Chương 75: Tâm ý(Trung)

Đấu phá song song truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 75: Tâm ý(Trung)

"Thật a! Loan nhi rõ ràng nhìn thấy thứ đó trước, vậy mà chẳng hiểu từ đâu chui ra một con xú miêu, còn dám lớn tiếng với ta bảo rằng thứ đó là của nó!"
"Thế là Loan nhi liền đánh cho nó một trận!"

Dọc đường đi, Hỏa Loan vừa lôi kéo Thiên Khiển, vừa khoe với hắn "chiến tích mới" của nàng sau chuyến dạo chơi ngoài Hải Nộ thành sáng nay. Đó là một loại quả chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay cái, có lớp vỏ xù xì, đen đúa như than củi, trông cực kỳ không bắt mắt... nhưng khi cầm lên tay mới cảm nhận được cái bỏng rát thẩm thấu ra từ bên trong, hiển nhiên là lực lượng Hỏa thuộc tính ẩn chứa bên trong thứ quả này không hề tầm thường chút nào.

Lăn tròn Linh quả trong tay, Thiên Khiển liền cảm thấy có chút quen mắt... hồi còn ở Dược Lâu dường như hắn đã từng được thấy miêu tả qua, mà nếu không nhầm thì nó nằm trong trang tám mươi bảy, Dược Uyển quyển thứ ba, gọi là Hắc Huân quả.

Hắc Huân quả không được tính là Trung phẩm Linh quả, khi chín cũng chỉ được xếp vào hàng Ngũ giai, nhưng nó lại là tài liệu bắt buộc để luyện chế một vài loại Lục phẩm, thậm chí là cả Thất phẩm đan dược, cũng bởi tinh chất của nó có tác dụng điều hòa, cân bằng dược tính của các loại tài liệu khi luyện đan. Hơn nữa, một khi đưa vào cơ thể, tinh chất Hắc Huân quả sẽ không bị luyện hóa ngay lập tức mà ngưng kết lại thành một hỏa điểm nhỏ, không ngừng phóng thích nhiệt lưu trong nhiều tháng sau đó, nếu võ giả tận dụng tốt khoảng thời gian này bế quan tu luyện thì độ tinh thuần của Đấu khí sẽ tăng lên vô cùng đáng kể.

Nhưng, một Ngũ giai linh quả có tác dụng lớn đến vậy, ma thú thủ hộ của nó hẳn cũng không tầm thường chút nào, chí ít "xú miêu" trong miệng Hỏa Loan cũng phải là ma thú đạt đến Ngũ, hoặc Lục giai...

Bất quá, Ngũ hay Lục, trong mắt một ma thú Thất giai Trung kỳ như nàng đâu có gì là khác nhau...

"Linh quả này rất có lợi cho muội!" Thiên Khiển nói, cũng chả hơi đâu thương tiếc cho con ma thú đen đủi kia...
"Hì hì, Loan nhi biết mà!" Hỏa Loan cười híp mắt, cực kỳ vui vẻ đáp.
"Bất quá... nếu mang nó luyện chế thành đan dược, hiệu quả sẽ cao hơn nhiều!"
"Đan dược?" Toan nhặt lại Hắc Huân quả trong tay Thiên Khiển, lại nghe hắn nói vậy, nàng có chút tò mò mà hỏi,"Ca! Có phải là thứ mà cái đám ngu ngốc... sư gì đó luyện chế ra không?"
"Ừ!" Hắn gật đầu,"Kết hợp với Huyết linh chi, Ngân kim nhị đầu thảo, Linh tuyền thạch nhũ cùng một khỏa Lục giai Hỏa hệ Ma hạch, luyện chế ra Lục phẩm đan dược Hắc Tâm đan, hiệu quả của nó chí ít cũng sẽ tăng thêm gấp ba lần!"
"Vậy chúng ta đi..." Mặc dù nghe không ra mấy cái danh tự lạ hoắc mà Thiên Khiển vừa liệt kê, nhưng đến phần "hiểu quả tăng gấp ba" thì Hỏa Loan lại càng cảm thấy hào hứng, toan rủ hắn đi tìm người luyện đan, nhưng rồi lại như nhớ ra điều gì, nàng liền có chút không chắc chắn lắm mà hỏi,"Ca, hình như hôm đó ca bảo Loan nhi đốt hết đám ngu ngốc sư đó rồi thì phải?"
"Ừ nhỉ!" Nghe nàng nói vậy, hắn cũng hẫng lại một nhịp.

