Chương 86: Nhân từ (Hạ)

Đấu phá song song truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 86: Nhân từ (Hạ)

"Mộng cô nương! Ý của nàng thế nào?"
"Không biết Trần huynh đang hỏi về việc gì?" Cung trang mỹ phụ hỏi lại.
"À, là thế này!" Trung niên nam tử bên phía Hoang điện cười nói,"Ta và Lâm đại sư đang tranh luận một chút về vị đệ tử của tông phái thần bí kia! Bản thân ta nghĩ rằng kẻ này rất có thể cũng đồng trang lứa với đám Tề Uy, Phong Nhiên, chỉ là đang sử dụng vài thủ đoạn dịch dung để trở nên trẻ hơn... còn Lâm đại sư thì khẳng định hắn không những không phải là đệ tử tầm thường, mà còn là một lão quái vật trong tông phái đó... Mộng cô nương ánh mắt tinh tường, không biết có đánh giá gì về việc này?"
"Nếu là chuyện đó, xin thứ cho Hồng Anh không có ý kiến!" Cung trang mỹ phụ thái độ lạnh nhạt, đáp lại câu hỏi dài dòng vừa rồi bằng một cái lắc đầu nhẹ, rồi quay sang phía Liên Hoa, có chút sủng nịch nói,"Tiểu nha đầu này mới vì vài lời khó nghe dành cho ca ca của nàng mà đã muốn ăn thua đủ với người ta... nếu chẳng may lời ta nói ra có điều gì khiến nàng tức giận, kẻ làm sư phụ này không phải là chịu thiệt sao?"
"Mộng cô nương khiêm nhường rồi!"
"Sợ đệ tử tức giận?" Hắc y lão giả cười khan một tiếng, như chế giễu nói,"Thế gian có vô số cách để dạy dỗ đệ tử, nhưng sợ thì đúng là lần đầu tiên lão phu được nghe qua, quả thực là được mở mang tầm mắt!"
"Khi con cóc sống trong giếng cạn quá lâu, thì dù cho có được đưa ra khỏi đó, nó vẫn sẽ giữ cái suy nghĩ rằng bầu trời chỉ bé đúng bằng miệng giếng cạn nơi mà nó từng sống..." Cung trang mỹ phụ không chút cảm tình, làm bộ như đang chăm chú quan sát diễn biến dưới lôi đài, một lúc sau lại thở dài đầy hàm ý mà nói,"Cũng phải! Cóc mà thôi, đâu có thông minh lên được!"
"Ngươi..."

"Tiểu tử, chịu chết đi!"

Dưới lôi đài, hay chính xác hơn, trên nền đất đá còn sót lại của một nơi từng là lôi đài, Lôi Nghĩa toàn thân bộc phát ra thứ khí tức Đấu Linh cuồng bạo, sau một tràng thét dài, trên dưới giáp trụ nhìn trông nặng nề lại bỗng như hóa thành thiểm điện lao nhanh về phía trước, Phương Thiên kích trong tay huy vũ biến ảo, bảy đầu rồng khí thế uy bức múa vuốt nhe nanh, bày ra đủ diện mạo khát máu điên cuồng mà công kích về phía Thiên Khiển.

Một tiếng va chạm sắc lạnh chói tai, như tiếng kim loại va vào đá núi vang lên giữa không trung.

"Phá Tụ Huyết!"

Như không muốn cho Thiên Khiển có cơ hội phản công, ngay sau cú va chạm nảy lửa, thế công của gã không có dấu hiệu chùng xuống, lại càng trở nên ác liệt, Đấu khí cuồng mãnh trong cơ thể luân chuyển mỗi lúc một nhanh, bên ngoài lớp giáp trụ trong chớp mắt như tràn ra thêm một lớp Đấu khí khải giáp màu bạc, bắn ra thứ quang mang cực kỳ chói mắt, hung bạo lăng lệ hơn gấp bội phần.

Trường kích trong tay, theo xu thế tăng vọt của Đấu khí, cũng phóng thích ra thứ kình khí sắc bén vô cùng, nhuần nhuyễn phối hợp với bảy đầu rồng điên cuồng gào thét tạo thành tám mũi tấn công, không ngừng đánh lên người Thiên Khiển, khiến cho thân thể hắn chấn động không ngừng, liên tiếp bị ép ngược ra phía sau, không có cách nào dừng lại được.

