Chương 15: Tối Nay Nên Làm gì?
- Ô...ô...ừm...
Nàng bị tập khích quá nhanh, khiến nàng bị nhột kêu lên "ô ô" nhưng rất nhanh dưới kỹ thuật của Tiêu Viêm thì nàng cảm thấy một cảm giác khác lạ, làm nàng mê mẩn, tê dại.... tâm hồn nàng tràn đầy hình bóng của Tiêu Viêm, trong chốc lát nàng quấn chặt lấy hắn, dán sát cơ thể vào người Tiêu Viêm, nàng như là muốn tan vào trong hắn vậy.
Cảm nhận được hơi nóng của nàng, Tiêu Viêm cũng bị lửa đốt thiêu cháy tâm hồn, hai tay không tự chủ được di chuyển đến nơi cần đến, bóp cái cần phải bóp trên khắp cơ thể nàng, hắn làm như là một phạn xạ tư nhiên có điều kiện vậy. Thấy hành động hôn hít của hai người như vậy, Nhã Phi các nàng cũng đỏ mặt lên, lấy lại lý trí cố gắng để tâm hồn mình thanh tỉnh, rồi khẽ ho nhẹ một tiếng.
- Khục...khục...hai người các ngươi định làm vậy ở giữa thanh thiên bạch nhật thế này hả??? Tiêu Viêm đệ đệ Nhã Phi tỷ thật không ngờ ngươi lại là một tên sắc quỷ như vậy đó!
Nhã Phi ngọt ngào nói, làm cho Nạp Lan Yên Nhiên thoát khỏi cơn dục hỏa, nàng vô cùng xấu hổ cố dãy dụa thoát ra nhưng lại bị Tiêu Viêm ôm chặt trong long, rồi hắn nhìn nàng cười xấu xa nói.
- Yên Nhiên, không cần phải sấu hổ như vậy chứ, nàng là nữ nhân của ta mà, ta ôm hôn nàng thì là chuyện thiên kinh địa nghĩa đó, mà không phải là nàng chủ động hôn ta sao?
Nạp Lan Yên Nhiên rất xấu hổ, nhưng cũng là do nàng tự tìm tới hắn trước mà, nàng chỉ có thể e thẹn nép ở trong lòng hắn, để Tiêu Viêm tùy ý ôm ấp, miệng thì thủ thỉ nói.
- Ai mà thích một tên bại hoại như chàng chứ!!
Thấy nàng nói rất nhỏ nhưng cũng đủ để hắn và Nhã Phi các nàng nghe thấy, thì mọi người phì cười cạn lời với lời nói trái ngược với hành động của nàng. Thấy Nạp Lan Yên Nhiên không phản kháng nữa, Tiêu Viêm dùng chiếc khăn ướt ôn nhu lau mấy giọt nước mắt còn vương lại trên khóe mắt nàng, Nạp Lan Yên Nhiên nhìn hành động ôn nhu của Tiêu Viêm cảm thấy thật âm áp, nàng liền dữ tay của Tiêu Viêm lại, rồi dành lấy chiếc khăn đó và nhẹ lau lau hai hàng nước mắt đã khô của hắn, lòng nàng cũng âm thầm định nghĩa rằng từ nay mình là nữ nhân của Tiêu Viêm rồi. Lúc này cả hai người mới để ý đến Nhã Phi, Yêu Dạ, Mị Nương thì thấy các nàng trên gương mặt có hai vệt dài của nước mắt đã khô, Tiêu Viêm cười xấu xa hỏi.
- Nhã Phi, Yêu Dạ, Mị Nương các ngươi làm sao mà khóc vậy, lại đây để ta lau cho nào!!
Nghe Tiêu Viêm nói vậy thì các nàng hơi thất thố, dùng hai tay xoa xoa gương mặt, rồi cười xấu hổ vô cùng. Tiêu Viêm và Nạp Lan Yên Nhiên thì khúc khích cười, Tiêu Viêm từ nhẫn lấy ra 3 chiếc khăn tay thêu hoa đưa cho các nàng.
- Dùng tay lau như vậy sẽ dễ bì trầy da đấy! đây cầm lấy, phải dùng khăn ướt lau mới được.
Các nàng liền nhận lấy chiếc khăn tay hơi ướt nước rồi nhẹ lau lau khóe mắt của mình. Sau khi song, các nàng tịch thu luôn 3 cái khăn kia, Nhã Phi sau khi lấy lại vẻ kiều mị của nàng thì nàng liền thủ thỉ, ủy khuât nói.