Dường như hành động thiếu tính toán trong lúc nóng giận cũng không phải điều gì tốt đẹp thật.

Hắn biết trong thương hội còn một Luyện dược sư tên là Lý Thiên Sương, nhưng nàng ta cũng mới chỉ là Tứ phẩm Luyện dược sư mà thôi.

Xem ra Hắc Tâm đan gì đó phải gác lại rồi.

"Thu Nguyệt tham kiến công tử, tham kiến Hỏa tiền bối!"

Vừa đưa trả Hắc Huân quả lại cho Hỏa Loan để nàng tự xử lý, Thiên Khiển nghe ra một giọng nói quen thuộc vang lên phía trước hai người.

"Là Nguyệt nương à?" Hắn hỏi, cũng không cảm thấy lạ khi nàng ta xuất hiện ở đây.

Đây là Lăng gia mà.

"Không biết công tử và Hỏa tiền bối có việc gì cần sai bảo không ạ?" Vương Thu Nguyệt hơi nhún người, điệu bộ vô cùng nhu thuận hỏi.
"Kinh quá!" Trước khi hắn kịp nói gì, Hỏa Loan đã kéo hắn ngược về phía sau, lấy tay chỉ về phía các nàng, mũi khẽ chun lại tỏ vẻ cực kỳ khó chịu,"Ngươi... cả ngươi... trên người các ngươi... cái thứ mùi kinh tởm gì vậy?"
"Mùi?" Không bị giật mình bởi hành động của Hỏa Loan, nhưng Thiên Khiển lại cảm thấy hơi kỳ lạ, vì bản thân hắn lại chẳng hề nghe ra có mùi vị gì khác lạ trên người Vương Thu Nguyệt, vẫn chỉ là mùi hương quen thuộc của Huyết mân côi mà thôi.

Nhưng bản thân nàng cũng rất thích thứ mùi hương này mà?

"Xin Hỏa tiền bối thứ tội, là Thu Nguyệt thất lễ!" Vương Thu Nguyệt có chút thất thố, vội hạ thấp người trước Thiên Khiển, tạ lỗi nói,"Thiếp thân xin phép về sửa sang lại y phục ngay ạ!"
"Nguyệt nương cứ tự nhiên!" Thiên Khiển có chút không thoải mái nói,"Người trong nhà với nhau, không cần phải như vậy!"
"Tạ công tử!"
"À, Nguyệt nương! Sẵn phiền người xuống dưới bếp, nhờ đầu bếp làm cho Loan nhi mấy con lợn quay được không?"
"Dạ vâng!"

Thi lễ xong xuôi, nàng ta cùng với nữ tỳ phía sau liền rời đi, để lại hai người Thiên Khiển, một người thì khó hiểu, một người thì khó chịu.

"Loan nhi?" Hắn quay sang hỏi, cũng không có cái suy nghĩ rằng Hỏa Loan tỏ thái độ như vậy là để đuổi Vương Thu Nguyệt đi,"Có mùi gì khác lạ thật sao?"
"Thực sự rất là kinh, ca!" Hỏa Loan ngắt mũi liên tục, phụng phịu nói,"Còn kinh hơn cả mùi phân của cái đám đần độn trong Hỏa Diệm Sơn nữa... Ghê chết đi được! Xộc thẳng vào mũi của Loan nhi nữa!"
"Vậy à..."

Đối với vấn đề này, Thiên Khiển càng lúc càng cảm thấy mơ hồ. Hắn dù biết rõ khứu giác của ma thú luôn có phần mẫn cảm hơn so với nhân loại, nhưng đó là ở khía cạnh khoảng cách xa hay gần... nhưng Vương Thu Nguyệt khi nãy đứng ngay trước mặt hắn, và từ trên cơ thể nàng hắn chỉ cảm nhận được mùi hương của Huyết mân côi...

Hay khứu giác của nữ nhân so với nam nhân là khác biệt?

