Đấu Phá Thương Khung - Trọng Sinh Tiêu Viêm

Chương 25: Tiểu Linh

Mà cô bé lúc này hai tay vẫn cứ yy ôm lấy một cánh tay của hắn mà thiết tha kể về Mị Nương với anh mắt tràn đầy hâm mộ và xùng kính.

- ……..Mà tiên sinh không cần báo danh nữa đâu, từ sáng nay ta đã giúp tiên sinh báo danh rồi, họ bảo sau nửa tháng nữa thì đại hội sẽ bắt đầu, lúc đó tiên sinh chỉ cần đến để tham gia mà thôi.


Tiêu Viêm nghe cô bé kể đến đó thì vui mừng không thôi, hắn cũng đang rất là ngán ngẩm với cái cảnh đợi chờ này, dùng tay còn lại xoa xoa đầu của cô bé và ánh mắt rất là hào phóng nói.

- Vất vả cho tiểu muội rồi, vậy muội báo danh cho ta song rồi liền đợi ta ở đây sao?

Cảm nhận được hành động thân thiết của Tiêu Viêm, cô bé cũng chỉ hơi ngại ngùng, nhẽ lắc đầu nói.

- Không có vất vả, là việc mà ta nên làm mà, sau khi báo danh cho tiên sinh song ta vẫn đợi ở đây, cũng may trời còn chưa tôi ta đã tìm thấy tiên sinh rồi.

Cô bé hồn nhiên cười nói, tâm trạng nàng lúc này vô cùng vui vẻ, hai bàn tay của cô bé vẫn níu lấy một cánh tay của hắn từ nãy tới giờ.

Nhìn cô bé hồn nhiên nói như vậy khiến cho Tiêu viêm có chút thương tiếc, cô bé nói rất là rõ ràng là nếu vừa lúc nãy không có tìm được hắn thì có thể cô bé sẽ ở đây cả đêm mà đợi hắn đến, hắn cũng ân cần nói.

- Tiểu muội, chúng ta tìm quán ăn nào đó đi, tiểu muội đói rồi phải không? À mà muội tên là gì vậy nhỉ?

- Ta gọi là Tiểu Linh, tiên sinh có thể gọi ta là Linh Linh cũng được.

- Tiểu Linh! tên muội thật đẹp, mà muốn gọi muội là Linh nhi thôi à!


Nghe Tiêu Viêm muối gọi là Linh nhi thì khiến cho Tiểu Linh không khỏi ngước nhìn hắn thật sâu, vì cách gọi này chỉ có mẫu thân mới hay gọi nàng như vậy.

- Ahh! Sao có thể chứ, ta còn nhỏ nhưng cũng biết cách xưng hô như vậy chỉ dành cho những người thân thích gọi mà thôi.

Nghe nàng kinh hô thành tiếng như vậy thì hắn cũng hơi cười, ánh mắt hơi chút thất vọng nói.

- Thế thì ta sẽ gọi muội là Tiểu Linh vậy.

Thấy Tiêu Viêm hơi chút thất vọng thì nàng cũng lo lắng vô cùng, là nàng đang cầu người ta giúp nàng mà, nhỡ hắn đổi ý không giúp nàng nữa thì bệnh tình của mẫu thân nàng biết tìm ai chữa cho đây.

- Ahh! Nếu Tiên sinh thích gọi ta là Linh nhi thì cũng được.

Nghe Tiểu Linh kinh hô thành tiếng thì cũng làm cho hắn hơi ngẫn một chút, dù sao hắn cũng chỉ tùy ý gọi như vậy cho dễ nghe mà thôi, cũng không muốn ép buộc nàng.

- Vậy thì từ nay về sau ta sẽ gọi muội là Linh nhi nhé, mà Linh nhi này muội cũng không nên cứ gọi ta là tiên sinh như thế đâu, sau này gọi ta một tiếng ca ca là được.

Thấy Tiêu Viêm muốn nàng gọi hắn là ca ca thì trong lòng nàng càng thêm tin tưởng rằng hắn nhất định muốn giúp nàng cứu mẫu thân của nàng.

