Chương 23: Linh Tộc Thảm Kịch

Đấu Phá Thương Khung - Trọng Sinh Tiêu Viêm

Chương 23: Linh Tộc Thảm Kịch

Linh Tộc là những tinh linh bí ẩn của đấu khí đại lục, năng lực của họ cũng rất đặc biệt nhưng chỉ thiên về tiên cơ mà thôi còn về chiến đấu thì lại không có gì nổi trội cả.

Linh hồn lực của Linh tộc khác với các chủng tộc khác và vô cùng đặc thù, là một dạng linh hồn chân thật hơn người bình thường rất nhiều, cứ giống như giữa cơ thể và linh hồn không có tách rời mà thực chất dung hợp lại vậy, hay nói cách khác một linh hồn thể của tộc nhân Linh tộc mà tiến hành nhập vào một cơ thể bất kỳ thì họ chỉ đơn gian là dùng linh hồn thể tiến vào và chiếm giữ cơ thể đó mà không cần bất cứ loại đan dược và quá trình dung hợp phưc tạp như của các linh hồn thể của tộc khác.

Linh Tộc có một truyền thừ đặc biệt từ huyết mạch, người có huyết mạch càng tinh khiết thì thiên phú dị bẩm càng có năng lực mạnh, như khả năng đoán nhận suy nghĩ của người khác, khả năng hấp thụ và sử dụng năng lượng của thiên nhiên, khẳ năng đoán trước được tương lai…… tùy từng người mà có thể có 1 hay nhiều thiên phú khác nhau.

Linh Tộc là tộc rất thích hòa mình vào thiên nhiên, họ có thể giao tiếp được với thiên nhiên, hiểu và nghe được tiến nói của thiên nhiên.

Các tộc nhân có huyết mạch thuần khiết của linh tộc nếu là nữ thì xinh đẹp tuyệt trần còn nam thì tuấn mỹ tuyệt luân. Làn da có màu trắng vàng hoặc hơi nâu nhạt, họ đều có một đôi tai nhọn hoắt dài khoảng 15cm, đa phần gương mặt là trái xoan, đôi mắt thường có màu xanh hoặc có màu nâu nhạt, mái tóc có thể là màu vàng, xanh, nâu nhạt là chính. Bọn họ đều là những người có thể nói là hoàn hảo về hầu như là mọi mặt, giống như "con nhà người ta" vậy đó.

- ……..Linh Tộc ngày càng suy yếu, huyết mạch cũng dần dần tàn lụi đi, nguyên nhân chủ yếu là linh khí thay đổi, nhiều tiền bối cho rằng trong linh khí mà chúng ta tu luyện bị thiếu mất một cái gì đó, đại khái nó là thứ thuộc về xâu xa của thờ viễn cổ, chỉ là do nguyên nhân nào đo mà nó bị sử dụng hết.

Tiêu Viêm cũng đoán đó là "Nguyên Khí", chẳng lẽ huyết mạch của linh tộc có liên quan đến "Nguyên Khí", nhưng cũng không chắc a, "Nguyên Khí" là loại năng lượng kỳ lạ, chỉ có Đấu Đế cảnh giới mớ có thể hấp thụ được nó mà thôi.

- Cho tới mấy năm gần đây Linh Tộc huyết mạch đã suy kiệt gần như là không còn nữa, đa số tộc nhân mới sinh ra không có khác gì người bình thường cả, ngay cả ta là thánh nữ của Linh tộc mới có 7 thành huyết mạch mà thôi, lúc ấy đỉnh tiêm trong tộc cũng chỉ có 2 vị Đấu Thánh Nhất Tinh mà thôi.

Nói đến đây thì Mị Nương hơi dừng lại, nước mắt không kìm được mà tuôn ra, nàng thấy hắn vẫn im lặng thì nàng lại nói tiếp.

- Sau đó, có một nhóm người tấn công vào Linh giới của Linh Tộc, bọn chúng rất mạnh và bọn chúng đến yêu cầu tất cả tộc nhân của Linh Tộc đi theo bọn chúng…

//////Phim HD///////////////////////////

- Linh Miêu, ngươi không phải là đối thủ của bổn thánh đâu, ngoan ngoãn yêu cầu toàn bộ tộc nhân của Linh Tộc đi theo chúng ta đi?