- Tiêu Viêm đệ đệ thật xấu a, chỉ có biết đến Yên Nhiên thôi, bọn ta đưng ở đây nhìn hai người các ngươi âu yếm như vậy thấy thật cô đơn?
Nghe lời nói của Nhã Phi vô tận ấm áp yêu mị, cộng với vẻ mặt mọng nước kia của nàng, làm Tiêu Viêm trong lòng cay cú vì không thể xông lên trừng trị cái miệng nhỏ nhắn kia của nàng"nói bình thường đi không được sao, nói như thế nữa là ta đè nàng ra đấy".
- Ah! Ta lại thất thố nữa rồi, vì thấy Yên Nhiên nàng như vậy, lòng ta thật đau vì quá lo cho nàng mà lại quên các ngươi ở nơi này a.
Nhã Phi các nàng nghe hắn nói vậy cũng chăm chú nhìn hắn và Nạp Lan Yên Nhiên, cảm thấy Tiêu Viêm vẫn không có ý định buôn ra Nạp Lan Yên Nhiên đang nỉ non trong lồng ngực thì cũng đủ để biết tên này rất vô sỉ, ở trước mặt các nàng mà làm như vậy thật quá là không biết xấu hổ đi, nhưng mà nghĩ tới vừa nãy thì trong lòng các nàng lại là một hồi rạo rực không thôi. Nạp Lan Yên Nhiên dừng như thấy được ánh mắt của Nhã Phi các nàng thì mới thoát ra khỏi vòng tay của hắn.
- Tiêu Viêm, ngươi thật là một tên bại hoại, dám làm ta xấu mặt như vậy, lần sau thì đừng hòng đụng vào ta.
Nạp Lan Yên Nhiên giận hờn nói, rồi một mạch chạy đi, để lại tiếng cười của nhóm người các nàng. Lúc này Mị Nương lại đi lên nói.
- Têu Viêm đệ đệ ca hát thật hay, làm chúng nhìn hai người cảm động quá mà rơi lệ, có thể dạy ta hát những bài đó được không, những bài hát của đệ thật là khác lạ!!
Nhìn ánh mắt đầy hâm mộ của nàng Tiêu Viêm thấy không thể nào mà từ chối được, mà hắn cũng không ngu ngốc đến nỗi đi từ chối một mỹ nhân như vậy.
- Hahaha, Mị Nương tỷ quá khen rồi, tất nhiên là được rồi, ta cũng rất muốn đến Mộc trúc lâm của tỷ ngắm cảnh a.
Nghe được hắn đồng ý thì hai mắt nàng sáng lên, bước lên nắm lấy tay hắn đặt ở trước ngực nàng, súc động gấp gáp nói.
- Cảm ơn đệ đệ, đệ nói nhất định phải làm đấy, không cho phép có lí do thoái thác đâu đấy.
Lúc này Nhã Phi, Yêu Dạ cũng không vì hành động của Mị Nương mà lưu tâm, liền chen vào nói.
- Tiêu Viêm đệ đệ, Nhã Phi tỷ cũng rất hứng thú với ca kỹ a, ta cũng rất muốn tham gia, không biết đệ đệ ngươi có thể dạy cho ta không?
- Yêu Dạ cũng rất muốn học ca kỹ, không Tiêu Viêm huynh có thể chỉ dạy cho ta không?
Ây da, âm mưu cnnr, anh chưa có quăng lưới các em thì các em đã sa lưới rồi là sao! Éo thể nào tin được! thật không thể nào tin được…
Hắn nghĩ lại, mình gặp các nàng chưa đến một ngày, vậy mà đã thân thiết đến mức xưng huynh, gọi đệ rồi, chẳng lẽ là vì mình quá đẹp trai sao, không! không thể nào tin nổi.
- Nếu Nhã Phi tỷ tỷ, Yêu Dạ thích vậy thì liền có thể đi, càng đông càng vui mà.
Tiêu Viêm cũng không có gì phản đối cả, như vậy thì càng có thêm cơ hội gần gũi các nàng hơn. Ba người vui vẻ ra mặt. Yêu Dạ lúc này dường như cũng hỏi đến vấn đề mà các nàng đang rất tò mò.
- Yêu Dạ rất tò mò, không biết Liễu Linh là chuyện gì sảy ra với hắn vậy?
Nghe nàng hỏi vậy, hắn thật cũng chẳng cần giấu chỉ nhẹ nói.
