Chương 85: Nhân từ (Trung)

Đấu phá song song truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 85: Nhân từ (Trung)

"Vậy sao?" Hết nhìn vẻ mặt phụng phịu của Liên Hoa, lại ngó xem lại đống thịt nát gì đó mình vừa mới đá văng, Thiên Khiển khẽ cau mày lại. Bởi vì không thích nghe nhiều cái âm thanh bàn tán xôn xao về màn quần ẩu của đám tân đệ tử Lôi Hỏa các, hắn đã bảo Tiểu Bạch tăng cường kết giới, nên ngoài việc không có thanh âm nào bị lọt ra, cũng sẽ chẳng có tạp âm nào chui vào, thành ra đối với việc đống thịt kia có nói xấu mình thế nào hắn cũng không hề nghe thấy, nên cũng chẳng quan tâm, chỉ cong tay gõ lên trán tiểu nha đầu một cái "cốc", tỏ ý không hài lòng nói,"Song hành động như vừa rồi là rất ngu ngốc! Nếu không phải Mộng nhi phát giác sớm, nha đầu muội không phải ăn đủ rồi sao?"
"Nha đầu gì chứ, ca hơn muội có một tuổi thôi đấy!" Khẽ dẩu môi lên chống chế, lại nhận ra ánh mắt của hắn, tiểu nha đầu cực kỳ nhanh chóng khum tay lên che lấy trán của mình,"Đừng mà, đau!"
"Còn dám nói?"
"Không dám nữa mà!"

"Lão nhị, là ta già rồi hoa mắt hay... có phải là hắn đang..."
"Trời ạ, hắn đang đứng trên không trung!"
"Đây... đây chẳng phải là bản lĩnh chỉ có siêu cấp cường giả Đấu Tông trong truyền thuyết mới làm được sao?"

Từ khắp mọi nơi trên toàn bộ khán đài, chưa có một thời khắc nào kể từ lúc bắt đầu nghi thức mà ánh mắt của tất cả mọi người lại cùng đổ dồn về một điểm như thời khắc này...

Không phải cánh Đấu khí, cũng chẳng là Đấu kỹ Phi hành... Trước mắt bọn họ, hoàn toàn không nghi ngờ gì, là một thân ảnh đang đứng trên không trung, vững vàng kiên định, không có vẻ gì là bất ổn phiêu phù, lại trông như vô cùng nhẹ nhàng khi bế theo trên tay một người khác, vẫn bình thản nói chuyện như chẳng hề tốn chút sức lực nào...

Nhưng... bởi vì lúc này hai người đã rời khỏi kết giới của Tiểu Bạch, nên cuộc trò chuyện ngắn gọn vừa rồi của cả hai ai nấy cũng đều nghe được... và chẳng phải tiểu nha đầu vừa nói rằng, hắn chỉ hơn nàng có một tuổi thôi sao? Nếu đó là bí pháp đặc thù của hắn người ta còn dễ chấp nhận, nhưng nếu, chẳng may thực sự là một thiếu niên mới mười lăm tuổi đã sở hữu bản lĩnh của cường giả Đấu Tông, thì hắn, và cái tông phái thần bí phía sau lưng hắn, là thứ quái vật khủng bố đến mức nào cơ chứ?

Thiên Khiển, hoàn toàn hồn nhiên không hề hay biết rằng, thứ mà hắn vừa nghĩ ra được từ rạng sáng nay, vừa mới đem "trình diễn" trước mắt công chúng một lần đã liền bị hiểu lầm thành ra như vậy.

Quở trách một lúc, rồi lại ngợi khen một hồi, trình độ vừa đấm vừa xoa của hắn chẳng hiểu từ khi nào đã tiến bộ vượt bậc so với vẻ cù lần trước kia, khiến cho tiểu nha đầu vừa vui vừa sợ không ngớt, rúc đầu vào người hắn làm ra ánh mắt mèo con, rù rì nịnh nọt hắn đừng tức giận nữa, lại làm cho không ít kẻ nhắm tuyển nàng vào vị trí dâu con cảm thấy khó chịu không thôi, song đối diện với một "cường giả" đang phô diễn ra thứ bản lĩnh chỉ Đấu Tông mới làm được này, bọn họ cũng chẳng biết nên làm thế nào ngoài lặng im mà quan sát.

Sau một hồi, lại nhận ra phía dưới lôi đài dường như vẫn có một người đang đứng nhìn chằm chằm về phía mình, cũng nghĩ nên trả tiểu nha đầu này lại cho người ta, Thiên Khiển liền từ từ đi xuống, như thể đang bước trên những bậc thang vô hình vậy.