- Vâng, ca ca! chúng ta đi đến phía xa xa kia xâu bên trong một ngõ nhỏ có quán đồ ăn rất ngon, Phùng lão là chủ tiệm ở đó, ông ấy rất tốt bụng, thường cho muội đồ ăn nữa đấy, cũng nhờ đó mà từ khi mẫu thân ngã bệnh muội vẫn có thể tìm được đồ ăn cho cả hai mẫu thân muội.

Nghe nàng tươi cười nói về cuộc sống khổ cực của hai mẹ con nàng với ánh mắt và tâm hồn hết sức hạnh phúc, khiên cho hắn dạt dào một sự ủy khuất thay cho nàng, cái tuổi của nàng vẫn còn là trẻ thơ chơi đùa để qua ngày qua tháng vậy mà nàng lại phải làm lụng chay ngang chay dọc để lo cho mẫu thân nàng ngã bệnh, để lo cho chính bản thân nàng, vậy mà nàng không có than vãn hay kêu ca lấy một câu nào cả.

Tiêu Viêm nghĩ đến đó không kìm được nước mắt, liền ôm lấy nàng vào ngực âu yếm vỗ về, kiếp trước hắn là một cô nhi nên từ lúc nhỏ cũng đã bắt đầu làm rất nhiều việc để kiếm sống, kiếm thêm tiền để trang trải cuộc sống, mặc dù không phải chải qua cuộc sống cơ cực như Tiểu Linh nhưng mà cuộc sống của các cô nhi như hắn cũng không có dư thừa là bao cũng chỉ là "ăn vừa đủ no mặc vừa đủ ấm" mà thôi.

Sâu trong lòng hắn là sự đồng cảm xâu sắc với Tiểu Linh và cũng là thương sót cho chính cuộc sống của hắn ở kiếp trước và của những đứa trẻ thơ phải lao đao tự kiếm sống, lang thang nơi đầu đường cuối trợ…

Cảm giác được ánh mắt u buồn và thương tiếc của hắn, Tiểu Linh nàng cũng đã có thể đoán được Tiêu Viêm đang là cảm thấy tiếc thay cho số phận nàng, nàng cố nén xúc động nói.

- Ca ca! ta không có sao, mặc dù có chút vất vả nhưng không phải lúc này ta vẫn sống tốt đó sao.

Tiêu Viêm vẫn ôm nàng không buông, ánh mắt yêu thương nhìn nàng ôn nhu nói.

- Từ nay về sau ca ca sẽ lo cho muội và mẫu thân của muội, sẽ không để muội phải chịu khổ nữa đâu.

Cảm nhận được sự yêu thương của Tiêu Viêm làm cho nàng cảm thấy thật ấm áp, nàng cũng nhân cơ hội mạnh giạn nói rõ ra mục đích của nàng tìm Tiêu Viêm, vì từ nãy đến giờ nàng cũng chỉ nói bóng nói gió đến chuyện của mẫu thân nàng mà thôi.

- Ca ca muội chỉ có một thỉnh cầu mời ca ca đến xem bệnh cho mẫu thân của muội, chỉ cần ca ca có thể cứu được mẫu thân của muội thì có bắt muội là gì thì muội cũng cam tâm tình nguyện nghe theo ca ca.

Tiêu Linh dứt khoát nói ra rõ ràng từng chữa, ánh mắt nàng kiện định không hề do dự chút nào, điều này đủ để cho hắn thấy Tiểu Linh là một người trọng tình trọng nghĩa đến mức nào.

Hắn buông nàng ra, hai ta giữ lấy hai đôi vai gầy của nàng và ân cần nói.

- Tất nhiên ta phải giúp Linh nhi của ta rồi, không nói tới việc Linh nhi giúp ta báo danh thì ta vẫn sẽ giúp Linh nhi rồi, ai bảo Linh nhi là muội muội của ta cơ chứ!

