Chương 82: Mộng Hồng Anh

Đấu phá song song truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 82: Mộng Hồng Anh

Toàn trường, một phen tĩnh mịch.

Một lúc sau, khi sự bất ngờ đến kinh ngạc ấy dần dịu đi, trên khán đài cũng bắt đầu vang lên những tiếng vỗ tay lẻ tẻ, rất nhanh trở thành hiệu ứng lan rộng ra, khiến cho cả trường đấu trong chốc lát như bùng nổ trong những tràng hò reo không ngớt.

Nhưng, tại khu vực dành cho các gia tộc, thế lực lớn... ở đâu đó vẫn có những khoảng tĩnh lặng nhất định.

Không giống như đám thường dân, võ giả bình phàm tri thức nông cạn, chỉ biết hò hét khi được chứng kiến một trận tỷ thí mãn nhãn... màn thể hiện vừa rồi của Liên Hoa trong mắt những gia tộc, thế lực này còn đáng sợ hơn rất nhiều.

Từ khi nào một Đấu giả, thay vì chỉ có thể vận dụng Đấu khí để tăng cường thực lực vốn có của bản thân, lại đã có thể ngưng tụ, rồi thực chất hóa chúng, sau đó vận dụng vũ kỹ mà phóng thích dưới một hình dạng cụ thể, điều mà đến ngay cả võ giả cấp bậc Đại Đấu Sư cũng phải bắt buộc vận dụng tới vũ kỹ Huyền cấp trở lên mới miễn cưỡng thực hiện được.

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ hoạt bát, không tim không phổi không ngừng vẫy tay về phía khán đài, chẳng có lấy một điểm suy yếu kia, trong đầu ai nấy cũng đồng thời lóe lên hai chữ: Yêu nghiệt!

Như bầy dã thú xác định được mục tiêu của mình, vô số ánh mắt trở nên cực kỳ nóng bỏng mà hướng về phía Mị tông, gồm cả những gia tộc mà những thiếu nữ vừa bại trong tay Liên Hoa thuộc về, vì con cháu của mình mà bắt đầu nghĩ cách rước về cho được nàng dâu tương lai này.

Trên khán đài chữ Thiên, cung trang mỹ phụ rất nhanh thu liễm lại vẻ rung động trong đôi mắt, lần nữa thật sâu nhìn xuống thân ảnh nhỏ bé phía dưới lôi đài, liền có chút không nhịn được mà đứng dậy, đôi cánh Đấu khí như hai quầng lửa đen kiều diễm hiện ra sau lưng, trong chớp mắt đã bay xuống dưới.

Đang cực kỳ vui thích trước ánh mắt tán thưởng mà Thạch ca ca dành cho mình, Liên Hoa bất chợt cảm thấy đang có một luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện phía sau lưng, vội quay lại, liền nhận ra vị Mộng trưởng lão mà mình mới gặp qua lúc sáng nay, chỉ là nàng cảm thấy lúc này dường như nàng ta có chút gì đó khang khác.

"Liên Hoa bái kiến Mộng trưởng lão!" Nàng hơi cúi người hành lễ, cung kính nói.

Nhưng, đáp lại nàng chỉ là một sự im lặng.

Cung trang mỹ phụ lặng yên đứng đó, ánh mắt lại như bao trọn khắp thân thể Liên Hoa, ngắm nhìn thật kỹ từng tấc da tấc thịt, từng lọn tóc chân mày của nàng, một ly cũng không bỏ sót.

Bất kể khi nãy đã có bao nhiêu Đấu Vương cường giả đã nghe được chú ngữ phát ra từ miệng tiểu nha đầu, nhưng có lẽ ngoài nàng ta ra, sẽ chẳng kẻ nào trên thế gian này còn hiểu được ý nghĩa của những lời chú đó.

"Hài tử..." Sau một hồi, như đã xác nhận được phần nào điều mà mình muốn tìm kiếm, nàng ta khẽ hỏi,"Nói ta nghe, tên của con là gì?"
"Dạ thưa, con là Đào Liên Hoa ạ!" Liên Hoa lễ phép đáp.

