Chương 14: Câu Dẫn Tứ Nữ
- Tiêu Viêm chuyện này chưa song đâu, hi vọng rằng đừng để ta gặp ngươi ở Võ Lâm Đại Hội, đến lúc đó thì không ai có thể bảo hộ được ngươi đâu.
Tiêu Viêm nghe vậy cũng cười cợt, không quan tâm đến lời đe dọa của Mộc Chiến, nói thực ra là Mộc Chiến lấy cả họ ra dọa còn méo sợ, chứ nói gì một tên Đấu Sư như Mộc Chiến.
- Được, tùy thời phụng bồi.
Mộc Chiến nghe vậy thì vẻ đắc ý, nếu ở Võ Lâm Đại Hội đánh Tiêu Viêm, thì có 10 lá gan thì tên cường giả Đấu Vương đó cũng không có khả năng mà động tay động chân, bởi vì lúc đó sẽ có mấy vị cường giả Đấu Hoàng đến chủ trì, tọa trấn, nghĩ đơn giản như vậy, Mộc Chiến liền đem Liễu Linh rời đi tửu lâu.
Tiêu Viêm lúc này cũng định rời đi đến Nạp Lan gia tìm Yên Nhiên, nhưng Nhã Phi tiến lên nói.
- Tiêu Viêm đệ đệ, đang định đi tìm Yêu Nhiên sao, tỷ thấy tốt nhất là không nên a, nàng ta mà giận là con lâu mới thèm để ý đến đệ, đệ tìm được nàng cũng vô ích mà thôi, hay là vậy đi cùng bọn tỷ đi, tỷ dẫn đệ đi tham quan Gia Mã thánh thành, đệ hình như mới đến đây lần đầu phải không?
Tiêu Viêm nghe được lời câu dẫn của nàng long cũng bão nổi ah, đúnglà "Vưu vật". Thấy Tiêu Viêm còn do dự, Mị Nương giọng nói chuông bạc, đôi mắt chờ mong hương Tiêu Viêm thổ lộ.
- Nếu đệ không muốn, hay là cùng ta đến Mộc Trúc lâm đi, nơi đó phong cảnh rất đẹp, lại yên tĩnh, chúng ta có thể tùy ý đàm luận đàn đạo.
Không đợi Tiêu Viêm chon lựa, thì Yêu Dạ lúc này cũng nhảy vào nói, lời nói e thẹn, ấm áp làm cho Tiêu Viêm muốn phải chăm chú lắng nghe.
- Tiêu Viêm thiếu gia, nếu không thích thì cũng có thể đến hoàng cung là khách một thời gian, tiêu nữ sẽ tận tình khoản đãi.
Tiêu Viêm cảm thấy có mùi vị âm mưu gì ở đây rồi a, nhưng mà thôi, ai bảo mình đánh con nhà người ta như thế, để rồi lọt vào cặp mắt xanh của ba cái cô nàng này, các nàng chắc là cảm thấy tò mò muốn biết thân thế của mình đây mà, cũng tiện quăng một cái lưới rồi hốt hết các em nó luôn đi.ahhihi.
Tiêu Viêm cảm thấy khó sử, chọn ai được đây, hắn cũng không muốn làm mất lòng ai cả, đang do dự thì Nạp Lan Yên Nhiên đi tới. Nàng lúc trước nhảy ra ngoài nhưng lại tìm một chỗ khuất nấp đi, định đợi mấy người Mộc Chiến, Liễu Linh và mấy vị tỷ tỷ của nàng đi hết rồi mơi tới tìm hắn, bị hắn cưỡng hôn làm nàng rất tức giận, cũng vô cùng sấu hổ với đám tỷ tỷ, cho nên nàng quyết định sẽ cho Tiêu Viêm một trận đau nhớ đời, để sau này dù có phải gả cho hắn thì hắn cũng phải thành thật mà đối sử với nàng. Nạp Lan Yên Nhiên lúc này suy nghĩ còn khá đơn thuần mà thôi, tuy với tính cách thường ngày của nàng thì nhất định sẽ đòi chém đòi giết người mà dám đối với nàng làm vậy. Nhưng lần này thì khác, Tiêu Viêm là hôn phu của nàng lại là một người anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong như vậy, nàng cũng có chút động lòng với hắn.
