Chương 21: Đến Mộc Trúc Lâm
- Lão sư, sao người lại ở đây?
Khi tới gần Vân Vận thì nàng mới bỏ tay hắn ra rồi tiến tới nhảy vào lòng Vân Vận một cách rất tự nhiên, Tiêu Viêm thấy như vậy thì cũng đủ để biết nàng và sư phụ nàng thân thiết tới mức nào.
- Đứa nhỏ này thật là ham chơi đấy, sư phụ đứng ở đây hồi lâu rồi mà đi qua cũng không them để ý.
Vân Vận tuy nói như vậy, nhưng ánh mắt của nàng lại toát ra sự yêu thương dành cho Yên Nhiên, còn Yên Nhiên cũng không vì lời trách móc đó mà cảm thấy mình có lỗi gì cả, nàng chỉ cười tươi rồi nói.
- Sư phụ, người đến Gia Mã thánh thành này để tham gia đấu giá hội sao?
Vân Vận thấy nàng muốn chuyển chủ đề thì cũng không có buông tha cho nàng, Vân Vận liền cười cười đầy ngụ ý và nói.
- Biết ta đến đây làm gì rồi lại còn hỏi nữa sao! còn vị thiếu niên này không biết là ai mà có thể để Yên Nhiên tình nguyện nắm tay đưa đi dạo phố vậy?
Vân Vận dùng cái tay nhỏ nhéo má Yên Nhiên nói, rồi lại hướng qua hắn hỏi, Yên Nhiên thấy vậy thì lắp bắp nhìn sư phụ trả lời thay cho Tiêu viêm.
- A! sư phụ, đây là Tiêu Viêm là hôn phu của đệ tự! Tiêu Viêm, đây là sư phụ của ta Vân Vận.
Yên Nhiên giới thiệu hai người cho nhau rồi mới để ý đến cái vẻ thất thần của Tiêu Viên, nàng liền biết tên này đang tưởng tượng đến cái gì rồi, nàng không khỏi đến cạnh hắn và nhéo vào cái hông hắn một cái, khiến hắn đau hét lên.
- Ahhhh!
Tiêu Viêm vẫn đang mải mê nhìn Vân Vận tới khi bị Yên Nhiên nhéo thật đau thì mới tỉnh hồn, cố dấu đi vẻ thất thố của mình rồi, khẽ lịch sự hướng Vân Vận chào hỏi.
- Haha! Vân tông chủ dung mạo vô cùng xinh đẹp, làm cho tạ hạ bị mê thất không thôi, thất lễ rồi!
Vân Vận nghe vậy cũng nhẹ cười không trách, hơn nữa được một nam tử khen ngay trước mặt nàng như vậy cũng là lần đầu mà thôi, nàng biết mình xinh đẹp nhưng chẳng ai có dũng khí nói ra trước mặt nàng như vậy cả, nàng thấy hắn vẻ mặt tự tin trước mặt nàng mà nói ra câu đó thì cũng cảm thấy vô cùng hứng thú với Tiêu viêm.
- Haha! Công tử quá khen rồi, ta chỉ là một đơn thuần nữ tử mà thôi, sao có thể khiến cho công tử bị mất hồn lạc phách như công công tử nói chứ.
Nàng cố dấu đi sự thích thú trước lời khen ngợi của Tiêu Viêm và khách khí đáp lời. Tiêu Viêm chỉ là nói thật tâm mà thôi, thấy nàng không trách lời nói có phần khiếm nhã của hắn, đã vậy thì hắn đành phang thêm một câu nữa để nàng nhớ mặt hắn luôn, Tiêu Viêm ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng và vẻ mặt rất nghiêm túc nói.
- Vân Vận không cần phải khiêm tốn như vậy, nàng thật sự rất xinh đẹp đấy, cẩn thận sau này sẽ thành nữ nhân của ta đấy, ta rất thích nữ nhân như nàng!
Nghe vậy Vân Vận cũng không khỏi suy nghĩ về đạo đức của Tiêu Viêm, hắn đã là hôn phu của đệ tử nàng vậy mà hắn còn muốn cả nàng nữa, việc lấy nhiều thê thiếp cũng là bình thường, nhưng việc lấy cả hai sư đồ làm vợ thì không có hợp với luân thường đạo lí, hơn nữa còn là một việc làm vô cùng tối kỵ nữa.