Nhìn Tiêu Viêm ánh mắt vô cùng trân thành và hiền hậu thì nàng trong lòng không khỏi rung động, nàng chỉ suy nghĩ đến một câu "người tốt", Tiêu Viêm giờ trong lòng nàng là một tượng đài vĩ đại để nàng xùng kính, nàng càng cảm thấy mình là người may mắn vì đã gặp được vị tỷ tỷ kia và từ đó mới có thể gặp được hắn.

Nhìn thấy cố bé trầm lặng nhưng trong đôi mắt không ngừng lóe lên tinh quang như vậy thì hắn cũng không có đoán được là nàng đang nghĩ gì, nhưng cũng không có tiếp tục nói mấy lời này nữa.

- Được rồi, chúng ta đi đến cái quan ăn của lão nhân tốt bụng đó thôi.

- Vâng!


Vậy là cô bé vui vẻ tung tăng kéo tay hắn đi, lòng vòng một lúc thì 2 người đã đến một cái ngõ nhỏ, đi tiếp vào bên trong khoảng 5 phút nữa thì đến một khu dân cư khá đông đúc.

Ở đây những ngôi nhà bằng gỗ nhỏ được dựng lên xan xát nhau, những ngôi nhà nhỏ này mọc nhấp nhô dọc theo con sông lớn chảy qua thành, dươi sông là cảnh người dân trài lưới thuyền ghe tấp nập đi lại, tiếng ầm ĩ không ngừng làm huyên náo cả khu vực này.

Dưới sự xa hoa của hoàng cung thì ở phía dưới là một cuộc sống vội vã, vất vả của những thường nhân, cảnh tượng đúng là khác nhau một trời một vực, làm cho Tiêu Viêm cũng hơi chút bất mãn với Hoàng thất vì không có chăm lo tốt cho dân chúng, nhưng dù nghĩ vậy hắn cũng không thể làm gì khác, họ chủ yếu là người thường, không thể tu luyện nên cũng chỉ có thể trồng rau, nuôi lợn, bắt cá… để mưu sinh mà thôi.

Lại đi một lúc thì tới một cái quán nhỏ, bên trong lúc này cũng không có khách nhân nào cả, chỉ có một lão nhân khoảng 70 tuổi đang ngồi lau từng cái bát, khi thấy Tiểu Linh đến thì lão vẻ mặt tươi cười, đứng lên đi về phía cô bé.

- Tiểu nha đầu, ngươi đến đây đi, Phùng lão có chuẩn bị đồ ăn ngon cho ngươi này.

- Oa! Cảm ơn Phùng lão, ca ca đây chính là Phùng lão mà ta kể cho ca ca nghe đó.

Lão nhân cũng đã thấy Tiêu Viêm đi vào và còn nắm tay Tiểu Linh thì lão cũng hiếu kỳ nhưng lão cũng không có hỏi, cũng chỉ nhìn hắn và gật đầu một cái ý như chào hỏi vậy thôi.

Tiêu Viêm lúc đầu nghe Tiểu Linh kể thì cũng đã hình dung ra đại khái về lão nhân này, nhưng lúc hắn gặp lão nhân này thì lại làm cho hắn hoài nghi về thân phận của lão nhân này,

Với thực lực Đấu Tông của hắn thì có thể dễ dàng nhìn ra lão nhân này đang ẩn dấu thực lực, người khác nhìn vào thì chỉ thấy lão nhân này là Đâu giả nhị tinh mà thôi, nhưng thực chất lão là một tên Đấu Vương đỉnh phong rồi.

- Tại hạ Tiêu Viêm, gặp qua Phùng lão! Tiểu Linh từ nay là muội muội của ta rồi, cho nên sau này sẽ không có đến làm phiền Phùng lão nữa, đâu là chút quà mọn của người ca ca này thay cho Tiểu Linh tặng lão nhân ngài.

