Chương 81: Mị tông đệ nhất tân đệ tử

Đấu phá song song truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 81: Mị tông đệ nhất tân đệ tử

"Ca!"
"Sao vậy, Tiểu Bạch?"
"Có rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía chúng ta!"

Lười biếng cuộn tròn trên vai Thiên Khiển, hai mắt Tiểu Bạch nhắm nghiền như đang say ngủ, chiếc đuôi bông xù lại khẽ dựng lên vài sợi lông tơ, cảm nhận được hết thảy những luồng thần thức mờ nhạt đang bao phủ xung quanh hai người.

Cũng không có gì là khó hiểu, vì kể từ ngày tin tức về một thế lực thần bí siêu cấp đột nhiên xuất hiện tại Hải Nộ thành được lan truyền khắp Hải Sa đế quốc, thì sự có mặt của một gã "đệ tử" như hắn tại đây ngày hôm nay dĩ nhiên là sẽ trở thành tâm điểm được chú ý rồi.

Có thể trong một ngày quét sạch năm thế lực có Đấu Vương cường giả tọa chấn, thế lực thần bí kia nếu không phải có số lượng Đấu Vương vượt trội, thì chỉ có thể là có sự tồn tại của một, hoặc nhiều hơn một siêu cấp cường giả cấp bậc Đấu Hoàng.

Nhưng, dù là Đấu Vương hay Đấu Hoàng, thì sự hiểu biết về thế lực thần bí này của toàn bộ những thế lực kia cũng hoàn toàn là một con số không tròn trĩnh. Ngay đến cả địa phương duy nhất chắc chắn có thể khai thác ra thông tin - Hải Nộ thương hội, kể từ ngày đổi chủ cho đến nay, đột nhiên đã biến trở thành một thành lũy bất khả xâm phạm, theo đúng nghĩa đen của nó.

Rất nhiều gã thám tử nổi tiếng khắp trong ngoài Hải Sa đế quốc đã được các thế lực, thậm chí cả hoàng thất Hải Sa, phái đến để điều tra thông tin. Nhưng điều khiến bọn họ rét lạnh, chính là toàn bộ trong số đó, kể cả Hải Sa đệ nhất đạo tặc Dạ Miêu, người từng đột nhập vào Hoàng cung, trộm thành công Hoàng bào của đương kim Hải Sa bệ hạ mà đem trét phân heo rồi treo lên cổng thành... hoàn toàn không có lấy một người trở ra...

Dần dần, những thám tử khác cũng coi trọng mạng sống của mình hơn, chỉ dám đi dò la xung quanh, hoặc bắt cóc hạ nhân tra khảo, hoặc mua chuộc đám nữ đệ tử nhiều chuyện của Mị tông... còn lại tuyệt nhiên không dám tiến vào trong đó thêm một người nào nữa.

Hải Nộ thương hội, và cả thế lực vốn đã thần bí kia, bỗng chốc lại càng trở nên cực kỳ bí hiểm trong mắt mọi người.

Vậy nên lần này, khi đã có cớ tụ tập đông đủ ở đây, và gã đệ tử "đầy tai tiếng" của thế lực thần bí kia, trong những lần hiếm hoi, đã xuất hiện trước mặt mọi người, đám thế lực khắp nơi chẳng có lý do gì để không triệt để mà dò xét cả.

"Ừ, ca biết rồi!" Hắn nói, dù không bao quát được toàn bộ như Tiểu Bạch, song bản thân hắn cũng tự cảm nhận được một vài luồng thần thức trong số đó phát ra từ phía nào,"Có kẻ nào đáng phải lưu tâm không?"
"Dạ không ạ!" Nàng đáp.

Chủ nhân của những luồng thần thức này hầu hết là võ giả Đấu Linh, có rất ít trong đó là của võ giả Đấu Vương, đối với Lục giai ma thú đỉnh như Tiểu Bạch, dĩ nhiên là chẳng có gì đáng để lưu tâm cả.

Nhưng, dù sao thì giữa một rừng dã thú như thế này, chẳng cần để hắn phải nhắc nhở, nàng vẫn nhịp nhàng triển khai chiến thuật quen thuộc như khi cả hai cùng săn bắt ma thú bên trong Vụ hải sâm lâm, là dùng thần thức của nàng khiến cho khí tức của cả hai tạm thời biến mất hoàn toàn, sau đó nàng tìm kiếm mục tiêu, còn hắn kiên nhẫn đợi thời cơ, đợi mục tiêu sơ hở liền nhất kích tất sát, vô cùng văn minh, lại chẳng hề tốn sức.