Lúc này thì tiểu nha đầu thực sự hồ nghi người đứng trước mặt mình hiện tại có phải là chị em song sinh của vị trưởng lão nàng diện kiến qua sáng nay hay không, bởi trong ấn tượng đầu tiên của nàng về vị trưởng lão này, thì nàng ta là một người cực kỳ quái gở, mặc dù vô cùng xinh đẹp, nhưng lại luôn trưng ra cái vẻ khiến cho người ta dù chỉ vô tình lướt qua thôi cũng cảm thấy khó chịu, chứ hoàn toàn không phải là vẻ gần gũi, hiền từ như lúc này.

Nhưng, chỉ giây lát sau, khi những thanh âm đầu tiên của cung trang mỹ phụ chậm rãi vang lên trong đầu, Liên Hoa lúc này đây cũng như ngây dại ra, đôi mắt mở to thật chăm chú nhìn vào nàng ta, không có lấy một lần chớp mắt.

"Đàm hoa nhất hiện
Tả hữu phùng nguyên
Hoàn nhân loạn vũ
Huyết nhục hoành phi
Phong vân tứ khởi
Loạn thế hồng nhan
Vô định hoàn phong
Hoành tảo thiên quân
Bài sơn đảo hải
Diệt địa kinh thiên!"

"Hài tử!" Nhìn vào biểu hiện của Liên Hoa, cung trang mỹ phụ liền khẳng định được mình không nhận sai người, trong lòng ngổn ngang vô vàn cảm xúc mà muốn lướt ngay tới ôm chặt lấy nàng, lại vô cùng cố gắng kiềm chế được mà tỏ ra bình thản, chậm rãi nói,"Con có muốn nhận ta làm sư phụ không?"
"Dạ, muốn ạ!" Liên Hoa bấm chặt môi, cực kỳ bình tĩnh mà phối hợp đáp.
"Tốt lắm!" Cung trang mỹ phụ gật đầu, tỏ ý vô cùng hài lòng, thoáng lướt nhìn quanh lôi đài một hồi, nơi những nữ đệ tử Mị tông đang bận rộn kiểm tra thương thế cho đám sư muội vừa bị tiểu nha đầu đánh bại, tay ngọc lướt nhẹ, bắn ra mười bốn viên dược hoàn nhỏ, cực kỳ vừa vặn rơi vào miệng của cả mười bốn người, bình thản hỏi,"Mấy người các ngươi... có phục không?"
"Dạ... phục!" Bị như vậy làm nhục trước mặt biết bao người, trong đó có cả những trưởng bối trong gia tộc, trong lòng không ít thiếu nữ muốn dùng đến ngàn đao vạn kiếm mà lăng trì xử tử Liên Hoa, nhưng lại không dám khinh nhờn vị Đấu Vương cường giả trước mặt, chỉ dám âm thầm ghi lại mối hận này, cắn răng trả lời.
"Ta biết rõ là các ngươi không phục!" Cung trang mỹ phụ nhìn lướt qua một lượt, rồi sau đó khẽ thở dài, thất vọng nói,"Phục hay không phục, thực ra cũng chẳng phải là điều gì to tát, mà là cách các ngươi đối diện với sự thật rằng mình đã thất bại. Thắng hay thua, vinh quang hay nhục nhã... đó đều là hai mặt của cuộc đời võ giả, và ai rồi cũng sẽ phải đối mặt với những điều đó. Nhưng, biểu hiện của các ngươi lúc này... thực sự khiến ta cảm thấy vô cùng thất vọng!"
"Ta biết chắc trong lòng các ngươi hết thảy đều đang ghi hận tiểu nha đầu này, vì nàng coi thường các ngươi, hạ nhục các ngươi, những thiên chi kiêu nữ được gia tộc hết mực cung phụng chiều chuộng... nhưng các ngươi lại bỏ qua mất một điểm, đó là nàng thực sự mạnh hơn các ngươi!"