Nhưng rất nhanh Vân Vận nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Tiêu Viêm, thì nàng liền cho rằng hắn chỉ có trêu trọc nàng một chút mà thôi, chứ nàng thấy hắn là một nam tử khí chất phong nhã, gương mặt soái ca làm cho nàng cũng mê mẩn, người như vậy thì sao có thể là một tên tiểu nhân nhỏ mọn được chứ.
Nhưng điều nàng bị hắn hấp dẫn hơn hết vẫn là thực lực của hắn nàng cũng không có cảm nhận được, nàng nghĩ với thực lực Đấu Vương Tam tinh của nàng thì ít ai có thể ẩn dấu trước mặt của nàng được, kể cả mấy lão già Đấu Hoàng trong Gia Mã đế quốc này.
Nhưng nàng cũng không nghĩ là hắn không có tu luyện đấu khí, chỉ nhìn khí chất phong trần nhẹ như mây nặng tựa như núi của Tiêu Viêm thì nàng có thể khảng định điều đó, nàng rất tò mò về hắn, chỉ là nàng cũng không thể mặt dày mà đi hỏi hắn được, nàng đành đem suy nghĩ bỏ qua một bên, hướng hắn nói.
- Công tử thật là khéo nói đùa, để ta giới thiệu cho công tử, vị này chính là Ngũ Phẩm Luyện Dược Sư Đan Vương Cổ Hà.
Vân Vận cũng rất là khách sáo, nói truyện rất là tôn trọng đối với Tiêu Viêm, nàng cảm nhận được Tiêu Viêm không phải là một người tầm thường, hắn cho nàng một cảm giác mị mờ như hư như thực, sâu thăm thẳm như đáy đại dương vậy.
Cổ Hà còn đang cay cú vì lời nói của Tiêu Viêm, mặc dù biết được Tiêu Viêm chỉ là đùa, nhưng hắn lại không thể kìm được trong lòng cảm xúc tức giận, hắn gia nhập Vân Lam Tông cũng là vì dung mạo của Vân Vận mà thôi, hắn thích nàng ngay từ lần đầu gặp mặt, nhưng hắn không giám thổ lộ vì mặc cảm về sự chênh lệch thực lực giữa hai người, do vậy bao nhiêu năm nay ở trên Vân Lam Tông hắn cố gắng đề cao thực lực của mình hi vọng có thể đuổi kịp nàng, khi đó nhất định hắn sẽ cầu hôn nàng, cho nên khi Tiêu Viêm khiếm nhã nói như vậy hắn cảm thấy rất là cay cú, nhưng hắn cũng không thể đối với Tiêu Viêm làm ra hành động gì lỗ mãng, dù sao Vân Vận cũng ở đây mà nàng còn chưa có nói gì thì hắn lấy đâu ra lý do để gây sự với Tiêu Viêm đây, đành cố nặn ra nụ cười giả tạo hướng Tiêu Viêm nói.
- Tại hạ Cổ Hà, rất vui được quen biết Tiêu công tử.
Cảm nhận được địch ý từ Cổ Hà, Tiêu Viêm biết tên này thích thầm Vân Vận nên xem ra câu vừa rồi làm Cổ Hà rất là không thích đây, nhưng Tiêu Viêm cũng coi như không thấy, trong nguyên tác thì Cổ Hà cũng là một người trọng tình trọng nghĩa, với lại hắn cũng muốn xây dựng Viêm Minh nên Cổ Hà là một người quan trọng hắn nhất định phải thu phục.
- Rất vui được gặp Cổ Đan Vương, ai nha, bên cạnh ngài hình như là một người mà ta gặp ở đâu đó rồi nha!
Hắn lúc này cũng muốn xem lần này Vân Vận tới là tìm hắn để đòi công đạo cho Liễu Linh hay chỉ là tìm Yên Nhiên mà vô tình đụng phải hắn.
- Tiêu Viêm! Ngươi còn nói, đây không phải là ngươi đánh ta sao?