- Tên bại hoại, mau đi theo ta! Ahhh các tỷ vẫn còn ở đây sao?
Nàng nấp ở ngoài thấy Mộc Chiến cùng Liễu Linh đi ra, thì tưởng là mấy người bọn họ đi hết rồi, thế là lại từ cửa sổ nhảy vào bên trong không để ý tới ai, bước tới nắm lấy tay hắn, định kéo hắn đi nhưng lại thấy Nhã Phi ba nười vẫn còn ở đây thì liền buông tay hắn ra, sấu hổ đi đến bên các nàng.
- Nhã Phi tỷ, Mị Nương tỷ, Yêu Dạ giúp ta đem tên bại hoại này bắt về Nạp Lan gia, ta phải rút gân tróc da hắn thì mới hả dận!
Nàng vẻ mặt vô cùng giả tạo nói, để cả ba người Nhã Phi khúc khích cười chêu đùa.
- Chứ không phải là muội thích bị hắn làm như vậy sao??
- Nào có chuyện đó chứ ta...ta thật sự là....Ahhh không nói với mấy người các ngươi nữa!! Tiêu Viêm mau đi theo ta!
Nạp Lan Yên Nhiên cảm thấy không giả thích nổi với Nhã Phi các nàng thì liền lảng tránh đem Tiêu Viêm đi. Tiêu Viêm cũng mặc kệ nàng muốn làm gì, dù sao từ lời nói của nàng hắn cũng cũng có thể biết nàng đã phải lòng hắn rồi, chỉ là tính cách nàng hơi chua ngoa, nên không giám nhận ra mặt mà thôi.
- Vậy cũng tốt ah, ba vị tiểu thư ta đành phải phụng bồi Yêu Nhiên nàng vậy, đành để lần sau hưu duyên gặp lại nha.
Thấy Tiêu Viêm bị Nạp Lan Yên Nhiên mang đi, các nàng cũng không thể dật hắn về, chỉ có thể là tìm một lí do đi theo Nạp Lan Yên Nhiên, vì các nàng rất tò mò về Tiêu Viêm này nên các nàng đặc biệt muốn biết gia thế của hắn như thế nào, ở Gia Mã đế quốc này hầu hết các gia tộc có thế lực các nàng đều biết nhưng Tiêu gia thì các nàng chưa nghe tới bao giờ.
- Ai nha, ta cũng muốn xem Yên Nhiên muội làm sao mà bẻ xương tróc da Tiêu Viêm đệ đệ đây!!
- Ta cũng rất thấy hứng thú a!
- Ta cũng vậy nè!
Thấy ba người muốn đi, Nạp Lan Yên Nhiên cũng hơi nghi hoặc nhưng cũng không quan tâm lắm.
- Vậy đi thôi! Tiêu Viêm đi theo ta đến Nạp Lan gia.
Nhẹ đồng ý với ba người Nhã Phi rồi lạnh lùng nhìn Tiêu Viêm nói và bước đi trước tiên dẫn đường. Tiêu Viêm cũng không nói gì thêm đi theo nàng, hắn đang nghĩ là nên làm gì để thu phục nhân tâm của cái cô nàng chua ngoa này đây ah!!
Đi đến Nạp Lan phủ, phía ngoài có là một cái cổng lớn cao hơn 25m, phía trên có treo một cái biển và khắc chữ "Nạp Lan Gia" bằng vàng vô cùng hoành tráng, 2 bên có 4 tên Đấu Sư gác cửa, hắn cũng âm thầm gật đầu cảm thấy Nạp Lan gia này chịu chơi thật, bên trong phủ là một cái sân rất lớn đủ để tậm trung hơn 2k người, tiếp đến là một đại sảnh lớn đủ cho khoảng 200 người tụ tập. Bọn người hắn vừa bước qua đại môn thì có người đến cung khí chào.
