Chương 84: Nhân từ (Thượng)

Đấu phá song song truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 84: Nhân từ (Thượng)

So với hai vòng tỷ thí trước, vòng tỷ thí tìm ra đệ nhất tân đệ tử của Hoang điện lần này có vẻ không sôi động được bằng, khi chẳng có chuyện gã thiếu niên đứng đầu danh sách một mình đứng ra khiêu chiến tất cả, hay đám tân đệ tử đều đồng thời lao vào quần ẩu với nhau... mà hoàn toàn thuần túy diễn ra theo thông lệ, thành ra đáng lẽ mọi năm đây mới là vòng tỷ thí được quan khách mong chờ nhất, bỗng chốc lại biến thành nhạt nhẽo nhất.

Nhưng nhạt nhẽo là một chuyện, vòng tỷ thí này vẫn có vài điểm sáng nhất định, khi gã thiếu niên đứng đầu danh sách sau chín lần thượng đài đều có thể nhẹ nhàng đánh bại kẻ khiêu chiến, dĩ nhiên cũng không phải là chỉ dùng một chiêu áp đảo như Liên Hoa, song bằng vào dung mạo tuấn dật cùng tư thế ngạo nghễ nhìn xuống kẻ chiến bại sau mỗi chiến thắng của hắn là đủ để khiến cho trái tim của không ít thiếu nữ rung động.

Hơn nữa, thiếu niên này cũng rất biết mình biết người, hoặc có thể vì một lý do sâu xa hơn, nên khi tiến tới vòng tỷ thí giữa ba tân đệ tử đứng đầu ba tông phái, hắn liền chủ động "nhận thua" trước tiểu nha đầu, ngay cả trước khi nàng kịp rời khỏi ghế của mình.

"Sau khi trải qua xa chín trận tỷ thí, sức lực của Lý Úc đã không còn sung mãn được như lúc đầu, tự cảm thấy nếu lúc này so chiêu với Liên Hoa tiểu thư sẽ khó lòng... a, cảm ơn tiểu thư tặng đan dược, thứ này... ha ha... chỉ là, trận tỷ thí lần này xin dời lại ngày sau, tại hạ sẽ tự mình tìm đến Mị tông thỉnh giáo tiểu thư!"
"Hừ, vương bát đản!" Hừ hừ khoanh tay quay mặt đi, tiểu nha đầu làm ra bộ dạng không thèm đòi lại viên đan dược hồi sức vừa mới được Lý Úc giấu nhanh vào trong người, cũng chẳng để ý đến ánh mắt sáng quắc ra chiều muốn tạo ấn tượng với nàng.

Không phải nàng tham đánh nhau, song Thạch ca ca lúc nào cũng coi nàng chẳng khác nào trẻ con, thật lâu lắm mới có dịp thể hiện cho hắn thấy, vậy mà lại bị cái con rùa đen kia làm mất cơ hội.

Tình thế mập mờ như vậy được Lý Úc cất công tạo ra cũng không hoàn toàn chỉ vì muốn gây ấn tượng với Liên Hoa, mà còn để cho những trưởng bối trong gia tộc, cũng như vị Trần trưởng lão của Hoang điện, hay với tất cả cường giả ngồi tại đây hôm nay... thấy được rằng hắn không có thua nàng, chỉ là khó thắng được nàng lúc này mà thôi...

Dĩ nhiên, nếu không bị nàng phá bĩnh giữa chừng, màn trình diễn này sẽ hoàn hảo hơn rất nhiều.

Tất nhiên rằng trò khôn vặt này của hắn qua mắt không nổi mấy lão cáo già ngồi đây, song bậc thang đi xuống này coi như cũng không tệ, cũng chẳng mấy ai thực muốn phá bĩnh để làm mất mặt Lý gia, cũng như con quái vật Hoang điện phía sau đó.

Dẫu không tính được rằng tiểu nha đầu sẽ tỏ thái độ như vậy, nhưng Lý Úc cũng không lấy làm khó chịu, bởi hắn tin rằng việc nàng nhìn nhận hắn lúc này thế nào chỉ là thứ yếu. Đến một lúc nào đó hắn hoàn toàn đủ sức đánh bại nàng, khi đó thuận đà tiến tới chinh phục nàng luôn cũng chưa muộn.