"Hắn... hắn..."
"Thực sự... bước đi trên không..."
"Tam đệ... lập tức trở về gia tộc chuẩn bị lễ vật... ta muốn đến bái phỏng Hải Nộ thương hội... ngay lập tức!"
"Sa nhi! Ta nghe đồn rằng tiểu tử... không, vị đại nhân kia rất coi trọng nữ nhân. Tư sắc của con..."

Hoàn toàn không để ý đến những lời bàn luận xung quanh mình, Thiên Khiển khẽ đặt chân xuống đất, vừa vặn đứng ngay trước mặt cung trang mỹ phụ, liền lập tức khẳng định nữ nhân này không phải nhìn vào đồ đệ của nàng ta, mà là đang nhìn thẳng vào hắn, khi hai đồng tử của nàng ta rõ ràng dính vào mặt hắn như sam, từ lúc hắn ở trên đó cho tới xuống dưới này.

"Nha đầu, xuống nào!" Cực kỳ không thương tiếc mà buông lỏng hai tay đang bế Liên Hoa ra, khiến cho tiểu nha đầu đang rúc vào hắn như mèo rớt xuống đất một cái "bịch", phải nhảy cẫng lên kêu oai oái.
"Ca quá đáng! Đau quá!"
"Hài tử, con có sao không?" Tiếng kêu của tiểu nha đầu như giải dược đánh thức cung trang mỹ phụ khỏi sự kinh ngạc vừa rồi, liền vội tóm lấy nàng, đảo mắt trên dưới một hồi, xem nàng có bị tổn thương ở đâu không.
"Cô... sư phụ, Liên Hoa không sao!" Chẳng thèm để ý hình tượng mà xoa đều bờ mông đau điếng trước mặt bao người, tiểu nha đầu vừa mới trừng mắt lên lườm nguýt một cái đã lại bắt gặp ánh mắt đáng sợ kia, liền ngay lập tức trốn ra sau lưng nàng ta, khẽ thỏ thẻ,"Sư phụ, đây là Thạch ca ca mà con vừa mới kể với người đấy!"
"Ta biết rồi!" Cung trang mỹ phụ kìm nén một hơi thở phào tận sâu trong lòng, ánh mắt dò xét lại chuyển tới trên người Thiên Khiển, nhàn nhạt giới thiệu,"Mị tông, Mộng Hồng Anh!"
"Thạch!" Hắn đáp.
"..." Đối với lời đáp lại quá ư là ngắn gọn này, dù cung trang mỹ phụ biết là rất có thể hắn phải giữ bí mật về thân thế của mình, song vẫn khiến cho nàng ta cảm thấy thiếu tôn trọng, nhàn nhạt nói,"Ngươi khi nãy bằng cách nào có thể đứng trên không trung vậy?"
"Chút tài mọn mà thôi!" Hắn phất phất tay, cũng đáp trả lại nàng ta bằng ánh mắt dò xét tương tự, nhưng lại dừng ở vị trí hơi sai,"Song ta rất không thích ánh mắt nhìn vào mình như vậy!"
"Mắt của ta ở trên này!" Cung trang mỹ phụ khẽ cau mày, thấy rõ cặp mắt kia đang hướng vào bộ vị nào của nàng, nhưng cũng chẳng hề tỏ ra yếu thế, bình thản nhắc nhở, đồng thời chủ động thu hồi lại thần thức đang phủ lên người hắn.

Dù chỉ trong chốc lát, nàng ta vẫn xác định được chính xác thực lực hiện tại của Thiên Khiển chỉ dừng lại ở mức Cửu tinh Đấu Linh, dù vẫn hoàn toàn là một quái vật, song cũng không khiến người khác muốn tự sát bằng việc nghĩ hắn là một Đấu Tông.

Song việc hắn đứng trên không trung, rồi còn nhẹ nhàng bước đi... nàng lại chẳng xác định được đó thực sự là thiên phú thần thông của riêng hắn, hay là dựa vào bí pháp, hoặc có thể...

Trong tâm trí của nàng lúc này, hình ảnh về hắn mà cái thứ phiền toái họ Luyện kia vẽ nên, trừ khoản háo sắc ra, thực sự là càng lúc càng giống.