"Thôi bỏ đi!" Hắn nghĩ thầm, việc này có tìm ra nguyên do cũng chả giải quyết được vấn đề gì, liền gợi cho Hỏa Loan kể tiếp về chuyện lúc sáng, rồi cùng nàng đi gọi thêm mấy người Như Mộng ăn chung một thể.

Nhưng rốt cục, sau khi đảo quanh một vòng cũng vẫn chỉ có hai người hắn và Hỏa Loan...

Như Mộng rất lâu rồi mới có thể tu luyện trở lại, nên mấy ngày này liền bế quan tự nhốt mình trong phòng; Liên Hoa thì học đòi theo cô cô của nàng, song chủ yếu là nàng cũng đang trong giai đoạn lĩnh ngộ công pháp; hai mẹ con Lâm Minh Châu thì đã đi đến khu phế địa Lâm gia từ sớm; còn Lăng Tuyết thì đang bù đầu vào giải quyết đống văn thư khắp nơi gửi về, tạm thời chưa dứt ra được.

Lại một hồi, Vương Thu Nguyệt sau khi thay đổi y phục, đã bằng vào một cách nào đó tẩy sạch hết được cái thứ mùi vị bí ẩn khiến Hỏa Loan cảm thấy khó chịu, tiến lại gần hai người và khéo léo thông báo về việc mấy con lợn quay sáng nay là những con cuối cùng trong kho, và lứa mới thì chưa được chuyển tới...

"Thôi thì ra ngoài ăn vậy!" Thiên Khiển nhún vai nói, cũng hơi có chút ý tứ quay sang nhìn Hỏa Loan, biểu đạt rõ ràng ý hỏi,"Muội ăn nhiều đến vậy sao?"

Nàng, lúc này đã biến thành một tiểu hỏa loan diễm lệ đậu trên vai hắn, đáp lại bằng một cái hất mỏ nhẹ.

Ngay khi vừa bước chân ra ngoài tiền viện, nhóm người Thiên Khiển, hay chính xác hơn, là sự xuất hiện của hắn đã thu hút ánh mắt của một cơ số người.

Lăng gia hậu viện dù tương đối rộng lớn, song xét về tổng thể thì chỉ là một góc rất nhỏ nằm sâu trong tổng bộ Hải Nộ thương hội, ngoại trừ Thiên Khiển và mấy người Như Mộng, Lăng Tuyết ra cũng chẳng ai được phép lui tới, nên ở đó luôn có nét yên tĩnh tối đa... nhưng sau khi bước ra khỏi nơi đó thì sẽ bắt gặp một thế giới khác náo nhiệt hơn gấp trăm lần.

Một lôi đài nằm chính giữa khoảng sân rộng lớn, trên đó đang có hai thiếu niên, một nam một nữ, liên tục trao đổi chiêu số với nhau, thanh âm binh khí oanh minh va chạm không ngừng, phía dưới là những tràng hò hét, những tiếng cổ vũ, hô vang tên họ của những kẻ đang giao đấu phía trên.

Lăng gia, đó là theo cách gọi cũ, còn nay nơi này tập trung nhân khẩu của cả ba nhà Lăng, Vương và Đào, trong đó, Lăng gia bởi vì nhân khẩu không nhiều, chủ yếu là ngoại thích cải họ để ăn bám thương hội, chứ dòng chính chỉ còn lại một mình Lăng Tuyết và một vị cô cô, mà theo như nàng kể thì người đó không ở Hải Nộ thành mà ở chi nhánh khác bên ngoài Hải Sa đế quốc, thành ra nhân số ít nhất, sau rồi đến Đào gia và Vương gia.

Nhưng, bất kể mang họ nào, ngay khi nhìn thấy diện mạo của Thiên Khiển, trận giao phong phía trên lôi đài liền lập tức dừng lại, không gian ồn ã trong phút chốc trở nên im ắng, và hết thảy ánh mắt chung quanh đều trở nên âm trầm hơn.

Nhưng ngay sau đó, tất cả đều nhận ra rằng đang còn có một ánh nhìn lạnh lẽo, đáng sợ hơn gấp vạn lần đảo về phía bọn chúng.

