Đấu phá song song truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 73: Tinh

Trong gian phòng của mình, Thiên Khiển cởi trần ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân mồ hôi vã ra như tắm, trên làn da đỏ bừng mơ hồ tản mát một tầng linh khí mỏng hoàng sắc, chậm rãi khuếch tán ra chung quanh.

Nhưng kỳ lạ là, ở vào cảnh giới hiện tại, hấp thu linh khí trong thiên địa để luyện hóa thành Đấu khí vốn dĩ đã là một việc không còn quá nhiều ý nghĩa đối với hắn, lại còn hấp thu ở cái địa phương thiếu hụt linh khí đến cực điểm như Hải Nộ thành này, nếu để cho bất cứ ai nhìn vào, kẻ đó cũng sẽ nói ngay được rằng chuyện này chẳng những không tính là tu luyện, mà còn là đang lãng phí thời gian một cách cực kỳ vô ích.

Ấy vậy mà, bằng một cách nào đó, khí tức của hắn vẫn đang ngày một tăng...

Oanh!

Sau một tiếng nổ trầm đục, một luồng khí tức mênh mông đột nhiên bùng phát ra từ cơ thể của hắn, bằng vào một tốc độ kinh khủng, bắt đầu nhanh chóng bành trướng.

Khí tức của hắn, vốn từ sau khi hấp thụ Bản nguyên Dị hỏa của Hỏa sơn thạch diễm đã tăng vọt từ Ngũ tinh Đấu Linh lên tới Cửu tinh Đấu Linh, nay dưới xu thế bành trướng không ngừng của Đấu khí trong cơ thể lại lần nữa điên cuồng trào dâng, sau vài phút ngắn ngủi đã phá tan tầng bình cảnh Đấu Linh, tiến vào trạng thái bão hòa tạm thời, rồi từ đó một mạch xông thẳng tới cánh cửa Đấu Vương, mạnh mẽ trùng kích nó...

Nhưng, ngay khi tưởng rằng cánh cửa cảnh giới đã chẳng còn chống chịu được bao lâu nữa, thì tại Đấu khí toàn bên trong cơ thể của hắn, một tiếng động trầm đục kỳ dị cũng đồng thời vang lên.

Trên bề mặt trơn nhẵn như pha lê của Đấu khí toàn bỗng tách ra một vệt nứt vô cùng nhỏ, rồi từ bên trong không ngừng thôi phát ra lực hút cường đại, như hắc động tham lam cắn nuốt biển năng lượng khổng lồ vẫn còn đang không ngừng bành trướng, phút chốc tạo thành thế giằng co, dù không nguồn lực nào hoàn toàn chiếm thế thượng phong, song cũng khiến cho việc trùng kích cảnh giới Đấu Vương có đôi chút bị chùng xuống.

Chùng xuống, nhưng cũng không đồng nghĩa rằng Thiên Khiển được yên ổn, khi ở trong cái trạng thái giằng co này, toàn thân kinh mạch của hắn, dưới sự bành trướng không ngừng của Đấu khí trong cơ thể, liên tục phình trướng ra tới mức cực đại, rồi ngay sau đó teo quắt lại đến mức gần như khô kiệt dưới lực hút khủng khiếp đến từ hắc động, rồi lại phình ra... cứ thế tạo thành một vòng tuần hoàn đều đặn...

Liên tục như vậy trong suốt hơn nửa canh giờ...

Nghe thì có vẻ nhẹ nhàng, song loại giằng co này khiến cơ thể hắn sản sinh ra loại đau đớn mà đến ngay cả Đấu Tông, thậm chí Đấu Tôn cường giả cũng sẽ dễ dàng phát điên.

Kinh mạch không phải là máu thịt đơn thuần để mà bôi vài lọ Kim sang dược là liền ngay lại được.

