Chương 74: Tâm ý(Thượng)

Đấu phá song song truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 74: Tâm ý(Thượng)

Thoát khỏi trạng thái minh tưởng, Thiên Khiển lấy từ trong Không gian giới của mình ra một bình ngọc nhỏ, khẽ thoáng mỉm cười, rồi đổ ra lấy hai viên dược hoàn, nhanh chóng nuốt vào.

Ngay khi vừa được nuốt xuống, hai viên dược hoàn liền lập tức hóa thành một dòng khí lưu, mang theo ôn độ dịu nhẹ lan tỏa đến từng chân tơ kẽ tóc, ấm áp như bàn tay của nữ nhân, dịu dàng xoa bóp khắp thân thể đang đau nhức rã rời của hắn.

Loại Tam phẩm đan dược Noãn Tâm đan này tuy không tính là đan dược cao cấp gì, cũng chẳng có tác dụng tăng cường Đấu khí cho võ giả, song khả năng giúp con người ta tìm thấy thư giãn thì chắc chắn là cực phẩm.

Vốn dĩ Thiên Khiển trước nay không hề hay biết có một loại đan dược thần kỳ như thế này, mà bản thân bình đan dược này cũng chẳng phải là của hắn. Là tại mấy ngày trước, sau khi "truyền thụ" xong công pháp bản mệnh của mình cho Lăng Tuyết, nàng cũng thuận tiện trao cho hắn một túi trữ vật, bên trong chứa đầy ắp những tạp phiến màu đen, ước chừng cũng phải đến cả ngàn vạn kim tệ, cùng với rất nhiều loại đan dược trị thương, từ Nhị phẩm đến Ngũ phẩm, bao gồm cả loại Noãn Tâm đan này trong đó.

Biết hắn sắp rời đi, vốn dĩ nàng đã tất bật chuẩn bị thật nhiều thứ để hắn mang theo phòng thân... nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng chỉ còn như vậy...

Thiên Khiển lần nữa được mở mang tầm mắt khi nghe nàng giải thích về công dụng từng loại đan dược bên trong. Phải nói là, hắn dù không phải là người đi sâu tìm hiểu về thuật luyện đan, nhưng tên gọi cũng như công dụng của rất nhiều loại đan dược thì hắn nắm rõ như lòng bàn tay.

Ấy vậy mà hắn lại chẳng hề biết một cái tên nào trong những cái tên Lăng Tuyết liệt kê ra cả...

Âu cũng là do tầm mắt của các vị tiền bối Thư điện quá cao, chỉ ghi chép lại thông tin đan dược từ Lục phẩm trở lên, thành ra đối với tầng thứ phía dưới hắn cũng hoàn toàn mù tịt.

Song những Bổ Khí đan, Ngưng Huyết Hồi Khí tán... hay như Noãn Tâm đan mà nãy vừa phục dụng, hắn thực đã ước rằng mình có thể biết đến những loại đan dược này sớm hơn, bằng không hắn đâu phải trải qua cái cảnh ngồi đắn đo xem bôi Kim sang dược hay uống Hồi lực hoàn sẽ hiệu quả hơn sau mỗi lần bị thương vì săn bắt đám ma thú trong Hải Vụ...

Đan dược tầm thứ này không lọt được vào mắt của mấy lão, song lọt được vào mắt hắn, lọt mạnh, mạnh hơn cả báu vật!

Ngoài ra, hắn còn để ý thêm một điểm, rằng trên thành của bất kỳ một bình ngọc nào cũng đều có dán một mẩu giấy nhỏ đã được một người, bằng vào nét bút mảnh mai mà chỉ nhìn qua hắn cũng biết là của ai, vô cùng kỳ công tinh xảo ghi lại hết tên cũng như công dụng của loại đan dược được bảo lưu bên trong.

Dù vẫn biết hắn nghe một lần là sẽ không quên, nhưng nhiều loại như vậy vẫn khiến Lăng Tuyết sinh ra cảm giác lo sợ mà ngồi tỉ mẩn viết lại toàn bộ...

Tâm ý của nàng đã vậy, hắn cũng không khách sáo mà nhận lấy.

Đáng lẽ hắn cũng dự định lấy ra thêm vài món đồ vật, tỷ như vài lọ đan dược Thất phẩm, hay mấy quyển công pháp, đấu kỹ Địa giai cao cấp để lại cho nàng, song cả nàng và Như Mộng đều đã đâm theo cái công pháp "vượt qua Thiên giai" của hắn, có để lại cũng thành thừa. Thêm nữa, ở cái địa phương này, Ngũ phẩm đan dược đã được coi là trọng bảo, Lục phẩm đan dược cũng có thể thành cái cớ để phát động chiến tranh... thì tốt nhất hắn cũng không nên thu hút những sự chú ý không đáng có làm gì cả.

Mà... hắn nghĩ lại cũng cảm thấy lạ. Nếu như gia gia của hắn đã cố ý chỉ cho hắn học tập thứ công pháp này, hiển nhiên lão cũng phải biết rằng hắn sẽ không thể tu tập những thứ khác, vậy thì còn cố ý bỏ mấy bộ công pháp, đấu kỹ dư thừa này vào để làm gì?