Đối với một tiểu nha đầu có tương lai là một mỹ nhân họa quốc, lại cực kỳ mạnh mẽ như này, nếu nam nhân nào không mang tâm lý chinh phục, ắt hẳn kẻ đó sẽ chẳng được gọi là nam nhân nữa.

Nhưng tất nhiên, người mang tâm lý này ở đây ngày hôm nay không chỉ có mình hắn.

Dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi, Lý Úc có ong bướm trăng hoa từ lúc mới sinh ra có khi cũng chỉ bằng con số lẻ của mấy lão quái vật nơi đây, nên cái tư duy non kém của hắn lại mang đến tâm trạng hả hê phần nào đó cho nhiều người. Phượng hoàng khác với thiên nga, thiên nga khác với vịt nhà... Nữ nhân càng ưu tú thì tầm mắt sẽ càng cao, và chỉ một ấn tượng không tốt thôi cũng là đủ để đánh mất đi toàn bộ cơ hội theo đuổi nàng, càng đừng nói đến sau này.

Liên Hoa, chẳng hề hay biết được mình đã trở thành con cừu non trong dã tâm của vô số bầy sói già quanh đây, điềm nhiên ngồi hai tay bưng mặt nhìn sang phía đối diện, lại thấy Thạch ca ca hắn đang nói chuyện với mọi người, liền nghĩ ắt hẳn là chuyện gì đó rất vui rồi, vì đến cả người trầm mặc như Đào cô cô cũng đang mỉm cười không ngớt, nét mặt lại càng xụ xuống.

"Được rồi!" Bởi vì Lý Úc đã bỏ chiến, Thù Nhi cũng không có mặt ở đây, đương nhiên danh hiệu Đệ nhất tân đệ tử năm nay liền thuộc về Liên Hoa, thành ra hiện tại Mị tông tạm thời có tiếng nói nhất, nên cung trang mỹ phụ cũng đành phải chủ động lên tiếng,"Tỷ thí tìm ra Đệ nhất tân đệ tử đã xong, vậy vòng tỷ thí tiếp theo, ý Trần huynh và Lâm đại sư thế nào?"
"Vòng tỷ thí tiếp theo mục đích cũng chỉ là để giảm đi nhuệ khí của đám trẻ mà thôi!" Trung niên nam tử bên phía Hoang điện từ tốn nói,"Song tiểu nha đầu Liên Hoa đã bái Mộng cô nương làm thầy, Lý Úc phía bên này cũng xem như là kẻ biết mình biết người, còn về phía Lôi Hỏa các... sau việc vừa rồi chắc cũng chẳng còn mấy kẻ đủ sức để mà kiêu ngạo... Vậy nên Trần mỗ thấy trận tỷ thí này cũng không cần thiết nữa!"
"Vậy..." Đối với lời trung niên nam tử vừa nói, cung trang mỹ phụ cũng rất vừa lòng, liền đảo mắt nhìn qua phía hắc y lão giả, mười phần ý vị hỏi,"... ý của Lâm đại sư thì sao?"
"Lão phu không có ý kiến!" Hắc y lão giả da mặt hơi quắp lại, vẫn cố tỏ ra đạo mạo nói.
"Vậy kết thúc được rồi!" Cung trang mỹ phụ chậm rãi đứng dậy, bình thản tuyên bố,"Chư vị! Ta, Mộng Hồng Anh, thay mặt cho Hải sa tam đại phái tuyên bố: Kỳ chiêu sinh năm nay chính thức..."
"Chậm đã!"

Từ phía sau khu vực khán đài của Mị tông, một đạo thân ảnh màu bạc phóng ra, ngang nhiên cắt đứt lời nói của nàng, băng ngang hướng xuống phía dưới lôi đài, mang theo uy thế cực kỳ bá đạo mà đáp xuống RẦM một cái, khiến cho mặt lôi đài dù được đúc bằng thiết thạch nguyên khối cũng bị nứt vỡ loang lổ, khói bụi mù mịt khắp nơi.

Khi bụi khói dần tan đi, hiện ra trước mắt mọi người là một thân ảnh cao lớn, toàn thân khôi giáp chỉnh tề, tay cầm theo một cây kích dài, chạy dọc theo thân kích là những đường vân bảy màu, từ đó huyễn hóa như hư như thực hình ảnh của bảy đầu trường long, trông cực kỳ oai vệ.

