Chương 16: Tối Nay Nên Làm Gì (2)

Đấu Phá Thương Khung - Trọng Sinh Tiêu Viêm

Chương 16: Tối Nay Nên Làm Gì (2)

Ánh trăng chiếu xuống, làm vạn vật như mờ ảo như mông lung, từ trên Ngọc Phong nhìn xuống, phong cảnh về khuya thật thưa thớt bởi vì màn đêm che phủ, những ánh đèn dầu đã tắt hết, vái ánh sáng từ đá dạ quang cũng dần mờ ảo, vài tiếng hú của lũ cú đêm vang lên giưa trời đêm xe lạnh, ríu rít vài con giế mèn giờ đang mải mê trên hành trình phiêu lưu ký, vài thằng trẻ trâu vẫn còn cày đêm…haizz tiếng nhộn nhịp lúc chiều tà còn đâu nữa, chỉ còn lại tiếng gió heo hút ở cuối trời xa…

Bữa tiệc nào rồi cũng phải tàn, người đến để ta say, ta say rồi lại tỉnh, tỉnh rồi người đâu còn nữa!!!
Cũng may, Tiêu Viêm lúc này chưa say, hắn uống cũng không nhiều, nhưng cũng đủ làm cho tâm hồn hắn phải phiêu lãng, mặt mũi cũng đổi thành hồng nhạt, càng tăng thêm vẻ phong trần, lãng tử của hắn, làm cho tứ nữ không ngừng mà liếc trộm, lúc này hắn chém gió rất là phiêu làm cho các nàng không ngừng thích thú, đôi lúc hắn hát vu vơ vài câu nhưng cũng đủ làm cho tứ nữ xiêu lòng.
Trên bàn lúc này tứ nữ ánh mắt đã mê li, khuôn mặt ai cũng hơi hồng hồng nhạt, càng làm cho các nàng thêm phần xinh đẹp, Yêu Dạ, Mị Nương đã uống hơi nhiều, nhưng vẫn cố để thanh tỉnh, Nạp Lan Yên Nhiên cũng không có khá hơn Yêu Dạ, Mị Nương là bao, chỉ có Nhã Phi là có vẻ đã say, nhưng hắn thừa biết là nàng còn chưa có say.

- Trời đã khuya rồi, các tỷ tỷ hôm nay ngủ lại đây nha, nếu không ngày mai ta sẽ không cho các ngươi mượn Tiêu Viêm đâu.

- Không! Ta vẫn còn muốn uống thêm, Tiêu Viêm hắn đã say đâu nè!


Nhã Phi dùng ánh mắt mọng nước, dáng người lắc lư vô cùng kiều mị và hấp dẫn nhẹ nhàng nói làm cho Tiêu Viêm cũng phải kêu khổ không thôi. Tiêu Viêm lúc này cũng nhẹ khuyên các nàng.

- Ta ngày mai còn muốn đi tham quan Gia Mã thánh thành mà, các người nghỉ xớm đi, mai còn phải dẫn ta đi nữa cơ mà!

Yêu Dạ, Mị nương các nàng nghe vậy thì cũng đồng ý, huống hồ các nàng không muốn uống thêm nữa, nếu không các nàng sợ là mình thất thố trước mặt tên vô sỉ này thì thiệt thân. Tiêu Viêm nói song lại khẽ cười cười ghé vào tai Nạp Lan Yên Nhiên nói, nhưng đủ to để các nàng đều nghe thấy.

- Yên Nhiên, nàng chuẩn bị phòng cho ta chưa vậy? À mà thôi, để tôi nay ta ngủ cùng nàng cũng được.

Nghe đến đây hai má nàng vỗn đã bị rượu làm cho đỏ lên, nên lúc này hai má nàng đỏ như trái táo chín luôn rồi, nàng cố bình tĩnh nói.

- Ngươi này thật đúng là một tên bại hoại, ai mà muốn ngủ chung với ngươi chứ!!

Nàng nói song lại nhìn về các nàng thì thấy Nhã Phi vẫn cầm lây li rượu đung đư, như vẫn muốn uống tiếp thì nhìn nàng nói.

- Nhã Phi tỷ tỷ, nếu muốn uống vậy thì để Tiêu Viêm phụng bồi tỷ đi, muội mang Yêu Dạ, Mị Nương hai tỷ về nghỉ trước, rồi chuẩn bị cho tên bại hoại này một cái phòng cách thật xa chúng ta ra, thì tối nay ta mới yên tâm ngủ được.