Ngay cả ở tầng thứ ấy, trước khi muốn tu luyện gì cũng đều phải làm ra bước chuẩn bị thật kỹ càng, bằng không, chỉ cần kinh mạch trong cơ thể bị tổn hại dù chỉ là một chút thôi, hậu quả cũng không thể nào đong đếm được.

Nhưng Thiên Khiển không những chịu đựng được, lại còn chịu đựng được tới hơn nửa canh giờ...

Sở dĩ hắn chịu đựng được lâu như vậy, ngoại trừ việc bản thân hắn là một Thổ hệ võ giả, sức chịu đựng vốn đã vượt xa võ giả bình thường, hay hắn cũng cực kỳ chú trọng việc rèn luyện thể chất "chay" - kiểu rèn luyện mà không vận dụng tới Đấu khí trợ giúp... thì cũng bởi một thân kinh mạch do U tỷ tỷ của hắn tạo riêng cho, thứ mà đến những kẻ đứng trên đỉnh kim tự tháp của Đấu khí đại lục ngay cả đến nằm mơ cũng không bao giờ có được.

Song, kinh mạch dù cho có bá đạo đến đâu đi nữa cũng chẳng thể bù đắp được việc cảnh giới hiện tại của hắn vẫn chỉ là Đấu Linh, và thân thể thiếu niên non choẹt của hắn cũng chỉ có một giới hạn chịu đựng nhất định.

Cơ thể hắn, nếu nhìn từ bên ngoài thì chỉ trừ gương mặt là có chút vặn vẹo ra, các bộ vị khác hoàn toàn chẳng có biến đổi rõ ràng gì, nhưng bên trong thì lại đang trải qua kịch liệt tra tấn.

Đến một thời điểm, khi sự tỉnh táo dần biến mất trong tiềm thức, từng thớ thịt bởi vì cơn đau đã co rút đến độ chỉ cần thêm một chút thôi là sẵn sàng vỡ nát ra, trong đầu hắn liền vội truyền đi một luồng ý niệm mong manh...

Ngay lập tức, xu thế bành trướng Đấu khí trong cơ thể hắn lập tức bị đình trệ, và vết nứt nhỏ trên Đấu khí toàn, ngay sau khi cắn nuốt nốt phần Đấu khí còn sót lại kia liền tự động khép lại, trả cho nó vẻ hoàn hảo vô khuyết như ban đầu.

Nằm vật xuống giường, hắn thở hồng hộc như thể thiếu dưỡng khí lâu ngày, toàn thân đau nhức rã rời đến mức chỉ cử động nhẹ một ngón tay thôi cũng cảm giác như có hàng vạn nhát dao đâm vào da thịt, thiếu chút nữa là đã ngất đi.

Trước mặt hắn, một đóa hỏa diễm xinh đẹp phiêu phù trong không trung, tỏa ra một ôn độ nhè nhẹ bao phủ lấy cơ thể hắn, làm bay hơi sạch sẽ đám mồ hôi mới rồi còn dính bết trên da thịt.

"Làm tốt lắm, Tiểu Viêm!" Hắn mỉm cười, khó nhọc nói.

Như hiểu được lời của khen ngợi Thiên Khiển, Hỏa sơn thạch diễm liền làm ra bộ dáng như vui mừng, nhảy nhót loạn lên.

Sau một hồi lâu, khi cảm giác đau đớn đã giảm đi không ít, hắn liền thu lại Hỏa sơn thạch diễm, nặng nề ngồi dậy, khẽ vận động đôi chút, rồi tập trung tâm thần chìm vào trong thể nội, kiểm tra một chút tình trạng hiện giờ của mình...

Trước mặt hắn vẫn là một Đấu khí toàn trong suốt, phảng phất từng đợt sóng năng lượng dịu nhẹ như hòa cùng với nhịp thở, nhưng ở bên trong, thay vì là chín điểm sáng mờ như mấy ngày trước, nay lại tỏa ra thứ hào quang rực rỡ như chín vầng mặt trời nhỏ, lờ lững xoay tròn.