Thế nên hiện tại, kể cả thần thức do thám của võ giả Đấu Vương cũng chẳng thể nào nhìn thấu thực lực của hai người vào lúc này.

Dĩ nhiên là Tiểu Bạch không biết, và cũng chẳng quan tâm rằng hành động của nàng đã khiến cho nhiều kẻ khiếp sợ đến thế nào đâu.

"Vậy được rồi!" Thiên Khiển nói, coi như không có chuyện gì mà quay sang phía Vương Thu Nguyệt, tỏ ý không kiên nhẫn hỏi,"Nguyệt nương, cái nghi thức gì đó bao giờ thì mới bắt đầu?"
"Chắc cũng không lâu nữa đâu ạ!" Nàng ta đáp, thoáng nhìn xuống lôi đài phía dưới, lúc này đang dần tập trung đông người đứng xung quanh hơn,"À công tử, là lúc này đây!"
"Cô cô, người thả con ra nào!" Cảm nhận được nhịp rung động từ chiếc vòng đeo trên tay mình, Liên Hoa liền giãy khỏi vòng tay của Như Mộng, trượt từ trên ghế xuống đất, rất vô tư lấy tay phủi phủi bờ mông nhỏ, có chút luyến tiếc quay sang nhìn Tiểu Bạch, rồi tinh nghịch nháy mắt với Thiên Khiển một cái, đầy hàm ý nói,"Thạch ca ca, lời đề nghị kia vẫn có hiệu lực nha, khi nào ca đồng ý cứ đến Mị tông tìm muội!"
"Con bé này!" Như Mộng hai má đỏ ửng, toan giơ tay lên định phát vào mông Liên Hoa thêm vài cái, đã thấy tiểu nha đầu bỏ chạy chối chết, hướng về khu vực tập trung của tân đệ tử Mị tông, chuẩn bị sẵn sàng cho mấy nghi thức sắp diễn ra.
"Nguyệt nương, cái nghi thức gì đó là như thế nào vậy?" Thiên Khiển ban đầu tính quay sang hỏi Như Mộng, lại thấy gương mặt nàng lúc này thực sự như sắp chôn sâu xuống đáy tuyết phong rồi, cũng không muốn làm khó nàng, tiếp tục hỏi Vương Thu Nguyệt.
"Công tử, cái gọi là nghi thức, thực chất nó cũng giống như một cuộc tỷ thí vậy!" Nàng ta giải thích,"Đầu tiên là tỷ thí giữa các tân đệ tử trong cùng một tông phái, chọn ra ai là người đứng đầu trong số đó, rồi giữa ba người đứng đầu của ba tông phái lại diễn ra một vòng đấu luân phiên, ai thắng được hai trên ba trận sẽ được tính là đệ nhất tân đệ tử của năm đó!"
"Nguyệt nương, tại sao phải làm như vậy?" Hắn khó hiểu hỏi.
"Công tử, trong đế quốc chúng ta, lực lượng tông phái cũng giống như lực lượng quân đội không chính quy vậy ạ! Tông chủ đương nhiệm của ba tông phái đều được đương kim hoàng đế bệ hạ sắc phong tước vị, giao cho quản lý một phần lãnh địa riêng, được đặc quyền đặt ra một vài loại thuế bảo an ở các thành trấn trong địa hạt của mình làm nguồn thu, cũng như tùy ý kinh doanh buôn bán trong đó. Nhưng bởi vì ba vị tông chủ cũng được tính là mệnh quan của triều đình, nên hằng năm cũng nhận được lương bổng từ trên ban xuống, và chính thứ hạng của các tân đệ tử ngày hôm nay sẽ quyết định xem trong năm nay vị tông chủ nào sẽ nhận được nhiều lợi ích nhất ạ!"
"Là vậy à?" Nghe nàng ta giải thích như vậy cũng khiến hắn hiểu ra đôi chút, rồi lại thấy bất hợp lý mà hỏi tiếp,"Nguyệt nương, cái chênh lệch lợi ích này chắc cũng không thể nào quá lớn phải không?"
"Dạ, cái này thì... Thu Nguyệt chưa từng tham gia tông phái nào, nên cũng không rõ lắm ạ!"
"Bởi vì con thấy..."
"Chẳng những lớn, mà còn là rất lớn đấy, Thạch ca ca!"