Linh Miêu, nghe vậy thì khóe miệng giật giật, hắn thực lực mới là Đấu Thánh Nhất Tinh thôi, còn năm tên bên kia yếu nhất cũng là Đấu Thánh Nhị Tinh rồi, làm sao Linh Tộc có cửa mà phản kháng đây, mà ngay cả chạy thoát thân cũng không có rồi.

- Hồn tộc các ngươi đừng ép người quá đáng, các ngươi không sợ các tộc khác biết được thì sẽ đem Hồn tộc các ngươi diệt sạch hay sao?

- Kiệt Kiệt! một lũ ô hợp như bọn chúng mà cũng đòi diệt Hồn Tộc chúng ta sao, nực cười quá đi mà, từ khi Tiêu Tộc bị diệt thì tất cả các ngươi đã không còn bất cứ cơ hội nào nữa rồi, mà thôi, ngươi quyết định đi theo chúng ta hay là để chúng ta giết hết tất cả các ngươi đây.

Linh Miêu ánh mặt chỉ còn tuyệt vọng nữa thôi, vậy là hết rồi sao, Linh Tộc đến đời của hắn vậy mà bị diệt tộc, hắn không thể làm gì khác nhìn lại các tộc nhân của hắn rồi ánh mắt của hắn đầy bi thương, nhưng hắn cũng không có cam lòng mà đi nộp mạng, thà bị giết vân còn hơn là làm con rối của Hồn tộc, nghĩ vậy Linh Miêu hét lớn.

- Tất cả Đấu Tôn nghe lệnh, Linh tộc hôm nay lâm nguy, cần mỗi người các ngươi sử dụng linh lực, máu tươi, xương cốt kích hoạt Linh Đế trận, chúng ta dù có chết cũng phải kéo theo vài cái đệm lưng.

Nghe vậy, 5 tên Hồn tộc cũng đen mặt lại, ánh mắt vô cùng ngưng trọng, Linh Đế trận là của Đấu Đế linh tộc để lại một tia tàn hồn vào đó, nên khi khởi động thì uy lực của nó cực mạnh, cho dù cả đấu thánh đỉnh phong cũng phải kiêng kỵ nữa là mấy cái tên Đấu Thánh Nhị Tinh, Tam Tinh như bọn họ được.

Hơn 15 tên Đấu Tôn không do dự lao vào 15 góc của trận pháp mà tự hủy thể đem xương cốt da thịt đều tan thành màu chảy khắp các mạch trận, rất nhanh trận Pháp được kích hoạt, một hình ảnh cổ xưa mang theo khí tức tang thương xuất hiện, một thân ảnh linh hồn mờ nhạt màu ám vàng, là một nữ tử có vẻ đẹp tuyệt trần, ánh mắt nàng màu xanh ngọc kèm theo một chút tia sáng bạc ẩn chứa bên trong đó, một mái tóc màu nâu nhạt rất dài tùy ý tung bay trong trời lặng gió, khoác trên người nàng là một bộ cung trang ánh kim vàng nhạt, phía sau nàng là một trường bào màu vàng có họa tiết cổ sưa, ánh mắt nàng khẽ đảo qua xung qanh.

- Cuối cùng ngày này cũng đến rồi sao?

Nàng nhận định cảnh tượng này như là đã đoán trước được vậy, và một luồng uy áp từ nàng lan tỏa ra cả Linh Giới như muốn giò xét điều gì đó và rất nhanh nàng tìm được, thứ nàng tìm là một cô gái khoảng 20 tuổi, nàng khẽ đem một tia linh hồn ra và tiến vào cơ thể cô gái đó rồi bỗng chốc cơ thể cô gái đó biết mất.

Lúc này tàn hồn Đấu Đế kia kẽ mỉm cười rồi nàng xuất thủ cùng 5 tên Hồn Tộc hỗn chiến, nhưng cũng rất nhanh nàng bại trận và tan biết đi…..

- Ta thấy từng tộc nhân của Linh Tộc chết đi, người thì chạy, người thì tuyệt vọng mà ngã gục xuống, ta chỉ biết cầu nguyện…nhưng chẳng có phép màu nào sảy ra cả, ta cứ như vậy nhìn thấy từng người ngã xuống và hình ảnh cuối cùng mà ta thấy chính phụ thân, phụ mẫu ngã xuống…………không cần nói cũng biết là Linh Tộc giờ đã không còn nữa rồi, ta chính là kẻ duy nhất còn sống sót.

