Chương 79: Bạch Nhu Phỉ - Tố Tâm Lan (Hạ)

Đấu phá song song truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 79: Bạch Nhu Phỉ - Tố Tâm Lan (Hạ)

Tọa lạc tại phía nam Thạch Đế sơn mạch, Thư điện là nơi tích lũy, lưu trữ lại tri thức hàng vạn năm qua của tộc nhân Thạch tộc. Những tri thức này, chúng không đơn thuần chỉ là một, hai quyển sách đơn lẻ, mà là cả một kho tàng cực kỳ đồ sộ, với những tằng lâu, lầu các cao đến hàng trăm trượng, dù đã được chia ra thành những Thú lâu, Dược lâu, Thiên điện, Sơn hà các, Viễn cổ thư phòng… hơn mười địa phương, lại đã vận dụng qua kết giới làm gia tăng không gian, cũng vẫn chẳng thể nào cất chứa hết.

Nhưng đồ sộ, bề thế là vậy, bên trong Thư điện vẫn tồn tại một địa phương tương đối đặc biệt. Cách Dược lâu không xa về phía nam, trên một mỏm nham thạch nhỏ vươn ra phía ngoài rìa núi, nhìn xuống bên dưới là cả một khoảng không bao la đồi núi trập trùng, thập phần hiểm trở... Chính giữa cái nơi tưởng chừng như khô cằn ấy lại xuất hiện một vườn cây hoa xanh ngát bốn mùa, tỏa lan trong không gian một thứ u hương dịu nhẹ, hòa quyện cùng thanh âm róc rách êm tai của một rạch suối trong không rõ khởi nguồn, như vòng tay dịu dàng ôm ấp lấy một căn thảo lư, suốt mấy vạn năm qua đã thiếu vắng hơi người.

Mấy vạn năm trước, đã từng có một người con gái thế gia, chẳng hiểu trời xui đất khiến ra sao lại đi đem lòng yêu một Thông linh thạch vừa mới biến hóa thành người. Nàng yêu hắn đến mức từ bỏ đi hết thảy, cả địa vị chí tôn của mình trong gia tộc cũng không màng, chịu sự truy sát nhiều năm của gia tộc cũng không một lần hối hận, theo hắn chạy đến chân trời góc bể, rồi dừng chân tại nơi đây, cùng nhau dựng lên căn thảo lư này.

Ngày ngày nàng chăm lo vườn hoa cây trái, hắn săn bắt chim chóc thú rừng... Hai người tâm ý tương liên, yêu kính nhau hết mực, không lâu sau nàng còn sinh hạ cho hắn một hài tử, khiến cho một hòn đá tảng như hắn lần đầu biết đến thế nào là một gia đình...

Tên của nàng là Linh San, còn hắn, nàng quen miệng gọi là Thạch lang, cũng bởi hắn từng nói danh tự chỉ là thứ thoáng qua, không cần cầu kỳ gì hết.

Điều hắn nói với nàng năm đó chẳng hề sai, vì mấy vạn năm sau đã không còn ai nhớ nổi tên họ của hai người, chỉ có thể khắc ghi trong đầu danh xưng của họ - Thạch Thiên Đế và Linh Hậu.

Hậu nhân của hai người, nay được biết dưới tên gọi Thạch tộc và Linh tộc, là hai trong số bát đại cổ tộc còn truyền thừa cho tới tận bây giờ...

Là nơi sinh sống trước kia của hai vị Đế giai, còn là Thủy tổ của hai đại tộc, nhưng tại sao Thạch tộc lại làm như chẳng hề coi trọng mà lại gộp chung thảo lư này vào quần thể Thư điện, nơi lúc nào cũng mở rộng cửa cho tộc nhân thoải mái ra vào?

Cũng bởi vì trước khi rời đi, đến một địa phương mà đến nay không hề có ai hay biết, Linh Hậu đã căn dặn nhi tử của mình, cũng là vị tộc trưởng đầu tiên của Thạch tộc, rằng nàng có lưu lại bên trong thảo lư này một chút tâm đắc của mình, đồng thời làm ra một kết giới, nói rằng chỉ có những ai thỏa mãn yêu cầu của kết giới này mới có thể tiến vào.