Trong lúc Thiên Khiển đang định nói lên suy nghĩ của hắn về chuyện này, chợt nghe ra từ sau lưng truyền tới một mùi hương nhẹ dịu, một giọng nói dịu dàng, rồi sau đó là một bóng hình xinh đẹp tiến tới bên cạnh hắn.

"Có vất vả lắm không, Tuyết nhi?" Như Mộng nhìn thấy nét mặt của nữ nhi có chút mệt mỏi, liền cảm thấy lo lắng mà ân cần hỏi.
"Dạ không sao ạ!" Lăng Tuyết đáp, không biết có phải cố ý hay không, dù còn dư sẵn một ghế dành riêng cho mình, nhưng nàng vẫn bình thản ngồi xuống khoảng ghế còn trống của Thiên Khiển, dĩ nhiên ngăn cách giữa hắn và mẫu thân của nàng,"Chút việc còn lại đã có Ỷ Na lo, nên con cũng được nghỉ ngơi sớm một chút!"

Nói rồi, duỗi người vươn vai một chút để thả lỏng cơ bắp, như vô tình kéo căng song phong đầy đặn của mình ra trước mắt hắn, nàng lại tiếp tục giải thích.

Chỉ là, tại thời điểm Lăng Tuyết bày ra động tác vươn vai, trong đầu nàng thoáng vang lên thanh âm lạnh nhạt của một nữ tử truyền tới.

"Tiểu thư, đã giải quyết xong rồi!"

"Ra vậy!" Sau một hồi bàn luận cùng nàng, Thiên Khiển cũng đã hiểu ra nhiều điều,"Có nghĩa là... lượng tài nguyên đó cũng sẽ bị vị tông chủ kia quản lý, phải không?"
"Vâng ạ!" Nàng gật đầu đáp,"Vì thực chất cái danh hiệu đệ nhất tân đệ tử là thứ rất phù phiếm, khi trong mỗi tông phái thứ không thiếu nhất chính là thế hệ trẻ, và trong bọn họ cũng rất ít kẻ chấp nhận được việc một tân đệ tử thực lực kém cỏi lại được hưởng nhiều tài nguyên tu luyện hơn mình, sẽ rất dễ dẫn đến những tranh chấp không đáng có... Thế nên, để tránh chuyện như vậy có thể xảy ra, các vị tông chủ đều tự ý giữ lại toàn bộ phần tài nguyên đó, chỉ khi nào vị đệ tử kia thể hiện thực sự xuất sắc mới đem ra."
"Còn nếu không, tất cả đều sẽ vẫn nằm trong túi bọn họ!" Hắn nói, khẽ gật nhẹ với nàng, đưa mắt ra hiệu nên dừng vấn đề này ở đây.

Thực chất, Thiên Khiển vẫn còn rất nhiều thắc mắc cần Lăng Tuyết phải giải thích thêm về chuyện này, nhưng Tiểu Bạch đã bịt chặt tai, làm bộ dạng không muốn nghe nữa rồi, nên cũng đành thôi vậy.

"Vậy thì, với tính tình của tiểu nha đầu... có lẽ sẽ gặp không ít rắc rối đây..."
"Có lẽ là vậy ạ!" Lăng Tuyết gật đầu nhẹ, thoáng nhìn xuống hình bóng nhỏ nhắn quen thuộc đang từng bước tiến lên lôi đài, ánh mắt hiện lên chút lo lắng, mười phần đồng tình với điều mà Thiên Khiển vừa nói.

Phía dưới khu vực lôi đài, tại ba góc riêng biệt, cũng là nơi tập trung hầu như toàn bộ tân đệ tử lần này của cả ba tông phái. Nói là hầu như, cũng bởi toàn bộ số đệ tử có thực lực dưới Đấu giả đã được dẫn độ trở về tông môn từ sớm, trở thành ngoại môn đệ tử trong tông. Số còn lại dĩ nhiên trở thành nội môn đệ tử, danh phận cao quý hơn rất nhiều, nhưng lại chỉ chiếm chưa đến một phần toàn bộ số tân đệ tử thu nạp được trong năm nay, nên quanh khu vực lôi đài lúc này đây cũng chỉ có chưa đầy trăm người, trong đó bên phía Mị tông ít nhất, chỉ có đúng mười lăm thiếu nữ.

