Chương 22: Viễn Cổ Linh Tộc
Tiêu Viêm cũng dừng lại lặng nghe tiếng đàn của nàng, ngắm nhìn cô gái tuyệt mỹ này đang chìm đắm trong cảm xúc sầu bì ai oán, nhưng như vậy cũng không thể làm cho vẻ đẹp nàng giảm đi chút nào.
Mị Nương ngồi xếp bằng trước cái bàn bằng trúc phía trên là một chiếc đàn cầm bằng gỗ, hai mắt nàng nhắm lại và đôi tay nàng nhẹ nhàng tùy ý gẩy từng tiếng đàn như xuôi theo tâm tư của nàng vậy.
Nàng mặc một bộ cung trang màu xanh nước biển và tùy ý khoác sau lưng một chiếc áo choàng màu vàng rất đẹp và có nhiều họa tiết đặc biệt trên đó, mái tóc màu xanh của nàng để buông xuống chải dài ra ở phía sau lưng của nàng. Khiến Tiêu Viêm bị chìm vào mê đắm trong vẻ đẹp của nàng, từng động tác của nàng đều toát lên một sự tinh tế đến hoàn mỹ.
Một lúc lâu sau, Mị Nương cũng dừng lại tiếng đàn của nàng, sau đó nàng khẽ đứng lên nhìn Tiêu Viêm vẫn còn cái vẻ say đắm kia nói.
- Tiêu Viêm! Chàng đã đến rồi sao?
Tiêu Viêm thấy nàng hướng về phía mình thì cũng đi cái tiểu đình ở giữa hồ đó, khi đến nơi chưa có khịp chào hỏi nàng thì nàng đã mở lời trước, nghe nàng xưng hô thân mật như vậy cũng làm Tiêu Viêm khó hiểu nhìn nàng, chỉ là nàng cũng dường như hiểu suy nghĩ của hắn nên lại nói tiếp.
- Không thích sao? không phải lần đầu gặp ta ngươi đã có ý định muốn ta làm nữ nhân của ngươi sao?
Nghe vậy hắn lại càng khó hiểu nhìn nàng, đúng là hắn có ý định đó nhưng hắn chỉ là suy nghĩ trong đầu thôi à, có nói cho nàng đâu a???, à mà thôi, nếu nàng đã thích xưng hô thân mật như vậy thì mình cứ thế mà chiếm chút tiện nghi đi.
- Ta có nói với nàng như vậy sao?
Mị Nương ý định trêu đùa hắn một chút cho vui thôi, khi thấy hắn không biết vô sỉ mà gọi nàng thân mật như vậy cũng không có lấy làm lạ, nàng cũng biết tên háo sắc da mặt rất là giày, nàng chỉ hơi trừng mắt với hắn nói.
- Ngươi đúng là một tên vô sỉ, vậy mà cũng muốn chiếm tiện nghi của ta sao, ta nói này Tiêu Viêm đệ đệ, ta có khả năng cảm nhận được suy nghĩ của người khác đấy, nhất là những người có chủ ý với ta, cho nên ngươi không có nói nhưng ta có thể cảm nhận được đấy nha.
Tiêu Viêm hai mắt cũng đầy bất ngờ và nghi hoặc nhìn nàng, lại nhìn nàng toàn bộ cơ thể một lượt nhưng không có cái gì đặc biệt cả, hắn thật sự là không tin người bình thường có khả năng đặc biệt này, vậy thì nàng nhất định không phải là người bình thường rồi, nàng ruốt cuộc là ai, tại sao Gia Mã đế quốc lại có thể xuất hiện một người đặc biệt như thế được chứ, hắn suy nghĩ hồi lâu cũng không có nghĩ ra có gia tộc nào ở Gia Mã đế quốc có huyết mạch đặc biệt cả.
- Ta tất nhiên không phải là người bình thường rồi, sao nào? ta nghĩ với khiến thức của một tên nhóc 10 tuổi như ngươi thì quá là hạn hẹp đi, nếu hỏi người trên cơ thể của ngươi thì may ra có đáp án đấy!
Tiêu Viêm lúc này chiệt để im lặng, nàng nói quá là chính xác, đến nỗi là cho cả Dược Lão cũng phải sợ hãi.
- Sư phụ, người sao lại đi ra?
Dược Lão nghe Mị Nương nói ẩn ý như vậy cũng không kìm được liền đi ra ngoài, dùng trạng thái linh hồn thể đã ngưng thật của lão ánh mắt khinh nghi nhìn Mị Nương, nhưng rất nhanh Dược Lão có vẻ chỉ hơi là ngạc nhiên nữa thôi và nhìn Mị Nương nói.
- Linh Tộc tộc nhân sao, khó trách là ngươi có thể nhìn thấu được ẩn dấu của ta, xem ra lần này Linh Tộc lại xuất hiện một tuyệt thế thiên ta rồi đây.
Lần này thì đến lượt Mị Nương khinh nghi nhìn Dược Lão, nàng cứ nghĩ lão giả này chỉ là một tên đấu tôn thông thường mà thôi, không nghĩ đối phương có thể suy đoán ra thân phận của nàng.
