Đấu Phá Thương Khung - Trọng Sinh Tiêu Viêm

Chương 12: Tứ Nữ

Tiêu Viêm lặng lẽ rời khỏi Tiêu gia, hắn ăn mặc một bộ áo bào đen chum kín cả người, lăng không mà đi, không tới 30 phút hắn đã đến Gia Mã Đế Đô, hắn vừa đi dạo vừa suy nghĩ, cân nhắc một hồi, hắn nghĩ việc đầu tiên mà hắn nên làm là đi tới Thước Đặc Nhĩ đấu giá hội, đến đó tất nhiên là hi vọng được gặp Nhã Phi nhất rồi.

Gia Mã thánh thành đúng như tên gọi là một tòa thành kín, tường cao hơn 50m, được xây dựng bằng đá đã được gia công và trạm khắc hoa văn rất đẹp, tổng diện tích của cả tòa thành thì rất lớn, lớn hơn Ô Thản thành gấp 10 lần, trong thành có hai con sông lớn, hợp với với nhau tạo thành hình dấu "+" chia cắt tòa thành thành bốn bần.
Ở giữa trung tâm là một cung điện xa hoa, được xây dựng bằng đá hoa cương rất đẹp và vững chắc uy nghi.

Phía bắc là lãnh đị của Nạp Lan gia, Nap Lan gia khinh doanh chủ yếu là binh khí, khải giáp, chất lượng cũng có đủ loại và thường là cung cấp cho quân đội của hoàng gia.

Phía tây là của Mộc gia, Mộc gia chủ yếu là phục vụ cho quân đội, các đời của Mộc gia con cháu nếu là nam nhân đều phải gia nhập quân đội của hoàng gia hết.

Phía đông là Thước Đặc Nhĩ gia tộc, họ chủ yếu là khinh doanh bảo các(cầm đồ), thương hội, địa bàn chải dài khắp cả Gia Mã đế quốc.

Phía nam thuộc về hoàng thất, là nơi tập trung huấn luyện quân đội của Gia Mã hoàng thất.

Hắn đang lang thang trên các con phố, tấp nập người đi lại, kẻ mua, người bán diễn ra rất tự nhiên, có lúc lại bị huyên náo bởi tranh cãi, nhưng rất nhanh bị dẹp bởi đội tuần tra đi ngang qua..… /./hắn đi một vòng cũng không thấy cái gì thú vị, hắn liền tiến vào một tửu lâu bên cạnh dòng song êm đềm gió mát, có tên là Luận Hội Tửu Lâu, trong đó đang có rất nhiều người uống rượu, người nói chuyện phiếm, nhưng ở đây đa số đều là thiếu niên thừ khoảng 20 tuổi trở xuống, bọn họ đang bàn tán về Đại Hội võ lâm sắp được tổ chức ở Gia Mã thánh thành, lần này hắn cũng muốn tham gia một chút cho vui mà thôi, ở đẳng cấp Đấu Tông của hắn thì mấy cái phần thưởng vớ vẩn gì đó thì hắn thật sự là không nhìn vào mắt.

Đi lên tầng 2, tìm một góc còn chỗ trống rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, hắn cho gọi ngay một bầu rượi thượng hạng Nữ nhi hông ngâm 18 năm về thưởng thức, hắn đang nhâm nhi li rượu thì có rất nhiều tiếng huyên náo truyền đến, hắn nhìn xuống cầu thang thì thấy có 3 nữ 2 nam.

Hai thằng đi ở phía sau, một thằng thì da hơi đen, người to cao, khoảng 18 tuổi, thằng đi sau thì khoảng 15 tuổi vóc người thư sinh, lãng tử.

Ba cô gái đi phía trước thì tùy ý nói truyện cười đùa với nhau, nhưng làm cho hắn chú ý là cả ba người đều là đại mỹ nhân, nhất là cô gái đi đầu a, mặc một bộ trang phục màu đỏ, son môi đỏ đậm, mày hơi dài, mắt hơi cao, cằm nhọn, tóc đen dài, để xõa xuông tới tận mông, mà nhắc tới mông thì thôi rồi, cặp mông này không có mị lực như của Tiêu Ngọc nhưng kích cỡ lớn hơn nhiều so với Tiêu Ngọc, còn đôi song phong của nàng thì khả năng là cũng tỉ lệ thuận với độ lớn của cặp mông nàng, vì ngực của nàng bị bộ áo che cao tới cổ ẩn dấu đi nên không thể đoán chính xác được, nghĩ tới đây hắn cũng đã xác định nàng là Nhã Phi rồi, thật vậy thì hắn không phải mất công đi tới Thước Đặc Nhĩ đấu giá hội làm cái gì nữa.