"Lôi Toàn!"
"Mộng quân sư bớt giận!" Từ phía sau lưng cung trang mỹ phụ, lão giả ban nãy đứng cùng với Lôi Nghĩa có phần cung kính lên tiếng.
"Lão biết rõ không tôn trọng thượng cấp sẽ bị xử lý như thế nào phải không?" Cung trang mỹ phụ bình thản hỏi, lạnh nhạt nhìn xuống Lôi Nghĩa đứng phía dưới kia, không tỏ ra tức giận, nhưng ánh mắt lại rõ ràng như tuyên án tử dành cho gã.
"Mộng quân sư nặng lời rồi!" Lão giả cười khổ nói,"Dù sao thì hiện tại cũng đang không ở trong quân doanh, thiếu gia hắn cũng..."
"Ý lão tức là... khi ở bên ngoài quân doanh thì cũng không cần coi ta ra cái gì nữa?"
"Ty chức không dám!" Lão giả toát mồ hôi, cũng biết rõ tính cách quyết tuyệt của vị quân sư này, cũng đành phải cố viện cớ mà nói,"Thiếu gia hắn hành động có chút bồng bột, song tuổi trẻ suy nghĩ có chút không thấu đáo là chuyện thường tình, lại mới vi phạm lần đầu, để ty chức bắt hắn trở lên tạ tội với Mộng quân sư, mong quân sư nể mặt Đại nguyên soái mà rút lại quyết định!"
"Lôi Chấn là cái thá gì mà ta phải nể mặt?" Cung trang mỹ phụ hừ lạnh nói,"Chiếu theo quân pháp, Lôi Nghĩa coi thường thượng cấp, nhưng xét thấy phạm tội lần đầu, phạt ba trăm quân côn, giam vào Địa lao một tháng, lệnh này ngay lập tức thi hành!"
"Mộng quân sư..."
"Là lão muốn tự mình xuống dưới, hay đích thân ta ra tay?"
"Thiếu gia được bệ hạ giao trọng trách bảo đảm an toàn chuyến tây chinh lần này, mong quân sư..."

Phía dưới lôi đài, Lôi Nghĩa vẫn hồn nhiên không biết rằng mình vừa gây ra họa, trước tất cả mọi người, ánh mắt khinh thường hướng về phía chỗ ngồi của Hải Nộ thương hội, cực kỳ hào hùng mà ưỡn ngực dõng dạc nói:

"Chỉ huy của năm ngàn cấm quân, Chinh tây tướng quân Lôi Nghĩa, thay mặt bách tính cùng oan hồn các tộc nhân bảy thế lực Hải Nộ thành, hướng vị đệ tử của tông phái thần bí mà khiêu chiến, có dám tiếp nhận?"

Lời khiêu chiến của Lôi Nghĩa ngay lập tức thu hút được sự chú ý của hầu hết tất cả mọi người, từ những kẻ chưa hiểu được gã nhảy xuống đây để làm gì, cho tới người của ba tông phái lớn... ngay đến cả cung trang mỹ phụ đang chuẩn bị tư thế ra tay cũng khựng lại một nhịp, nheo mày thử nhìn xem diễn biến tiếp theo sẽ như thế nào.

Nhưng, trước sự chờ đợi của biết bao con người, hay tối thiểu là sự trông ngóng đến mỏi cổ của một mình Lôi Nghĩa, gã thiếu niên đệ tử của tông phái thần bí đó lại dường như chẳng hề hay biết gì, vẫn thản nhiên trò chuyện với mấy nữ nhân xung quanh, người hỏi ta đáp, ta nói người nghe... cực kỳ sôi nổi... ấy vậy mà lại khiến cho những kẻ tự cho mình là cường giả quanh đó cảm thấy khiếp sợ không thôi, vì trong suốt thời gian ấy, chẳng có ai nghe thấy một chút âm thanh nào, dù chỉ là một tiếng cười nhẹ nhất.

Màn sương mù giăng trên thế lực thần bí này... trong mắt mọi người càng lúc càng trở nên dày đặc.

"Ca, tên mặt đen dưới kia cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta từ nãy đến giờ!"

Cuộn tròn một cách lười biếng trên vai Thiên Khiển, nhưng chẳng hề lúc nào lơ là cảnh giác, Tiểu Bạch khẽ đánh tiếng truyền âm cho hắn, nhưng không phải bởi vì Lôi Nghĩa có thể làm được gì, mà bởi chu vi vài dặm quanh đây, chỉ duy nhất có mình gã hướng về phía Thiên Khiển mà toát ra địch ý.