Theo lời quở trách của cung trang mỹ phụ mà nhìn lên, Thiên Khiển cũng có chút cười khổ trong lòng. Không phải hắn chủ định muốn chiếm tiện nghi của nàng ta, song nữ nhân này thực sự rất cao, cao hơn nhiều so với những nữ nhân khác. Ngay đến cả trong số những nữ nhân mà hắn quen biết, Như Mộng và Hỏa Loan có lẽ là hai người có vóc dáng cao ráo nhất, khi bằng vào thể trạng của một thằng nhóc mười lăm tuổi lúc này hắn cũng chỉ đứng đến vành tai của hai nàng... Nhưng tuyệt nhiên, khi đứng đối diện với nữ nhân này, hắn lại chỉ đứng đến đúng... hai tòa sơn phong của nàng ta.

Thêm vào đó, nhờ lớp vải nhung dày đen tuyền trang nhã bao bọc cẩn thận, cũng như nét mặt khó chịu khiến cho không kẻ nào muốn nhìn tới hai lần, ít ai nhận ra được độ hùng vĩ, vẻ mỹ mạo của hai tòa sơn phong trú ngụ bên trong, bởi chỉ ngay trong lần "chạm mặt" đầu tiên, chỉ một chút thoáng nhận ra thôi đã khiến cho Thiên Khiển thiếu điều không muốn rời mắt đi chỗ khác.

"Dẫu sao... Cảm ơn ngươi đã cứu giúp Liên Hoa!" Cung trang mỹ phụ cũng thừa rõ vốn liếng của mình câu dẫn nam nhân đến mức nào, khẽ hừ nhẹ một tiếng, song cũng không phải người không biết đạo lý, hạ giọng nói.
"Đó là trách nhiệm của ta!" Hắn nói, không nhìn thấy được hai gò má phấn đang ửng hồng lên của tiểu nha đầu giấu phía sau lưng nàng ta,"Nhưng việc..."

Lời định nói ra, lại thấy dường như không phù hợp, hắn cũng bỏ lửng giữa chừng mà không nói tiếp nữa.

"Ta sẽ không để nàng hành động như vậy một lần nào nữa!" Không phải bỗng dưng mà được mang danh là nữ nhân thông tuệ nhất Hải Sa đế quốc, nàng cũng rất nhanh chóng hiểu được lời hắn muốn nói là gì, lại không bởi vì hắn lúc này thực lực không bằng nàng mà cảm thấy bị xúc phạm, hoàn toàn lấy thân phận như hai người trưởng bối của tiểu nha đầu, ngang hàng mà hồi đáp lẫn nhau.
"Vậy..."
"Khoan đã!"

Từ phía sau lưng cung trang mỹ phụ, một giọng nói chán ghét mà nàng đáng lẽ đã có thể không phải nghe thêm một lần nào nữa, lại lần nữa vang lên.

Chậm rãi xoay người, ánh mắt lạnh lẽo của nàng đảo ra phía sau, nơi đống thịt kia lúc này đang được lão giả Lôi Toàn vực dậy, hơi thở cùng khí tức đã phần ổn định trở lại, có vẻ như vừa phục dụng qua một vài loại đan dược cao cấp nào đó...

"Thiếu gia..." Lôi lão cũng xem như hết kiên nhẫn với Lôi Nghĩa, trầm giọng nói,"Nếu ngươi không muốn chết ngay lúc này, lập tức ngậm miệng lại!"
"Lão nô tài nhà ngươi cũng dám uy hiếp ta?" Dù biết rõ thực lực chênh lệch giữa hai bên, song bởi vì liên tiếp bị làm nhục - mà thực chất là tự mình rước lấy nhục - suốt từ nãy đến giờ, sức chịu đựng của Lôi Nghĩa rất nhanh đã đạt đến giới hạn, hai mắt trợn trừng lên nhìn sang Lôi lão, lớn tiếng quát.
"Ngươi..."
"Lôi Toàn, ngươi lui xuống đi!"

Lời của cung trang mỹ phụ nói ra, ai nghe được cũng cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, nhưng chẳng hiểu sao Lôi Nghĩa lại nghe ra như lời ủng hộ gã, liền bắt lấy Phương Thiên kích, hùng hổ bật người đứng dậy, trước đó còn thoáng liếc xuống Lôi lão đang cung kính quỳ hướng nàng ta dưới chân, xì ra một tiếng "Cẩu nô tài!" cực kỳ khinh miệt.