- Đại tiểu thư, người đã về rồi, lão gia căn dặn lão nô nếu thấy tiểu thư về thì tiểu thư phải tới thư phòng tìm lão gia ngay.
Yên Nhiên nghe vậy cũng tò mò, chỉ cảm ơn lão một tiếng rồi dẫn đám người đi tới thư phòng luôn. Bước tới thư phòng hắn thấy bên ngoài có vài tỳ nữ đứng ở cửa túc trực, vào bên trong thư phòng hắn thấy một người trung niên đang xem văn kiện, thấy Nạp Lan Yêu Nhiên đi vào người trung niên kia cũng dừng lại động tác mỉm cười nhìn nàng rồi nhìn qua Nhã Phi các người còn lại.
- Phụ thân, gọi ta đến có chuyện gì không?
- Nhã Phi/Mị Nương/Yêu Dạ ra mắt Nạp Lan thúc thúc!
Thấy con gái của mình không có lẽ phép như vậy, hắn cũng không có cảm thấy gì bất mãn cả, nhưng ở trước mặt mọi người nên hắn cũng lên tiêng trách móc cho có lệ vậy.
- Yêu Nhiên, sao con lại không có lễ nghĩa gì như vậy chứ! Ta đúng là chiều hư con rồi. À mà vị huynh đệ này là ai vậy nè?
Tiêu Viêm đứng ở dằng sau nãy giờ chưa kịp lên tiếng thì đã bị sờ tới gáy rồi, nên hắn cũng đi lên ôm cái quyền với Nạp Lan Túc nói.
- Tiểu chất Tiêu gia Tiêu Viêm, ra mắt bá phụ, lần này phụng mệnh của phụ thân Tiêu Chiến tới bái phỏng bá phụ cùng gặp qua Yên Nhiên.
Nghe Tiêu Viêm nói vậy, Nạp Lan Túc liền đánh giá hắn một phen, rồi gật gật gù gù, tỏ vẻ ưng ý vậy.
- Tốt! Tốt, hiền chất thật là có phong thái hơn người, ta nhiều lần cũng đã muốn tới Tiêu gia bái phỏng nhưng lại nghĩ các người còn nhỏ nên đành đợi vài năm nữa vậy, lần này ngươi đến vậy thì tốt quá. Hôn sự này là do gia gia của Yên Nhiên và Tiêu Lâm tiền bối định trước rồi, vậy thì Yên Nhiêu sau này sẽ là thê tử của....
- Ai thèm làm thê tử của cái tên bại hoại này chứ!
Nạp Lan Túc chưa nói hết thì bị con gái ngắt lời thì cũng hơi giận dữ, định giáo huấn nàng thì Tiêu Viêm lại nói.
- Bá phụ, chuyện này cứ để tiểu chất và Yên Nhiên tự sử lí là được, giù sao nếu Yên Nhiên không muốn gả cho tiểu chất thì tiểu chất cũng...
- Ai nói tà ta không muốn gả cho ngươi chứ, tên bại hoại nhà ngươi định phủ tay hay sao hả!!!
Mọi người nghe vậy thì cạn lời, lúc này Nhã Phi lại trêu trọc nói:
- Muội muốn gả cho Tiêu Viêm nhưng lại không muốn làm thê tử của hắn! Vậy muội ruốt cuộc muốn làm gì đây?
Nạp Lại Yên Nhiên thấy lời nói của mình có vẻ mâu thuẫn thì vô cùng xấu hổ, cố bao biện nói.
- Ta tạm thời chưa muốn gả cho hắn!!! Ừ, cứ như vậy đi!!
