Chương 80: Ngày chiêu sinh khép lại

Đấu phá song song truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 80: Ngày chiêu sinh khép lại

Hôm nay là một ngày bận rộn đối với Lăng Tuyết.

Ngay từ chiều ngày hôm qua, sau một hồi bàn bạc thảo luận, rồi thống nhất mọi vấn đề với hai "thành viên mới" của thương hội, nàng liền cùng thiếp thân nha hoàn của mình là Ỷ Na rời đi, đến thẳng khu vực từng là nơi đóng quân của mấy phương thế lực, trực tiếp giám sát nốt quá trình xây dựng khu vực lôi đài, là nơi trong ngày hôm nay sẽ diễn ra những hoạt động cuối cùng của công việc chiêu sinh đã kéo dài đằng đẵng suốt hơn mười ngày trời.

Dễ nhận thấy rằng lối cổng chào trước kia dẫn vào khu vực chiêu sinh đã được nàng cho phá đi, xây mới lại thành một cổng thành hoàn toàn bằng đá, cực kỳ to lớn bề thế, phía trên dựng hẳn ba tầng vọng lâu, được trang hoàng cờ phướn hoa đăng vô cùng nguy nga tráng lệ, cùng với đó là hai cổng có kết cấu tương tự ở hai phía đông tây, liên kết với nhau bằng một dãy tường đá kiên cố, hình thành nên một khoảng địa phương hình vuông, chu vi trên dưới mười dặm, so với khuôn viên của một cao cấp thế gia trong Hải Nộ thành cũng không hơn kém là bao.

Phía bắc được bao quanh bằng tường thành khép kín, cũng là nơi một trường đấu bằng đá được dựng lên, do Lăng Tuyết cũng không muốn làm quá phô trương nên quy mô của trường đấu này cũng không tính là lớn, chỉ cao chừng hai mươi trượng, sức chứa trên khán đài ước tính khoảng hai mươi vạn người, các khu vực bên trong được phân chia rõ ràng, lại được lực lượng bảo an của thương hội canh gác nghiêm ngặt, chỉ nhìn thoáng qua cũng nhận ra ngay đâu là khu vực khách quý, đâu là khu vực bình dân.

Không chỉ đối với khách nhân từ nơi xa tới, mà ngay cả đối với những cư dân Hải Nộ thành, cũng đều tỏ ra choáng ngợp trước khung cảnh đập vào mắt họ lúc này...

Trách làm sao được, dù sao thì cũng là lần đầu tiên họ đặt chân đến nơi đây.

Trường đấu này, cho đến chiều ngày hôm qua, vốn chưa từng tồn tại.

Người thông minh chỉ nhìn qua là biết, để trong một đêm có thể hoàn thành được công trình bậc này, chẳng những cần khối lượng vật liệu cực kỳ khổng lồ, mà số lượng nhân công thực hiện chắc cũng không ít hơn toàn bộ tráng đinh trong thành là bao, khiến cho ai nấy cũng đều khó khăn mà nuốt lấy một ngụm nước bọt, không khỏi đánh giá độ chịu chi lần này của tân hội trưởng Hải nộ thương hội.

Người tinh ý hơn thì khâm phục khả năng quản lý của nàng, chỉ đạo hàng chục vạn con người mà không hề xảy ra chút sai sót... Kẻ thầm ghen ghét thì cười nhạo sự phung phí của nàng, xây dựng một công trình bề thế như vậy, kinh phí chi ra cũng phải đến ức vạn kim tệ, trong khi có nhiều thông tin xác thực rằng thương hội gần đây đang gặp khó khăn, làm thế này chẳng khác nào đang sắp chết treo còn tự mình bóp cổ.

