Chương 13: Liễu Linh Số Đen

Đấu Phá Thương Khung - Trọng Sinh Tiêu Viêm

Chương 13: Liễu Linh Số Đen

Tiêu Viêm nghe nàng nói vậy thì cũng không quan tâm ánh mắt của mọi người tiến lên kéo nàng ôm vào ngực cướp lấy môi nhỏ của nàng. hôn nàng….

Nạp Lan Yên Nhiên bị Tiêu Viêm bất chợt ôm lấy thì cũng hoảng sợ muốn thoát ra, nhưng chưa kịp thì bị Tiêu Viêm cương hôn, bị bất chợt như vậy thì cả người nàng run lên rồi cứng đơ ra, tâm hồn hoàn toàn rơi vào trống rỗng, cảm súc vô cùng mông lung.

Mọi người sung quanh đấy thấy cảnh này cũng ngây ngốc theo, bọn họ đây là lần đầu tiên chứng kiến có người cả ga dám làm như vậy giữa thanh thiên bạch nhật.


Lúc này Liễu Linh cũng bị hành động của Tiêu Viêm là cho ngu người đi, hai mắt chữ O miệng thì chữ A ngơ ngác nhìn, nhưng rất nhanh Liễu Linh cất cái vẻ ngu người đi, thay vào đó là âm trầm, hai tay siết chặt, hai mắt trắng dã nhìn Tiêu Viêm, như muốn cho Tiêu Viêm biến mất khỏi cái thế giới này vậy. Nhưng hắn không thể làm được a, hắn cứ như ngốc ra nhìn nữ thần trong long hắn bị Tiêu Viêm chiếm đoạt.


Lần đầu tiên Liễu Linh gặp Nạp Lan Yên Nhiên là 2 năm trước, trong một lần cùng sư phụ Cổ Hà đi bái phỏng tông chủ Vân Lam Tông Vân Vận, lúc đó hắn trông thấy Nạp Lan Yên Nhiên đang luyện kiếm cùng Tông chủ, hắn đứng ở ngoài xem thấy được Nạp Lan Yên Nhiên là một người có thiên phú cực cao lại cực kỳ xinh đẹp, lại đượng sự phụ hắn trầm trồ khen ngợi, thế là từ lúc đó hắn đã bắt đầu xem Nạp Lan Yên Nhiên như là thê tử của hắn vậy, hắn luôn luôn tìm mọi cách làm nàng hài long, kể cả ăn trộm đan dược của sư phụ đưa cho nàng, mua bao nhiêu đồ quý giá tặng nàng…. Chỉ tiếc là nàng không thèm nhận bất cứ thứ gì từ hắn, hắn nhiều lần gọi nàng một các thân mật thì bị nàng mắng thẳng vào mặt, lúc nào nàng cũng lạnh nhạt với hắn, chỉ coi hắn là sư huynh đồng môn, 2 năm hắn cố gắng theo đuổi nàng, không ngại mặt giầy, không ngại nàng mắng chửi, vẫn âm thầm nuôi hi vọng. Vậy mà lúc này nhìn người con gái mình thầm thương trộm nhớ bị người khác ôm hôn như vậy, hai mắt hắn tối xầm lại, mọi thứ trong tâm hồn hắn tan nát, trái tim như bị ngàn mũi dao đâm, thân thể như bị tỷ con kiến cắn, hắn đứng bất động, người hắn như vừa mới bị điện dật song vậy, khuôn mặt trắng dã không còn một giọt máu.

Nhã Phi, Yêu Dạ, Mị Nương không vì hành động của Tiêu Viêm mà các nàng phải ngạc nhiên đến mất hồn mất vía như đám người ở đậy, nhưng lúc này các nàng ai cũng đỏ mắt, mặt thì ửng hồng hơi dùng tay che hai mắt lại tỏ vẻ sấu hổ, ngại ngùng.

Một lúc sau, Tiêu Viêm mới nhẹ nhàng buông Nạp Lan Yên Nhiên ra, rồi nói.

- Yên Nhiên, cuối cùng ta cũng gặp được nàng.

Nạp Lan Yên Nhiên từ trống rỗng lấy lại được lý chí, lúc này vẻ mặt của nàng rất bất ngờ, khèm theo một chút ngơ ngác.