Sau một màn giới thiệu cực kỳ hoành tráng của Ỷ Na, khiến cho Lăng Tuyết trên khán đài cũng không nhịn được mà vỗ tay không ngớt, nhóm thiếu nữ được một vị nữ đệ tử Mị tông dẫn đến trung tâm lôi đài, giải thích qua một lượt thể lệ, cũng như ý nghĩa của lần tỷ thí này, rồi sau cùng mới nói đến vấn đề chính:

"Hiện tại theo như xếp hạng, Liên Hoa sư muội có thực lực cao nhất, đã đạt tới Tứ tinh Đấu giả. Nhưng trong các muội có ai tự tin rằng thực lực của mình vượt xa thứ hạng trên bảng xếp hạng này, liền có thể tiến hành tỷ thí với muội ấy để giành ngôi vị đệ nhất tân đệ tử của Mị tông ta năm nay!"
"Muội!"
"Muội!"
"Muội cũng vậy!"
"..."

Sau một lúc, không ngoài dự đoán như mọi năm, hết thảy toàn bộ số đệ tử còn lại đều hướng Liên Hoa mà khiêu chiến.

"Sư tỷ..." Nhón tay đếm số lượng người khiêu chiến với mình một lượt, lại thấy rằng ai cũng cao hơn mình ít nhất nửa cái đầu, tiểu nha đầu kéo kéo vạt áo vị sư tỷ mới gặp của mình, làm như không chắc chắn lắm mà hỏi,"Thế này có tính là đánh hội đồng không ạ?"
"Cũng không!" Nàng ta đáp, cũng bởi việc quá quen thuộc này diễn ra hằng năm rồi, nên cũng rất dễ dàng giải quyết,"Luật lệ quy định rất rõ, là dù có thể khiêu chiến có xếp hạng trên mình tùy ý, nhưng người khiêu chiến phải đạt được vị trí ngay sau đó, hoặc tối thiểu chiến thắng liền ba trận với người khác tùy thứ hạng, mới đủ tư cách khiêu chiến. Cũng tức là hiện tại chỉ có một mình Vương sư muội là có thể trực tiếp khiêu chiến với muội, và chỉ có một mình Điền sư muội là có thể trực tiếp khiêu chiến Vương sư muội... cứ thế cho tới Trần sư muội đang đứng cuối bảng! Nhưng như vậy cũng có nghĩa là chỉ cần Trần sư muội có thể chiến thắng liền ba trận, cho dù muội ấy chỉ đạt vị trí thứ mười hai, song vẫn có thể khiêu chiến trực tiếp với muội!"
"Còn một điều nữa, là người thua cuộc liền mất tư cách khiêu chiến, nhưng vẫn sẽ bị người khác khiêu chiến, và sẽ phải nhường vị trí của mình lại cho người chiến thắng, nếu như người khiêu chiến ở vị trí thấp hơn người bị khiêu chiến!"

Ngẫm nghĩ một hồi, theo như tính toán của Liên Hoa, trừ trường hợp mấy người kia toàn bộ bắt tay làm khó nàng, thì dù nàng có bị khiêu chiến thì cũng chỉ phải đánh tối đa năm trận, so với việc phải đánh đủ cả mười lăm trận cũng là ít tốn thời gian hơn rất nhiều.

Nhưng, chẳng hiểu sao tiểu nha đầu lại nảy ra suy nghĩ, rằng nếu cứ ngồi chờ người khác tới khiêu chiến, chẳng may Thạch ca ca cảm thấy thất vọng về nàng thì biết làm sao?

"Sao rồi, Liên Hoa?" Thấy tất cả các sư muội khác đều đã gật đầu chấp thuận cách xử lý này, chỉ có mình vị tiểu sư muội này là trầm ngâm suy nghĩ, vị sư tỷ kia liền hỏi.
"Mất thời gian lắm, sư tỷ!" Thầm hạ quyết định, Liên Hoa lắc lắc đầu, cực kỳ chân thành mà nói,"Thế này đi, muội khiêu chiến tất cả cùng một lượt, được không?"