Nạp Lan Túc thấy mọi chuyện chở nên rắc rối, hắn cũng không thèm quan tâm nữa, nhìn mọi người nói.
- Chuyện này để sau hẵng nói, lần này con có mời được Cổ Hà đại sư đến đây không?
- Ah, chuyện này con đã nhờ lão sư, lão sư cũng nói rồi, đợi Cổ Hà đại sư suất quan thì sẽ thỉnh ngài ấy.
- Ừ, vậy là tốt, tình hình của gia gia con càng ngày càng xấu, đợi càng lâu thì càng nguy hiểm, hi vong Cổ Hà đại sư sớm suất quan a.
Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng không nói gì, với hắn bây giờ có thể dùng Cốt Linh Lãnh hỏa của Dược Lão để khu độc, nhưng mà chưa phải lúc a. Lúc này hắn mới để ý vẻ mặt của Yên Nhiên, nàng mang một vẻ đượm buồn, lo âu, khổ sở thấy như vậy hắn cũng cảm thấy tiếc thương cho nàng, dù sao giờ nang mới có 10 tuổi mà thôi, liền an ủi nàng.
- Yên Nhiên, không cần lo lắng, lão gia tử mạng lớn, nhất định sẽ không có chuyện gì sảy ra.
- Ừ, nhất định là vậy.
Thấy con gái mình sầu khổ như vậy, Nạp Lan Túc Cũng khôn nỡ.
- Các ngươi cũng nên đi làm chuyện của mình đi, hiền chất nếu đã đến đây, vậy thì ở lại đây đi, tối nay ta sẽ cho mở tiệc chiêu đãi hiền chất. Yên Nhiên dẫn Tiêu Viêm đi thăm thú Nạp Lan gia một chút đi.
Nghe vậy, nhiên nhiên cũng cất vẻ sầu bi đi, kéo mọi người đi ra ngoài. Đi đến một cái tiểu đình ở giưa hồ sen, rồi lặng lẽ ngồi xuống nhìn ra xa xa, Nhã Phi các nàng cũng đã biết việc này, nên chỉ có im lặng không quấy rấy nàng. Còn Tiêu Viêm nhìn nàng như vậy cũng thấy chua xót thay cho nàng, hắn liền tiến tới từ đằng sau ôm chầm lấy nàng.
- A....ngươi làm gì vậy, mau buông ta ra!
Nạp Lại Yên Nhiên bị ôm bất ngờ như vậy thì có chút hoảng hốt, nàng cũng có kinh nghiệm từ lần trước nên không còn bị đơ ra nữa, mà chủ động phản kháng giãy dụa, nhưng mà làm sao thoát ra được, nàng càng cố thoát ra thì càng bị Tiêu Viêm ôm chặt hơn.
- Nếu thấy buồn mà không có lời nói nào có thể giải tỏa được thì nàng hãy khóc thật lớn, như vậy nàng sẽ cảm thấy tốt hơn, nàng không cần phải cố tỏ ra mạnh mẽ như vậy khi có ta ở đây, hãy tựa vào vai của anh này, anh sẽ che chở cho em, ta không chắc là sẽ làm cho nàng cười, nhưng ta chắc chắn là sẽ cùng nàng khóc!!
Tiêu Viêm vừa nói, lại vừa rơi nước mắt, vẻ mặt vô cùng trân tình, đồng cảm với nàng, làm cho Nạp Lại Yên Nhiên cảm động vô cùng, nàng liền buông bỏ đi vỏ bọc mạnh mẽ của mình rồi yếu đuối xoay người lại và gục vào ngực Tiêu Viêm khóc lớn, hai tay nàng ôm cả người hắn thật chặt, như sợ là hắn sẽ đi mất vậy, Tiêu Viêm cũng ôn nhu ôm nàng vào lòng, nhẹ vuốt mái tóc đem mượt của nàng, nước mắt của hắn cũng đang lăn dài trên khuôn mặt đau thương vô cùng của hắn.