- Tiêu Viêm, chúng ta mặc dù có hôn ước nhưng mà nếu….. A A A…

Nạp Lan Yên Nhiên đang nói thì bỗng nhiên hét lớn chỉ tay vào mặt hắn lắp bắp nói.

- Ngươi ….. vừa mới…hôn ta sao?

- Ừm, chúng ta sau này sẽ là phu thê mà, ta hôn nàng thì có sao đâu chứ! Phải không ba vị tiểu thư?

Tiêu Viêm thì bình tĩnh nói với nàng, rồi sau đó quay sang ba người cười nhẹ nói. ba người cũng đang toan tính gì đó, thấy hắn nhìn các nàng nói thì liền theo phản xạ tự nhiên gật đầu tỏ vẻ đồng tình. Nạp Lan Yên Nhiên đang ngu ngơ xấu hổ thấy ba vị tỷ tỷ ừ ừ à à như cho là đúng vậy, thì chuyển sang đỏ mặt đến mang tai, ánh mắt phức tạp nhìn hắn tức giận nói.

- Ngươi…ngươi thật quá đáng, dám đối với ta như vậy ở nơi này, cho dù là muốn cũng phải tìm nơi vắng vẻ rồi hỏi ta đã chứ, ngươi…cái đồi bại hoại…ta sẽ không gả cho ngươi nữa!!!

Nói song nàng quay đầu đi không thèm ngoảnh lại, nhưng Tiêu Viêm thấy nơi khóe mắt hơi ướt nước, nàng đi thẳng tới của sổ, rồi nhảy xuống dưới đường lớn, bỏ lại ánh mắt soi mói của đám người ở đây.

Tiêu Viêm thấy vậy cũng nghĩ rằng mình hơi quá đáng, dù sao con gái thời buổi này vẫn còn rất lễ nghi, thủ tiết a. Thấy bóng của nàng xa khuất, thì 3 người Nhã Phi, Yêu Dạ, Mị Nương mới quay mặt lại nhìn hắn nói.

- Hóa ra là Tiêu Viêm thiếu gia, tiểu nữ Nhã Phi rất vui được gặp mặt! Aida, Tiêu Viêm thiếu gia thật sự rất bá đạo a, ở nơi như vậy mà dám công khai xàm sỡ gái nhà lành, cho dù có là hôn thê thì cũng hơi quá đáng a.

Nhìn Nhã Phi một tay che miệng nhỏ, cái mông thì không ngừng ngọ nguậy cười khúc khích nói, nàng lời nói cứ như đường mật rót vào tai hắn vậy, đã thế lại khết hợp với hành động như khiêu khích thế kia của nàng thì khiến hắn cứ như phải đè nàng ra rồi trừng trị cho nàng một trận mới cam tâm.

- A, là do ta lỗ mãng rồi, vì gặp được Yên Nhiên mà mừng quá, quên mất là chúng ta đang ở đâu, haizzz…nhưng mà ta lại thích như vậy á!!

Nghe hắn khẽ thở dài, 3 người Nhã Phi tưởng hắn chỉ là vô ý mà thôi, ai ngờ nghe hắn nói thêm câu phía sau thì cả ba người các nàng cũng cạn lời, tên này soái ca, tài nghệ như vậy mà lại là người vô sỉ như thế, trong chốc lát Tiêu Viêm mất hết điểm trong mắt các nàng, Yêu Dạ hơi tức giận nói.

- Tiêu Viêm, nhìn người như là cố ý đi, ngươi đừng tưởng là hôn phu của Nạp Lan Yên Nhiên thì có thể tùy tiện trà đạp nàng, hôm nay ta sẽ thay nàng sử lí tên tiểu tặc nhà ngươi.

Yêu Dạ vừa nói song, thì lúc này Liễu Linh từ sốc điện lấy lại được tâm trí, thì hắn lao về phía của Tiêu Viêm.

- Tên súc sinh, dám đối với Yên Nhiên nàng như vậy, Liễu Linh ta hôm nay phải diết ngươi.

Tiêu Viêm cũng đã để ý tên này lâu rồi, chỉ là lười ra tay thôi, nếu đã dám thích nữ nhân của ta thì ngươi cũng chuẩn bị mà chịu đau khổ đi a, chết đối vơi ngươi thì quá là dễ dãi.