"Ghi hận trong lòng, rồi sao? Các ngươi tự mình trả, hay chờ đợi về mách với trưởng bối trong gia tộc nhờ họ trả giùm? Các ngươi nên nhớ, nơi mà các ngươi sắp đặt chân đến là Mị tông, chứ không phải là gia tộc của các ngươi. Các ngươi sẽ chẳng thân quen với ai, cũng sẽ chẳng có vị trưởng bối nào trong gia tộc các ngươi đứng ra bảo vệ, và sự tôn trọng sẽ được quyết định bởi thực lực của các ngươi, chứ không phải số lượng mối hận ghi nhớ trong lòng!"
"Các ngươi nên biết rằng, thế gian ngoài kia còn rất nhiều người mạnh hơn các ngươi, sẵn sàng có thể hạ nhục các ngươi bất kỳ lúc nào. Ngay bên trong Mị tông cũng đã có vô số nhân vật đồng trang lứa với các ngươi, nhưng xét về thực lực thì các ngươi chẳng sánh bằng một đầu móng tay của bọn chúng. Trong mắt bọn chúng, đám các ngươi chẳng khác nào lũ kiến hôi, đến tư cách để ghi hận cũng không có!"
"Nếu sau này có cơ hội, hãy thử về hỏi trưởng bối trong gia tộc các ngươi, rằng ngày trước họ đã phải nếm trải bao nhiêu lần thất bại, hứng chịu bao nhiêu sự sỉ nhục mới tôi luyện họ được như ngày hôm nay, và những kẻ vì họ mà chỉ có thể ghi hận trong lòng ngày ấy giờ trở thành như thế nào!"
"Nếu chỉ một người trong các ngươi ngày hôm nay dám ngẩng cao đầu chấp nhận thất bại, có lẽ ta còn cảm thấy có chút ít hi vọng... Nhưng tuyệt đối không! Các ngươi chẳng những không chấp nhận việc mình đã thất bại, lại còn ghi hận chính sư tỷ muội của mình. Mị tông ta từ khi khai tông lập phái tới nay, đồng môn sư tỷ muội trên dưới đều tình như thủ túc, coi nhau như máu mủ ruột rà. Đó chẳng phải là môn quy thiết luật nào hết, mà là ý thức tự sinh ra trong mỗi người. Muốn mị được kẻ trong thiên hạ, trước hết phải mị được người đứng cạnh bên mình... Các ngươi lòng đã mang thù hận, vậy thì còn vào Mị tông để làm gì?"
"Nói một cách dễ hiểu, ngay từ đầu đám các ngươi đã hoàn toàn không xứng đáng với hai chữ Mị tông rồi!"
"Đáng lẽ ta có thể thay mặt tông chủ trục xuất tất cả các ngươi, nhưng không! Sở dĩ các ngươi lúc này còn có thể ở lại nơi đây, bởi vì lần này nàng ta chỉ bảo ta làm người giám sát, không quản đến việc chiêu sinh. Chỉ cần Đại sư tỷ của các ngươi không nói vứt bỏ các ngươi, các ngươi vẫn sẽ là người của Mị tông."
"Nhưng, hãy nhớ cho kỹ, là các ngươi đã khiến cho Mộng Hồng Anh ta cảm thấy thất vọng!"

Cung trang mỹ phụ nói đến đây thì ngừng lại, cảm thấy như bản thân đã quá nhiều lời rồi, bất chấp việc xung quanh bắt đầu vang lên những tiếng khóc nấc khe khẽ, chậm rãi phóng thích ra đôi cánh Đấu khí, mang theo Liên Hoa trở lại vị trí khán đài của Mị tông.

Lời nàng nói ra, dù chỉ là chút giáo huấn nhẹ nhàng nhưng nghiêm khắc cho đám tiểu bối, song lại cũng khiến cho không ít cường giả tề tựu nơi đây, từ tráng niên cho đến những lão đầu đã gần đất xa trời... không khỏi bồi hồi nhớ lại quãng thời gian trước kia của mình, đã phải trải qua biết bao cay đắng mới đạt được thành tựu như ngày hôm nay.