Ánh mắt nàng lúc này đã đỏ lên, từng hàng nước mắt lăn xuống, nhưng nàng chẳng ai oán lấy một câu.

/*/*/*/Hết Phim/*/*/*/*/*/*/*/*/*/*/*/*/*/

Tiêu Viêm lặng yên đi đến phía sau lưng của Mị Nương, rồi nhẹ dùng hai tay ôm lấy eo nhỏ của nàng vào lòng và khẽ thì thầm vào tai của nàng.

- Hãy tự vào vai của ta và khóc thật lớn, hãy đem những đau thương đó biến thành sức mạnh để nàng tiếp tục sống thật tốt, mọi chuyện hãy để ta làm, ta tin tưởng không bao lâu nữa thì ta sẽ diệt toàn bộ lũ Hồn tộc đó.

Bị Tiêu Viêm ôm vào lòng như vậy, nàng khẽ cảm thấy hạnh phúc vì nàng rất cần một bờ vai để cho nàng tựa vào lúc này, nàng khẽ xoay người lại và ôm lấy hắn nức nở khóc, nhưng chỉ một lúc sau nàng khẽ ngừng lại, nhìn vào mắt hắn và nức nở nói.

- Ta tin ngươi nhất định sẽ làm được!

Nhìn ánh mắt nàng đầy nhu nhòa và tự tin, kiên định nhìn hắn, làm cho hắn cảm kích vô cùng, khó mà có ai cả tin như nàng cả.

- Sao nàng ngốc đến nỗi ta chỉ có nói một câu vậy mà liền tin sái cổ như vậy chứ?

- Ai nói ta ngốc, có ngươi mới ngốc ý! Linh Đế chuyền thừa lại cho ta một phần huyết mạch của ngài và còn cho ta biết là người thay đổi cả số phận của Đấu Khí Đại Lục này sẽ xuất thân ở Gia Mã đế quốc này và ta nghĩ đó chính là ngươi rồi.


Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng cảm thấy Linh tộc này có nhiều khả nẳng quá là ghê đi, nhưng nhìn chung thì khả năng chiến đấu đến từ huyết mạch của Linh tộc thì lại rất yếu.

- Nhỡ nếu không phải thì sao?

Tiêu Viêm thấy nàng tưng tửng hi hửng trong tưởng tượng như là nàng đã tìm đúng người vậy, thì liền nói một câu như dội một gáo nước lã để nàng tỉnh hồn trở lại thực tế một chút.

- Vậy thì kệ đi, dù sao ta cũng sẽ tự mình đi tìm bọn chúng báo thù!

Nàng không có vì câu nói của hắn mà do dự, lo lắng chút nào, nàng vẫn kiên định tìm Hồn tộc để báo thù, nàng tựa như cũng không cần phải dựa dẫm và ai cả, ánh mắt nàng toát lên một vẻ kiên cường.

Nhìn nàng như vậy lại càng làm cho hắn cảm thấy yêu thích nàng hơn, hắn liền kích lệ an ủi nàng.

- Yên tâm đi, mặc kệ là có phải là người trong lời tiên tri của Linh Đế hay không thì ta cũng sẽ cùng nàng đi tìm Hồn tộc báo thù.

Cảm nhận được ánh nắng ấm áp từ trong ánh mắt của hắn toát ra, làm cho tâm hồn nhỏ bé khiên cường của nàng cũng phải run lên, nàng khẽ tựa đầu vào ngực của hắn và nhỏ nhẹ nói.

- Cảm ơn! Ta từ nay sẽ nghe lời của ngươi.

Lời nói nhỏ nhẹ vừa lọt vào tai hắn khiến hắn nghi hoặc không thôi, ánh mắt dâm tà của hắn nhìn nàng và nói.

- Tại sao nàng lại muốn vậy? À mà thôi cũng được, ta sẽ thật tốt chăm sóc nàng, nàng cứ yên tâm đi a.

Nghe vậy, nàng cũng không muốn vạch trần mưu đồ xấu xa của hắn, mà nàng khẽ nói.