Tất nhiên là Lăng Tuyết cũng chẳng bận tâm tới việc ai đang nghĩ gì, khi lúc này đây nàng còn đang bận bịu phân bố lại lực lượng bảo an của thương hội. Do có quá đông người đến đây ngày hôm nay, lực lượng bảo an vốn đã ít ỏi của thương hội lại càng phải dàn trải ra khắp mọi nẻo để duy trì trật tự, thành ra đã không kịp thời ngăn chặn ba vụ xô sát xảy ra giữa các thế lực có mâu thuẫn vô tình chạm mặt nhau.

Mặc dù việc trục xuất vài chục người so với con số hơn hai mươi vạn người đổ về đây ngày hôm nay cũng chẳng đáng một góc, thậm chí còn là tạo cơ hội cho những người chưa được vào nhanh chân mà thế chỗ... song dù ít hay nhiều thì đó cũng là mặt mũi của thương hội, là mặt mũi của nàng, của cả... hắn nữa, nàng không thể để bất kỳ ai, bất kỳ thế lực nào dám khinh thường nó cả!

"Tiểu thư, mọi việc đã tương đối ổn định rồi ạ!" Nha hoàn Ỷ Na tay cầm bảng danh mục công việc chạy vào, dáng vẻ pha lẫn chút mệt mỏi cùng hớn hở. Đây là lần thứ hai Lăng Tuyết giao cho nàng chủ trì những công việc quan trọng, kể từ việc thống kê danh sách buôn bán trao đổi của những chi nhánh tách khỏi thương hội.

Đối với nha hoàn, được chủ tử của mình tin cậy là việc cực kỳ quan trọng, gắn liền với số phận sau này của các nàng. Do trước kia Lăng Tuyết còn nghi ngại Ỷ Na là người của Lăng Thiên phái đến để giám sát nàng nên không có tin dùng nàng ta cho lắm... Nhưng giờ lão đã quy thiên, Ỷ Na lại càng thể hiện được bản lĩnh là người làm một được ba, nói một hiểu mười, thành ra Lăng Tuyết cũng thu hồi chút dè chừng mà an tâm giao cho nàng ta xử lý những vụ việc trong thương hội.