"Nữ nhân này... thực sự vô cùng thông minh!" Nheo mắt nhìn hết thân ảnh đang dắt theo Liên Hoa chậm rãi bước đi trên khán đài, tới không khí trầm lắng đang diễn ra xung quanh, Thiên Khiển khẽ nói.
"Thạch ca ca!" Lăng Tuyết lúc này cũng đang rất cảm động khi nghe những lời vừa rồi của cung trang mỹ phụ, lại nghe được nhận xét của hắn, liền nói,"Mộng tiên tử dù thực lực không phải hàng đầu Mị tông, song địa vị của nàng ta chỉ xếp sau đúng một mình Luyện tông chủ, còn nếu xét về danh tiếng thì xa không ai bằng, cũng bởi trí tuệ kiệt xuất của nàng. Lãnh thổ phương bắc Hải Sa chúng ta mở rộng được như ngày hôm nay, ngoài công lao của các tướng sĩ thì phần lớn là nhờ vào những kế sách mà nàng ta bày ra. Muội còn nghe được rằng mỗi khi Hải Sa bệ hạ muốn định ra một phương sách nào cũng đều cho mời nàng ta tới để tham khảo ý kiến đó ạ!"
"Vậy à!"

Khẽ gật đầu, Thiên Khiển cũng không hoài nghi với điều Lăng Tuyết vừa nói, vì quả thực hắn có thể cảm nhận sự sắc sảo trong từng lời nói của nữ nhân này, đặc biệt là cái cách nàng ta khơi gợi ra chủ đề để khỏa lấp đi sự thiếu tự nhiên thoáng qua khi đối diện với Liên Hoa.

Nàng ta biết tiểu nha đầu? Bằng vào biểu hiện vừa rồi của Liên Hoa, hắn càng cảm thấy suy nghĩ này có cơ sở.

Nhưng... hắn thoáng nhớ lại, Lăng Tuyết đã có lần nói với hắn rằng tiểu nha đầu này là con bên nhà nội của Đào lão phu nhân, vì người thân không may qua đời từ sớm mà phải đến nương nhờ Đào gia... nhưng nếu nàng còn một thân nhân là Đấu Vương, lại có địa vị cao trong một tông phái lớn như Mị tông, tại sao còn cần phải làm như vậy?

Hơn nữa, hắn nhớ là sáng nay Đường Mị Nhi đã nói là sẽ đưa tiểu nha đầu đi ra mắt tiền bối trong tông, chín phần mười chính là nữ nhân này, vậy tại sao khi đó hai người không nhận ra nhau, lại phải đến khi vừa rồi...

"Thạch ca ca, vậy muội muốn hình dạng của nó trở thành một chiếc vòng thì cũng chỉ cần mường tượng thật chi tiết là được phải không ạ?"

"Chắc chắn là vì nó!" Suy nghĩ một hồi, Thiên Khiển liền rút ra được kết luận. Nhưng, hắn lại nghĩ, nếu như nữ nhân kia đã cố tình muốn che giấu đi, ắt hẳn phải vì một nguyên do nào đó không thể công khai, nên cũng nhanh chóng gạt bỏ mấy mối liên hệ vừa rồi ra khỏi đầu, tránh để lún sâu hơn vào điều bí ẩn vừa mới phát hiện ra này.

Trở về chỗ ngồi, cung trang mỹ phụ cũng mặc nhiên không hay biết rằng đang có một người giữ bí mật giúp mình, thản nhiên kéo Liên Hoa ngồi xuống bên cạnh, tận lực cố gắng mà bình ổn tâm trạng của cả hai, bởi đây chưa phải là thời điểm thích hợp, và nàng thì vẫn còn phải làm nhiệm vụ của mình.

"Con làm tốt lắm, Mị Nhi!" Hướng đến Mị Nhi, lúc này vẫn còn chưa hết kinh ngạc về màn thể hiện của Liên Hoa, cũng như cảm động không thôi về những lời vàng ngọc vừa rồi, cung trang mỹ phụ hơi nhoẻn miệng cười, ôn tồn nói.
"Sư thúc quá lời ạ!" Rất nhanh bình ổn lại tinh thần, Mị Nhi cung kính đáp,"Sư điệt còn phải chúc mừng sư thúc cuối cùng cũng đã tìm được một đồ nhi ưng ý nữa!"
"Cảm ơn con!"