- Ta nghe lời chàng là vì ta muốn làm nữ nhân của chàng, muốn yêu thương chàng, giúp chàng xây dựng sự nghiệp và ước mơ của chàng, ta không dám hứa sẽ làm cho chàng vui vẻ và hạnh phúc nhưng ta hữa sẽ làm tất cả mọi thứ chỉ để chàng được vui vẻ và hạnh phúc.

Tiêu Viêm hai mắt mở to, mồm thì há hốc "thế éo nào lại là nàng tán tỉnh ta vậy" méo thể nào chấp nhận được, thực sự quá là sốc, hắn từ trước đến nay đều là đi dụ dỗ "con nhà người ta" thôi, mà giờ thì lại bị người ta dụ dỗ.

- Nàng!

Mị Nương thấy hắn thất thố đến cứng cả miệng như vậy thì thích thú vô cùng, nàng khúc khích cười và nói.

- Hihihi! Sao nào? Không có thích ta sao?

Nghe nàng vẫn gọi hắn thân mật như vậy thì hắn biết là cô gai này thật sự là muốn gả cho hắn rồi, chỉ là hắn cảm thấy như có mùi vị âm mưu ở đây hay là do bị gái cưa nên cảm thấy không có quen đây mà.

- Nàng thật sự là muốn mà nữ nhân của ta sao, vậy thì tốt rồi chúng ta đi động phòng thôi.

Ánh mắt xấu xa đen tối của hắn khiên bất kỳ nữ nhân nào nhìn vào thì biết là hắn muốn gì rồi, nhưng mà nàng thì lại khác vì nàng có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác, tuy không biết chính xác nhưng nàng cảm nhận được hắn là đang đùa nàng mà thôi, nàng ở trong ngực hắn tùy ý mà ôm eo hắn rồi nói.

- Chàng có thể thôi làm bộ đi được không, ta có cho thì chàng cũng không có gan đó đâu a.

Nhìn nàng như không có lo lắng mà ánh mắt như hơi chờ mọng vậy, làm hắn mới ngộ ra một điều là nàng có thể đọc được suy nghĩ của hắn mà, đành thôi vậy hắn cảm thấy trêu đùa nàng thì ruột cuộc người bị thiệt thân lại là hắn mà thôi vì đúng là nàng có cho hắn thì hắn cũng không có dám đè nàng ra đâu, dù sao người ta là Đấu Tôn a.

- Vậy sao nàng muốn làm nữ nhân của ta vậy? ta đâu có phải là tên trong lời tiên trí dó đâu chứ?

Nghe hắn nghiêm túc hỏi vậy, nàng cảm thấy thật vui a, cái tên vô sỉ này cũng có lúc biết sợ, hai tay nàng ôm eo hắn chặt hơn và kiêu ngạo nói.

- Ái nói ta phải làm nữ nhân của tên đó chứ, hơn nữa ta thích chàng là vì ta tin chàng là người có thể làm bá chủ của cả Đấu Khí Đại Lục này.

Nhìn hành động của nàng hắn cũng tin nàng thực sự là thích hắn rồi, hắn cũng vô sỉ một chút mà chiếm tiện nghi của nàng, ánh mắt hắn đầy tự tin nói với nàng.

- Đúng rồi, phu quân của nàng tất nhiên là phải bá đạo hơn cái tên trong lời tiên tri đó rồi.

- Ừm! tất nhiên là thế rồi.


Nàng nhìn hắn tự ngạo như vậy thì không có trách móc hay khinh miệt hắn mà còn phụ họa với hắn nữa. Tiêu Viêm nghe vậy thì nhìn nàng với ánh mắt như bắt được pokemon lạ vậy, nàng thật là không có giống nữ nhân lẽ thường tình chút nào, cả hai người nhìn nhau một hồi thì cả hai cùng phá lên cười như chẳng sợ bố con thằng nào vậy, nếu mà để mấy thằng trẻ trâu nhìn thấy thì tin là sẽ bị phán ngay là "2 con điên".


P/s: tác bận dọn nhà rồi nấu cơm rửa bát…. Nên không ra chương được, xin các đạo hữu thông cảm, để đến hết 30 đi rồi thì tác mới có time để viết a.

P/s 2: Chúc các đạo hữu năm mới có thêm nhiều cái mới a.