"Phía bên Mị tông thế nào rồi?" Khẽ gật đầu với Ỷ Na, Lăng Tuyết lần nữa kiểm tra lại những danh mục đã hoàn thành, lại hỏi.
"Em đã sắp xếp cho các nàng ở dãy chữ Thiên!" Ỷ Na đáp, chỉ tay lên tấm sơ đồ khu vực trường đấu cho nàng dễ hình dung,"Ở vị trí này, mùi hương của Huyết mân côi trên người các nàng mới dễ dàng lan tỏa ở mức tối đa. Thêm nữa vì khu vực này cũng tách biệt với dãy chữ Địa ở hai bên, tránh để mấy người Lôi Hỏa các và Hoang điện gây phiền nhiễu không đáng có!"
"Hai cái tông phái kiêu ngạo ấy mà cũng chịu ngồi ở dãy Địa sao?" Lăng Tuyết có chút ngạc nhiên, nhưng rồi thoáng nhìn lại sơ đồ trường đấu, sực nhớ ra dù dãy chữ Thiên cho tầm nhìn bao quát nhất, nhưng hai dãy chữ Địa lại có thể nhìn xuống khu vực lôi đài thuận tiện nhất... Vả lại, nàng cũng chưa có công bố sơ đồ trường đấu này rộng rãi, thành ra Thiên hay Địa đối với các thế lực kia cũng không quan trọng, nên cũng chẳng còn lấy làm khó hiểu,"Còn bên Thương Lan học viện bố trí sao rồi?"
"Em đã bố trí cho đội Phong điêu hộ tống đoàn tân sinh của Thương Lan học viện đi lên phía Bắc từ sớm nay, nhưng không rõ vì sao vị Ôn đạo sư cùng mấy tùy tùng của nàng ta vẫn lưu lại, thêm nữa, hình như em còn thấy bên cạnh nàng ta còn xuất hiện thêm một lão bà trông rất không quen mắt, nhưng nhìn trang phục bên ngoài thì có vẻ cũng là một vị đạo sư của học viện, nên em mạn phép bố trí bọn họ ngồi ngay cạnh vị trí của thương hội chúng ta, thuận tiện cho công bố sắp tới của tiểu thư!"
"Em làm tốt lắm!" Lăng Tuyết khen ngợi, khiến cho nét cười của Ỷ Na càng lúc càng đậm,"Vậy còn..."
"À vâng, cô gia ngài ấy cũng tới rồi ạ!" Ỷ Na học theo trò đoán trước ý nghĩ của Lăng Tuyết, lại nhìn da mặt hơi ửng hồng lên của nàng, liền cười bí hiểm nói tiếp,"Hai vị phu nhân, cùng Bạch tỷ, Tố tỷ, cả Như Hoa phu nhân cùng Minh Châu tiểu thư cũng đến ạ!"
"Cô gia cái gì chứ!" Lăng Tuyết hai má đỏ bừng, hơi sẵng giọng gắt, nhưng rồi lại nghe ra điều Ỷ Na nói, tâm trạng hơi lắng lại một chút, khẽ lẩm bẩm,"Mẫu thân... vốn không thích chốn đông người... vậy mà..."
"Tiểu thư..." Ỷ Na không phải nữ nhân ngu ngốc, cũng biết rõ mối quan hệ ngang trái giữa chủ tử, phu nhân và cô gia của nàng ta, nhưng lại chẳng lấy đó làm gì bận tâm, hồn nhiên nói,"Mẫu thân của em lúc sinh thời từng nói, rằng nữ nhân chúng ta cái gì cũng không sợ, chỉ sợ nam nhân trong lòng đối xử tệ bạc với mình. Nay tiểu thư cùng phu nhân... gặp được người như cô gia, đáng lẽ phải cảm thấy hạnh phúc nhất mới phải!"
"Nha đầu ngốc, em không hiểu được đâu! Không phải là ta..." Lăng Tuyết thở dài, muốn nói điều gì đó, lại lắc đầu mà thôi,"Bỏ đi! Thế giờ hắn đang làm gì?"
"Tiểu thư hỏi về cô gia ấy ạ?" Ỷ Na giả bộ không hiểu mà hỏi lại.
"Thì... ừ!"
"Ài... cô gia hắn cũng thật là, tiểu thư thì đang vất vả thế này..." Cố tình kéo thật dài giọng ra, để xem chủ tử của mình bao lâu thì mất kiên nhẫn, ai dè chưa được nửa phần giây, nàng ta đã ăn ngay một cái nhéo rõ mạnh lên má,"Ui... ui... để em nói mà... ban nãy em đi ra thấy... đau em... em thấy cô gia hắn... tha em... hắn ngủ gật á..."
"Ngủ gật?"
"Dạ!"

Đối với vẻ ngạc nhiên của Lăng Tuyết, cái xoa má đầy đau khổ của Ỷ Na, hay sự sôi động náo nhiệt đến cực điểm của trường đấu ngày hôm nay, có một thiếu niên dường như bỏ qua hết thảy, lặng yên ngồi dựa lưng trên chiếc ghế êm mượt, được phủ bằng thứ da ma thú mềm mại nhất của mình, bất chấp việc xung quanh hắn đang có ít nhất bốn người có thể thừa sức xưng là đại mỹ nhân ngồi cạnh bên, gác đầu chống lên cánh tay dựng bên thành ghế, hai mắt nhắm nghiền, có chút gật gù, cực kỳ mất hình tượng mà ngủ.

"Ngươi biết không? Nữ nhân chúng ta cũng như cỏ dại vậy, dù bị tổn thương, chà đạp cỡ nào... thì cũng chỉ cần một chút ấm áp của mặt trời là liền có thể mạnh mẽ vươn mình lên..."