Mà Thiên Khiển, trước thế công điên cuồng như vũ bão này, dường như chẳng hề có cơ hội hoàn thủ, khi liên tiếp bị bức lui đến mười mấy trượng, Đấu khí khải giáp ngưng tụ ra bị bảy cái đầu rồng thi nhau cắn xé, lại dưới kình khí sắc bén của trường kích cắt qua không biết bao nhiêu lần, dù đã không ngừng vận chuyển Đấu khí đi bổ khuyết những chỗ bị tổn hại, song lại dễ dàng thấy được rằng tốc độ hồi phục còn không bằng một góc tốc độ phá hủy, khiến cho hiện tại nhiều vị trí trên lớp khải giáp xuất hiện không ít những vết cắt sâu thậm chí còn không có cơ hội để khôi phục, cơ hồ chỉ trong một lúc nữa thôi, nếu tình hình không xoay chuyển được, lớp Đấu khí khải giáp này chắc chắn sẽ hoàn toàn vỡ nát.

Lôi Nghĩa, đối diện với thế cục chèn ép này, chẳng những không hoàn toàn thỏa mãn, thậm chí còn cảm thấy có chút kinh ngạc, khi tiểu tử "Đấu Giả" trong suy nghĩ của gã chẳng những không táng thân ngay lập tức dưới Phá Tụ Huyết, lại còn có thể chống cự ngoan cường đến lúc này.

Song, kinh ngạc cũng chỉ là thoáng qua, khi sự sỉ nhục mà gã phải gánh chịu suốt mấy ngày nay cũng chẳng thể nào vì chút kinh ngạc đấy mà giảm bớt đi được.

Thứ tiện nhân kia... dám ngang nhiên trước mặt bao nhiêu con người, sai bảo tiểu tử này dạy cho gã một bài học, vậy thì gã cũng chẳng có lý do gì để không tát ngược trở lại nàng ta, dĩ nhiên, bằng câu trả lời đanh thép nhất.

Nhưng trước hết, gã muốn vờn chơi với con mồi của mình, để cho hắn cảm thụ hết nỗi tuyệt vọng, sự sỉ nhục... như tất cả những gì gã đã phải chịu đựng suốt mấy ngày qua.

"Ha ha! Thứ phế vật, xem ngươi còn chống cự được bao lâu! Phá Lôi Âm!"
"Phá Cầm Phong!"
"Phá Mộng..."

"Haizzz, thiệt tình..."

Trên khán đài, vô số người toát mồ hôi lạnh nhìn Lôi Nghĩa tung hoành giữa lôi đài, tàn ảnh đầy trời điên cuồng công kích, trong lòng đều thầm khen ngợi bảo vật gia truyền Phương Thiên kích của Lôi gia, dù rơi vào tay cái thứ... như này, song uy lực gây ra vẫn bá đạo tuyệt luân đến vậy.

"Đầu óc như vậy cũng đứng ra thách đấu người ta sao?"
"Đánh đến mấy trăm chiêu rồi, hắn vẫn còn chẳng nhận ra nữa!"
"Nhìn biểu hiện của hắn đi! Là vui mừng, vui mừng đấy!"
"Lôi Chấn hoành hành ngang ngược, có được quý tử thông minh như vậy, âu cũng là quả báo sớm mà thôi!"

Ngắn ngủi thêm vài chục giây, tàn ảnh của Lôi Nghĩa vẫn bay đầy trời, phải nói là trong chớp mắt đã tung ra thêm ước chừng gần trăm đợt công kích không chút lưu tình nào lên người Thiên Khiển, còn liên tiếp vào những địa phương hiểm yếu trên cơ thể.

Gã chắc mẩm rằng, Đấu khí khải giáp của tiểu tử này cho dù có cực kỳ dày, nhưng một khi ám kình của Phương Thiên kích đã đánh trúng thân thể, thì thứ lực lượng có thể làm tan vàng vỡ đá của nó thừa đủ để khiến cho bất kỳ kẻ nào dính phải đều gặp trọng thương, Đấu khí sẽ ngay lập tức bị bảy đầu rồng cắn nuốt sạch sẽ mà hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu.

Mà, một con mồi mất đi khả năng chiến đấu, đứng trước một chiến thần bất bại như gã, cũng có khác nào đối diện với tử thần đâu.

"... gào to như vậy để làm gì chứ?"