- Xem ra tiền bối cũng là người của Viễn cổ bát tộc, tiểu nữ đã thất lễ rồi.
Mị Nương liền cung khính tạ tội với Dược Lão, việc dùng linh lực đi thăm giò người khác là một việc không được đúng cho lắm, nhất là những lão nhân cấp bậc Đấu Tôn như lão nhân trước mặt nàng thì bọn họ đều có lòng tự trọng rất cao.
- Nếu là người khác thì ta cũng không có ngại giết luôn rồi, chỉ tên đệ tử không nên thân của ta lại muốn ngươi làm nữ nhân của hắn cơ, nên ta cũng không thể đối với ngươi làm gì được, nhưng sự tồn tại của ta là một bí mật, hi vong ngươi không nên để bất kỳ ái biết chuyện này.
- Điều đó nhất định tiểu nữ sẽ không để thêm một ai nữa được biết cả.
Nghe Lão không có trách mình thất lễ nàng cũng thở nhẹ nhõm, nhưng nàng cũng cảm nhận được ẩn ý của lão nhân này là nếu nàng không chụi làm nữ nhân của đệ tử hắn thì rất có thể là nàng sẽ bị lão thủ tiêu để bị miệng luôn, nàng cũng đành cười khổ mà thôi.
Dược Lão tỏ vẻ gật đầu rồi lại tiến vào nhẫn, Tiêu Viêm biết nàng là người của linh tộc thì cũng hết sức là bất ngờ, Linh tộc chính là tộc yêu nhất và là tộc đầu tiên bị Hồn tộc thôn tính, trong nguyên tác cũng không có tư liệu về bộ tộc kỳ bí này, thế nên hắn cũng rất là tò mò về khả năng huyết mạch của Linh tộc.
- Nàng đừng có để ý đên sư phụ của ta, mà nàng tại sao lại xuất hiện ở đây vậy?
Mị Nương lúc này cũng đem chuyện này bỏ qua một bên, nhìn hắn hỏi thì hơi nhíu mày!
- Để lát nữa nói đi, mà này Tiêu Viêm đệ đệ, ngươi phải gọi ta một tiếng tỷ tỷ đấy, so tuổi tác thì ta hơn ngươi, so thực lực ta cũng hơn ngươi đấy!
- Hoho! Vậy thì ta phải gọi nàng là tỷ tỷ sao?
- Đó là tất nhiên rồi, không muốn vậy thì ít nhất cũng phải có thực lực cao hơn ta thì mới được, nói cho đệ đệ biết thực lực trân chính của tỷ tỷ là Đấu Tôn Nhất tinh đó nha, với đặc thù của Linh tộc thì với linh hồn lực của đệ còn khém một chút nữa mơi có thể thấy được thực lực của ta.
Nghe vậy Tiêu Viêm cũng hơi chút kinh ngạc nhưng rất nhanh thay vào đó là cười thầm nghĩ "đợi sau này ta mạnh hơn nàng rồi thì xem ta có hay không đem y phục của nàng lột sạch rồi đè nàng ra mà….hắc hắc", Mị Nương dường như đọc được suy nghĩ của hắn thì nàng hơi giận nói.
- Vô sỉ! trong đầu của ngươi chứa toàn mấy thứ bệnh hoạn như vậy thôi sao?
Tiêu Viêm nghe vậy thì cũng không dám nghĩ nữa, dùng ánh mắt lưu luyên đảo quanh cơ thể nàng một lượt rồi nói.
- A! hôm nay ta đến tìm nàng là muốn nghe nàng đàn! Ừm! cảnh ở đây cũng không tệ chút nào!
Thấy Tiêu Viêm cũng không có đổi cách sưng hô, thì nàng cũng đành lắc đầu ngao ngán mà thôi.
- Chúng ta qua đó uống trà đi!
Nói rồi nàng cùng Tiêu Viêm đi vào tiểu đình, nàng đem chiếc mộc cầm thu lại rồi bày ra một bàn trà và bắt đầu các công đoạn pha trà…..
Tiêu Viêm ngồi dối diện xem nàng pha trà, thấy nàng động tác rất là thanh thoát như vậy xem ra nàng cũng là một người rất am hiểu trà đạo, nàng cũng không để hắn đợi lâu, hơn 5 phút sau nàng cũng đã pha song và rót một chén đưa cho hắn.
- Nào đệ thưởng thức một chút xem sao? đây là một loại trà dược liệu rất đặc biệt đấy nha, nhất định đệ sẽ thích!
Tiêu Viêm không có nhiều lời một tay tiếp lấy chén trà từ nàng và hơi hơi thể hiện một chút và đem uống hết một nửa.