"Nãy giờ cũng có không ít người nhìn vào chúng ta mà!" Nghĩ đến việc nguyên ngày nay đã bị biết bao kẻ nhìn vào, có thêm một kẻ nữa cũng chẳng sao, hắn liền đáp,"Muội cứ kệ đi!"
"Dạ!"
"Vậy..." Trấn an sự cảnh giác của Tiểu Bạch xong, Thiên Khiển lại tiếp tục quay sang hỏi tiếp chuyện Lăng Tuyết đang nói dở,"...tức là sẽ tách ra sao?"
"Ca, không phải tách, mà là quy về một mối..."

"Thật là mất mặt!"
"Tên quy đầu tây tướng quân này... dường như ta nhìn có chút quen mắt..."
"Hắn họ Lôi... có lẽ nào là một trong số các nhi tử của Lôi đại nguyên soái chăng?"
"A! Có phải là cái tên đã cụp đuôi bỏ chạy khi nhìn thấy Xà hạt nhân đúng không?"
"Ta còn nghe nói..."

Có lẽ ít ai nhận ra, song việc biến đổi màu sắc của da mặt dường như đã trở thành một tài năng thiên phú của Lôi Nghĩa, khi dưới tình huống kẻ được khiêu chiến hoàn toàn ngó lơ mình, và trên khán đài cũng dần vang lên những tiếng châm chọc không hề có ý che giấu hay hạ thấp giọng nói, da mặt vốn dĩ đã đen của hắn lại càng trở nên đen thui đến mức khó coi.

"Coi như không nghe thấy gì... coi như không nghe thấy gì..." Thầm niệm liên tục trong đầu, Lôi Nghĩa lại hướng nhìn lên phía Thiên Khiển, càng ác liệt hơn mà gào thét,"Tiểu tử kia, ngươi hèn nhát đến mức không dám ứng chiến sao?"
"Thứ phế vật chỉ biết rúc vào váy đàn bà nhà ngươi..."

Nhưng, mặc cho gã gào thét, chửi rủa đến như thế nào, ba phút, năm phút... thứ duy nhất mà gã nghe được vẫn chỉ là giọng nói của chính mình, hòa lẫn trong vô số tiếng cười nhạo đang càng lúc càng lớn dần lên.

Rõ ràng là hầu như kẻ nào ngồi đây cũng biết được nguyên nhân vì sao, song lại chẳng ai có hảo ý nhắc nhở cho Lôi Nghĩa biết, chỉ chăm chú theo dõi xem màn chửi bới khôi hài này sẽ tiếp tục đến bao giờ.

Không phải ngày nào cũng được nghe quý tử của Lôi đại nguyên soái biểu diễn võ mồm đâu, nên cũng có không ít kẻ vui tay mà tế ra vài loại đồ vật có khả năng lưu lại hình ảnh cùng âm thanh, chí ít sau này lúc kể lại cho người khác nghe còn có bằng chứng xác thực.

"Còn không mau xuống rọ cái mõm chó đó lại!" Ở trên khán đài chữ Thiên, bên cạnh thái độ cực kỳ khinh bỉ của Đường Mị Nhi cùng tất cả các nữ đệ tử khác của Mị tông ngồi đây, sắc mặt của cung trang mỹ phụ từ chờ đợi cũng dần trở nên tối lại, nghiến răng rít khẽ với lão giả Lôi Toàn.
"Vâng!" Lôi lão có chút đau đầu đáp. Mặc dù lão chỉ mang thân phận là gia thần của nhà họ Lôi, nhưng quả thực lần này cũng phải dại đi trước cách hành xử của Lôi Nghĩa.

Đã mang trên mình danh tướng quân, đồng nghĩa với việc từng hành vi, cử chỉ của Lôi Nghĩa đều đại diện cho bộ mặt của quân đội, của quốc gia... Và hành động lúc này của gã chẳng khác nào cái tát thẳng vào bộ mặt đấy vậy.

"Câm miệng lại!"