Trong khi Lôi Nghĩa vẫn đang không ngừng phô diễn thế công kích tàn bạo nhất, thì ở cách đó không xa, ngay phía sau lưng gã, tại một địa phương minh bạch đến mức ai trên khán đài cũng đều nhìn thấy rõ ràng, có một Thiên Khiển khác đang đứng yên tại đó, hai tay khoanh trước ngực, bằng một cách cực kỳ nhàn hạ quan sát toàn bộ trận tỷ thí đang diễn ra.

"Thiên Khiển" đang giao phong với Lôi Nghĩa phía đằng kia, hoàn toàn chỉ là một con rối bằng cát được hắn tạo ra, ngay tại thời điểm gã bắt đầu phá không lao về phía hắn.

Song hắn, cũng như phần đông cường giả tề tựu trên các khán đài, đều khó mà tin được rằng con rối này lại "thành công" trong việc thu hút sự chú ý của Lôi Nghĩa đến vậy, vì dù khí tức của nó có phần tương tự bản thể thật, song ai nấy đều chỉ cần cẩn thận cảm nhận thoáng qua thôi cũng nhìn ngay ra sự khác biệt.

Cái này để mà giải thích, chắc ngoài đần độn ra cũng chẳng còn lý do nào khác.

"Chậc, ngồi xuống chút đã!"

Chỉ trong vài phần giây, sau khi có rất ít kẻ thấy được hành động ngoắc nhẹ một ngón tay của hắn, đất cát sau lưng hắn đã nhanh chóng dâng lên, kết lại thành một địa phương nhìn không khác gì bảo tọa của các bậc đế vương, thậm chí, nếu trừ bỏ đi thứ màu sắc xám trắng của đất cát, trông sẽ còn oai nghiêm hơn gấp mấy lần.

Chẳng để tâm đến xung quanh, hắn thả mình ngồi xuống vương tọa, ngả lưng ra phía sau, thần thái như đấng quân vương trong mắt bao người, đôi mắt lóe lên một chút gì đó như ngạo nghễ, nhìn về phía hai thân ảnh đang lao vào nhau kia, ngón tay lại ngoắc nhẹ thêm một cái.

Lập tức, "Thiên Khiển" kia như được tăng thêm sức lực, Đấu khí khải giáp vốn dĩ bị tổn hại nặng nề, nay lại được bổ khuyết hoàn mỹ bằng tốc độ mà Lôi Nghĩa cũng cảm thấy bất ngờ.

"Phế vật nhà ngươi vẫn bảo lưu thực lực?" Gã nheo mắt lại, không nghĩ kẻ được rằng kẻ mà mình luôn cho rằng chỉ có thực lực "Đấu Giả" hóa ra lại ẩn giấu sâu đến vậy,"Nhưng vậy thì sao? Cũng chỉ là giãy chết mà thôi!"

Nói dứt lời, lần đầu tiên trong cuộc đấu này Lôi Nghĩa tách ra khỏi đối thủ của mình, phóng thân lên cao ngang với khán đài, trường kích giơ cao huy vũ như muốn để thể hiện với tất cả mọi người rằng mình mạnh đến mức độ nào. Phần Đấu khí được gã bảo lưu tức tốc trào ra, lớp Đấu khí khải giáp quanh thân gã bỗng trở nên hỗn loạn triệt để, trong chớp mắt bị phá ra, bùng lên như một ngọn đuốc bạc, cháy rừng rực giữa không trung.

"Hống!" Sau một tiếng hống dài, Phương Thiên kích khẽ rung lên, như loài ma thú đói khát nhất nhìn thấy con mồi của mình, bảy cái đầu rồng đột ngột quay sang cắn ngược trở lại Lôi Nghĩa, tham lam cắn nuốt cỗ năng lượng rực cháy bao quanh gã.

Theo từng ngụm cắn, những tiếng "lách tách" cũng đều đặn vang lên, từ bảy cái miệng đói khát cũng bắt đầu tràn ra những dòng điện lưu xanh lét, chạy dọc theo chiều dài Phương Thiên kích... cho đến khi màn lửa bạc bao bọc lấy Lôi Nghĩa bị cắn nuốt sạch sẽ không còn lại chút gì, trong tay gã lúc này đây là một lưỡi tầm sét điên cuồng hơn bao giờ hết.

"Tiểu tử... trò chơi kết thúc! Cường Phong Thiên Sầu!"

Trong thứ ánh sáng xanh lét chói mắt, cùng tiếng rồng gầm rống vang vọng khắp không gian, Phương Thiên kích như hóa thành kết tinh của vạn đạo lôi đình, sau một tiếng sấm sét nổ vang được Lôi Nghĩa nhanh chóng phóng đi, cuốn theo sau một cỗ phá phong tàn bạo, càn quét sạch mọi thứ trên đường bay, giáng thẳng xuống địa phương nơi "Thiên Khiển" còn đứng tại đó.

