Chương 11: Tiêu Viêm Kế Hoạch
Về mặt buôn bán của Tiêu gia cũng đã âm thầm phát triển ở nhiều lĩnh vực như đan dược trị thương, đan dược phục hồi đấu khí... đặc biệt là độc quyền khinh doanh các đan dược dùng để trợ giúp đột phá cảnh giới như Tụ Khí Tán, Tam Vân Thanh Linh Đan…đan dược được đem đi bán ở những thành thị lớn như Hắc Giác Vực, Gia Mã Thánh Thành, Xuất Vân Đế Đô….
Ngoài ra còn có xản suất và buôn bán binh khí, khải giáp cao cấp nữa…... tất cả các hoạt động làm ăn đều là dựa trên danh nghĩa "Viêm Minh", mục đích chính là để người khác bớt chú ý đến Tiêu gia và cũng là để chiêu mộ các thế lực khác gia nhập, khi các thế lực khác gia nhâp vào Viên Minh đều phải tuân thủ 5 điều luật bất thành văn, đó chính là 5 điều Bác Hồ dạy
1/ Yêu tổ quốc. yêu đồng bào
2/ Học tập tốt lao động tốt
3/ Đoàn kết tốt, kỷ luật tốt
4/ Giữ gì vệ sinh thật tốt
5/ Khiêm tốn, thật thà, dung cảm
Tất nhiên là hắn có chỉnh sửa lại cho phù hợp với hoàn cảnh của thế giới Đấu Phá Thương Khung này.
Mặt khác Tiêu Viêm đã âm thầm phát triển đội ngũ Ám Bộ, chuyên phụ trách thông tin liên lạc giữa những khu vực mà có Viêm Minh làm ăn, như các thành thị trên khắp Gia Mã Đế Quốc, xa thì có Hắc Giác Vực, Xuất Vân Đế Quốc.... và mục đích chính của tổ chức này chính là nghe ngóng thông tin về Hồn Điện, dù sao hắn cũng không phải là mãi mãi ở lại thủ hộ cho Tiêu gia được, Hồn Điện có tai mắt khắp nơi, việc tìm thấy tung tích của Tiêu gia cũng chỉ là sớm muộn mà thôi, vẫn phải cẩn thận đề phòng để giảm thiểu tốt đa tổn thất.
#########################################
Lúc này Tiêu Viêm đang ở đại sảnh đường cùng Tiêu Chiến, Tiêu Lệ, Tiêu Đỉnh và 3 vị trưởng lão.
- Tam thiếu gia, ngài nghĩ hiện tại chúng ta nên làm như thế nào?
Người nói chuyện là đại trưởng lão, bọn họ đang bàn làm sao để mở rộng hoạt động của Viêm Minh trong Gia Mã Thánh Thành.
- Tam thiếu gia, ta nghĩ cậu nên đi gặp nhạc phụ đại nhân của cậu Nạp Lan Túc một chuyến, dù sao Nạp Lan gia cũng là 1 trong 3 đại thế lực ở trong Gia Mã Thánh Thành, nếu chúng ta mượn danh nghĩa của họ để buôn bán thì có thể dễ dàng đặt chân vào trong đó hơn.
Đại trưởng lão lại tiếp tục nói, còn cố ý bảo Tiêu Viêm đi sử lí việc này, Tiêm Viêm cũng đang có ý định lên Gia Mã Thánh Thành một chuyến, và cũng có ý định thực hiện kết hoạch tiếp theo là tạo ra một Viêm Minh lớn hơn nữa.
- Phụ thân, các vị trưởng lão, việc này ta đã có dự định, chỉ là không phải đưa Viêm Minh vào trong đó thành lập phường thị buôn bán mà là để Viêm Minh thống trị cả Gia Mã đế quốc này, việc này có vẻ rất khó khăn nhưng thực tế thì cũng rất đơn giản, tất cả ta đã có dự tính của riêng ta, không dưới 5 năm nữa thì Viêm Minh sẽ quản lí toàn bộ Gia Mã Đế Quốc này.
Mọi người nghe hắn nói vậy cũng tỏ vẻ vô cùng cao hứng, không hề có ý nghĩ nghi ngờ gì cả, bởi vì Tiêu gia hiện tại là do một tay Tiêu Viêm làm nên, nếu không có hắn thì Tiêu gia giờ này chắc là vẫn còn đấu đá cùng mấy con kiến hôi Gia Liệt gia… ấy mà thôi.
- Vậy theo tam thiếu gia, giờ chúng ta phải làm gì?
Ai cũng chờ mong câu nói của Tiêu Viêm, bởi vì ai cũng muốn góp sức đem Viêm Minh lên một tầm cao mới.