"Mộng quân sư..."
"Này, Thạch huynh đệ!" Không để ý đến Lôi Nghĩa, cung trang mỹ phụ nhìn Thiên Khiển, trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, nhàn nhạt hỏi,"Thay ta giáo huấn đống rác rưởi này một trận, được không?"
"Sao ta phải làm như vậy?" Hắn hỏi lại.
"Xem nào... Đống rác rưởi này cũng phần nào đó tính là quan viên trong triều!" Nàng khẽ nhún vai, ra vẻ có chút bất đắc dĩ nói,"Khi nãy Liên Hoa chủ động tấn công hắn, cũng coi như là tấn công mệnh quan triều đình. Dù ta đã nhận nàng làm đệ tử, song về bản chất nàng vẫn là thường dân, sẽ khó tránh khỏi bị triều đình trách tội."
"Nhưng tại hắn đáng ghét..."
"Nhưng Hải Sa đế quốc chúng ta luật pháp cũng rất linh hoạt, mọi chuyện đều có thể giải quyết trên lôi đài..." Không để tâm việc tiểu nha đầu phân bua, thanh âm của nàng vẫn đều đều,"Chỉ cần ngươi đánh bại hắn, ta lấy danh nghĩa Tư lệnh của mình ra đảm bảo, từ nay về sau sẽ không ai làm khó dễ được Liên Hoa!"
"Không đến mức vậy chứ!" Thiên Khiển cười nhạt, cũng chắc mẩm trong lòng bằng vào mối quan hệ bí ẩn giữa cung trang mỹ phụ và Liên Hoa, kể cả hắn chẳng làm gì thì nàng ta cũng sẽ bảo đảm an nguy cho tiểu nha đầu.
"Ngươi chẳng vừa bảo đó là trách nhiệm của mình sao?" Khẽ cau mày, không phải vì thái độ của hắn, mà nàng có cảm giác dường như hắn đã biết điều gì đó.
"Còn lý do nào khác hợp lý hơn không?"
"Ta thích!" Người thông minh nói chuyện với nhau tự nhiên sẽ sinh ra cảm giác đồng điệu, và dường như khi đối diện với hắn, nàng như bắt được nhịp điệu này, chợt cảm thấy vô cùng thoải mái mà mỉm cười nói,"Tông phái thần bí các ngươi cũng nên thể hiện qua một chút cho mọi người mở rộng tầm mắt chứ!"
"Vậy thì được!" Thiên Khiển gật đầu, cũng chẳng mất đến một phần giây nào để đắn đo hay suy nghĩ, bởi dù sao thì trong mắt hắn, cái thứ vừa bị hắn một cước đá văng kia thật sự chẳng có tính chất uy hiếp gì.

Hơn nữa, hắn dạo này cũng có chút lo lắng về việc cái "tông phái" mà hắn tự bịa ra sẽ sớm bị mọi người nghi ngờ về sự tồn tại của nó - mặc dù nó vốn dĩ chẳng hề tồn tại. Kinh nghiệm tích lũy được trong suốt mấy tháng qua giúp hắn hiểu rất rõ ý nghĩa của việc có một thế lực đằng sau để dựa vào... nên đúng như lời nàng vừa nói, nên thể hiện ra một chút để còn có người nhớ đến.

"Tốt lắm!" Lại quay về phía Lôi Nghĩa, trên gương mặt đen thui lúc này là hai tròng mắt trợn trừng, cùng với hàm răng xỉn vàng đang nhe ra, nghiến kèn kẹt vào nhau, bộ dáng cực kỳ tức giận, thái độ của cung trang mỹ phụ cũng thay đổi, thậm chí còn chẳng thèm đoái hoài gì đến gã, lập tức đưa Liên Hoa bay trở lên khán đài.
"Mộng Hồng Anh... thứ tiện nhân nhà ngươi được lắm!" Ánh mắt căm thù của Lôi Nghĩa như dán theo bóng dáng của nàng, từng giây dõi theo là cả ngàn câu chửi rủa, vạn sự chà đạp hiện lên trong đầu... mãi cho đến khi nàng ngồi xuống mới miễn cưỡng rời đi.

Những tưởng rằng nàng lên tiếng là để ủng hộ mình, Lôi Nghĩa không ngờ rằng đó lại chính là sự xỉ nhục đáng tởm nhất dành cho gã.

"Giáo huấn đống rác rưởi sao?" Siết chặt bàn tay, bảy đầu rồng trên thân Phương Thiên kích lại lần nữa thức tỉnh, ánh mắt căm thù của gã lần này khóa chặt lên kẻ đang đứng trước mặt, gầm rít trong lòng,"Để ta cho tiện nhân nhà ngươi thấy, kẻ nào mới thật sự là rác rưởi!"