Lời này nói ra, dù âm sắc rất nhẹ, chẳng có lấy một chút ý tứ trào phúng nào, lại khiến cho không chỉ vị sư tỷ kia, cùng với mười bốn nữ đệ tử còn lại, mà trên toàn bộ khán đài cũng trở nên hoàn toàn tĩnh lặng.

Và, cũng ngay sau cái khoảng tĩnh lặng ngắn ngủi ấy, toàn trường lại rộ lên vô số thanh âm nghị luận, bàn bạc, cười cợt, châm biếm... liên tiếp không ngừng.

Một mình khiêu chiến mười bốn người, mà đối phương lại chỉ kém mình một, hai cái tiểu cảnh giới... cái này một là cuồng ngạo, hai là quá ngu xuẩn đi.

Khu vực của Hải Nộ thương hội, Thiên Khiển làm ra dáng bộ cười khổ, ném cho Lăng Tuyết đang cực kỳ đau đầu lúc này ánh mắt đầy hàm ý, kiểu dạng "Thấy chưa, ta đã nói mà!"

"Tiểu nha đầu này... thực sự quá kiêu ngạo rồi!"

Tại khu vực của Mị tông, cung trang mỹ phụ kia khẽ cau mày, có chút khó chịu nói.

Nàng biết rõ, cái được gọi là thiếu niên thiên tài, cư nhiên sẽ được mỗi gia tộc cực kỳ nâng niu chiều chuộng, khiến không ít kẻ trong số đó vì vậy mà trở nên kiêu ngạo, tự coi mình hơn hết thảy, chẳng may thông qua khảo thí lại càng coi trời bằng vung, rồi mang cái tư tưởng đó mà gia nhập tông phái, nơi có tầng tầng lớp lớp nhân vật ưu tú, ai nấy cũng đều là thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh, rất dễ dàng chỉ một hai lời nói không hợp nhau mà xảy ra tranh chấp, liền gây ra những tổn thất không đáng có cho cả bản thân lẫn tông môn...

Cũng chính vì vậy mà thường sau các cuộc tỷ thí kiểu này, các tông phái sẽ cho tầng lớp ưu tú ra thi triển một vài "thủ đoạn", khiến cho đám nhỏ hiểu được thực lực của mình chỉ mới đến đâu, từ đó mà giảm bớt sự kiêu ngạo, tránh đi được rất nhiều phiền toái về sau.

Sở dĩ nàng hiểu được như vậy, bởi vì sự kiêu ngạo này, chính bản thân nàng đã từng trải qua rồi.

Và người đập tan sự kiêu ngạo ấy của nàng ngày hôm đó, chính là vị đương nhiệm tông chủ Mị tông ngày hôm nay.

Dẫu cung trang mỹ phụ biết rõ Liên Hoa thiên phú không tồi, có thể xem là thượng đẳng, song dù sao cũng mới chỉ mười bốn tuổi, kinh nghiệm bản thân lại chẳng có gì... chỉ bằng sự kiêu ngạo ngu xuẩn này, đừng nói khiêu chiến mười bốn người, ngay cả một người cũng chưa chắc giành được thắng lợi.

Liên Hoa hồn nhiên không hề hay biết, một lời nói tưởng chừng như rất vô tư đã khiến cho nàng, ngay lúc này đây, mất điểm trầm trọng trong mắt một cao tầng của Mị tông...

"Sư thúc, có lẽ chúng ta..." Đường Mị Nhi dù cũng cảm thấy bất ngờ trước sự kiêu ngạo của Liên Hoa, song lại nghĩ đến thiếu niên kia mà nói hộ...
"Không cần!" Cung trang mỹ phụ lạnh nhạt nói,"Cứ để cho tiểu nha đầu đó chịu khổ một chút, có khi còn sửa chữa được!"

Trong khi nói, ánh mắt đen sâu thẳm của nàng ta lại hướng về phía đối diện, nơi có một thiếu niên được bao quanh bởi một đám nữ nhân, nhớ lại hành động lúc nãy của Liên Hoa, suy nghĩ trong lòng lại càng lạnh lẽo thêm một phần.

"Cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì!"