"Hắc hắc!" Từ phía Lôi Hỏa các, tiếng cười của hắc y lão giả lại vang lên,"Không nghĩ được Mị tông lần này lại nhặt được bảo bối như vậy! Lần tỷ thí tông phái năm năm sau, có lẽ đã có chút xíu hi vọng rồi!"

Cố tỏ ra bình thản, còn mang theo ý vị châm biếm rõ ràng, song thực chất lão cũng phải nặn mãi mới ra được mấy lời như vậy. Nói đùa, biểu hiện của Liên Hoa lần này thừa đủ khiến cho một Luyện dược sư cao ngạo như lão cũng phải phát thèm. Đây chẳng những là hạt giống tốt, mà là cực kỳ tốt nha! Lấy thực lực Đấu giả một chọi mười bốn, còn là thắng sau một chiêu, đây không phải là điều mà đám tiểu bối trong Lôi Hỏa các có thể làm được.

Ngay như đệ nhất nhân thế hệ trẻ của các là Phong Nhiên đây, lão tin chắc cũng chỉ có thể cùng cấp khiêu chiến tối đa năm, sáu người một lúc, lại cũng chẳng thể nào một chiêu là quét sạch được.

"Lâm đại sư khiêm nhường rồi!" Cung trang mỹ phụ bình thản đáp,"Thực lực của tiểu nha đầu này quá thấp, lại cũng chẳng phải tuấn mỹ thiếu niên, sao có thể lọt được vào mắt xanh của Lâm đại sư ngài được!"
"Hắc!" Hắc y lão giả vẫn cố gượng cười, nhưng trong lòng thì một mảng đen thui, hận không thể lập tức lao tới bắt giữ cung trang mỹ phụ mà lột sạch sẽ, để xem sau khi vận dụng chín chín tám mươi mốt phương pháp cường bạo thì cái vẻ mặt kiêu ngạo kia còn có thể kéo dài... sau khi chơi chán rồi thì quẳng cho đám tiểu bối trong các, để chúng biết thế nào là mùi vị của Mộng tiên tử thanh danh rộng khắp.

Tất nhiên, người có tặc tâm nhưng không có tặc đảm thì rất nhiều, và mấy điều kia lão cũng chỉ dám tưởng tượng trong đầu, còn đủ tự tin để thực hiện không thì lão không có.

"Chúc mừng Mộng cô nương đã tìm được đồ đệ ưng ý!" Phía bên Hoang Điện, trung niên nam tử dù cũng vô cùng kinh ngạc trước màn biểu hiện vừa rồi của Liên Hoa, nhưng lại không cảm thấy nuối tiếc chút nào khi để vuột mất nàng vào tay của Mị tông, sảng khoái cười nói.
"Nghe nói Trần huynh cũng chưa tìm ra được đồ đệ thân truyền" Cung trang mỹ phụ thần sắc lãnh đạm, cực kỳ xã giao mà nói,"Hi vọng lần này cũng sẽ tìm được người vừa ý!"
"Ha ha, hi vọng là vậy!" Gã cười nói, ánh mắt lập lòe lại càng như đang thưởng thức hai sư đồ phía bên kia, thầm nhủ khi đại kế thành công, dẫn cả hai thầy trò cùng lên một giường, chẳng phải càng hưởng thụ đủ tư vị sao?

"Được rồi!" Hắc y lão giả nheo mắt nhìn thái độ của cung trang mỹ phụ cùng trung niên nam tử, cực kỳ khó chịu mà đứng dậy, vẫn cố trưng ra sáu ngôi sao sáng lấp lánh phía dưới ngực áo cho nhiều người thấy nhất có thể, ra vẻ thật oai nghiêm mà quát lớn,"Tỷ thí chọn ra Lôi Hỏa các đệ nhất tân đệ tử, bắt đầu!"