Nhi tử của nàng, một kẻ hiếu thắng, cực kỳ khó hiểu rằng tại sao nàng không lưu lại trực tiếp cho hắn mà phải làm như vậy... thì nàng chỉ mỉm cười, nói rằng thứ đó không thích hợp với hắn, rồi nắm tay đức lang quân của mình, hóa thành muôn vạn quầng sáng mà rời đi.

Cũng từ thời điểm đó, suốt mấy vạn năm sau, không có lấy một người có thể bước vào căn thảo lư để nhận được truyền thừa từ Linh Hậu.

Trong gần một vạn năm đầu tiên, không chỉ có tộc nhân Thạch tộc cùng Linh tộc, mà tộc nhân sáu tộc còn lại cũng thường xuyên lui tới kết giới này để thử vận may. Kẻ dùng sức mạnh, người dùng lễ độ... đủ mọi phương pháp trên đời, nhưng kết giới của Linh Hậu vẫn cứ trơ trơ ở đó, chẳng lấy một phần suy chuyển.

Chẳng rõ Linh Hậu có tính tới điểm này không, nhưng chỉ sau hơn ba vạn năm, thảo lư của nàng đã chẳng còn bóng dáng tộc nhân nào lui tới.

Mãi cho đến một ngày, một thằng nhóc chừng chín, mười tuổi, trong lúc chơi trốn tìm với tiểu hồ ly của mình, đã hồn nhiên chạy vào bên trong thảo lư, chui xuống trốn dưới gầm giường...

"Không biết Linh San a di dạo này có khỏe không..." Thiên Khiển có chút bồi hồi, nhớ lại nữ nhân ngồi cô đơn bên cửa sổ trong căn thảo lư ấy. Hồi ấy hắn đã từng hứa với nàng rằng sẽ rất nhanh quay trở lại thăm nàng, rồi dẫn nàng ra ngoài Thạch thành ăn kẹo hồ lô...

Lời hứa chưa thực hiện ấy... thấm thoát đã năm năm rồi...

"Phải thật nhanh chóng trở lại Thạch giới a!"

Trong lúc hắn còn đang nhớ lại Linh San a di của mình, thì Tiểu Lan, Tiểu Phỉ hai người lại chẳng hề nhàn nhã được như vậy.

Ngã vật xuống đất như những con rối đứt dây, thân thể cả hai bỗng nhiên run rẩy kịch liệt, da mặt co rút trông cực kỳ căng thẳng, khi từ ấn ký bỏng cháy kia, cảm giác như từ đó mỗi giây phóng thích ra hàng vạn mũi gai sắc nhọn, vô cùng hung hăng mạnh mẽ xuyên thấu vào tận sâu trong linh hồn.

Dễ hình dung, đó là một nỗi đau đớn khủng khiếp, hoàn toàn vượt ra ngoài sức chịu đựng của hai nàng, khiến cho cả hai đều phải ghì chặt lấy đầu mình mà gào thét thảm thiết, buộc cho Thiên Khiển không nhịn được mà phải triển khai hắc ám tù lung, cách ly cả hai với thế giới bên ngoài, nếu như không muốn kinh động đến việc tu luyện của Như Mộng hay Tiểu Liên Hoa.

Cảm giác đau đớn này không kéo dài lâu, vì chỉ chừng nửa... canh giờ sau hắn đã có thể thu hồi lại hắc ám tù lung, khi nhận ra vẻ thống khổ đã dần thu lại trên gương mặt hai người.

Sau khi cảm giác đau đớn dần giảm bớt và tiêu tan, Tiểu Lan, Tiểu Phỉ đột nhiên nhận ra không gian quanh mình bỗng chốc tràn ngập một loại năng lượng kỳ dị. Xen lẫn trong những làn linh khí bàng bạc mà chẳng hiểu vì sao giờ các nàng đã có thể nhìn thấy bằng mắt thường, có một thứ năng lượng có ba động rất lạ, dường như được ngưng tách ra từ những làn linh khí, hóa thành những sợi tơ mảnh màu lam, từ từ tiến lại gần cả hai, rồi bị hút vào ấn ký trên trán.