"Liên Hoa, đây không phải là lúc để đùa đâu!" Vị sư tỷ kia dù cũng biết đã là tân đệ tử thì sẽ có ngạo khí, nhưng sự ngông cuồng thái quá này của Liên Hoa cũng khiến cho nàng cảm thấy không hài lòng,"Vẫn cứ để Vương sư muội khiêu chiến trước, còn lại..."
"Không, sư tỷ!" Liên Hoa kéo kéo áo nàng ta, thỏ thẻ nói,"Ca ca đang nhìn vào muội! Muội không muốn để hắn thất vọng a!"
"Ca ca?" Ngẫm nghĩ một lúc, lại nhớ tới xuất thân của Liên Hoa, cũng nhận ngay ra vị ca ca mà nàng đang nhắc tới là ai, nàng ta chẳng những không còn khó chịu, lại càng cười duyên dáng mà nói,"Nha đầu ngốc, muốn thể hiện cũng phải tùy nơi, ca ca mà muội nói thích muội thể hiện ở nơi khác cơ, không phải nơi này!"
"Nhưng mà..."
"Không nói nhiều nữa, Liên Hoa! Muội..."
"Sư tỷ, muội đồng ý với cách thức của Liên Hoa sư muội!" Vị sư tỷ kia chưa kịp phản bác lời mè nheo của Liên Hoa, phía sau lưng nàng ta, mấy thiếu nữ tân đệ tử kia đã đồng thanh chấp thuận đề nghị khiêu chiến vừa rồi.

Đây là ý gì chứ? Một mình khiêu chiến cả mười bốn người, dù cho Liên Hoa có thực lực cao nhất là sự thật, song các nàng cũng không phải là bình hoa, ai chẳng phải là Thiên chi kiêu nữ, thứ gì tốt nhất trong gia tộc chẳng qua tay các nàng? Thường ngày, cũng chỉ có các nàng lên mặt xem thường kẻ khác, nào có kẻ dám xem thường mình đến mức độ này.

Thêm vào đó, rõ ràng là vị sư tỷ này còn nói đỡ cho Liên Hoa, khiến trong lòng không ít thiếu nữ cảm thấy vụ xếp hạng thực lực này có nhiều điểm khuất tất, lại càng muốn triệt để nghiền nát tiểu nha đầu trướng mắt này.

"Điều này..."
"Phần nhi, con lui xuống đi!" Từ trên khán đài, thanh âm của cung trang mỹ phụ như thiên âm truyền xuống, nhẹ nhàng mà vang vọng, lại mang theo đủ cái uy của một cường giả Đấu Vương đỉnh phong.
"Dạ!" Vị sư tỷ được gọi là Phần nhi cung kính đáp, rồi có chút lo lắng nhìn qua Liên Hoa, khẽ giọng dặn dò,"Đánh không lại phải lập tức chịu thua, biết chưa?"
"Phần nhi!"
"Vâng ạ!"

"Mộng cô nương! Năm nay Mị tông chiêu mộ được tuyệt thế thiên tài thực sự cường hãn a!" Từ bên vị trí của Lôi Hỏa các, một thanh âm có chút khàn khàn, mang đầy ý vị trào phúng vang lên.
"Để Lâm đại sư chê cười rồi!" Cung trang mỹ phụ nhàn nhạt nói,"Đặc quyền của tuổi trẻ là kiêu ngạo, biết đâu một lát nữa kẻ đứng đầu đám tân đệ tử của Lôi Hỏa các cũng muốn một chiến ba mươi chín, không phải lại càng khủng bố hơn kẻ nào đó chưa tỷ thí đã lập tức nhận thua sao?"
"Đệ tử Lôi Hỏa các ta đều biết mình biết người, đâu có làm ra thứ chuyện ngu xuẩn như vậy được!" Hắc y lão giả coi như không thèm để tâm lời đáp đầy trả hàm ý của nàng ta, cười lớn nói.
"Ta thì lại mong đệ tử trong Hoang điện có bản lĩnh như vậy!" Trung niên nam tử bên Hoang điện lúc này cũng góp lời,"Nếu đệ tử trong Hoang điện ai cũng có thể lực địch quần hùng, thì lo gì đám Xà Hạt nhân kinh tởm đó nữa!"
"Nghe nói năm nay Hoang điện thu nạp được một thiếu niên kiệt xuất, mười bảy tuổi đã đạt đến Thất tinh Đấu giả, có lẽ cũng sẽ có được bản lĩnh như vậy!" Cung trang mỹ phụ không có chút cảm tình, song vẫn đáp lễ mà nói.
"Mộng cô nương quả thật tinh tường!" Trung niên nam tử cười nói, đối với vẻ lạnh nhạt của cung trang mỹ phụ cũng không để trong lòng, chỉ cảm thấy thoải mái đôi chút khi nàng ta đáp lại lời mình nói.