Liễu Linh như bị điên giống nhau, hắn lấy cái cảnh giới Đấu Giả tam tinh(lv13) lao về phía Tiêu Viêm Đấu Tông nhất tinh(lv71) như đúng rồi ý, Tiêu Viêm mỉm cười nhìn Liễu Linh lao lên như xe cảnh sát giao thông đi đuổi mấy thanh niên đua xe vậy thì nhẹ lắc đầu.

Liễu Linh thấy Tiêu Viêm không ra tay thì càng tăng nhanh lao lên, lần này hắn muốn đánh cho Tiêu Viêm không chết thì cũng phải là tàn tật.

Mọi người thấy Liễu Linh tốc độ cực nhanh tung một quyền vào bả vai Tiêu Viêm, nhưng quyền của Liễu Linh vừa chạm vào Tiêu Viêm thì có một tiếng rắc vang lên, là tiếng xương gãy, bọn họ đa phần nghĩ là Tiêu Viêm xong rồi, nhưng chỉ chong giây lát họ thấy Liễu Linh khuôn mặt trắng đen lẫn lộn liên tục biến đổi, rồi hất văng bay ra xa gần 10m và va vào cái bàn kêu cái rầm, làm cái bàn nát tươm.

Nói thì dài dòng, nhưng mọi chuyện chỉ diễn ra không quá 5s, 2s để Liễu Linh lao đến vị trí của Tiêu Viêm, 1s quyền cước va vào vai Tiêu Viêm rồi hơi dừng lại, 2s tiếp the để hắn bay về đụng nát cái bàn.

- A!

Liễu Linh bị phản chấn bay ra va vào cái bàn, hắn chỉ kịp ‘A’ lên một tiếng thì hắn liền im bặt, gương mặt hắn thì co quắp, nước mắt, nước mũi chảy ra, trông Liễu Linh lúc này không phải là giáng vẻ nho nhã thư sinh nữa mà như là cương thi giống nhau, mọi người ở đây triệt để im lặng, bọn họ như không hẹn mà nhìn về phía Liễu Lình thì đều cảm thấy sợ hãi, khinh ngạc vì thằng bị đánh thì vẫn đứng đó như chưa có chuyện gì sảy ra vậy, còn thằng được đánh thì bay ra ngoài rồi như bị sốc thuốc vậy.

Có một số tên nhìn Tiêu Viêm với ánh mắt nghi hoặc, bọn họ đa phần đều là Đấu Sư, nhìn Tiêu Viêm ra tay, nhưng bọn họ không thể nhìn thấy thủ pháp của Tiêu Viêm. Điều này chỉ có thể là Tiêu Viêm đẳng cấp cao hơn bọ họ rất nhiều, cho nên thủ pháp cực nhanh nên không cảm thấy được sự rung động của đấu khí phát ra từ Tiêu Viêm. Nghĩ đến đây thì bọn họ cũng rung động thực sự, nhìn Tiêu Viêm còn trẻ như vậy mà thực lực cao hơn bọn họ rất nhiều, bọn họ nuốt cái ‘ực’ âm thầm cầu nguyện ‘Đại Hội Võ Lâm này mong rằng sẽ không tham gia’.

Mộc Chiến đứng từ nãy đến giờ xem, vì Nạp Lan Yên Nhiên không phải là người hắn thích, hắn thích là Nhã Phi a, với lại Nạp Lan gia và Mộc gia sưa nay cũng không phải là quá thân thích, thậm chí còn có chút đối nghịch với nhau nữa, hắn còn đang nghĩ sẽ loan cái tin đại tiểu thư Nạp Lan gia bị người khác cưỡng hiếp đi ra ngoài nữa kìa. Hắn lúc này thấy Tiêu Viêm cũng chỉ có chút bất phàm, lại đi ra tay với đệ tử của Cổ Hà Ngũ phẩm luyện dược sư, gia tộc hắn luôn muốn cùng Cổ Hà giao hảo a, lần này thấy đệ tử của hắn bị làm nhục như vậy, nếu hắn ra tay thì sẽ được hảo cảm với Cổ Hà a, sau này Mộc gia sẽ không thiếu chỗ tốt. Mộc Chiến không suy nghĩ nữa, liên bước ra.

- Tiêu Viêm, ngươi là cái gì Tiêu gia sao, Tiêu gia thật sự là rất lớn a, đến đệ tử của Cổ Hà đại sư mà cũng dám động, để hôm nay ta thay Cổ Hà đại sư đòi lại công đạo vậy cho Liễu Linh.