Sau đó Nạp Lan Yên Nhiên, Yêu Dạ, Mị Nương liền chủ động đứng lên đi xuống núi, bỏ lại Tiêu Viêm cùng Nhã Phi.

- Nào Tiêu Viêm đệ đệ uống cùng ta đi, đêm nay ta muốn say, ta muốn say cùng đệ đệ.

Tiêu Viêm thấy nàng mời cũng không từ chối, nhẹ cầm li rượu lên rồi cùng nàng uống, khi hắn vừa uống song thì lại nhìn thấy nàng uống thêm li nữa, cứ như vậy, hắn uống song thì nàng lại rót cho hắn, hắn uống 1 thì nàng uống 2, đến li thứ 5 thì hắn muốn ngăn nàng lại.

- Nhã Phi tỷ tỷ, đừng cố uống nữa, uống say rồi sáng mai cũng tỉnh, tỉnh rồi thì tỷ tỷ lại phải đối mặt với sự thật mà thôi!!!

Nhã Phi cũng dừng lại, thấy hắn nói vậy cũng hơi xuy tư, chỉ chốc lát sau nàng liền nở một nụ cười nhạt, nàng hơi nhìn hắn rồi lại nhìn lên ánh trăng đang lững lờ trôi giữa các đám mây trắng bạc, rồi nhẹ cầm li rượu hơi đung đưa đi ra ngoài tiểu đình, nàng đi tới một vách đá cách không xa tiểu đình, thấy vậy Tiêu Viêm cũng vội vàng đi theo phía sau nàng, đi tới vách dá thì nàng dừng lại, nhẹ nhàng nói, giọng nàng lúc này không có cái hình dáng mê hoặc nữa mà thay vào đó là một sự trân thật tràn đầy tâm tư cùng khát vọng.

- Ngươi có thấy cuộc sống này thật bất công không, chúng ta vừa sinh ra đã không có sự lựa chọn nam hay nữ, gia cảnh giầu hay nghèo, ta chỉ hận, hận không thể lựa chọn cuộc sống của mình!

Nghe nàng nói như vậy hắn cũng cảm thấy rất thương nàng, ai sinh ra chả muốn lựa trọn, nhưng có thể sao??

- Vốn dĩ đã là vậy thì nàng cần gì phải cố thay đổi nó, cuộc sống là một con đường rất dài, chỉ có thể đi về phía trước, không thể lùi lại, nếu vậy thì nàng phải thay đổi tương lai phía trước, thay đổi số phận của chính mình.

Nghe hắn nói vậy, nàng không cầm đước nước mắt, hai hàng nước mặt nhạt nhòa lặng lẽ chảy, ánh trăng mờ chiếu vào gương mặt của nàng lại càng tăng thể vẻ bi thương của nàng.

- Ta cũng muốn thay đổi, ta muốn thoát khỏi sự rằng buộc đó, nhưng ta lại không thể làm được vì thiên phú tu luyện của ta quá yếu, vậy ngươi nói ở cái thế giới thực lực vi tôn này ta có thể làm được gì nữa chứ!!

Nàng nói rất đúng, không có thực lực thì ở thế giới này chỉ là con kiến hôi cho người ta sai khiến, chà đạp mà thôi, hắn muốn một cuộc sống an nhàn bình dị bên cạnh các nữ nhân của hắn, nếu mà hắn không có thực lực thì có thể sao, vậy hắn là Đấu Tông thì đã đủ rồi sao? Không! Đây là chưa đủ, cho dù Đấu Đế cũng không đủ, bước trên con đường này vỗn đã không có điểm dừng, hắn chỉ có thể liều mạng mà bước đi, bất chấp mà bước đi chỉ có như vậy thì hắn mới có thể bảo vệ được người hắn yêu thương, cũng chỉ có vậy hắn mới có quyền quyết định chính số phận của mình. Tiêu Viêm liền giữ lấy hai bờ vai của nàng, cất lên thanh âm trân thành, đầy yêu thương.

- Ta biết nàng muốn thoát khỏi sự khống chế của gia tộc, ta biết nàng có cách để làm được điều đó, nhưng nếu mà đến một lúc nào đó nàng thấy mệt mỏi, nàng thấy tuyệt vọng thì tuyệt đối đừng bỏ cuộc, vì phía sau nàng luôn có ta, ta sẽ luôn dõi theo nàng, chỉ cần nàng hét thật to tên của ta, ta sẽ lập tức đến bên nàng, chỉ cần nàng tin ta có thể thì cho dù trước mặt nàng là cả biển trời dông tố, thì mặc kệ nó đi nhé, nàng hãy cứ ở yên trong vòng tay của ta, ở nơi đó nàng sẽ an toàn, phần còn lại hãy cứ để cho ta là đượ[email protected]@!!