- Ta sẽ lên Gia Mã Thánh Thành làm một số việc trước, còn đại ca, nhị ca hai người hãy đến Tháp Qua Nhĩ sa mạc, lập một dong binh đoàn và ngầm phát triển một nơi an cư riêng biệt cho một số ít các tộc nhân Tiêu gia, ta sợ sau này sẽ có người tìm đến chúng ta phiền toái.
Mọi người nghe vậy cũng biết Tiêu Viêm là ám chỉ tới ai, trong Tiêu gia ai cũng biết họ có một kẻ thù không đội trời chung là Hồn Điện, mặc dù giờ Tiêu gia đã là một đại gia tộc, nhưng con em ra ngoài lịch lãm đều không được phép khai ra mình mang họ Tiêu.
- Được, Tiểu Viêm Tử xem ra lần này ngươi đi Gia Mã Thánh Thành sẽ có người ghen đấy ahaha!
Nhị ca Tiêu Lệ của hắn cho tới giờ cũng không có bỏ được cái tính thích trêu trọc hắn, hắn cũng không quan tâm lắm, 3 huynh đệ lúc rảnh là lại rủ nhau đi uống rượu, mà mỗi lần như thế là hắn lại được hai người cõng về a, hôm nào hên thì được đại ca cõng về phòng của hắn, đen thì được nhị ca cõng hắn về ném cho Tiêu Ngọc, mặc dù lúc hắn say thì nàng tận tình chăm sóc, còn khi tỉnh lại là một chuỗi những thương đau làm hắn buồn bược không thôi.
- Thôi được rồi, Viêm nhi đã nói vậy thì chúng ta cũng nên đi làm thôi, Viêm nhi bao giờ ngươi đi Gia Mã Thánh Thành
Tiêu Chiến thấy mấy thằng này nó không để ý đến mình thì cũng lên tiếng, là phụ thân của của chúng nó, vậy mà chúng nó coi hắn ở trước mặt như không khí giống nhau.
- Nhỉ tử định 5 ngày sau sẽ đi lên đó.
- Ừ, nên cẩn thận, ở đó các thế lực đan xen phức tạp, nên làm việc không được lỗ mãng.
- Phu thân không cần lo lắng, giời hài tử đã là Đấu Tông Nhất Tinh đẳng cấp, ở Gia Mã Đế Quốc này không ai dám động vào nhi tử chứ.
Nghe hắn nói mình đã là Đấu Tông đẳng cấp, thì 6 người ai nấy cũng há hốc môn, Tiêu Chiến miện run run, 2 vị đại ca và 3 vị trưởng lão thì thởi dài cạn lời với hắn.
- Hảo hài tử, quả không phụ sự kỳ vọng của phụ thân, hahhaha!
Nghe Tiêu Chiến nói vậy, 3 vị trưởng lão cũng rất là bực tức với thái độ của Tiêu Chiên "cái gì mà không phụ long phụ thân!! Hừ!".
- Hahaha! Phu thân, nhi tử còn kém lắm vẫn phải phấn đấu thêm nữa.
Nhìn hai cha con bọn họ một thì người khen, người còn lại thì khiêm tốn nhưng chung quy lại là ai cũng toe toét cười, 5 người còn lại cũng lắc đầu ngán ngẩm.
*********************************************
Bầu trời xanh nhạt ngả bóng vàng, mặt trời chiếu từng ánh nắng vàng nhạt dịu nhẹ tỏa xuống chốn nhân gian, từng cánh đồng xanh bát ngát, từng con trâu, bò lặng lẽ gặm cỏ, đôi lúc hứng lên lại đuổi bắt nhau, những đứa bé thi nhau leo lên một cái cây cao lớn bên cạnh bờ suối, rồi chầm mình lao đầu xuống dòng suối sâu kia, rất nhanh chúng ngoi lên cười khúc khích và lại tiếp tục leo lên cái cây đó rồi lại nhảy xuống dòng suối đó… khung cảnh bị sáo động, tiếng cười của chẻ con chơi đùa, tiếng kêu của những con trâu, con bò đi lạc đàn… đó là cuộc sống của những phàm nhân ở sung quanh Ô Thản Thành, họ không có nhiều tiềm năng trong tu luyện, nhưng họ vẫn có một cuộc sống vui vẻ bên gia đinh, một cuộc sống vô ưu, vô lo…đứng xa xa nhìn, Tiêu Viêm nghĩ hắn cũng rất muốn hưởng thụ cuộc sống yên bình bên các nữ nhân của hắn như vậy, nhưng mà hiện tại không thể, hắn cần phải phấn đấu hơn nữa, thì mới có thể đạt được điều đó, tất cả mọi người đều muốn một cuộc sống bình yên, hưởng thụ cuộc sống. Nhưng hắn phải đi một vòng dài hơn, xa hơn nhưng cũng thú vị hơn.