Nhưng ngay trước khi Lôi lão kịp động thân, thân ảnh nhỏ nhắn vốn dĩ đang ngồi cạnh cung trang mỹ phụ đã không nhịn được nữa mà phóng đi, như một vệt sáng màu lam lao thẳng xuống dưới lôi đài, mười ngón tay búp măng siết chặt, vận ra Đấu khí hùng hổ bao bọc lấy toàn thân, không quản tới chênh lệch thực lực giữa hai bên mà nhắm thẳng tới Lôi Nghĩa phát động công kích.

"Muốn chết!" Lúc này dù máu nóng toàn thân đang dồn hết lên đại não, nhưng Lôi Nghĩa dẫu sao vẫn là một Đấu Linh hàng thật giá thật, liền lập tức cảm nhận được sát ý hướng về phía mình, trong tích tắc liền phản ứng lại, tay phải cầm theo trường kích quét ngang, bảy đầu trường long vốn đang mờ ảo như say ngủ bỗng chốc chuyển mình thức dậy, bảy cái đầu rồng đồng thanh rống lên những tiếng vang trời, mang theo bảy xu thế tàn bạo khác biệt mà hướng thẳng tới vệt sáng màu lam, miệng máu banh rộng, không chút thương tiếc mà cắn tới.

"Càn rỡ!" Cung trang mỹ phụ gầm lên, cũng ngay lập tức hướng tới Lôi Nghĩa mà úp xuống một chưởng toàn lực.

Chỉ là, chưởng này nếu có trúng thì có lẽ cũng đã có chút muộn màng, khi hàm răng của bảy cái miệng máu đã găm xuyên qua lớp Đấu khí màu lam, chỉ còn cách lớp da thịt non mềm của tiểu nha đầu một khoảng mỏng manh hơn cả một sợi tơ linh khí.

Nhưng, khi mà ai cũng nghĩ rằng tiểu nha đầu sẽ táng mạng dưới một kích của Lôi Nghĩa, và rằng gã cũng sẽ ngay lập tức phải trả giá bằng cả mạng sống cho hành động của mình... lại ít ai để ý tới một điểm, rằng ngay khi tiểu nha đầu vừa động thân, tại nơi ghế ngồi phủ da thú mềm mại kia cũng đã thiếu mất đi một bóng người...

ẦM... RẦM...

Sau hai tiếng nổ đinh tai nhức óc, dưới một chưởng của cung trang mỹ phụ, toàn bộ khu vực lôi đài sụp xuống, từng mảnh đá vụn vỡ nát tung tóe, khói bụi dày đặc khắp nơi...

Mang theo tâm trạng cực kỳ lo sợ bất an, cung trang mỹ phụ lướt nhanh xuống phía dưới, đôi cánh Đấu khí vỗ mạnh tạo ra một ống vòi rồng, cuốn sạch đám khói bụi đi, để lại một hiện trường đổ nát ngổn ngang, nhưng lại vô cùng kỳ lạ, khi chẳng hề có một thi thể nào quanh đó.

"Người... người đâu?" Chết lặng trong lòng, cung trang mỹ phụ chợt sợ hãi mà nghĩ rằng lẽ nào trong khoảnh khắc mất bình tĩnh khi nãy nàng đã quá mạnh tay, làm hại đến cả tiểu nha đầu...

Bịch! Một âm thanh kỳ dị vang lên từ phía đằng sau như đáp lại sự sợ hãi của nàng. Vội quay lại, nàng liền có chút ngây người khi nhận ra thứ vừa tạo nên âm thanh ấy, chính là kẻ mà nàng vừa muốn một chưởng nghiền chết vừa rồi – Lôi Nghĩa.

Nhưng, dù đang nằm bẹp dí dưới nền đất đá đổ nát, máu me thì loang lổ vương vãi khắp nơi, Lôi Nghĩa lại chẳng những không chết, còn xuất hiện ở một địa phương hoàn toàn bất đồng với khi nãy, như thể có kẻ nào đó đã cứu gã khỏi chưởng vừa rồi của nàng...

"Vậy là..." Lôi Nghĩa không chết, nhưng nàng chẳng những không thất vọng mà còn cảm thấy mừng rỡ trong lòng, khi phần nào xác định được tình trạng của Liên Hoa.

Như để đáp lại sự kỳ vọng của nàng, một thanh âm trong trẻo, mang theo vài phần ủy khuất nũng nịu vang lên, ngọt ngào như rót mật vào tai người:

"Nhưng... nhưng là tại tên đáng ghét đó nói xấu ca mà!"