Nhã Phi chăm chú nhìn hắn, nghe từng câu từng chữ từ miệng hắn nói ra, sau khi hắn nói song nàng vẫn đứng hình hồi lâu, rồi giọng nói run run khẩn trương hỏi lại.

- Ta có thể tin tưởng được ngươi sao?

Nghe nàng hỏi vậy, hắn liền nở một nụ cười tự tin, kiên định nhẹ đáp lời nàng.

- Nàng cứ thử rồi sẽ biết!

Lời nói tràn đầy sự tự tin của Tiêu Viêm làm cho lòng nàng thắt lại, như không làm chủ được bản thân của mình nàng theo bản năng liền đáp.

- Ta tin!


Chỉ hai từ duy nhất đó của nàng đã làm cho Tiêu Viêm coi nàng như là nữ nhân của mình rồi, cả hai người đều như xúc động mà ôm chầm lấy nhau, cả hai người lặng lẽ không nói gì, lặng lẽ cảm nhận rung động từ sâu trong trái tim, rung động khi tìm được một thứ gì đó quý giá. Hắn rất xúc động vì nàng đã nhắc nhở cho hắn biết rằng hắn cần phải làm gì trong cái thế giới này, còn nàng xúc động vì tìm được một người hiểu nàng, cùng nàng chia sẻ vui buồn, dám vì nàng mà làm tất cả, lúc này nàng lại càng thêm tự tin nàng có thể làm được, nàng nhất định nàng có thể nắm lấy cả gia tộc của mình và có thể quyết định chính cuộc sống của mình.

Nạp Lan Yên Nhiên sau khi an bài cho hai người Yêu Dạ và Mị Nương song thì nàng liền đi lên Ngọc Phong, lúc đi lên thì thấy Tiêu Viêm và Nhã Phi đứng ở vách đá thì cũng định ra cùng, khi tới gần thì nàng thấy Tiêu Viêm nắm lấy hai bờ vai của nhã phi thì dừng lại, và thế là nàng nghe hết lời nói của hắn từ cái đoạn đó đến lúc hai người ôm nhau và nàng không có quan tâm đến đầu đuôi là cái gì.

Nạp Lan Yên Nhiên hai hàng nước mắt rưng rưng chảy xuống, lặng lẽ nhìn hai người ôm nhau, nàng tư tưởng không phải là muốn độc chiếm Tiêu Viêm, nhưng khi thấy hắn thân mật cùng người khác như vậy thì rất ủy khuất, cảm thấy không yên long, cảm thấy hắn sẽ rời xa nàng, cảm thấy sợ hãi nếu không có hắn bên cạnh, nàng vô thức thốt lên.

- Tiêu Viêm!

Hai người Tiêu Viêm, Nhã Phi đang hoài niệm, bị lời nói của nàng làm cho bừng tỉnh, quay mặt lại thì thấy Nạp Lan Yên Nhiên, trên mi mắt nàng lúc này hai hàng nước khéo dài xuống tới cằm, Nhã Phi thấy vậy thì lung túng tách Tiêu Viêm ra và giả thích.

- Yên Nhiên, không phải như muội nghĩ đâu, ta…ta…!

Nàng hơi nghẹn ngào khi định phủ nhận nàng và Tiêu Viêm không có quan hệ yêu đương, nhưng nàng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy điều đó khó nói đến vậy, nàng cứ nghĩ quan hệ của nàng và Tiêu Viêm chỉ là tỷ đệ không hơn, nhưng chỉ cần nghĩ đến điều đó là long nàng nhói lên một cơn đau, làm nàng như muốn nghẹn lời.

Không đợi Nhã Phi nói tiếp, thì lúc này Tiêu Viêm đã tiến tới trước mặt nàng, dùng tay gạt đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên hai cái má đào của nàng rồi nhẹ dọng nói.

- Ta xin lỗi, ta nghĩ ta rất ích kỷ, tham lam… nhưng đã lỡ yêu các nàng rồi, ta nhất định sẽ chăm sóc các nàng, lo lắng, yêu thương các nàng, nhất định không cho ai phải chịu ủy khuất! Yên Nhiên ta hứa sau này sẽ yêu thương nàng, sẽ không để nàng chịu ủy khuất, sẽ bên nàng đến hết cuộc đời này.