Trên một ngọn đồi xanh bát ngát, Tiêu Viêm đang ngồi trên mặt cỏ, đầu dựa vào ngực của Tiêu Mị, đôi nhũ phong của nàng cũng đã lớn đến cỡ D cup rồi, mặc dù mới 9 tuổi, nên có thể nói em ý là "học sinh nhưng vóc dáng phụ huynh a", Tiêu Mị để hắn tùy ý tựa vào ngực của mình, lại dùng hai nay bóp vai cho hắn, hành động rất là nhuần nhuyễn, thành thục giống như đã từng làm rất nhiều lần.
Còn chân thì gác lên cặp đùi của Huân Nhi, để nàng nhẹ nhàng xoa bóp, còn Tiêu Ngọc thì đang gọt một quả táo đỏ, sau đó cắt ra thành từng mảnh nhỏ rồi tự tay đưa vào miệng hắn.
Giờ hắn là Vua a, chỉ có nhắm mắt hưởng thụ ôn nhu hương của các nàng, đây chính là thành quả của nhiều nắm bồi các nàng làm culi… dủ mọi thứ, lúc đầu hắn chỉ kêu là đau vai, đau chân… dần dần sau mỗi buổi tập luyện lại đi tìm các nàng để kêu khổ cực, sau rồi lâu thành quen. Nhiều lúc hắn lười dẫn các nàng đi chơi, thì lại cùng các nàng vào thư phòng cùng các nàng tâm tình, lúc thì hắn hát cho các nàng nghe, dạy các nàng hát, lúc thì kể chuyện tiếu lâm, chuyện cổ tích…..hắn cứ như vậy càng ngày càng lấn tới. Cho đến bây giờ các nàng khi cùng hắn ở riêng là thay nhau chăm sóc hắn, để hắn tùy ý ôm ấp âu yếm các nàng.
- Ngọc nhi, Mị nhi, Huân Nhi này, vài hôm nữa ta sẽ rời Tiêu gia, đi đến Gia Mã Thánh Thành có chút việc, dự định là mất 1~ 2 năm mới hoàn thành.
Tam nữ nghe vậy, thì rất là bất ngờ, không hẹn mà đồng thanh nói.
- Ta cũng muốn đi cùng ngươi(ca ca/biểu ca)
Hắn cũng biết là các nàng sẽ nói vậy, nên cung mỉm cười bình tĩnh nói.
- Ta có việc cần phải sử lí, việc này cũng không tiện đem các nàng đi, đợi ta sử lí song sẽ về đưa các nàng lên đó chơi mà.
Nghe vậy, Tiêu Mị ôm lấy cổ của hắn giận dữ nói.
- Có việc sao, hay là lên đó tìm vị hôn thê kia của biểu ca?
Nghe lời nói của Tiêu Mị như tiếng gió xuân, hắn không khỏi rung mình, liền xoay người là hôn lấy cái môi nhỏ của nàng, dùng lưỡi cọ sát cùng lưỡi của nàng, rồi hút hết ngọc lộ của nàng thì mới buông nàng ra, Tiêu Mị cũng chỉ ngượng ngù đỏ mặt, con Tiêu Ngọc, Huân Nhi thấy vậy thì cười khúc khí, vì đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn làm vậy trước mặt hai nàng.
- Nào Huân Nhi đến lượt nàng, mau lại đây để phu quân xủng hạnh nàng.
Tiêu Ngọc tiến đến ôm lấy tay hắn, dìm cánh tay hắn vào giữa khe hẹp giữa hai quả đào tiên kia, còn Huân Nhi cũng chỉ hơi đỏ mặt, nhưng cũng chủ động tiến đến, dùng chiếc môi nhỏ nhắn hôn hắn, Tiêu Viêm cũng tham lam hút hết ngọc lộ của nàng rồi mới buông tha nàng, lại quay sang Tiêu Ngọc hôn lấy đôi môi trên khuôn mặt mỹ phụ ấy, tham lam hút toàn bộ ngọc lộ của nàng, sau đó mới thôi.
Lúc này, hai bên hắn là Tiêu Ngọc cùng Huân Nhi, mỗi người ôm lấy một cánh tay của hắn, ở giữa là Tiêu Mị. Trên mặt tam nữ đều có chút ướt át của nước mắt, trầm lặng hưởng thụ những phút giây bên cạnh nam nhân mà các nàng yêu thương, nhung nhớ, chờ mong…..
P/s 1: Tôi nay mình sẽ cố ra thêm chương nữa, cảm ơn các bạn đã đọc!!hic!!
P/s 2: Mình cũng chỉ đọc lại qua qua thôi, nên chắc chắn sẽ có lỗi chính tả, các bạn thông cảm a/