Nhìn vào chín điểm sáng kia, ánh mắt hắn không giấu nổi niềm yêu thích xen lẫn sự thỏa mãn...

Hắn đã đạt đến cảnh giới Cửu tinh Đấu Linh đỉnh phong.

Nếu như thân thể người bình thường đều sẽ lớn dần lên qua các năm, thì Đấu khí toàn lại không được như vậy. Cho dù là Đấu Giả, Đấu Sư, hay thậm chí là Đấu Thánh, nó sẽ vẫn chỉ là một điểm tinh nhỏ bất biến trong nội thể, kể từ thời điểm nó được ngưng tụ cho đến lúc võ giả đó qua đời.

Đấu khí toàn bất biến, thế nhưng không có nghĩa là lượng Đấu khí đủ để lấp đầy nó giữa Đấu Giả và Đấu Thánh là tương đương, bởi vì trong không gian của Đấu khí toàn còn tồn tại một thể năng lượng khác, gọi là Tinh.

Đấu khí hóa Tinh, tựu thành võ giả.

Tinh, là kết tinh của Đấu khí trong cơ thể, là thước đo phân biệt cảnh giới giữa từng võ giả trong phiến thiên địa này.

Ngưng tụ thêm một Tinh là tiến thêm một giai; cửu tinh hợp nhất là tiến thêm một cấp bậc.

Tại cùng một cấp bậc, về mặt lý thuyết, hiển nhiên là một võ giả Nhất tinh sẽ không thể địch lại một võ giả Cửu tinh, đó là sự phân biệt đẳng cấp vô cùng rõ ràng... nhưng trên thực tế lại tồn tại rất nhiều võ giả có khả năng đối kháng với đối thủ hơn mình vài giai, thậm chí là đến cả một đại cấp bậc... Việc này không hoàn toàn xuất phát từ việc phẩm chất công pháp cao cấp hơn, đấu kỹ sử dụng bá đạo hơn, hay vận dụng bí pháp, đan dược tăng phúc cao giai hơn...

Sở dĩ việc này diễn ra, bởi vì còn tồn tại một loại phân biệt mơ hồ hơn xảy ra bên trong Đấu khí toàn...

Loại phân biệt này đến từ độ dày của Đấu khí ngưng tụ thành Tinh.

Như đã nói ở trên, Tinh là kết tinh của Đấu khí trong cơ thể, nhưng việc ngưng tụ Đấu khí hóa Tinh thì có thể nói là vô cùng dễ dàng, khi chỉ cần bản thân tích trữ đủ một lượng Đấu khí nhất định vào Đấu khí toàn, trải qua một quá trình áp súc mà đã trở thành bản năng của tất cả mọi võ giả, Tinh sẽ được tạo thành.

Nhưng, một Tinh được áp súc từ hai khoảng Đấu khí khác nhau sẽ có chất lượng khác nhau.

Ở cảnh giới thấp, võ giả bình thường sẽ chỉ tập trung đến việc tăng thực lực nhanh nhất có thể, nên Tinh bọn họ ngưng kết ra thường sẽ rất phù phiếm. Điều này ban đầu gần như sẽ chẳng có tác hại gì, thậm chí còn tạo cho những người đó cảm giác siêu việt khi tấn giai vô cùng nhanh chóng... nhưng cũng chính vì tâm lý hào nhoáng và sự thiếu kiến thức này, bọn họ lại đang tự lưu lại cho mình một ẩn họa về sau.

Nhất tinh phù phiếm, Cửu tinh cũng phù phiếm... đến khi tưởng rằng đã có thể ngay lập tức xông phá cánh cửa cấp bậc, thì cũng là lúc bọn họ nhận ra con đường cường giả vỡ vụn ngay trước mắt mình.