Tiểu Lan, Tiểu Phỉ mừng rỡ như điên, khi cả hai nhận ra được linh hồn của mình đang dần trở nên tràn ngập linh khí tinh hoa.

Các nàng vốn dĩ đã được dạy, rằng Cảnh giới linh hồn của mỗi người đều đã được định sẵn giới hạn của nó ngay từ khi sinh ra, và dù đã từng tìm đủ mọi cách để tăng cường khả năng hấp thụ linh khí trời đất vào linh hồn mình, không chỉ riêng hai nàng, mà toàn bộ Luyện dược sư của Nam Hải đại lục, từ xưa đến nay, đều đã thất bại...

Luyện dược sư cũng có tham vọng giống như võ giả, ai chẳng muốn trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng ngặt vì giới hạn của Cảnh giới linh hồn, Luyện dược sư có muốn mạnh hơn cũng không thể...

Nhưng hôm nay, tại nơi này, chỉ từ một cái gõ nhẹ, linh khí cứ ngỡ như không thể nào tìm được lại dần dần được ấn ký trên trán hai nàng tách ra, sau đó dung nhập vào linh hồn của họ.

Mà lại không phải là linh khí bình thường, là linh khí tinh hoa.

Trong lòng hai nàng đang mừng như phát cuồng, lại cảm thụ được linh khí ngưng đọng trong linh hồn càng ngày càng nồng đậm, liền vội vã trở về trạng thái tu luyện, tĩnh tâm ngưng thần luyện hóa chỗ linh khí kia, chậm rãi đồng hóa chúng vào linh hồn các nàng.

Trên trán hai người, sâu bên trong ấn ký kỳ lạ kia như xuất hiện một điểm tinh cầu rực sáng, liên tục phát ra một lực hút kỳ dị, không triệt để mạnh mẽ đến cùng cực như lực thôn phệ của lỗ đen, nhưng lại mang theo một lực lượng quỷ bí, bắt đầu chậm rãi hút tách lấy linh khí trong thiên địa, bằng một phương thức mà dù cho có là cường giả Đấu Tôn, Đấu Thánh cũng hoàn toàn bó tay.

Việc hấp nạp linh khí này kéo dài thêm khoảng một canh giờ thì hấp lực cùng quầng sáng trên tinh cầu bắt đầu giảm bớt, cũng không phải vì ấn ký trên trán hết tác dụng, mà bởi vì linh khí xung quanh đã bị rút sạch hết tinh hoa, khiến năng lực của ấn ký không phát huy được thêm nữa.

Dù cực kỳ tiếc nuối phải rời khỏi trạng thái sảng khoái này, nhưng hiện tại như vậy đã là quá đủ đối với Tiểu Lan, Tiểu Phỉ hai người, bởi vì các nàng đã mơ hồ cảm nhận được, rằng không những linh hồn lực của mình đã đạt đến Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong, mà chỉ thêm một chút nữa thôi, cả hai sẽ cùng bước vào cảnh giới Phàm cảnh đại viễn mãn.

Cũng có nghĩa rằng hiện tại hai nàng đã không còn là Lục phẩm Luyện dược sư, mà hoàn toàn có thể tự xưng mình là Thất phẩm Luyện dược Đại sư...

Rất có thể là cả Hải Sa đế quốc... không, là cả Nam Hải đại lục, cũng chỉ có duy nhất hai người các nàng là Thất phẩm Luyện dược sư.

"Tiểu Lan/Tiểu Phỉ đội ơn..." Tạm thời kìm nén sự vui sướng đến phát cuồng trong lòng, hai người vội vã hướng đến Thiên Khiển để tạ ơn, nhưng kỳ quái là hắn, cùng với Hỏa Loan và Vương Thu Nguyệt đã hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu nữa.

Lẽ dĩ nhiên, một người như hắn sẽ chẳng nhàm chán tới mức đứng tại chỗ hơn một canh giờ chỉ để xem các nàng tu luyện.