Nhã Phi, Mị Nương, Yêu Dạ bị hành động của hai người mà cảm thấy hơi e thẹn, nhưng các nàng lại vô cùng cảm động trước những lời nói của Tiêu Viêm, trong lòng các nàng lúc này cũng ao ước được Tiêu Viêm ôm ấp như vậy, được hắn yêu thương như Nạp Lan Yên Nhiên vậy, các nàng càng khao khát thì cũng có ghe tỵ và một chút đố kỵ với Nạp Lại Yên Nhiên, nhưng các nàng không thể thể hiện ra, chỉ có thể lặng lẽ chôn sâu trong lòng hình bóng của Tiêu Viêm, lúc này Tiêu Viêm thật sự chính là bạch mã hoàng tử mà các nàng luôn mơ ước.
Tiêu Viêm thì lúc này cũng cảm thấy phục mình quá, hắn thật không thể tin được hắn có thể diễn đạt đến mức như là hắn bị thất tình như nhau vậy. Lúc này Nạp Lại Yên Nhiên vẫn cứ thút thít khóc, nức nở lên từng hồi, nước mắt không ngường tràn ra, nhìn nàng như vậy hắn có thể biết nàng đã kìm nén rất lâu rồi. Lúc này hắn bỗng nhiên cất lên một tiếng hát dịu êm.
- "...............nhìn nước mắt em đang rơi vì ai, mà lòng anh cứ đau thắt lại, giây phút ấy chỉ muốn lại gần hơn, để anh ôm lấy em và nói..............v.v.v.....................v.v.v.................phải làm bất cứ điều gì khiến em hạnh phúc, dù anh đau, anh vẫn xin chấp nhận"
Lúc Tiêu Viêm vừa cất tiếng hát lên, thì Nạp Lại Yên Nhiên cũng ngước lên nhìn hắn, nhìn hai hàng nước mắt lăn dài của hắn nàng cũng hơi nghi hoặc nhưng lại nghe thấy tiếng hát ấm áp của hắn thì liền gạt đi sự nghi hoặc đó, nàng chăm chú nghe từng câu từ của bài hát, để hắn tùy ý gạt đi từng giọt nước mắt không ngừng rơi kia của nàng. Mà không chỉ có nàng lúc này Nhã Phi, Mị Nương, Yêu Dạ cũng cảm động tới rơi nước mắt, nhưng các nàng lại không biết là mình rơi nước mắt, vẫn cứ chăm chú xem từng động tác của Tiêu Viêm, từng câu mà hắn hát ra....
Đến lúc Tiêu Viêm hát song, bốn cô gái vẫn ngây ra, nước mắt vẫn nhẹ chảy dài xuống, Tiêu Viêm thấy vậy cũng hơi sững sờ, Nạp Lại Yên Nhiên khóc thì đúng rồi, hắn khóc thì đa phần là giả tạo, Nhã Phi các nàng khóc là do cái gì vậy nhỉ, chả lẽ các nàng bị hắn làm cho cảm động luôn rồi.
- Yên Nhiên! Đừng khóc nữa, nhìn nàng khóc lòng ta rất đau đớn, gia gia của nàng cũng là gia gia của ta, cho dù phải đi tới trân trời góc bể, ta nhất định sẽ tìm người có thể chữa trị cho gia gia đem về.
Nạp Lại Yên Nhiên cũng từ mộng mị tỉnh lại, nghe thấy lời nói trân thành của Tiêu Viêm thì không kìm được nữa, chủ động dâng môi thơm của nàng lên, hôn hắn đắm đuối, nàng cảm thấy hạnh phúc không thể nói nên lời. Tiêu Viêm cũng nhẹ tiếp nhận nụ hôn nàng, chủ động dùng lưỡi ướt át của mình đào qua kẽ răng của nàng và..........................................
P/s: tối mình sẽ cố ra chương nữa a, "cảm ơn các đạo hữu đã đọc"