"RẸTTT... ĐÙNGGGG..."

Sau một thanh âm va chạm sắc lẹm, toàn bộ không gian đấu trường hoàn toàn bị thứ ánh sáng xanh lét ấy chiếm giữ. Từ trong Phương Thiên kích, nương theo một cỗ ám kình, lôi điện lan tràn ra khắp nơi, tàn phá hết thảy mọi thứ, ngay cả nền đất đá rắn chắc nhất, dưới cái nheo mắt nhìn kinh hãi của mọi người, cũng triệt để hóa thành bụi phấn.

Khí thế Đấu kỹ cấp bậc này, dù chưa đạt đến Địa giai, song so với tầng thứ Huyền giai cao cấp lại hung mãnh hơn rất nhiều, khiến cho không ít kẻ nãy giờ mang tâm lý khinh thị Lôi gia cũng phải nhìn nhận lại một chút. Một vài lão quái vật Đấu Vương cũng cảm thấy da đầu có chút tê dại, thầm nghĩ trong tay thứ rác rưởi này mà Phương Thiên kích còn xuất ra được uy lực như vậy, bảo sao Lôi Chấn thực lực chỉ đến Cửu tinh Đấu Vương lại có thể chiến tay ngang được với cường giả Đấu Hoàng của mấy đế quốc lân cận.

"Hahaha..."

Sau khi dư kình hoàn toàn tan đi, Lôi Nghĩa có chút loạng choạng đặt chân xuống đất, mồ hôi toàn thân đổ ròng ròng, hai cánh tay có chút cháy xém, sắc mặt tái nhợt đi của gã đủ nói lên rằng thi triển thứ Đấu kỹ này tiêu tốn thể lực đến mức độ nào.

Nhưng gã vẫn cười, cười thật lớn, cười đến như điên cuồng, thỏa mãn khi nhận ra rằng tại địa phương mà đầu mũi của Phương Thiên Kích cắm xuống chẳng còn lại thứ gì khác ngoài một đám cát bụi.

"Dạy cho một bài học? Hahaha!"
"Chỉ là một tên phế vật mà thôi, cũng dám tranh đoạt nữ nhân với bổn tướng quân?"
"Chậc, giết thế n..."
"Này, ta với ngươi đâu quen biết nhau? Bảo ta tranh đoạt nữ nhân với ngươi là có ý gì?"
"Là... cái gì?"

Nghe được giọng nói có phần quen thuộc vang lên từ phía đằng sau, Lôi Nghĩa vội vàng quay lại, nhận ngay ra kẻ mà gã tưởng rằng chắc chắn đã táng thân dưới Cường phong thiên sầu vẫn đang thản nhiên ngồi trên vương tọa của riêng hắn, hai con mắt trợn trừng lên như muốn rớt ra khỏi tròng, như thể hoàn toàn không còn tin vào mắt mình, lắp bắp hỏi:

"Phế vật ngươi... sao ngươi vẫn còn sống?"
"Trả lời!" Thiên Khiển cau mày, trầm giọng nói, ánh mắt liếc nhìn Lôi Nghĩa có phần lạnh đi.

Việc Lôi Nghĩa nghĩ rằng giữa Thiên Khiển và Đường Mị Nhi có gì đó mờ ám hoàn toàn nằm trong sự tưởng tượng của gã, hắn hoàn toàn không hề hay biết gì, nên đối với câu nói vừa xong hắn lại nghĩ theo chiều hướng rằng gã đang đánh chủ ý lên mấy nàng Lăng Tuyết, Như Mộng...

Nếu đơn thuần chỉ là tỷ thí như lời cung trang mỹ phụ nói, Thiên Khiển sẽ coi đây như một trò chơi chẳng có mấy gì vui mà không làm ra việc gì quá quyết tuyệt... Nhưng ngang nhiên đánh chủ ý lên nữ nhân của hắn thì lại là chuyện hoàn toàn khác.

"Hừ, thứ phế vật nhà ngươi..." Cắn răng nắm lấy Phương Thiên kích, tin chắc rằng kẻ trước mặt mình cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà, cũng chỉ đang làm màu trước mắt mọi người mà thôi, chút Đấu khí còn sót lại trong người Lôi Nghĩa bùng lên, rất nhanh muốn hành quyết thứ phế vật còn dám lớn tiếng này.