Liễu Linh rất là bực tức nhìn Tiêu Viêm nói lớn, hắn bị Tiêu Viêm đánh cho suýt nữa là thành phế nhân, hơn nữa còn bị sư phụ hắn mắng chửi cho một trận. Lần này đem hắn đến Gia Mã thánh thành cũng là vì tìm Tiêu Viêm, vì Cổ Hà đem chuyện này báo cáo cho Vân Vận biết nên Vân Vận rất có hứng thú gặp người có thể trong một chiêu đánh nát được gần như là toàn bộ kinh mạch của một đấu giả.
- À há! Là Liễu công tử sao, ngươi nói vậy cũng không có đúng nha, ta chỉ là tự vệ mà thôi.
Vân Vận đến đây cũng là tìm người có thể một chiêu đem Liễu Linh phế đi như vậy là ai, khi biết đó là Tiêu Viêm thì nàng hai mắt sáng lên, lúc đầu nàng nghĩ là có người đứng đằng sau ra tay với Liễu Linh, nhưng bây giờ biết người cùng Liễu Linh đánh nhau là Tiêu Viêm thì nàng liền khảng định là không có ai đứng sau ám toán Liễu Linh hết, mà chính là Tiêu Viêm ra tay.
- Tiêu công tử thật là làm cho ta nhìn không thấu, lần này tới cũng là muốn tìm người đả thương đệ tử của Vân Lam Tông để hướng người đó xin lỗi, nhưng không ngờ người đó lại là Tiêu công tử?
Vân Vận nói bóng nói gió như vậy, thì lúc này Liễu Linh cũng hiểu đành đem cái mặt bầm tím không thể thể hiện ra được cảm xúc hướng hắn ôm cái quyền nói.
- Tiêu huynh, lần trước ở Luộn Hội Tửu Lâu là do tại hạ lỗ mãng nên mạo phạm Tiêu huynh, hôm nay tại hạ ở đây hướng Tiêu huynh xin lỗi.
- Haha! Không cần phải như vậy đâu Liêu huynh đệ, ta cũng là ra tay quá nặng một chút a, khiến Liễu huynh đệ ăn không ít khổ sở rồi, ta cũng hướng Liễu huynh đệ tạ tội.
Tiêu Viêm cũng không có thể hiện cao ngạo cái gì cả, nếu người ta đã muốn xin lỗi vậy thì cũng cho người ta một cơ hội để mởi mặt, hắn cũng khách khí với Liễu Linh nói một lời tạ tội, dù sao có Vân Vận ở đây thì cũng phải thể hiện một chút phong thái mới được.
- A! sự phụ cùng Cổ Hà đại sư mọi người đến Nạp Lan gia phủ một chuyến đi, dù sao 3 ngày nữa đấu giá hội mới bắt đầu mà.
Yên Nhiên từ nãy đến giờ chỉ có nghe Tiêu Viêm cùng sư phụ, Cổ Hà, Liễu Linh đối thoại, nàng thì không có quan tâm lắm, nàng thấy Cổ Hà đến đây thì rất là vui mừng, gia gia nàng đang bị trúng Lạc độc, nàng đang muốn cầu Cổ Hà đi xem cho gia gia mình, mặc dù Cổ Hà đang ở đây nhưng nàng cũng không thể lỗ mãng mà nói thẳng ra vân đề, chỉ khéo léo mời sư phụ cùng Cổ Hà 2 người về Nạp Lan gia rồi thuận thời mà cầu Cổ Hà tương trợ.
Vân Vận lần này ngoài đến tham gia đấu giá hội còn muốn đến giúp gia gia của Yên Nhiên, dù sao vấn đề này Yên Nhiên đã không ít lần cầu nàng đi thỉnh Cổ Hà, nên khi nghe Yên Nhiên nói vậy nàng cũng hiểu ý, dù sao 3 ngày nữa đấu giá hội mới bắt đầu mà.
- Được rồi! 3 ngày tới ta cũng muốn ở lại Nạp Lan gia, chúng ta đến Nạp Lan gia thôi.