Còn cô gái đi bên trái nhìn nhỏ tuổi hơn Nhã Phi, khoảng tầm 16 tuổi, mặc cung trang hồng nhạt, tóc để ngắn ngang vai, nhưng nhìn nàng hắn cảm nhận nàng là một cô gái rất cá tính và hiện đại.

Cô gái còn lại đi bên phải là một người mặc một bộ áo trắng, có vẻ mặt rất hồn nhiên, miệng tươi cười nói truyện với Nhã Phi, thoạt nhìn nàng khoảng 15 tuổi, vóc người thanh thoát, nhẹ nhàng nhưng cũng rất đầy đặn a, đợi vài năm nữa chắc cũng không thua gì Nhã Phi ở thời điểm hiện tại.

Tiêu Viêm đang ngồi phân tích xem hai tiểu mỹ nữ còn lại là ai, thì họ đi tới một cái bàn bên cạnh hắn mà ngồi.

- Mộc Chiến, Liễu Linh hai ngươi nói Đại Hội Võ Lâm lần này, chiến thắng sẽ về tay ai đây.

Cô gái tóc ngắn ngồi đối diện hắn và cách hắn 2 cái bàn, khé liếc hắn rồi nói với 2 tên kia.

- Ta nghĩ, vẫn là Mộc Chiến huynh đài rồi?

Tên thư sinh nói, rồi nhìn qua Mộc Chiến ôm quyền. Còn Mộc Chiến được người khác khen ngợi trước mặt nữ nhân mà mình thích thì không khỏi cao hứng tự cao tự đại nói.

- Đó là tất nhiên rồi, ở Gia Mã đế quốc này ngoại trừ mấy đệ tử nội môn trong Vân Lam Tông ra thì không ai có thể đánh ngang tay với ta được.

Tam nữ nghe vậy cũng không có biểu hiện gì, chỉ hơi cười nhẹ mà thôi. Mộc Chiến lại hỏi tên thư sinh Liễu Linh kia.

- Liễu Linh, ngươi nói năm nay Vân Lam Tông sẽ có những ai tham gia vậy?

- Tất nhiên là có rồi, là đại đệ tử Vân Nam, hắn đẳng cấp bao nhiêu thì ta cũng không rõ lắm.

- ………..


Nghe 2 tên nam tử nói đi nói lại mấy cái vấn đề ấy thì 3 nữ đều tỏ vẻ rất buồn chán, các nàng đến đây là để nghe Mị Nương hát chứ không phải là cái đại hội võ lâm gì đó a. Đúng lúc này thì có một tiếng hát cất lên, cùng tiếng đàn cầm trầm bổng thánh thót kêu lên.

Hai người Mộc Chiến và Liễu Linh đều dừng lại chăm chú nghe, tất cả mọi người cũng dừng huyên náo để thưởng thức tiếng đàn cùng giọng ca của người gọi là Mị Nương kia.

Tiêu Viêm cũng lắng nghe, một lúc sau hắn như bị chìm đắm vào tiếng đàn của nàng vậy, hắn thấy được những cảnh tươi đẹp của mùa xuân, trăm hoa đua nở, lại cảm nhận được bóng hình của cô gái đang đàn, hắn liền tập trung tất cả tinh thần để cảm nhận sâu hơn tiếng đàn của nàng, hắn thấy càng lúc tiếng đàn của nàng càng xuất hiện nhiều thứ tăm tối, u sầu, dần dần chuyển thành khao khát, hi vọng…. tiếng đàn càng lúc càng nhanh, khung cảnh chuyển dần sang sợ hãi, cảm giác nàng đang chay chốn, đang tuyệt vọng…..

Khi tiếng đàn của nàng khết thúc, tất cả mọi người đều đứng lên vỗ tay, trầm trồ khen ngợi. nàng cũng bước ra, hướng mọi người thi lễ. Tiêu Viêm cũng bừng tỉnh, hắn nghĩ cô gái này không đơn giản chút nào, xem ra nàng đang có tâm tư không nhỏ a. Nếu mà xinh thì cũng hốt luôn, nếu không thì tùy duyên vậy!

Trông thấy nàng Tiêu Viêm cũng âm thầm đánh giá, nàng vóc người không thua kem gì Nhã Phi, tóc nàng màu xanh nước biển, để xõa dài tới tận đầu gối, đôi mắt của nàng cũng màu xanh nước biển luôn, trông rất yêu dị, khuôn mặt thì được che lại bởi một lớp khăn mỏng màu lam nhạt, nhưng như vậy cũng không thể che hết vẻ đẹp của nàng, hắn rung động không thôi.

Nàng thi lễ song thì cũng đi đến bên cạnh chỗ của nhóm người Nhã Phi ngồi xuống, dường như các nàng quen biết nhau, lúc nàng đi tới cũng khẽ gật đầu với hắn rồi mới ngồi cạnh tam nữa.