Trong một giấc mơ thoáng qua, hắn như thấy lại hình ảnh của chính mình cùng Như Mộng. Than thở với nàng, kể cho nàng nghe những gì diễn ra, rồi thấy nàng mỉm cười, không nhịn được cảm xúc muốn ôm nàng vào lòng, tham lam hưởng thụ mùi hương bạch lan dịu nhẹ sâu trong làn suối tóc, rồi nghe nàng chia sẻ những cảm nhận từ tận đáy lòng mình.

"Mặt trời vô tư lắm! Nó ban tặng ánh sáng, sự ấm áp của nó cho cỏ dại mà chẳng hề đòi hỏi chúng phải trả ơn nó bất cứ điều gì..."
"Ta biết ngươi không có ý đó, nhưng..."
"Nếu ngươi không đến hủy đi nơi đó, bọn họ rồi cũng sẽ trở thành tỳ thiếp cho người khác. Nếu tỷ tỷ không giữ lại họ, họ rồi sẽ lang bạt khắp nơi, hoặc bị gia tộc của mình bắt lại, tiếp tục bị ép gả đi, hoặc bị cường hào ác bá nơi nào đó nhòm ngó, sẽ phải chịu chung số phận như những nữ nhân từng rơi vào tay chúng. Nếu tỷ tỷ không đưa bọn họ đi theo... Nếu ngươi không cần bọn họ luyện chế đan được..."
"Ngươi còn nhỏ lắm, vẫn chưa hiểu được nữ nhân chúng ta..."
"Đừng mà! Ta sai rồi! Ngươi lớn, được chưa? Đừng..."
"Nữ nhân chúng ta... thực sự có rất ít sự lựa chọn... dù chúng ta đủ tỉnh táo để... ưm... nhận thức được lựa chọn nào là tốt nhất cho mình... cũng không có nghĩa là chúng ta... lúc nào cũng được tự quyền quyết định... Hai người họ có thể rời đi, nhưng họ vẫn lưu lại... bởi vì họ cảm nhận được... ngươi là lựa chọn tốt nhất mà họ có!"
"Không... đừng nữa mà..."
"So với một cuộc sống bấp bênh không rõ ràng... họ thà tình nguyện ràng buộc bản thân với người tôn trọng họ... coi họ là con người, chứ không phải một thứ đồ chơi..."
"Không... ta không có ý bảo rằng họ buộc phải làm như... vậy... ngươi chẳng bảo rằng chính mình còn không biết làm vậy... là giải thoát họ còn gì... Nhưng họ có chính kiến của mình, và dù ngươi có đồng ý hay không... đó vẫn chọn lựa của họ..."
"Ta? Ta sẽ không... có... ưm... có! Có... có mà..."
"Ngươi biết không? Đối với hai người họ... đối với Tuyết nhi, với... ta, ngươi thực sự giống như mặt tr..."

"Thạch ca ca hư!"

Trong lúc mơ màng, trong đầu Thiên Khiển lại vang lên một thanh âm ngọt ngào, có chút mùi vị hờn dỗi vô cùng đáng yêu.

"Sao vậy, Tiểu Bạch?" Giấc mơ tan đi, thay vào đó là một thế giới trắng xóa trong tiềm thức, nơi đó có hắn, trắng xóa như một thể linh hồn, cùng một tiểu hồ ly đang chụm chân ngồi chồm hỗm giữa một không gian lơ lửng, với sáu chiếc đuôi nhỏ xù lông phe phẩy nhẹ sau lưng.

Tối qua, sau buổi "trò chuyện" cùng Như Mộng, khi trở về gian phòng của mình, hắn đã thấy tiểu hồ ly nằm cuộn tròn sẵn trên giường, miệng nhỏ gặm lấy cái đuôi xù lông của nàng mà say ngủ. Dù khi ấy hắn thực sự giận đến mức muốn dựng nàng dậy mà phát cho vài cái thật đau vào cái mông hồ ly, lại nghe được hơi thở của nàng vẫn đều đều, không có cái cảm giác bị thương tổn, thành ra cũng nhịn xuống mà cho qua...