Vân Vận hướng 2 người Cổ Hà nói và cùng Yên Nhiên dẫn mọi người đi đến Nạp Lan gia phủ. Trên đường đi Tiêu Viên thì không ngừng tính kế để có thể quan hệ của hắn và Vân Vận có thể thân thiết hơn, nhưng càng nghĩ lại càng khó a, nàng lúc này đã biết quan hệ của hắn và Yên Nhiên rồi, với cái tính cách cao ngạo của nàng cộng với đạo lý của cái thế giới này thì việc hắn quang minh chính đại tán tỉnh nàng là không thể nào xảy ra, nàng chắc chắn sẽ không có tiếp nhận hắn, xem ra đành để tùy thời cơ vậy.
Khoảng 30 phút sau nhóm người đã đi đến Nạp Lan gia phủ, mà lúc này trước cổng của Nạp Lan gia đã thấy Nạp Lan Túc và mấy người trưởng lão đứng sẵn ở đó rồi, Tiêu Viêm cũng không có thấy ngạc nhiên gì lắm, một gia tộc lớn như Nạp Lan gia thì chắc chắn sẽ có nhưng tai mắt ở khắp nơi trong khu vực mà gia tộc quản lí rồi.
Nạn Lan Túc thấy Vân Vận và nhóm người đi đến thì cũng vội vội vàng vàng đi tới chào đón, vẻ mặt thì mừng nhưng không dám thể hiện ra mặt, hắn kính cẩn ôm cái quyền hướng Vân Vận rồi Cổ Hà nói.
- Vân Tông chủ, Cổ Đan Vương tại hạ tiếp đón chậm chễ rất mong hai vị lượng thứ.
- Nạp Lan tộc trưởng không cần khách khách khí, chúng ta lần này đến là muốn ở lại một vài hôm, không biết Nạp Tộc trưởng có thể cho chúng ta lưu lại không?
Nạp Lan Túc nghe vậy thì vui mừng không thôi, mặc dù không có nói chính xác là đến để xem bệnh tình của lão gia tử, nhưng hắn cũng đủ hiểu là nhóm người Vân Vận đến đây là có chủ ý như vậy.
- Tất nhiên là có thể, Vân Tông chủ không cần khách khí, xin mời các vị!
Nạp Lan Túc nhường đường rồi làm cái điệu bộ mời vào, Vân Vận cũng không có khách khí nữa cùng mọi người tiến vào trong Nạp Lan phủ, đi đến đại sảnh thì nàng cũng tiến lên ngồi chủ vị song song với Nạp Lan Túc còn mấy người còn lại thì ngồi ở hai bên cạnh.
Tiêu Viêm thì thấy buồn chán ra mặt, hắn lười nhất là mấy việc đàm đạo chán ngắt này, cho nên lúc mọi người đi vào đại sảnh đường thì hắn cũng không có đi vào, mà chỉ nói nhỏ vài câu với Yên Nhiên rồi rời đi.
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Rời Nạp Lan gia, Tiêu Viêm đi đến Mộc chúc lâm tìm Mị Nương, hắn một hồi phân vân cuối cùng cảm thấy chỉ có Mị Nương là có thời gian rảnh cùng hắn tán dóc mà thôi, Nhã Phi và Yêu Dạ hẳn là đang rất bận rộn rồi.
Mộc trúc lâm nằm ở ngoài Gia Mã thánh thành, cách Gia Mã thánh thành cũng không quá xa, hắn cưỡi ngựa đi thì cũng tầm 30 phút là đến, Mộc trúc lâm là một khu rừng trúc rất là rộng lớn, những cây trúc ở đây mọc lên cao chót vót, cành lá khẽ đung đưa theo tiếng gió rì rào, tạo thành một khung cảnh thanh bình, lại thêm một chút cô đơn cùng hiu quạnh.
Tiêu Viêm lặng lẽ bước đi giữa rung trúc đại ngàn, đi trên một con đường mòn bằng đá cuội tiến xâu và bên trong, khi đi được khoảng 5 phút, thì xa xa truyền đến một tiếng đàn cầm, giai điệu rất là trầm, đủ để biết là chủ nhân của tiếng đàn này đang cảm thấy buồn phiền rồi, hắn cũng tăng nhanh cước bộ để đi đến chỗ của Mị Nương, từ lần trước nghe tiếng đàn của nàng hắn đã đoán ra cô nương này có không ít tâm tư đi, mà trong nguyên tác không có nhắc tới nàng, thì khả năng cao là có chuyệm không hay xảy ra với nàng.
Híc Híc!