Tiêu Viêm đưa ra một chiếc hộp bằng ngọc và bên trong có chứa một cây Thiên Linh thảo, là dược thảo ngũ giai dùng để luyện chế Đấu Linh đan, cây dược thảo này ở Gia Mã đế quốc có giá trị rất cao, thuộc loại quý hiến, khi biết lão thời gian qua giúp đỡ cho Tiểu Linh rất nhiều thì hắn cũng không có kiệt sỉ mà chỉ quăng cho lão mấy nghìn kim tệ coi như là đáp lễ được, dà sao lão nhân này cũng là Đấu Vương cho nên cũng chỉ có mấy thư đan dược, linh thảo, đấu kỹ, công pháp… là có chút hứng thú.

Lão mở hộp ngọc ra thì hai mắt sáng lên, sau đó vội đóng lại và dùng ánh mắt nghi hoặc hỏi hắn.

- Tiểu bằng hưu không biết cậu là từ đâu mà có được cây dược thảo này vậy.

- Là do một lần vô tình ta lạc vào Ma Thú sơn mạch tìm được, ta thấy nó rất đẹp nên hái về, ta cũng không biết nó có tác dụng gì không, may quá nếu Phùng lão thích vậy thì xin ngài hãy nhận lấy đi ạ.


Phùng lão nghe vậy thì cũng chỉ hơi gật đầu nhẹ, dù sao hắn cũng không có gì nghi ngờ lắm với lời nói của Tiêu Viêm vì hiện tại hắn thấy Tiêu Viêm chỉ là một tên Thất Đoạn đấu khí mà thôi, trong mắt lão chỉ là mấy con kiên hôi, hắn nghĩ vậy thì không ngại mặt dày mà lấy luôn cây Thiên Linh thảo này, sau đó lão cũng thu chiếc hộp lại và nhìn hai người nói.

- Vậy thì đa tạ, quả thực là cây dược liệu này có ích với ta. Còn đây là cơm ta đã chuẩn bị cho tiểu nha đầu, mau cầm nó về đi, đừng để mẫu thân ngươi đợi quá lâu.

Tiểu Linh nhìn thấy Tiêu Viêm vì nàng mà bỏ ra đại lễ thì trong lòng càng thêm cảm kích, nàng cũng không có nên thêm gì nữa, tiếp nhận hộp cơm đó rồi cùng Tiêu Viêm rời đi quán ăn nhỏ này.

++++++++++++++++++++++++++

Rời đi quán ăn của lão nhân đó, Tiểu Linh cùng Tiêu Viêm đi đến một nơi lau xậy gần bờ sồng, từ trong đó nàng kéo ra một con thuyền nhỏ mà nàng đã dấu nó vào đó từ trước, rồi nàng nhảy lên trước và nói.

- Ca ca lên đây đi, nhà của muội ở ngoài thành Gia Mã cơ, cứ xuôi theo dòng song này thì chỉ nửa canh giờ là đến.

Nghe nàng nói thì hắn cũng đã liên tưởng được đại khái ra nhà nàng ở đâu rồi, cảm nhận nàng hàng ngày chèo thuyền ngược dòng lên đây thì cũng mất hơn một canh giờ, rồi chiều lại xuôi dòng về nhà thì cũng tốn không ít thời gian, lại cho hắn biết thêm về nghị lực phi thường của cô bé này.

- Muội mau ngồi xuống đi, đưa mái chèo cho ta để ta chèo cho nhanh.

- Không cần đâu, việc này cứ để muội là được rồi.

Nàng từ chối và làm như đây là nghĩa vụ của nàng vậy. còn Tiêu Viêm thấy nàng không có chịu nghe lời thì tiến lên dùng tay xoa xoa đầu của nàng và khuyên bảo.

- Vậy thì muội hãy đưa đây một cái để ca ca giúp muội, như thế sẽ về đến nhà nhanh hơn đấy.

Nàng nghe vậy cũng không có từ chối nữa mà đưa cho hắn một cái mái chèo, còn nàng thì giữ một cái, hai người tựa lưng vào nhau và bắt đầu chèo xuôi dòng về nhà của Tiểu Linh.

Ánh hoàng bắt đầu buông xuống, cảnh tượng huy hoàng chợt hiện lên.....