Chín Tinh hợp nhất, đồng nghĩa với việc nếu võ giả không thể phá vỡ bình cảnh, đánh lên cảnh giới cao hơn, chẳng những bọn họ không thể giữ được cảnh giới hiện tại mà còn có thể bị đánh tụt xuống rất nhiều. Đó là điều mà ai cũng biết, nhưng lại không ai hiểu được bản chất vì sao nó lại diễn ra như vậy, còn đi quy chung chung cho một lý do rất "hên xui", đó là thiếu may mắn.

Năm thành khả năng đột phá... hai thành khả năng đột phá...

Tất cả chỉ là trò hề để cho đám võ giả biện minh cho sự phù phiếm của Đấu khí trong Đấu khí toàn, trong Tinh của bọn họ.

Bản thân năng lượng trong chín viên Tinh còn thiếu hụt thì kết tinh của chúng mạnh mẽ được đến mức độ nào?

Thành ra, nếu như không phải dựa vào đan dược bổ sung khuyết thiếu, hoặc sự bùng nổ năng lượng nhất thời từ ngoại vật, chín thành cường giả kiểu đấy sẽ tự mình chuốc lấy thất bại.

Kể cả có thành công phá quan, chút năng lượng liên kết lỏng lẻo từ viên Tinh mới hình thành cũng không thể nào giữ vững được, nên võ giả lúc đó muốn ổn định cảnh giới lại phải lần nữa đầu tư thật nhiều sức lực và thời gian, bằng không Tinh một lần nữa tách ra, họ sẽ lại trở về với xuất phát điểm ban đầu...

Không nắm rõ bản chất của thất bại, lại đè nặng cho tâm lý "hên xui", võ giả bao đời nay mặc nhiên vẫn cứ chạy theo những cái phù phiếm, để rồi khi gặp thất bại quá nhiều lần, bóng ma tâm lý sẽ kéo họ vĩnh viễn ở lại cái cảnh giới ấy, không bao giờ tiến lên được.

Cũng may mắn là, một khi võ giả đạt đến cảnh giới Đấu Hoàng, khi lượng Đấu khí cần phải tích lũy để tiến thêm một giai khác là một con số không hề nhỏ, bọn họ mới tự ngộ ra được bản chất của điều này, và cũng bắt đầu, thay vì sau khi tạo ra được một Tinh liền tiếp tục quá trình tạo ra viên Tinh thứ hai, họ liền không ngừng bổ khuyết cho viên Tinh vừa mới được hình thành, cho đến khi nó hoàn mỹ nhất có thể.

Cũng từ ấy, võ giả mới chia một giai ra làm sơ, trung, hậu tam kỳ... lên đến Đấu Tôn lại xuất hiện thêm tầng thứ đỉnh phong, cũng chỉ để xác định chính xác xem Tinh của họ đã hoàn thiện đến mức độ nào, đã sẵn sàng bước những bước kế tiếp hay chưa mà thôi.

Thiên Khiển dù mới chỉ là Đấu Linh, mức chênh lệch năng lượng trong Tinh ở cảnh giới này dù không nhiều đến mức có thể gây tổn hại cho việc đột phá cảnh giới, cũng như quá trình phát triển của hắn sau này, nhưng cái hại nhỏ cũng là hại, và người hiểu rõ điều đó như hắn chẳng thể nào thờ ơ mà để cái hành vi ngu xuẩn ấy diễn ra được.

Vậy nên đối với hắn, dù đột phá lên Đấu Vương ở thời điểm hiện tại hay mấy ngày trước đó, quả thực đều là dễ như trở bàn tay, nhưng để mà suy tính thì đột phá lúc này mới là hoàn mỹ nhất.

Cũng may cho hắn, khi cũng chỉ mới mấy ngày trước, sau khi chỉ dạy xong công pháp cho Như Mộng, đồng thời mất công giảng giải cho tiểu nha đầu mít ướt Liên Hoa cách vận dụng công pháp căn bản... trong khi đang ngồi loay hoay kiểm tra lại hành trang trước ngày rời đi, hắn liền nảy ra ý tưởng phân tích lại Hỏa sơn thạch diễm một phen, đối chiếu với những gì được ghi trong Dị hỏa bảng, xem thử còn tìm ra được điểm mới mẻ gì không...