Chỉ là, trước khi gã định làm ra bất kỳ chuyện gì, một màn hắc ám đáng sợ, lãnh khốc như chỉ xuất hiện trong cơn ác mộng kinh hoàng nhất đã bao trùm lên gã.

"Này, sao lại đứng im rồi?"
"Là tiểu... vị đại nhân kia vừa làm gì đó sao?"
"Kia... có phải tên họ Lôi kia đang tiểu ra quần không?"
"Ánh mắt... cha, ánh mắt của hắn thật đáng sợ!"

Trên khắp khán đài lại lần nữa rộn lên, khi không ai hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.

Chỉ một thoáng trước, thứ rác rưởi kia còn hùng hổ hét lên cái gì đó phế vật, rồi ngay sau đó đã đứng chết trân ra, dưới chân lại chảy lênh láng nước, rõ ràng là đã công khai "chăm cây tưới cỏ" ngay trước mắt bao người rồi.

"Mị Nhi?" Nhận ra bờ vai khẽ run nhẹ của sư điệt mình, cung trang mỹ phụ khẽ nhíu mày, suy nghĩ trong đầu luân chuyển rất nhanh, nhẹ giọng hỏi,"Con biết chuyện này, phải không?"
"Dạ!" Mị Nhi gật nhẹ, cung kính nói,"Đó là một thứ Vũ kỹ rất đáng sợ. Chỉ cần nhìn vào mắt hắn thôi, con người ta sẽ lập tức bị rơi vào một màn hắc ám tuyệt vọng, không thể phản kháng bằng bất kỳ cách nào..."
"Hắn đã dùng lên con?"
"Dạ vâng!" Nhớ lại trải nghiệm đáng sợ khi đó, Mị Nhi lại rùng mình khẽ, run giọng nói.
"Hắn dám..."
"Sư thúc, lúc đó hắn không có ác ý đâu ạ!" Nhận thấy thanh âm vị sư thúc của mình có chút hàn ý, Mị Nhi nhanh chóng phân bua,"Là hắn... cho con thấy tông phái của hắn không thích hợp để dạy dỗ tiểu sư muội mà thôi!"
"Còn như vậy nữa!" Cung trang mỹ phụ cau mày, lại quay sang tiểu nha đầu Liên Hoa, đã thấy nàng khoanh tay bĩu môi tỏ ý khó chịu, khó hiểu hỏi,"Hài tử, con sao vậy?"
"Trò đó rất là vui, song ca ca nhất quyết không chịu dạy cho Liên Hoa a!"

"Thiếu gia!" Lão giả Lôi Toàn, sau một thời gian thấy Thiên Khiển chỉ ngồi yên trên vương tọa, không hề có ý định ra tay, còn thể diện của Lôi gia theo mỗi giây lại mất đi một mảng lớn, liền cắn răng tạm thời nuốt xuống bất mãn của mình với Lôi Nghĩa, nhanh chóng lướt xuống dưới, lại nhận ra ánh mắt run rẩy, mở trợn lên như kinh hoàng tột độ của gã, có chút thất vọng nói,"Thua thì thua, thực lực không bằng người, cũng không cần phải..."

Nhưng, nói đến nửa chừng, nhận ra có điều gì đó không đúng, bàn tay khô héo của lão thoáng lướt qua mặt Lôi Nghĩa, hoàn toàn chẳng thấy gã phản ứng lại, lại tóm lấy cánh tay run rẩy đang nắm lấy Phương Thiên kích, lúc này chẳng khác nào một món binh khí thông thường, nhanh chóng cảm nhận được Đấu khí trong cơ thể gã không hề có dấu hiệu vận chuyển, hoàn toàn như bị bít tắc lại, liền quay sang nhìn Thiên Khiển, không dám có chút khinh thị mà nói:

"Vị tiểu ca này, đây là..."
"Chỉ là một chút trừng phạt nhỏ mà thôi!" Đối với lão giả chẳng có chút ấn tượng cũng như thù oán này, hắn cũng không tỏ thái độ gì quá đáng, chỉ nhàn nhạt nói.
"Tiểu ca, ngươi đối với hắn coi như cũng là bậc trưởng bối, trừng phạt cũng trừng phạt rồi, có thể nhân từ mà thu tay lại được không?"
"Hừ! Đánh chủ ý lên nữ nhân của ta, từng hơi thở của hắn lúc này đã là sự nhân từ của ta rồi!"