"Muội nhận ra rồi, là mùi của Mộng Mộng!" Tiểu Bạch phụng phịu, nhận ra mùi hương lạ phảng phất trên người hắn tối qua, ngẫm nghĩ một lúc, rồi lại hất cái mũi nhỏ lên,"Muội sẽ mách U tỷ tỷ!"
"Được rồi mà!" Hắn cười nhẹ, lướt đến ôm lấy tiểu hồ ly vào lòng, cũng không còn sợ lắm với lời dọa nạt mách U tỷ tỷ nhắc lại hoài của nàng,"Lát Loan nhi trở lại, ca dẫn cả hai đi ăn gà quay, được không?"
"Tiểu Bạch muốn ăn ba co..." Nghe đến gà quay, hai mắt trong veo như ngọc của tiểu hồ ly trở nên sáng quắc, nhưng rồi lại rất cố gắng đấu tranh kiềm chế lại, rất tự chủ nói,"Nhưng U tỷ tỷ sẽ không vui đâu ca!"
"Tiểu Bạch này..." Nhắc đến Thạch U, tâm trạng của hắn cũng có chút chùng xuống, liền hỏi,"...dạo này... muội có thấy ca có phải dính vào quá nhiều chuyện bao đồng không?"

Dạo gần đây, có đôi lúc ngồi một mình, Thiên Khiển tự hỏi, thật ra hắn thực sự là đang làm cái gì?

Hắn, có lẽ sẽ vẫn chỉ là một kẻ sống trong hang đá, tu luyện ngày đêm, lâu lâu vào Vụ hải săn ma thú đổi lấy tiền mua gà quay cho Tiểu Bạch, cứ đều đặn như vậy...

Nhưng, kể từ ngày hắn gặp Lăng Tuyết trong khách sạn kia, cuộc đời của hắn bỗng chốc lại diễn biến theo chiều hướng mà hắn cũng chưa từng nghĩ tới.

Giúp đỡ nàng, rồi quản cả việc của nàng, rồi Hỏa Loan, Như Mộng... từng người, từng người một tiến vào cuộc đời hắn, theo cái cách mà đáng lẽ ra, nếu như ngày hôm ấy hắn không lập thành thỏa thuận kia với nàng, những cuộc gặp gỡ như vậy sẽ chẳng bao giờ diễn ra...

"Tiểu Bạch cũng không biết nữa!" Rúc trong lồng ngực hắn, Tiểu Bạch cũng cảm thấy có chút mơ hồ, ngoan ngoãn đáp,"Nhưng muội nghĩ đó đều là những việc tốt, phải không ạ?"
"Việc tốt à?" Ngẫm nghĩ một lát, hắn gật đầu nói,"Có lẽ vậy!"
"Trước kia muội có cảm giác Tuyết Tuyết rất đáng thương!" Tiểu Bạch nói tiếp,"Nhưng giờ muội lại không cảm thấy như vậy nữa! Hỏa Loan tỷ tỷ lúc mới gặp muội cũng rất cô đơn... cả Mộng Mộng nữa... Ca, đôi lúc Tiểu Bạch cảm thấy bọn họ cũng giống như mình vậy!"
"Vậy sao?" Thiên Khiển có chút khó hiểu hỏi.
"Nếu khi xưa không phải..."

Nói được nửa chừng, đột nhiên tiểu hồ ly biến mất khỏi vòng tay hắn, hoàn toàn không có dấu hiệu gì báo trước, như thể bị cưỡng ép đi ra vậy.

"Tiểu Bạch?"