- Mị Nương tỷ hát thật là hay, đến cả Yêu Dạ ta cũng phải mê hồn vì tỷ, nếu ta nam tử thì ta nhất định phải cưới được tỷ.

Nghe Yêu Dạ nói vậy cả nhóm người Nhã Phi đề cười lớn, Mi Nương nàng cũng khẽ mỉm cười khẽ xoa đầu Yêu Dạ, nàng nhìn vậy nhưng năm nay nàng đã 26 tuổi rồi, nàng là đệ tử trân truyền của Luyện dược sư công hội hội trưởng Pháp Mã.

Lúc này Liễu Linh rất muốn thể hiện tài năng của mình trước mấy người Nhã Phi, hắn liền đứng lên hướng mọi người ôm quyền rồi nói.

- Các vị anh đạo hữu, tại hạ Vân Lam Tông Cổ Hà đệ tử Liễu Linh, xin mạn phép thể hiện một chút tài đàn ca của mình!!

Thấy không có ai phản đối, hắn liền hướng cô gái bên phải Nhã Phi nói:

- Yên Nhiên tiểu thư, không biết huynh có thể mời muội hát cùng ta khúc "Thất Tình – Trịnh Đình Quang" được không?

Tiêu Viêm đang xuy nghĩ qua bắt chuyện với các nàng, thì nghe thấy Liễu Linh nói muốn mời cô gái bên phải Nhã Phi hát cùng, cô nào thì hắn không quan tâm nhưng cô này là Nạp Lan Yên Nhiên a, hắn khẽ liếc nhìn nhóm người bọn họ.

- Liễu Linh huynh, xin lỗi nha, ta hiện tại không có hứng ca hát.

Nghe Nạp Lan Yên Nhiên từ chối thẳng thừng như vậy, Liễu Linh vẫn cứ mỉm cười, vẻ mặt rất bình tĩnh, bất phàm, đang định nói nữa thì bị Tiêu Viêm giành nói trước.

- Hahaha, sau khi nghe được tiếng đàn của Mị Nương tiểu thư, tại hạ thấy thật cao hứng cũng muốn hát một khúc, Liễu Linh tiên sinh, xem ra chắc không muốn hát một mình phải không?

Liễu Linh bị Nạp Lan Yên Nhiên từ chối đã rất mất mặt, vậy mà còn bị Tiêu Viêm ẩn ý nói bóng nói gió mình bị Nạp Lan Yên Nhiên từ chối thì rất tức dận, hắn là đệ tử của Cổ Hà Ngũ phẩm luyện dược sư vậy mà có người dám vô lễ với hắn như vậy, nhưng lúc này hắn cố nén tức dận, hắn thề là sau này sẽ cho Tiêu Viêm biết cái chữ chết viết như thế nào, Liễu Linh lại cố tỏ vẻ vui mừng, nặn ra điệu cười như khóc nói.

- Nêu huynh đài muốn vậy thì ta cũng xin nhường vậy.


- Hahaha! Vậy thì tại hạ đa tạ rồi!

Tiêu Viêm cười lớn rồi đi lên phía trước, khẽ bỏ hắc bào xuống để lộ ra gương mặt tuấn mỹ, vẻ phong trần của hắn rồi ôm quyền với mấy người khác rồi nói.

- Các vị, tai hạ khiến thức đàn ca rất nông cạn, hôm nay xin mạn phép thể hiện một khúc, mong được các vị chỉ giáo thêm.

Nghe hắn nói song tất cả mọi người đều hô to "Xin mời" rồi vỗ tay cổ vũ, Liễu Linh cũng miễn cưỡng vỗ tay vì hắn đang cố tỏ ra vẻ cho Nhã Phi bọn họ xem, Liễu Linh thì vẻ mặt âm trầm, lúc trước hắn lên nói thì chả có ai vỗ tay cả, vậy mà đến lúc tên này lên nói mấy câu là mọi người thi nhau hô to như vậy.

Còn Tiêu Viêm thì vui vẻ gật đầu, rồi quay lại hướng đám người Nhã Phi ôm quyền. Còn lúc này 4 cô gai thấy được gương mặt của hắn thì cũng có chút thấn thờ, một lúc sau không thấy các nàng phản ứng gì cả, hai người Mộc Chiến và Liễu Linh thấy hận Tiêu Viêm, bọ họ như không hẹn mà tự nhìn mặt nhau rồi ẩn ý gật đầu. Tiêu Viêm cũng không quan tâm bọ chúng mốn là cái gì, khẽ ho một tiếng nói.

- Yên Nhiên, khúc ca này là ta dành tặng cho nàng!