Ngay lập tức, toàn bộ đám thiếu niên gần đấy đều thành thực trở lại, chủ động đứng dậy cúi đầu hành lễ về phía Thiên Khiển, mà thực chất là hướng đến chủ nhân của ánh nhìn kia, trong đầu không ngừng ý niệm cầu xin sự tha thứ.

Cũng không có gì là lạ, khi toàn bộ những thiếu niên này đều được nàng ta "nhặt về" sau sự kiện diễn ra ngày hôm đó...

Dù sao thì, gia chủ làm sai, hậu nhân chưa chắc đã có tội, Vương Thu Nguyệt khi ấy dù còn đang chìm trong nỗi thương tâm bị ca ca của mình, người mà nàng ta thương yêu tôn thờ nhất phản bội, nhưng cũng không vì vậy mà mất đi lý trí, thực hiện rập khuôn hành động đuổi tận giết tuyệt, vẫn biết cầu xin Hỏa Loan và Tiểu Bạch tha cho một vài tộc nhân trẻ tuổi của hai nhà Vương, Đào.

Còn riêng đám tộc nhân nhà Lăng gia, nếu như không phải Lăng Tuyết còn niệm tình biểu huynh muội mà nhờ vả nàng ta, Vương Thu Nguyệt cũng tính bỏ mặc cái đám hoàn khố đệ tử đó, khi hết thảy bọn chúng đều đã chạm đến kỷ lục của Nô lệ tràng, đó là sau sáu ngày treo biển phục dịch đặt ở Hoàng lâu cũng không có lấy một người thèm hỏi giá, thành ra trong khoản tiền chuộc về, hầu hết toàn bộ đều là tiền cơm...

Tha thì tha, cũng không có nghĩa là được sống thoải mái. Chí ít rằng hiện giờ đám thiếu niên này có thể tùy ý phát triển như cũ, yêu đương nam nữ hay tu luyện thành Đấu Vương, Đấu Hoàng gì thì cũng là phúc phận của bọn họ... duy chỉ có vận mệnh vốn là của từng người thì nay bị Vương Thu Nguyệt nắm gọn trong lòng bàn tay mà thôi.

Vậy nên không một thiếu niên nào ở đây dám tỏ ra vẻ gì trước mặt nàng ta, nếu như không muốn bản thân hóa thành bãi huyết nhục bầy nhầy trong chớp mắt.

Gọi là kính, nhưng sợ hãi vẫn là nhiều hơn.

Vậy nên, khi nhìn thấy bóng dáng của Thiên Khiển, mối hận diệt gia khiến trong mắt kẻ nào cũng lóe lên một tia dị sắc, song lại không có lấy kẻ nào dám phát tác cả.

Thiên Khiển cũng coi như không nhìn thấy gì, chỉ chậm rãi cùng Hỏa Loan bước ngang qua.

Đám thiếu niên này hoàn toàn không có tính uy hiếp đến hắn, đối với Lăng Tuyết mấy nàng lại càng không, nên hắn cũng chẳng thèm bận tâm.

Chỉ là hắn không nhận ra, lẫn bên trong những ánh nhìn tràn đầy hận thù mà không dám phát tác ấy, phía trên lôi đài, có một đôi mắt trong suốt như pha lê, lẳng lặng nhìn theo bóng lưng khuất dần của hắn, thần tình như phẫn uất, như tuyệt vọng, như căm hận, như bi ai... mông lung mờ ảo, mười phần khó diễn tả bằng lời.

Phường thị bên trong Hải Nộ thành trước đây vì nằm dưới sự quản lý của bảy thế lực, thành ra cũng bị chia làm bảy khu vực riêng lẻ, trong đó Lâm gia từng sở hữu phường thị rộng lớn và sầm uất nhất. Nhưng nay không chỉ Lâm gia, mà cả sáu cỗ thế lực kia đều đã hóa thành lịch sử, thành ra dân chúng bình phàm trong thành cũng lũ lượt bỏ địa phương làm ăn cũ, di chuyển lên phía bắc thành, nơi đặt tổng bộ Hải Nộ thương hội, dựng hàng lập quán, buôn bán trao đổi... trong vòng không đến một tháng đã biến nơi đây, so với sự sầm uất trước kia mà phường thị Lâm gia tạo ra, náo nhiệt hơn gấp mấy lần.