"Ui đáng yêu quá!" Lại một thanh âm trong trẻo khác vang lên, song lần này không phải là phát ra từ trong đầu Thiên Khiển, mà là từ bên ngoài dội vào tai hắn.
"Liên Hoa!" Tỉnh dậy, và nhận ra trước mặt là một tiểu la lỵ mười phần hoạt náo, mang sẵn dáng dấp tương lai sẽ là một nữ nhân họa quốc ương dân, lúc này đang ghì chặt trong tay một tiểu hồ ly, yêu thích không ngừng mà lắc qua lắc lại, khiến cho hai bím tóc cũng vì thế mà đung đưa theo.
"Đáng yêu... ấy, cáo nhỏ, đứng lại!" Bị túm lấy bất ngờ khiến Tiểu Bạch không kịp phản ứng, toan há miệng nhỏ cắn cho kẻ xâm phạm mình một cái, rồi lại nghe ra giọng nói của tiểu nha đầu hay làm phiền nàng nằm sưởi nắng mấy bữa trước, thành ra cũng không làm quá lên, chỉ giãy nhẹ một cái để thoát ra, lướt trở lên vai trái của Thiên Khiển, trừng mắt nhỏ lên nhìn tiểu nha đầu, dáng bộ mười phần cảnh giác.

Ngay cạnh bên, một đôi mắt to đen láy cũng nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch, nhưng lại rất tự chủ mà ngồi im trong lòng mẫu thân, chỉ để lộ ra thần sắc yêu thích vô cùng.

"Thạch ca ca!" Tiểu Liên Hoa bất chấp tất cả, trước sự bất ngờ của tất cả mọi người xung quanh, ôm chặt lấy chân Thiên Khiển, cọ cọ má vào, ra bộ làm nũng nói,"Xin ca đấy! Cho muội bé cáo đó đi!"
"Tiểu nha đầu!" Hắn cười mắng, gõ nhẹ lên đầu nàng,"Ca nói bao nhiêu lần rồi. Tiểu Bạch là người nhà, không phải sủng thú!"
"Vậy thì..." Tiểu la lỵ ngóc đầu lên, nhìn quanh quất ra chiều suy nghĩ một chút, rồi dán chặt lên người cô cô của nàng, đôi mắt sáng làm ra vẻ cực gian xảo, chỉ tay sang nói,"...chúng ta đổi đi! Muội cho ca cô cô của muội, ca cho muội bé cáo..."
"Tiểu Liên!" Như Mộng khẽ quát, lại nhìn thấy ánh mắt của mấy nữ nhân xung quanh, đặc biệt là chạm vào ánh mắt đầy ám muội của hắn, liền vội vã kéo tiểu la lỵ vào lòng, phát nhẹ mấy cái vào mông, mặc cho nàng giả bộ la oai oái xin tha, hận không thể kéo luôn cả nàng cùng chui xuống đất mà trốn.

...

"Thanh Tuyền, là tiểu tử đó sao?"

Cách khu vực của Hải Nộ thương hội không xa, có mấy đạo thân ảnh vận trang phục đạo sư, hiển nhiên là người của Thương Lan học viện, trong đó có một lão bà dáng dấp đã ngoài bảy mươi, hoàn toàn không phục dụng đan dược trú nhan nên vẻ cổ lão hiện rõ trên gương mặt, giọng khàn khàn hỏi:

"Vâng!" Ôn đạo sư, cũng là người vừa được gọi là Thanh Tuyền, có chút miễn cưỡng mà cung kính đáp lại,"Liêu trưởng lão, chính là thiếu niên đó!"
"Hừ, là tính toán gì đây?" Liêu trưởng lão dáng vẻ rất khó chịu, trầm giọng nói,"Tiểu tử kia, nhìn qua cũng thấy niên kỷ còn chưa đến mười tám, không cần nói cũng biết tu vi chẳng được bao nhiêu, bộ dạng lại háo sắc vô sỉ... Lão cha ngươi có cần phải làm quá lên vậy không?"
"Liêu trưởng lão, xin cẩn trọng lời nói!" Ôn đạo sư ánh mắt dần trở nên âm trầm, lạnh lẽo nói,"Chúng ta ở đây là theo chỉ đạo của viện trưởng, tìm hiểu về thế lực thần bí kia."
"Thế lực ở cái địa phương này thì mạnh mẽ được bao nhiêu chứ!" Liêu trưởng lão thanh âm cực kỳ khinh thường nói.
"Theo như thám báo..." Ôn đạo sư không dư hơi tán phét với Liêu trưởng lão, nói tiếp,"...thế lực thần bí sau lưng thiếu niên này rất có thể là tàn dư của tông phái kia... Viện trưởng đã yêu cầu chúng ta phải điều tra chính xác, nếu thực sự là đám dư nghiệt đó..."

...

"Mị nhi, là hắn sao?"

Phía đối diện khu vực của thương hội, ở trên dãy khách quý chữ Thiên, nơi từng cử động nhỏ nhất cũng ánh lên vẻ kiều mị của những nữ đệ tử Mị tông, đang đắm chìm bởi vô số ánh mắt thèm thuồng phát ra từ khắp xung quanh, lại có hai thân ảnh đang ngồi tách biệt hoàn toàn. Một cung trang mỹ phụ với mái tóc vấn cao, cài trâm cánh phượng, một thân cung trang đen tuyền bí hiểm mà gợi cảm, dáng bộ bình thản vô ưu, quý phái tao nhã, ngồi cùng với Đường Mị Nhi, trên dưới một bộ đồng phục Mị tông đỏ tươi, bó sát từng bộ vị trên người, duyên dáng uyển chuyển thập phần nóng bỏng.

"Vâng, thưa sư thúc!" Mị Nhi lễ phép đáp.
"Mười lăm tuổi, và đạt tới cảnh giới Đấu Linh?" Mỹ phụ có chút nghi ngờ hỏi.
"Có khi hắn còn mạnh hơn cả Mị Nhi nữa!"
"Thực sự yêu nghiệt đến như vậy?"
"Dạ!"
"Nhưng... háo sắc như vậy, cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì!" Mỹ phụ nheo mắt nhìn sang, có chút khinh thường nói,"Mị Nhi, sư phó của con có vẻ cũng rất chú ý tới hắn, nếu nàng ta biết rõ tiểu tử này là con người như vậy, chắc hẳn sẽ rất thất vọng!"
"Mị Nhi cũng không rõ, nhưng con cảm thấy hắn thực sự không như những lời đồn đãi..."
"Còn nói không... Con xem! Nhìn thái độ của những nữ nhân xung quanh hắn đi! Hết thảy đều... Ài!"

...

"Phong Nhiên! Lần đầu tiên sư thúc ta thấy ngươi nhìn đàn bà không chớp mắt đấy!"

Dưới dãy ghế chữ Địa bên phải, một lão giả vận hắc y, bên dưới ngực áo loáng thoáng một tấm huy hiệu của Luyện dược sư, bên trên có sáu ngôi sao, với ngôi sao thứ sáu có vẻ nhạt màu hơn một chút so với năm ngôi sao còn lại, nhìn ra ánh mắt của Phong Nhiên đang say đắm không rời khỏi vị trí Hải Nộ thương hội, lại tưởng rằng hắn đang ngắm nhìn Như Mộng mấy nàng, trong lòng cũng an tâm một chút với gã sư điệt nổi danh thích nam nhân này.

"Hà hà, nếu ngươi thích, ta liền có thể hi sinh chút danh tiếng mà gọi đám nữ nhân đó tới. Yên tâm, với uy danh Lục phẩm Luyện dược sư như ta ở cái địa phương này, bọn chúng lại chẳng chết mê chết mệt sao!"
"Sư thúc à, nói nhiều quá sẽ không đáng yêu đâu!" Phong Nhiên thỏ thẻ nói, lườm nguýt gã sư thúc một cái, khiến lão im bặt, còn không tự chủ được mà ngồi xích ra một khoảng, âm thầm vã mồ hôi hột, không nghĩ rằng "bệnh" của gã sư điệt này không những không khỏi, mà hình như còn đang nặng thêm.