Hai người như quên mất cả tuổi tác bản thân, rối rít như hai con thỏ nhỏ chạy quanh quất tìm kiếm mấy người Thiên Khiển, mãi sau mới tìm ra hắn ngồi tại thư phòng của Lăng Tuyết, lúc này đang nhàn nhã viết vài thứ ra giấy, giải đáp cặn kẽ từng thắc mắc của Hỏa Loan, Lăng Tuyết mấy nàng về vấn đề tu luyện, cũng như về cái Cảnh giới linh hồn gì đó mà hắn mới chỉ dạy cho Tiểu Lan, Tiểu Phỉ hai người.

"Tiểu Lan/Tiểu Phỉ tạ ơn chủ nhân!" Bất chấp việc trong phòng đang có mặt rất nhiều người, hai nàng hoàn toàn không có lấy một điểm miễn cưỡng, quỳ xuống trước mặt hắn.

Chỉ là, ngay khi đầu gối hai nàng gần chạm xuống đất, như xuất hiện một lực lượng vô hình bao bọc lấy cả hai, nâng đỡ đứng dậy.

"Ta không phải đã nói rất nhiều lần rồi sao?" Thiên Khiển đưa tay vuốt vuốt mi tâm, cảm giác bất lực đến cực điểm nói,"Người trong một nhà, không cần phải làm như vậy!"
"Công tử!" Vương Thu Nguyệt nhỏ nhẹ, nhưng trong thanh âm nghe ra chút bất mãn nói,"Hai người họ chỉ là hạ nhân, không thể..."
"Dạ vâng, chủ nhân!" Hai người Tiểu Lan, Tiểu Phỉ cũng cực kỳ hợp tác nói.
"Hạ nhân thì không phải là người nhà sao?" Hắn cau mày nhìn về phía các nàng, tỏ ý không hài lòng nói,"Nguyệt nương, giữa chúng ta đều bình đẳng, sao bọn họ lại phải ở vị trí thấp hơn?"
"Nhưng... Dạ vâng ạ!"
"Đại nương, tấm lòng của Thạch ca ca như vậy, người cũng đừng làm khó hắn!" Lăng Tuyết từ lâu đã thay đổi cách xưng hô, vì nàng cũng dần hiểu rõ tính cách của hắn, lại hướng hai người Tiểu Lan, Tiểu Phỉ, mỉm cười thân thiện, khẽ cúi đầu nói,"Trước giờ vì chuyện của sư đồ Tiêu Hà mà Lăng Tuyết giận lây sang hai người, nhưng nay Thạch ca ca đã không chấp nhặt chuyện cũ, Lăng Tuyết tiếp tục cố chấp thì cũng thành ra nhỏ nhen, thành thực xin lỗi!"
"Tiểu thư đừng như vậy ạ!" Dù thực lực bản thân đã tăng lên rất nhiều, đến mức đáng để thế nhân khắp nơi ngưỡng vọng, nhưng Tiểu Lan, Tiểu Phỉ hai nàng không vì vậy mà trở nên cao ngạo như xưa, mà vẫn giữ tâm thái của một hạ nhân, cung kính đáp lại lời xin lỗi của Lăng Tuyết.

Vả lại, người đối xử tệ bạc với hai người không phải là nàng ta.

"Thực... xin lỗi!" Vương Thu Nguyệt hơi cúi người, dù có chút miễn cưỡng, nhưng việc hạ mình với hai người dường như vẫn dễ chịu hơn nhiều so với việc làm cho hắn cảm thấy khó chịu.

Hơn nữa, ngay từ thời điểm Tiểu Lan, Tiểu Phỉ hai người tiến vào trạng thái bế quan, Vương Thu Nguyệt liền cảm giác được Huyết chú mà nàng gieo vào người cả hai đã đột nhiên bị một thứ lực lượng thần bí luyện hóa sạch sẽ, thành ra lúc này đây, hành vi của bản thân hai người hoàn toàn là tự chủ, không hề bị bất kỳ điều gì kiểm soát cả.

Dĩ nhiên, Tiểu Lan, Tiểu Phỉ cũng nhận ra được điều này, nhưng vẫn không trở mặt với nàng ta, vì các nàng giờ chỉ nghe theo những gì thiếu niên ngồi trước mặt các nàng nói, và hắn đã nói rằng họ là "người trong nhà"...