Nghe hắn nói vậy nhóm người Nhã Phi đều nhìn về phía Nạp Lan Yên Nhiên, chỉ là nàng cũng tỏ vẻ ngu ngơ không hiểu chuyện gì sảy ra, nàng đang định hỏi hắn là ai, thì Mị Nương dành nói trước.

- Mời công tử thể hiện, Mị Nương rất mong chờ đấy.

Lời nàng như tiếng chuông bạc là hắn mê thất trong chốt lát, hắn âm thầm nghĩ nhất định phải thu nàng vào đám hậu cung của mình. Nạp Lan Yên Nhiên lúc này cũng tiến lên nói.

- Xin cho hỏi danh tính của vị đại ca này được không?

Liễu Linh từ nãy đến giờ đều âm trầm, lúc này lại nghe Nạp Lan Yên Nhiên gọi hắn là đại ca, thật thân thiết a, hắn bấy lâu nay vẫn theo đuổi nàng nhưng mà nàng toàn lạnh nhạt đối xử với hắn. hắn lúc này rất muốn xông lên cho Tiêu Viêm một chận cho hạ hỏa a, nhưng may thay hắn vẫn còn chút lí chí, nếu không thì trên đời này sẽ mất đi một thằng ăn hại như hắn a/./

- Yên Nhiên, ngồi xuống và lắng nghe đi, lát nữa nàng xẽ biết thôi.

Hắn nói xong, liền nhanh chân bước lên bệ đá, ngồi xuống chỉnh lại cái thất đàn cầm kia một chút, rồi khẽ hít vào một hơi, nhẹ nhàng gẩy đàn, the đó từng nhịp điệu vang lên, liền làm tất cả mọi người ở đây lâm vào trầm tư, theo nhịp điệu hắn cũng bắt đầu hát.
"……Người khuất xa, đường về sao thênh thang quá, người gần bước chân vẫn như còn xa……...
……….Lòng hoài ngóng trông được nghe tiếng em cười, mà cứ như vô tình……….."

Tiêu Viêm chỉ hát một đoạn của bài hát "Thần Thoại", nhưng khiến tất cả mọi người ở đây bị mê thất, đến lúc hắn hát song được một lúc rồi mà tất cả mọi người vẫn trầm lặng thì hắn khẽ ho khan một tiếng.

- Khụ…..khụ..! các vị, tại hạ vô năng, đã làm mọi người mất thời gian rồi, ta thật sự là…

Thấy hắn ho khan, thì mọi người cũng tỉnh hồn lại, nghe hắn nói lời khiêm tốn như vậy thì mọi người xua xua tay nói.

- Nào có, huynh đệ tai hoa hơn người….
- Soái ca, ta muốn gả cho chàng…
- ………

Rất nhiều người nói, có đa phần mọi người đều khen, có những người muốn trao thân cho hắn nữa….nhưng cũng có những người cảm thấy không bằng hắn thì vẻ mặt khó chịu, Liễu Linh thì nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

Lúc này Mị Nương và nhóm nữ cũng đi đến chỗ hắn nói.

- Công tử có thể cho Mị Nương biết khúc ca này có tên là gì được không?

Nghe thấy lời nói như chuông bạc của nàng, Tiêu Viêm lại thấy run run, thật sự là mê hoặc vô cùng.

- Hahaha! tên bài hát này là Thần Thoại, nếu Mị Nương tiểu thư thích thì hôm nào đó chúng ta sẽ đàm luận tiếp vậy.

Hắn nói song rồi quay sang nhìn Nạp Lan Yên Nhiên vẫn còn đang rất mờ hồ kia, nhẹ nhàng tiến đến trước mặt nàng nói.

- Yên Nhiên, ta xin tự giới thiệu, ta là Tiêu gia Tiêu Viêm.

Nghe Tiêu Viêm nói vậy, nàng dường nhớ tới cái gì đó rồi sau đó nhìn hắn há mồm dùng ta chỉ vào hắn lắp bắp nói.

- Ngươi….ngươi là hôn phu của ta Tiêu Viêm!!

Tiêu Viêm nghe nàng nói vậy thì cũng không quan tâm ánh mắt của mọi người tiến lên kéo nàng ôm vào ngược cướp lấy môi nhỏ của nàng. hôn nàng…..


P/s: mình muốn kết thúc nhanh cái vụ này, và đi vào giai đoạn mới.
P/s: các bác này, truyện này là yy nhé, 18+ ấy với lại đây là đồng nhân, trọng sinh nên mình sẽ không viết nhiều về quá trình tu luyện của main đâu, mà tập trung vào các mối quan hệ tình cảm là chính.
!!!!CẢM ƠN CÁC ĐẠO HỮU ĐÃ ĐỌC!!!!