- Là do hắn quá yếu mà thôi, nên bị ta dùng đấu khí đè nén đến kinh mạch vỡ nát, nhưng Cổ Hà là sư phụ của hắn chắc là có thể cứu hắn đấy, nếu không hắn sau này chắc chắn là phế nhân rồi.
Ba người các nàng nghe Tiêu Viêm lạnh nhạt nói vậy cũng kinh nghi, các nàng đều là người thông minh nghe hắn nói như vậy thì liền xác định là do hắn làm chứ không phải là người thứ 3, vậy thì cảnh giới của hắn phải cao hơn bao nhiêu chứ? Các nàng không biết giải thích như thế nào nữa, cũng không có trực tiếp hỏi hắn.
- Liễu Linh tuy chưa chính thức là đệ tử của Cổ Hà đan sư, nhưng mà Tiêu Viêm huynh làm vậy, Yêu Dạ sợ là Cổ Hà sẽ vẫn sẽ tìm cách gây khó dễ, nếu Tiêu Viêm huynh không chê, có thể tới Hoàng thất của ta làm khách, ta dám bảo đảm rằng Cổ Hà đan sư sẽ không thể làm gì huynh.
Nghe vậy hắn cũng suy nghĩ cái cô gái này thật có ánh mắt a, mặc dù có phần chưa nắm chắc rõ thực lực của mình nhưng lại dám vì mình mà chơi lớn đối đầu với một luyện dược sư được cả gia mã đế quốc truy phong, tùy ý có thể hô hào gần 10 tên Đấu Vương trợ giúp. Thật sự rất quyết đoán, không chút nào do dự, đúng là có phong thái của người làm việc lớn.
- Tốt, vậy Tiêu Viêm ta nhất định phải tới Hoàng thất quấy rầy rồi.
Nghe hắn nói vậy thì Yêu Dạ rất vui, có phải hay không hắn là một cái thiên tài thì nàng cũng biết được Tiêu Viêm có một cái bí mật không hề nhỏ, nàng tin rằng Cổ Hà sẽ không vì một tên đệ tử chưa nhập thất mà đắc tội với Hoàng thất.
Bốn người lại tiếp tục hàn huyên, chủ yếu là hỏi về hai cái bài mà hắn hát, các nàng cảm thấy thích thú vô cùng, hắn cũng vì vậy mà làm vài phát chém không thành có, làm các nàng trầm chồ không thôi về ý nghĩa của các ca từ trong bài hát.
Đến lúc chiều tà thì Nạp Lan Yên Nhiên đi đến đây, giờ nàng mặc một bộ áo màu lam nhạt, bó sát người để lộ ra từng đường cong mê người của nàng, nhìn nàng hắn không nghĩ nàng mới 10 tuổi, vóc dáng này cũng không thu gì con gái 14,15tuổi, nàng mặt hơi phiến hồng tiến đến.
- Tiêu Viêm, các vị tỷ tỷ ta đã kêu hạ nhân chuẩn bị tiệc rượu ở trên Ngọc phong rồi, chúng ta mau đi thôi.
/*/*/*/*/*/*/*/*/*/*/*/*/*/*/*/*/*/*/*/*/*/*/*/*/*/*/
Bầu trời lúc này đã chiều tà, Nạp Lan gia được thắp sáng bở những cây đèn dầu tạo ra ánh sáng lấp lóe mờ nhạt, Nạp Lan tộc nhân, người hầu kẻ hạ tấp nập đi lại, thật đông đúc, lúc mọi người thấy hắn cùng các nàng đi ngang qua thì cũng cung kính chào, đôi khi có vài mắt nóng bỏng của cả nam lẫn nữ nhìn Nhã Phi tứ nữ, nhất là Nhã Phi với cung trang màu đỏ xé tà đến gần eo, bước đi đôi khi lộ ra cái đùi trắng tuyết tuyệt đẹp, bộ đồ bó xát người lộ ra song phong cao lớn, với cái cơ thể đầy đặn kia của nàng thì có người nào mà không động long cho được.
Tiêu Viêm đi giữa 4 cố gái tuyệt mỹ này cũng làm cho vài tên nam nhân đố kỵ bọn hắn rất muốn xông lên đánh cho Tiêu Viêm một trận nhưng thấy có Nạp Lan Yên Nhiên đại tiểu thư thì bọn chúng đành buông tha cho Tiêu Viêm, có người muốn đánh hắn thì cũng phải thôi, "thằng thì 8 bình sữa thằng không bình nào", mà hơn nữa các nàng đều là mỹ nữ đẹp nhất ở Gia Mã Thánh thành này, mà lại bị một thằng không quen mặt ở trong gia tộc của bọn hắn tùy ý cùng các nàng cười đùa như vậy thì thằng nào chả tức!!!
