi thì làm sao mà có thể….

Hắn nghe thấy bọn người này bàn tán rất là sôi nổi, có tên thì thề thốt phải lấy bằng được Đấu Linh đan và còn có vài thằng atsm khảng định là sẽ đem cả Hoàng Cực đan vào tay….

Vài người khác thì lại là vì có Nhã Phi chủ trì đấu giá mà tới, ham hố đến để thưởng thức vẻ đẹp của nàng và bọn họ đều có một khát khao, có một ước ao là được nàng để ý, xem ra cũng có rất nhiều tên có cùng chí hướng với hắn rồi, nói thật là Thước Đặc Nhĩ đấu giá hội lần này không có Nhã Phi thì cũng không có rảnh mà đến xem đâu.

+++++++++++++++++++++++++

Lặng lẽ bước đi trên còn đường tấp nập, Tiêu Viêm cũng không có muồn về Nạp Lan gia ngay mà đi dạo lòng vòng trong nội thành, ngắm nhìn hoàng cung và những ngôi nhà xa hoa ở nơi đây.

Đi nang qua quảng trường thì hắn thấy rất nhiều thanh niên trai tráng đứng tụ tập thành từng nhóm mà chém gió, để ý xung quanh qoảng trường này thì mới thấy mấy dòng chữ Đại Hội Võ Lâm to đùng được treo lên mấy cái long trụ, xa xa có 2 cái tiểu đình có hai hàng người dài đang xếp hàng chắc là để báo danh đây mà.

Lúc đầu thì hắn cũng muốn tham gia cái Đại Hội Võ Lâm này, mà giờ nghĩ tới nghĩ lui thì cũng không cảm thấy có hứng thú nữa nhưng mà tên Mộc Chiến đó lần trước thề thốt là sẽ cho Tiêu Viêm một bài học, nghĩ đến đo lại làm cho Tiêu Viêm hiện lên một nụ cười đầy bỉ ổi và độc ác, hắn liền hạ quyết định tham gia Đại hộ võ lâm chỉ để bán hành cho Mộc Chiến.

Tiến tới tiểu viện để báo danh, lúc Tiêu Viêm đi đến đó thì vẫn có hơn 50 người đang xếp hàng chờ báo danh, mặc dù hắn không thích đợi như vậy chút nào nhưng cũng không thể tự ngạo mà hô mưa gọi gió được, đành lặng lẽ tùy ý đi vào một hàng mà đứng tạm vậy.

- Cho hỏi ngài có phải là Tiêu Viêm tiên sinh không ạ?

Vừa đi vào hàng không có được bao lâu thì có một tiểu nữ vóc người nhỏ nhắn, có vẻ hơi gầy, chỉ khoảng 10 tuổi không hơn, ăn mặc một bộ đồ làm bằng vải bố thô(giống thường dân trong phim china), cao đến ngực hắn, làn da hơi xanh sao, mái tóc màu trắng được tùy ý buộc lại bằng một mảnh vải cũ, mặc dù cơ thể tiểu nữ này như vậy nhưng mà gương mặt cô bé này lại toát lên một vẻ ưa nhìn, cái cằm nhọn, cái mũi thẳng dài xinh sắn, đặc biệt là đôi mắt của cô bé này chứa một chút sắc sảo, thông minh.

- Đúng là ta, mà sao tiểu muội biết tên ta vậy?

Được Tiêu Viêm thừa nhận, thì cô bé này ánh mắt sáng lên, hai liền chộp lấy bàn tay của hắn như sợ hắn sẽ biến mất vậy, mặc dù vui mừng cười đến hỏi mười cái răng nhưng mà cô bé vẫn cố bình tĩnh lại, dò hỏi hắn.

- Có phải tiên sinh đến đây là để báo danh tham gia đại hội võ lâm hay không?

- Đúng vậy, mà người vẫn chưa có trả lời câu hỏi của ta đâu nè?


Nghe hắn khảng định thì cô bé ánh mắt đầy chờ mong, cộng một chút xấu hổ nói.

- Là có một vị tiểu thư tốt bụng nói cho ta, tiểu thư đó nói nếu ta có thể tìm được tiên sinh thì mới có cơ hội cưu mẫu thân của ta.

- Vậy sao, mà vị tiểu thư mà tiểu muội nói là ai vậy nè??

Tiêu Viêm dành ánh mắt dụ dỗ gạ hỏi cô bé này, nhưng mà cô bé dường như không để ý, vẫn cứ bán chặt lấy tay của hắn yy kể lại.

- Sáng nay ta đi ra ngoài hái thuốc để đem về chữa bệnh cho mẫu thân thì có một vị thần tiên tỷ tỷ từ trên trời hạ xuống, vị tỷ tỷ đó có một mái tóc rất dài màu xanh nước biển, đôi mắt của tỷ tỷ cũng có màu xanh nữa….

Nghe cô bé kể đến đó thì Tiêu Viêm đã đoán được là Mị Nương bảo rồi, mà điều làm cho hắn khó hiểu là tại sao nàng lại không giúp cô bè mà bảo hắn làm vây nè, với cấp độ của nàng và nguồn tài lực của Linh tộc ở trong tay nàng thì sao lại không có cách nào giúp đỡ cô bé này chứ? Mà thôi, hắn cũng không có quan tâm là vì sao, nàng đã muốn hắn làm thì hắn cứ làm vậy.


P/s: Vừa mới từ quê lên ạ, từ hôm nay ta sẽ tiếp tục ra chương nhé, xin lỗi các bạn vì chậm trễ bây lâu nay.