Rất nhanh Tiêu Viêm cảm nhận được đây không phải là trà bình thường rồi, hai mắt hắn khẽ nhắm lại, cảm nhận cơ thể có từng dòng khí sảng khoái bắt đầu lưu chuyển không ngừng, tâm hồn cũng chỏ nên thanh tịnh hơn trước, mà hắn còn cảm nhận được một chút đấu khí của mình được gia tăng nữa. Hắn cũng không có do dự đêm nửa chén trà còn lại uống hết luôn, thứ tốt thế này thì cũng không nên lãng phí a.
Mị Nương nhìn hắn như vậy cũng khẽ mỉm cười, đây chính là linh trà mà chỉ Linh tộc mới có, loại trà này được linh tộc tộc nhân dùng linh lực để nuôi dưỡng nên có tác dụng rất lớn đối với những người có đẳng cấp dưới Đấu Thánh, như thế thì hỏi sao mà Tiêu Viêm không khỏi tham lam như vậy mà uống hết cho được.
- Sao? Dệ cảm thấy như thế nào hả?
- Trà tốt, đúng là hảo trà mà! Haizz…Chỉ là vẫn còn kém a!
Nàng rất tự tin là loại trà này chính là độc nhất vô nhị có tiền cũng không có mua được, khi thấy Tiêu Viêm khen ngợi thì nàng cũng hiện lên một chút kiêu ngạo nhưng mà chưa có thể hiện ra mặt thì bị câu nói của hắn làm cho nàng không khỏi cau mày.
- Tiêu Viêm đệ đệ, loại trà này được Linh tộc đem linh hồn lực đi nuôi dưỡng đấy, một cây trà Thanh tâm này cần ít nhất là 5 người thay nhau cung cấp linh hồn lực, mà mỗi năm cũng chỉ có thể thu hoạch một lần thôi, trà này rất quý giá đó không biết là đệ đệ thấy kém ở chỗ nào?
Tiêu Viêm nhìn nàng xấu xa cười, khẽ dùng chén trà đã uống hết kia hơ hơ trước mặt nàng ý bảo nàng rót tiếp. Mị Nương cũng rót cho hắn và ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn dùng một ngụm uống hết chén trà kia.
- Kém! Dúng là còn rất kém đấy, loại trà này đem so với nàng thì còn kém xa ahihihi!
Nàng nhe vậy thì cũng bật cười, cảm thấy bó tay với hắn luôn.
- Haizz! Ta cứ nghĩ đem Thanh tâm trà cho đệ đệ ngươi uống thì tâm hồn của ngươi sẽ được thanh tẩy mà đúng đắn hơn một chút chứ, ai ngờ là ngươi lại càng thêm suy nghĩ bậy bạ hơn nữa, cho ngươi uống đúng là lãng phí mà.
Nói xong nàng liền đem ấm trà thu về phía người của mình, ánh mắt không hài lòng nhìn Tiêu Viêm, nhưng trong lòng lại thêm thích thú đối với hắn.
- Thanh tâm trà sao, đúng là uống vào rất là sảng khoái đấy, xem ra ta phải cưới cho bằng được nàng rồi, để ngày nào cũng được nàng pha trà cho uống.
- Ngươi nghĩ thật hay, ngươi nghĩ trà này là ra cải ngoài trợ hay sao?
- Chỉ cần trà do nàng pha thì đã là hảo trà rồi!
- Ngươi này càng ngày càng đáng ghét, này mua uống không thì nguội rồi sẽ mất đi vị ngon đấy.
Mị Nương không thể nào mà đấu võ mồm lại Tiêu Viêm được, mà hắn cứ không ngừng khen ngợi nàng như vậy làm cho nàng không khỏi vui thích nhưng không dám thể hiện ra mặt.
Hai người cả buổi sáng như vậy cùng nhau nói chuyện phiếm, chủ yếu vẫn là chuyện của Tiêu Viêm mà thôi.
- À mà sao nàng lại đến đây ẩn cư vậy, có phải là do Hồn tộc gây bất lợi cho Linh tộc phải không?
Cả buổi sáng nàng nghe hắn kể về gia thế của hắn nên cũng biết là hắn xuất thân từ tan dư của Tiêu tộc, điều này cũng làm cho nàng bất ngờ và lại càng thân thiết với hắn hơn, như một chút đồng cảm một chút người cùng chí hướng vậy, Tiêu Viêm cũng không ngại kể cho nàng về cả kế hoạch xây dựng lực lượng để đối đầu với Hồn điện, nàng vừa nghe vừa thán phục khả năng tính toán của hắn lại càng thêm ủng hộ hắn không những thế nàng cũng đã không có do dự mà đồng ý tham gia vào kế hoạch của hắn.
Thấy Tiêu Viêm hỏi như vậy nàng cũng không có muốn dấu diếm hắn, gương mặt nàng hiện lên một chút buồn rầu không kể siết, tâm tư nàng dược như đang nhơ đến những cảm xúc không vui. Nàng đứng lên và hướng ánh nhìn về phía x axa, rồi nhẹ giọng nói.
- Ngày xửa, này xưa……….
Chưa edit lại, ace đọc gặp lỗi chính tả thì thông cảm, mình sẽ edit lại sau nhá. [email protected][email protected]