Nạp Lan Yên Nhiên dẫn Tiêu Viêm cùng Nhã Phi các nàng đi đến một cái tiểu viện yên tĩnh ở trên một ngọn núi cao, ở trên đó có thể nhìn thấy toàn cảnh của phía bắc Gia Mã thánh thành này, có thể thấy ở phía xa là những ngôi nhà xa hoa được thắp sáng bởi những ngọn đèn dầu, có một vài cái lầu cao được thắp sáng bằng đá dạ quang toát lên một vẻ trắng xanh rất quỷ dị, toàn cảnh phía dưới là cảnh vật xem kẽ, nhà lầu nhấp nhô thật đẹp và ấn tượng, hơn xa so với Ô Thản thành.
Trên bầu trời ánh trăng cũng bắt đầu mọc, những ngôi sao cũng bắt đầu được thắp sáng lên, từng cơn gió kéo đến bỗng chốc một suy nghĩ lóe lên làm hắn cảm thấy thỏa mãn "có gió, có trăng sao, có rượu ngon, có mỹ nữ…sướng quá rồi còn gì".
Mọi người ngồi xuống, Nạp Lan Yên Nhiên thì cố ý ngồi cạnh hắn và chủ động cầm chai rượu rót vào từng cái li hình tam giác rất phong cách, nàng cũng chủ động đứng lên mời hắn và 3 người Nhã Phi. Bầu không khí rất vui vẻ, các nàng lúc đầu mới vào thì một hồi trêu trọc Nạp Lan Yên Nhiên, khởi sướng vụ này tất nhiên là Nhã Phi rồi, nàng thì lúc nào lời nói cũng mị hoặc, câu dẫn như vậy hết á.
- Yên Nhiên muội ấy a, không phải là nói bắt Tiêu Viêm đệ đệ về rồi bẻ xương tróc da sao? Giờ thì hay rồi nè, còn ôm hôn Tiêu Viên đệ đệ trước mặt chúng ta mà không biết xấu hổ gì cả, lại còn khoản đãi hắn nữa, có hay không là thật sự muốn gả cho hắn?
Nạp Lan Yên Nhiên vẫn cứ bướng bỉnh như vậy, khẽ trừng mắt với hắn một cái rồi phủ nhận.
- Nào có chứ, ta còn lâu mới gả cho tên bại hoại này.
- Vậy sao, vậy thì muội nhường hắn lại cho tỷ tỷ nhé, tỷ tỷ thật sự là muốn gả cho hắn đấy.
Nạp Lan Yên Nhiên biết Nhã Phi là muốn đùa nàng, nhưng thấy Nhã Phi nói muốn gả cho Tiêu Viêm thì cũng hơi nghi hoặc không hiểu là Nhã Phi sao đùa câu như vậy, lại nhìn Tiêu Viêm không có biểu hiện gì, giận giữ nói.
- Nhã Phi tỷ tỷ thật là không biết xấu hổ, lại dám nói ra những lời như vậy chứ? Tiêu Viêm ngươi còn cười, ta sau này liền ghét ngươi!hứ!
Tiêu Viêm lúc này cũng hết lời muốn nói với nàng, nhìn mấy cô gái còn lại khẽ cười.
- Các ngươi không nên trêu đù Yên Nhiên nữa a, Nhã Phi à, cẩn thận sau này tỷ lại gả cho đệ thật đó nha!
- Thật vậy sao! Ta thật là mong chờ ngày đó xảy ra đấy!!
Nạp Lan Yên Nhiên nghe hai người nói thì không vì vậy mà ghen, xã hội này nam tử tam thế tứ thiếp là chuyện bình thường, nàng thấy hai người nói vậy thì liền mỉm cười thích thú. Mị Nương lúc này cũng khúc khích cười nói.
- Thật là vui a, nếu vậy thì Yên Nhiên, Nhã Phi hai người các ngươi phải cố mà giữ hắn đi ha, không sau này rơi vào tay của ta rồi thì ta sẽ không có trả lại đấu đấy. Kakaka!
Mặt nàng hơi đỏ, chắc là do rượu vào nên vậy, thây nàng nói thế hắn không khỏi xuy tư tối nay nên làm gì????
___Cảm Ơn Các Bạn Đã Đọc___