Mới chỉ đi qua vài dãy hàng quán, mà theo như Vương Thu Nguyệt nói là sẽ dẫn tới Thực tiên lâu, nơi có món lợn quay ngon nhất Hải Nộ thành, Thiên Khiển đã tiếc đến đỏ mắt với một cơ số tài liệu hắn mà nhìn ra, hiện tại đang được bày trí một cách cực kỳ thô thiển trên những sạp hàng.

Bằng vào một cách nào đó, đám võ giả này luôn tìm ra rất nhiều loại dược thảo, Linh quả quý hiếm, những thứ mà hắn dù có lật tung cả một khoảng Vụ hải lên cũng tìm không ra một gốc.

Tìm không ra đã là một nhẽ, đằng này tìm ra lại chẳng hề biết cách bảo quản, thứ tài liệu gì cũng ôm đồm nhét tuốt vào những hộp Thiết mộc, biến những tài liệu vốn dĩ rất có giá trị này rất nhanh trở thành phế phẩm, may mắn thì công dụng cũng chỉ bảo lưu được năm, sáu thành so với nguyên bản.

Đơn cử như Ngân kim quả đang được bày ngay trước mắt hắn lúc này đây, cũng được đặt bên trong hộp Thiết mộc. Là quả của Ngân kim nhị đầu thảo trong đan phương Hắc Tâm đan hắn vừa đề cập tới, nếu dùng nó làm tài liệu thay thế cho Ngân kim nhị đầu thảo thì phẩm cấp, cũng như tỷ lệ thành đan của Hắc Tâm đan chắc chắn tăng thêm hai thành.

Nhưng Ngân kim quả tính Kim, Kim khắc Mộc, bảo quản Ngân kim quả trong hộp Thiết Mộc thì năng lượng trong Ngân kim quả tự nhiên sẽ bị bào mòn hết sạch rồi.

Nhìn hai phiến lá, một bạc một vàng, gần như héo rũ trên gốc Ngân kim quả, Thiên Khiển không khỏi cảm thấy tiếc nuối, biết rõ năng lượng còn lưu lại bên trong quả giờ so với nguyên bản chắc cũng chỉ còn được bốn, năm phần...

Không chỉ mình hắn, mà sau lưng Vương Thu Nguyệt, hai nữ tỳ cũng muốn khóc hết nước mắt. Bản thân các nàng cũng là Luyện dược sư, cũng có mắt nhìn hàng a! Nhưng... đã rơi vào hoàn cảnh này rồi, các nàng cũng không thể lớn tiếng mà nói như ngày trước được nữa, đành chỉ biết im lặng.

"Vị thiếu gia này..." Chủ sạp hàng là một gã dong binh nhỏ thó, mày trộm mắt chuột, bộ dáng cực kỳ gian xảo, thấy Thiên Khiển đứng nhìn Ngân kim quả một hồi lâu, liền trưng ra bộ dáng cực kỳ ân cần giới thiệu,"...nhãn lực thật tốt. Ngân kim quả này là quả của Ngân kim nhị đầu thảo a! Ngân kim nhị đầu thảo bình thường sống trên hai mươi năm mới ra hoa, lại còn phải hấp thụ linh khí trời đất thêm mười năm nữa mới kết quả, tác dụng thì phải nói là vô cùng phong phú! Hắc Nha dong binh đoàn chúng ta đã phải lăn lộn trên núi hết nửa tháng, còn phải giết hết một đàn tám con Phong lang Tam giai trung cấp ma thú mới hái được mang về..."
"Nếu thiếu gia ngài xem trúng nó, tiểu nhân sẽ chỉ lấy ngài hai vạn năm kim tệ mà thôi, cam đoan rẻ hơn nhiều so với giá thị trường!"
"..."

Hắn toan lắc đầu rời đi, đột ngột từ phía xa, một giọng cười nhạt truyền đến:

"Ha ha, không phải là vị đệ tử của siêu cấp thần bí thế lực đây sao? Không ngờ cũng có nhã hứng đi chợ đến vậy!"