"Chủ nhân, có thể cho bọn em biết tên của người được không ạ?"
"Ta tên Thạch! Chỉ một chữ duy nhất! Và hai người bỏ kiểu xưng hô đấy đi!"
"Dạ!" Hai người nhìn nhau, mỉm cười như cùng đưa ra quyết định gì đó, âm thầm vận chuyển Đấu khí trong cơ thể, hình thành ra một ấn chú nhỏ, rồi trong lúc Thiên Khiển sơ ý, nắm lấy tay hắn, nhanh chóng truyền hai ấn chú đó đi.
"Hai người..." Thiên Khiển có chút bất ngờ nói, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra hai điểm ấn chú này làm không tổn hại gì đến mình, mà lại còn khiến cho hắn như cảm nhận được nội tâm, tâm tư tình cảm đang cực kỳ kích động của hai người đối diện,"Thế này là sao?"
"Đó là Huyết kế chi liên ạ!" Tiểu Phỉ dịu dàng đáp,"Đây là ấn ký bản mệnh của nữ nhân phương bắc chúng em, một khi đã giao ra thì sinh mệnh một đời đều sẽ thuộc về người giữ ấn!"
"Sao phải làm như vậy?" Thiên Khiển khó hiểu hỏi, dù đã thử vận dụng nhiều cách nhưng vẫn không thể nào tách hai ấn ký hình hoa sen đỏ thắm bám chặt trên hai cổ tay hắn ra được.

Trong khi hắn còn đang loay hoay không biết gỡ ra bằng cách nào, thì trong đầu hắn bỗng vang lên hai thanh âm ôn nhu, đều đặn luân phiên nhau kể ra câu chuyện của mình.

"Chúng em ngay từ khi sinh ra đã được gia tộc hết lòng bồi dưỡng, đến nay thành tựu Lục phẩm Luyện dược sư, danh tiếng vang khắp xa Nam Hải đại lục, khiến cho ức vạn người ngưỡng vọng, trong tâm tưởng vốn dĩ luôn tin rằng mình cao quý hơn hết thảy."

"Nhưng không lâu trước lại phát hiện ra sự thật, rằng gia tộc chỉ là đang đầu tư vào chúng em, đợi đến một ngày được giá sẽ đem ép gả vào hoàng thất, trở thành thị thiếp cho thái tử của Hải Sa đế quốc, người mà chúng em chưa một lần được gặp trong đời."

"Chúng em khi ấy mới nhận ra, rằng bản thân mình chẳng hề cao quý một chút nào cả. Gia tộc chỉ coi chúng em như công cụ, gã thái tử gì đó không lâu trước cũng cho người đến đánh giá chúng em như một món hàng. Luyện dược sư Lục phẩm thì sao? Bản thân chúng em vẫn chỉ là nữ nhân, chẳng thể nào chống lại gia tộc, chống lại Hoàng thất mà tự quyết định được vận mệnh của mình."

"Tưởng chừng chúng em đã buộc phải chấp nhận số phận, đột nhiên vì sư đồ Tiêu Hà làm ra chuyện ngu xuẩn với chủ nhân, công hội bị hủy, chúng em liền nhận ra cơ hội trốn chạy của mình, nhưng lại không thoát khỏi bàn tay của phu nhân, bị gieo hạ Huyết chú, bị bắt làm nô tỳ, còn bị buộc phải làm những việc không dành cho con người, trong lòng chúng em vốn dĩ đã tin rằng cả đời này sẽ chẳng thể nào ngóc đầu lên."

"Nhưng... ngay trong lần đầu tiên tiếp xúc, chúng em đã nhận được rất nhiều sự thương cảm của chủ nhân. Người cư xử rất tốt, rất dịu dàng với chúng em, người tôn trọng chúng em, không coi thứ nô tỳ như chúng em là hạ tiện mà bình đẳng với người..."

"Người xóa đi Huyết chú giam cầm chúng em, còn ban tặng cho chúng em một hồi tạo hóa, lại không hề đòi hỏi chúng em phải trả ơn người bằng bất kỳ giá nào..."

"Vậy nên chúng em..."

"Bạch Nhu Phỉ!"

"Tố Tâm Lan!"

"...thành tâm quyết định, sẽ coi người là chủ nhân của chúng em!"

"Trọn đời này kiếp này, vĩnh viễn không hối hận!"