Cung trang mỹ phụ cũng không nhiều lời thừa thãi, ưu nhã đứng dậy, một câu nói ra nhẹ nhàng đến cực điểm, nhưng lại như vang vọng khắp toàn trường...

"Trận tỷ thí tìm ra Mị tông đệ nhất tân đệ tử... bắt đầu đi!"

"Tiểu sư muội, hiện tại đã cảm thấy hối hận chưa?"

Một trong mười bốn thiếu nữ lúc này đang quây chặt lấy Liên Hoa bên trong vòng vây, như để tránh không cho nàng trốn thoát, cư nhiên tế ra một thanh trường tiên màu đỏ máu, ba động linh lực tương đối mãnh liệt, nhìn qua cũng biết là một kiện Hoàng giai cao cấp binh khí, bằng giọng nói cực kỳ khinh thường mà khiêu khích nàng.

Không để tâm đến xung quanh, Liên Hoa khẽ nhắm mắt định thần, giữ cho hơi thở thật ổn định, trong đầu mường tượng lại thật cẩn thận những gì hắn đã hướng dẫn cho nàng, rồi lặng lẽ luân chuyển Đấu khí toàn thân thuận theo dòng chảy kinh mạch đã được đích thân hắn, liên tiếp trong mấy ngày này, vận dụng thứ Đấu khí cực kỳ hùng hậu của mình mà cải tạo, ôn dưỡng...

"Bắt đầu được rồi!" Mắt đẹp khẽ mở, quét tầm nhìn qua bốn xung quanh, Liên Hoa nhẹ nhàng thở ra một hơi, cực kỳ bình thản mà trả lời câu hỏi vừa rồi.
"Được lắm!" Thấy nàng bình tĩnh như vậy, thiếu nữ xếp hạng thứ hai, Vương Yên Yên, lại càng cảm thấy như Liên Hoa không thèm để nàng ta vào trong mắt, lòng tự ái của nữ nhân nổi lên càng lúc càng đậm, liền vung mạnh trường tiên, thân thể mạnh mẽ lao về phía trước, cùng lúc vận chuyển Đấu khí toàn thân quán chú vào đôi chân để gia tốc, phần còn lại quán chú vào trường tiên, tạo ra một thứ tiếng gió rít chói tai, khí thế cực kỳ hung hăng oanh kích về phía Liên Hoa.

Ở mười ba phía còn lại, các thiếu nữ khác cũng không chịu yếu kém, hoàn toàn không áp chế thực lực bản thân, trực tiếp bùng nổ sức mạnh tối đa, cùng với thứ vũ kỹ cao cấp nhất của mình, nhất tề hướng tới tiểu nha đầu mà tung chiêu.

Mười bốn thiếu nữ thực lực Đấu giả cùng phát động công kích, song sức ép tạo ra lại đủ để khiến cho một vài võ giả Đấu Linh bình thường ngồi trên khán đài cũng cảm thấy có chút khó chịu, không khỏi cảm thấy đáng tiếc cho một hạt giống tốt lại bị hủy hoại chỉ vì sự kiêu ngạo của bản thân mình.

Bị chôn vùi trong thứ sức ép khủng khiếp này, Liên Hoa lại vô cùng bình thản mà chắp tay trước ngực, khóe môi khẽ mấp máy một đoạn chú ngữ kỳ lạ, bỗng chốc thân thể như được nâng lên khỏi mặt đất, đồng thời quanh thân tản mát ra thứ năng lượng thanh thuần màu lam, trong chớp mắt ngưng tụ lại thành một vòng tròn, xoáy đều quanh thân thể.

Bang! Sau một tiếng nổ trầm đục, trước ánh mắt ngỡ ngàng đến chết lặng của hai mươi vạn con người, vòng xoáy quanh thân thể nàng đột ngột phình to ra, mang theo sức công phá khó diễn tả bằng lời, chẳng những đánh tan toàn bộ công kích đang hướng về phía nàng, nó còn cuốn văng cả mười bốn thiếu nữ bay ngược ra mười bốn hướng khác nhau, như mười bốn mũi tên mạnh mẽ bắn ra khỏi võ đài.