Nằm dài xuống giường, Thiên Khiển cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, thoải mái hưởng thụ cảm giác thư sướng khắp toàn thân. Vì đã đạt được mục đích của mình nên hiện giờ hắn cũng chẳng có gì cần phải vội vã...

Ngày mai hắn đã hứa là sẽ đưa tiểu Liên Hoa đi xem cái tỷ thí tràng gì đó mà mấy tông phái bày ra để thử sức người mới, cũng sẵn tiện biểu hiện chút ít thực lực của tông phái mình.

Nói không phải đùa, bảo hắn đi xem chọi gà, hay đi dạo quanh phường thị thì hắn còn hứng thú, chứ bảo hắn ngồi xem toàn những "tinh anh", "thiên tài" dưới hai mươi tuổi, thực lực bảy, tám đoạn Đấu khí thi triển võ học với nhau, không chán chết mới là lạ.

Tâm tính dù đã được rèn giũa qua không biết bao nhiêu năm tháng bên trong thế giới hắc ám, vốn đã trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, nhưng hắn vẫn chỉ là một thiếu niên chưa đầy mười sáu tuổi, vẫn có cái tâm trạng hứng thú náo nhiệt của độ tuổi này a.

Nhưng đã trót hứa vậy rồi...

"Thôi kệ đi!" Thiên Khiển thầm nhủ, rồi như nhớ ra chuyện gì, lại lắc khẽ ngón tay đeo Không gian giới, cầm ra một mẩu giấy nhỏ, bên trên có vài dòng chữ viết xiêu vẹo.

"Ca!
Tiểu Bạch đi đánh thức Tiểu Thất!
Không có cầm theo khỏa Ma hạch nào!
Đừng hỏi Tuyết Tuyết chỗ của Tiểu Bạch!"

Phía cuối còn ịn thêm một dấu chân hồ ly bé xíu bằng mực, coi như ký tên...

"Tiểu hồ ly này..." Hắn thở dài,"...đến bây giờ vẫn không bỏ được cái tính cố chấp..."

Đối với điều mà Bát Kỳ Đại Xà lão nhân từng căn dặn về Tiểu Bạch, Thiên Khiển ghi nhớ trong đầu không sót một thứ gì, từ việc nàng tu luyện được đến nay đã là nghịch thiên, cho tới việc nàng không mang huyết mạch của chủng tộc Yêu Hồ thượng cổ, không thể tự mình tiến giai mà cần phải nhờ người dẫn dắt...

Nói cách khác, trước khi trải qua Âm dương giao thoa, sáu đuôi đã là cực hạn của nàng.

Nhưng Tiểu Bạch luôn không cho là vậy, nên cho dù Thiên Khiển cấm đoán nàng như thế nào đi chăng nữa, và dù nhất nhất nghe lời hắn, nhưng chỉ cần hắn không để ý một chút thôi là nàng lại cắp lấy vài viên Ma hạch, trốn vào đâu đó để thử tu luyện.

Cũng bởi Ma hạch trong nội thể Tiểu Bạch có điểm gì đó vô cùng kỳ dị mà Thiên Khiển, thậm chí cả Bát Kỳ Đại Xà lão nhân cũng không thể nào lý giải được, đó là dù cho nàng có hấp thụ bao nhiêu năng lượng đi chăng nữa, lượng năng lượng tích tụ bên trong Ma hạch của nàng dường như vẫn bị thiếu hụt đi mất một đoạn rất, rất nhỏ... khi mà thông thường ma thú tăng trưởng đến mức độ đỉnh điểm của Lục giai, trước thời điểm sẵn sàng bạo phát năng lượng để xông phá cánh cửa cảnh giới, Ma hạch trong cơ thể chúng sẽ rơi vào trạng thái bão hòa năng lượng, tức là sẽ không thể tiếp nhận thêm bất kỳ một phần năng lượng nào.

Ngay cả trong những yêu hồ từng có quan hệ với Bát Kỳ Đại Xà lão nhân, lão cũng khẳng định là không có lấy một nàng nào Ma hạch có biểu hiện kỳ quái như của Tiểu Bạch cả.

Cũng chính vì điều này mà tiểu hồ ly vẫn giữ khăng khăng cái quan điểm, là chỉ cần lấp đầy được một chút xíu đó thôi, nàng sẽ tiến giai, sẽ có thể tiếp tục mạnh mẽ thay thế U tỷ tỷ bảo vệ hắn.

Về điểm này, vì thân thể Tiểu Bạch cũng đã được Thạch U dùng Hư vô thôn viêm rèn giũa qua, nên Thiên Khiển cũng không cần lo lắng cho an nguy của nàng. Chỉ là sự đau đớn nàng phải trải qua khi cắn nuốt Ma hạch khiến hắn cảm thấy rất đau xót.

Nàng ngốc nghếch như vậy, cố chấp như vậy, tất cả đều là vì hắn.

Hắn không đau sao được.