Mộc Chiến bước lên đỡ lấy Liễu Linh đang co quắp dươi đất lên một cái ghế rồi nói thật lớn để tất cả mọi người ở đây chú ý vậy. Mà Nhã Phi, Yêu Dạ, Mị Nương từ kinh ngạc bởi Tiêu Viêm không làm cái gì mà cũng có thể phế đi Liễu Linh minh mẫn lại, nghe Mộc Chiến nói lớn như vậy thì cũng hơi lo lắng, ba người các nàng cũng không hiểu Tiêu Viêm dùng cách gì mà có thể đơn giản phế đi Liễu Linh như vậy, lúc đầu các nàng chỉ là muốn thay Nạp Lan Yên Nhiên giáo huấn Tiêu Viêm một trận mà thôi, ai ngờ được là sau 5s mọi việc biến đổi lớn đấy vậy, các nàng đúng là có chút không theo kịp.

Yêu Dạ là đại công chúa của Hoàng thất mặc dù không có thiên phú về tu luyện, nhưng nàng có con mắt rất sắc bén, nàng nghĩ là Tiêu Viêm giở trò quỷ gì đó, hoặc đằng sau Tiêu Viêm có một tuyệt đại cao thủ hỗ trợ hắn, nàng lại càng thấy tò mò về Tiêu Viêm hơn. Cân nhắc một chút nàng quyết định ra mặt cho hắn, dù sao Hoàng thất của nàng và Vân Lam Tông cũng không ưa gì nhau.

- Mộc Chiến hay là thôi đi, Tiêu Viêm hắn là hôn phu của Yên Nhiên đấy, hắn mà có chuyện gì thì Nạp Lan gia sẽ cùng Mộc gia đối nghịch, hơn nữa Liễu Linh bị như vậy là do hắn tự chuốc lấy mà thôi, ai bảo hắn tự lao lên xuất thủ với Tiêu Viêm trước chứ. Ta lấy thân phận đại công chúa nói với ngươi rằng sau này vì chuyện của hôm nay mà Nạp Lan gia và Mộc gia đối địch thì ta nhất định sẽ giúp đỡ Nạp Lan gia.

Mộc Chiến nghe đại công chúa Yêu Dạ nói thì miệng co quắp lại, không dám tự ý lao lên xuất thủ với Tiêu Viêm, Mộc gia hắn thật sự là không sợ Nạp Lan gia, nhưng nếu mà Hoàng thất mà vào thì Mộc gia của hắn xác định là biến mất khỏi Gia Mã đế quốc này.

- Đúng vậy, ta thấy Liễu Linh chỉ bị thương nhẹ mà thôi, tốt nhất để hắn bình phục rồi tự hắn đi mà giải quyết.

Nhã Phi lạnh nhạt nói, lại coi như Liễu Linh chỉ bị thương nhẹ vậy, Mộc Chiến thấy Nhã Phi ra mặt cho Tiêu Viêm thì cũng không hài lòng, hắn lúc này cũng không nhịn được nữa hướng Tiêu Viêm nói.

- Tiêu Viêm, Liễu Linh là bằng hữu tốt của ta, ta hôm nay phải vì hắn mà đòi lại công đạo, ta muốn khiêu chiến ngươi!! Sao? Ngươi có dám không, hay là chỉ giỏi bắt nạt mấy tên Đấu Giả mà thôi?

Tiêu Viêm thấy Mộc Chiến muốn khiêu chiến mình thì không khỏi lắc đầu ngao ngán nói.

- Mộc Chiến a Mộc Chiến nếu muốn đánh nhau thì nhào vô đây đi ta tiếp hết, nếu không thì ngươi tốt nhất nên đem tên Liễu Linh đó đi tìm đại phu đi a, haizz….tên Liễu Linh đó gặp ta thì số của hắn đã thật là đen, vậy mà còn có một tên bằng hữu như ngươi thì số của hắn thực sự quá ư là đen cmn đi.


P/s: Híc @[email protected] mấy đoạn đánh đấm không rành lắm, mọi người đọc rồi cho mình xin ý kiến nhé!

P/s2: mai mình sẽ cố viết để bù hôm nay, mình đang tương tư một cô gái, nhưng không biết cô tên gì cả, haizzz