...

"Sư bá, là tiểu tử kia!" Dãy chữ Địa bên trái, Tề Uy hướng ánh mắt của mình về phía khu vực của Hải Nộ thương hội, rồi nói với người bên cạnh.
"Có trở ngại gì không?" Bên cạnh gã, một trung niên nam tử nửa thân trên để trần, cầu vai có gắn hai mảnh xương giáp xác đen xì, bóng nhãy của một loài động vật nào đó, trầm giọng hỏi.
"Hiện tại thì vẫn chưa!" Tề Uy suy tính cực kỳ cẩn thận mà nói,"Song, đệ tử thấy nếu lôi kéo được tiểu tử kia, cùng thế lực phía sau hắn tham gia cùng với chúng ta, đại kế nhất định sẽ thành công!"
"Ngu xuẩn! Đại kế này Hoang Điện ta bí mật triển khai suốt mấy trăm năm nay, sao có thể để cho kẻ khác tham dự vào được!"
"Sư bá, đó là linh cảm của đệ tử!" Tề Uy không lấy làm giận, nói,"Đệ tử có linh cảm nếu kẻ này nhúng tay vào, bản thân hắn sẽ là người quyết định phần thắng sau cùng thuộc về ai!"
"Uy nhi, linh cảm chỉ là thứ dành cho đám nữ tử, đừng nhắc đến nữa!"
"Tề Uy biết phải làm gì, sư bá yên tâm!"

...

"Đã mang tới chưa?"

Cùng một dãy khách quý chữ Thiên với Mị tông, song Lôi Nghĩa lại bị vị sư thúc cung trang mỹ phụ kia của Đường Mị Nhi cấm không cho lại gần, liền vô cùng hậm hực ra đứng phía ngoài, lại nhận ra lão giả mà lão cha gã phái đến giám sát gã đang đi tới, lập tức lên giọng trưởng quan mà hỏi chuyện.

"Thiếu gia, ngươi có chắc muốn dùng tới thứ đó không?" Lão giả cẩn thận hỏi, cũng biết rõ phẩm chất của Lôi Nghĩa, song không trực tiếp khinh bỉ bằng thái độ.
"Nhiều lời!" Lôi Nghĩa quát,"Lão cha ta bảo lão đến kiểm tra ta, vậy để ta cho lão thấy điều đó thừa thãi thế nào!"
"Theo thám báo của lão phu, tiểu tử kia không có xung đột gì với thiếu gia, chúng ta lại càng chưa hiểu gì về hắn, cũng như thế lực tồn tại sau lưng hắn. Thiếu gia lại chỉ vì một con đàn bà mà mượn dùng đến Phương Thiên kích, nên Đại tướng quân mới cảm thấy bản lĩnh của thiếu gia ngài chưa đủ, phái lão phu mang kích đến, xem thực sự ngài là giả bộ hay gì... Song biểu hiện này của thiếu gia thực sự khiến lão phu, cũng như Đại tướng quân phụ thân ngài cảm thấy vô cùng thất vọng!"
"Ngươi dám giám sát ta?" Lôi Nghĩa trợn mắt lên nhìn lão giả, nhưng cũng rõ ràng cách biệt thực lực của hai bên, đành phải cắn răng chuyển chủ đề,"Hừ, mười lăm tuổi, tiểu tử kia Đấu giả còn chưa chắc đến, ta từ lâu không cho người hạ thủ là đã là quá độ lượng với hắn rồi, hôm nay chỉ là một chút giáo huấn. Còn Phương Thiên kích này là để ta đề phòng con tiện nhân kia muốn ra tay cứu tiểu tử đó mà thôi!"