Và điều đầu tiên mà hắn nhận ra, là bản chất của Hỏa sơn thạch diễm cũng tương tự như Tinh trong Đấu khí toàn, nhưng thay vì Đấu khí, nó mang trong mình loại năng lượng Hỏa thuộc tính tinh thuần nhất, hơn gấp vạn lần thứ năng lượng được ngưng kết trong mấy Thất giai Hỏa Diệm Châu mà Hỏa Loan cho hắn.

Hiển nhiên, năng lượng kết tinh trong cơ thể của một con hỏa thú, dù có là Thất giai đi chăng nữa, cũng sao so sánh được thứ Dị hỏa sinh ra bằng sự kết tinh của ức vạn nham tương địa hỏa trong Đại Hỏa Sơn.

Thêm nữa, cho dù hắn có hấp thụ bao nhiêu năng lượng từ Hỏa sơn thạch diễm, nó vẫn sẽ tiếp tục sản sinh ra nguồn năng lượng mới để bù đắp, gần như là vô hạn.

Đối ứng với lời Lăng Tuyết từng nói trước kia, rằng năng lượng Hỏa thuộc tính cũng rất có ích với võ giả thể chất Thổ thuộc tính như hắn, nhưng trước nay trải qua khá nhiều chuyện, đối với thứ mà cả hai khi đó lập thành thỏa thuận với nhau - Hỏa Diệm Châu, hắn vẫn chưa có dịp thử hấp thụ lấy một viên nào. Nhưng trải qua việc cắn nuốt bản nguyên Hỏa sơn thạch diễm giúp cho hắn đạt một bước nhảy vọt, Thiên Khiển biết rằng lời nàng nói khi ấy là không sai.

Vậy nên, đứng trước một nguồn năng lượng tinh thuần khổng lồ này, cùng với cảnh giới Cửu tinh Đấu Linh nhưng chưa hoàn toàn viên mãn của mình, hắn liền bày ra phương thức tu luyện như vừa rồi...

Đúng, tất cả sự việc diễn ra từ đầu đến giờ, đều nằm trong suy tính của hắn...

Dĩ nhiên là hắn cũng đã không lường trước được quá trình này lại gây ra cho hắn sự tra tấn khủng khiếp đến vậy, khi ngay trong khoảnh khắc đầu tiên xé rách Đấu khí toàn, sự giằng co giữa hai nguồn lực đã khiến hắn bị giày vò đến chết đi sống lại, thiếu chút nữa là đã hoàn toàn mất đi ý thức.

Nhưng, khi tỉnh táo lại, và nhận ra Đấu khí tích tụ trong Đấu khí toàn của hắn càng lúc càng trở nên nồng đậm, hào quang tỏa ra từ chín viên Tinh trong đó ngày một rực rỡ hơn, hắn biết rằng mình đã thành công.

Tất nhiên, dù Thiên Khiển muốn mạnh lên thật nhanh, song cũng không có nghĩa là hắn sẽ tu luyện đến mức mất lý trí, vì trên thực tế, đừng nói đến kiểu tu luyện này khả thi hay không, vì dù biết chắc là khả thi cũng sẽ không có lấy một võ giả nào dám thực hiện...

Không ai đủ điên để mà đi đùa bỡn với kinh mạch của bản thân mình như vậy.

Tăng trưởng mạnh mẽ thì sao? Đấu khí tinh thuần để làm gì? Một khi kinh mạch chẳng may vỡ nát, tất cả sẽ chỉ còn là hư ảo.

Cả thế gian này, suy đi tính lại, chắc cũng chỉ có mình hắn mới có thể tu luyện kiểu như vậy...

Vì kinh mạch của hắn là do Hư vô thôn viêm tạo nên.