Nghe vậy, Yên Nhiên liền ôm chầm lấy hắn khóc nức nở, hắn cũng khẽ ôm nàng, ôn nhu vuốt mái tóc đen dài mềm mại của nàng, một lát sau nàng mới buông hắn ra, rồi nhìn hắn dầy thâm tình nói.

- Ta không phải là không muốn cho chàng có nữ nhân khác, mà ta sợ, sợ một ngày chàng sẽ rời xa ta, bỏ ta lại một mình, ta rất sợ chàng không còn yêu ta nữa, sợ chàng sẽ quên mất ta, ta sợ….

Nghe nàng nói vậy, Tiêu Viêm cảm xúc cũng dâng trào, liền nhẹ hôn đôi môi đỏ mọng của nàng một cái, đem bàn tay nàng áp chặt vào lồng ngực bên trái, ngay phía trên trái tim, rồi ánh mắt kiên định nói.

- Nàng thật ngốc! có cảm nhận thấy gì không? Đó là trái tim của ta, nó đã được khắc tên của nàng, trong tâm hồn của ta lúc nào cũng có dư vị của nàng, chỉ cần trái tim ta còn đập, tâm hồn ta còn tồn tại, thì ta sẽ mãi mãi nhớ nàng, yêu thương nàng, đem lại hạnh phúc….

Tiêu Viêm chưa nói hết thì nàng đã ôm hắn, dùng tai áp vào lồng ngực phía bên trái kia, hắn thấy vậy cũng ngừng lại, yên lặng để nàng lắng nghe, nàng lúc này không dấu được niềm hạnh phúc, miệng hơi nhếc lên cười.

- Có lời nói này của chàng, ta sẽ tin tưởng chàng, chỉ là chàng đừng đi quá xa, quá lâu là được.

- Cảm ơn nàng!

Tiêu Viêm lo lắng trong long cũng buông xuống, hắn thật sự không muốn thấy các nữ nhân của hắn bất hòa với nhau, nếu việc trong nhà mà làm không song, thì việc lớn đại nghiệp của hắn xử lí thế nào được.

- Mau buông ta ra! Nhã Phi tỷ tỷ còn ở đây!!

Tiêu Viêm cười ẩn ý với nàng.

- Nàng ấy không phải là người ngoài!

Nhã Phi lúc trước vô cùng lo lắng là hành động của nàng sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm của Yên Nhiên và Tiêu Viêm, nhưng bây thấy hai người như vậy thì cũng yên long, lại vừa nghe Tiêu Viêm nói nàng không phải là người ngoài, thì nàng cũng thừa hiểu ẩn ý ở đây, nên nàng cũng cảm thấy hạnh phúc vô cùng, nhưng chỉ dấu ở trong long mà thôi, ngoài mặt thì chỉ ngượng ngùng cười nhẹ.

- Hừ! không thèm nói với chàng nữa, Nhã Phi tỷ tỷ đi thôi, tối nay chúng ta ngủ chung đi.
- Ừm! cũng được.

- Vậy còn ta ngủ ở đâu đây?


- Chàng sao, chàng sẽ phải đến phòng khách mà ngủ, cấm không được làm gì xấu xa, nếu không ta sẽ cho chàng ra ngoài mà ngủ!Hừ!

Yên Nhiên hừ lạnh rồi ôm lấy cánh tay Nhã Phi đi, hắn cũng chỉ có thể đi theo sau thôi. Mà tối nay là định làm thịt Yên Nhiên, vậy mà nàng cùng Nhã Phi ngủ chung thì chỉ đành cay cú mà nhịn vậy. Về phần Nhã Phi có thực sự thích hắn hay không thì hắn tin tưởng là có, nhưng để nàng và hắn tiến thêm bước nữa thì cái này hơi khó, nếu nàng không muốn thì có cưỡng ép thì có gì vui chứ.

Có lẽ nào tối đành phải ngoan ngoãn mà ngủ sao!!!!
Không được, các thánh có câu "liều ăn nhiều" đúng mình phải làm lớn, người làm việc lớn không được câu nệ tiểu tiết, đã không làm thì thôi, mà một khi đã làm thì phải làm đến nới đến chốn.

#Mai có nên ra chương nóng không các bác, hay để dành? @[email protected]


________Cảm_Ơn_Các_Bạn_Đã_Đọc_______