Lại nói đến Âm dương giao thoa, nó không đơn giản chỉ là việc thực hiện một lạc thú nhân sinh, mà là cả một quá trình cảm ngộ, lợi dụng sự gắn kết âm dương giữa hai cá thể mà yêu hồ có thể cảm thụ được hết thảy trải nghiệm đời này của đối phương, kể cả việc bằng cách nào kẻ đó xông phá được cánh cửa cảnh giới Thất giai, từ đó huyễn hóa lưỡng hồn quy nhất thể, cùng đối phương thực hiện lại một lần nữa.

Tất nhiên, để thực hiện điều này, ngoài việc giữa cả hai phải hoàn toàn tâm ý tương thông, ngươi tình ta nguyện, thì bởi vì còn phải bổ khuyết cho nhau nên người dẫn dắt yêu hồ bắt buộc phải có cảnh giới cao hơn chúng, tức là Thất giai, cũng tương đương với Đấu Tông đối với võ giả nhân loại.

Cũng có nghĩa là, chỉ khi nào Thiên Khiển bước sang cảnh giới Đấu Tông, Tiểu Bạch mới có thể tiến đến cảnh giới Thất giai.

Đương nhiên, nếu người Tiểu Bạch chọn không phải hắn mà là một cường giả Đấu Tông nào đó khác thì cũng được, song dù là nàng có muốn, hắn cũng sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra.

Và dĩ nhiên, chuyện như vậy cũng sẽ chẳng bao giờ xảy ra, dù chỉ là trong ý nghĩ điên rồ nhất.

Vậy nên, mục tiêu tiếp theo của hắn là trùng kích Đấu Tông thật nhanh, vì hắn không thể nào để tiểu hồ ly cố chấp này cứ chịu đựng đau khổ tu luyện trong vô vọng như vậy nữa.

Nhưng, Đấu Vương... Đấu Hoàng... Đấu Tông... đó chính là ba cái đại cảnh giới lận.

Đồng ý là hắn sau khi hắn tiến nhập Đấu Vương, liền lập tức sẽ có vạn đạo Lôi đình thiên khiển giáng xuống hành hạ hắn một trận, tiếp theo đó là việc cảnh giới của hắn sẽ tăng mạnh, mà chừng đâu cũng phải ba, bốn tinh gì đấy, nhưng sau đó thì sao, khi nguồn lực ổn định duy nhất hắn có hiện tại là Hỏa sơn thạch diễm.

Phải nhớ rằng hắn mất hơn hai ngày vật lộn với sự đau đớn tàn phá thể xác để từ Cửu tinh Đấu Linh đạt đến Đấu Linh đỉnh phong, tức là chỉ một đoạn rất ngắn. Vậy thì Đấu Vương, rồi Đấu Hoàng... sẽ tốn mất bao nhiêu lâu?

Cho dù hắn không màng đến đau đớn, song tiến trình chậm như vậy không thể nào thỏa mãn hắn được.

Nếu võ giả nào nghe được tiếng lòng của Thiên Khiển lúc này, có lẽ sẽ không ngần ngại mà tặng cho hắn vài chục cái bạt tai. Đừng nói Đấu Hoàng hay Đấu Tông xa xôi, chỉ riêng cảnh giới hiện tại của hắn đã là mơ ước, là phấn đấu cả đời của không biết bao nhiêu ức vạn người rồi.

"Thạch ca ca!"

Trong lúc hắn đang mải mê suy nghĩ, một thanh âm ngọt ngào, lảnh lót như tiếng phượng ngâm vang lên, kèm theo sau đó là một tiếng hất tung cửa phòng cái "Ầm".

"Thạch ca ca!" Từ một tiểu hỏa điểu nhỏ xíu lúc bay vào, sau một ánh sáng đỏ rực rỡ lóe lên, một mỹ nhân họa thủy, khoác trên mình bộ nghê thường hỏa y thập phần kiêu sa diễm lệ, rớt xuống ngực hắn đến một cái "Rầm!".
"Loan... Loan nhi!" Thiên Khiển ho sặc sụa, thiếu điều phun ngược hai viên Noãn Tâm đan vẫn còn lưu lại chút ít trong bụng ra,"Có c...huyện gì..."
"Loan nhi lại muốn đi ăn lợn quay!" Hỏa Loan hào hứng nói, không thèm để ý đến hình tượng bản thân mà dụi dụi gò má lên ngực hắn làm nũng.
"Không phải mới ăn sáng nay sao?"
"Tiêu hết rồi!" Hỏa Loan phụng phịu, hồn nhiên cầm lấy tay hắn đặt lên tấm bụng phẳng lỳ của nàng, khẽ vuốt vuốt.
"Nhanh vậy sao?" Cảm giác da thịt nóng ấm, trơn nhẵn lấp đầy lòng bàn tay khiến Thiên Khiển có chút nóng trong người, nhưng cũng rất nhanh áp chế xuống, nhẹ giọng hỏi,"Có phải lại đi quậy phá ở đâu đó không?"
"Đi! Đi!" Như thể bị hắn hỏi trúng, hai gò má của nàng hơi khẽ xụ xuống, rồi lại nhanh chóng hào hứng trở lại, lôi kéo hắn ngồi dậy,"Đi ăn thịt lợn quay, Loan nhi kể ca nghe!"