Chương 78: Bạch Nhu Phỉ - Tố Tâm Lan (Trung)

Đấu phá song song truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 78: Bạch Nhu Phỉ - Tố Tâm Lan (Trung)

"Ngươi... dám... quát... ta..."

Răng ngà khẽ nghiến, trầm thấp gằn ra từng chữ một, Hỏa Loan chậm rãi quay người nhìn ra phía sau. Đôi ngươi đỏ rực của nàng lãnh khốc như địa ngục a tỳ, u ám vạn phần hướng thẳng đến thân ảnh vừa phát ra thanh âm, toàn thân bùng lên một luồng sát khí rùng rợn, khiến cho Vương Thu Nguyệt mấy người dù đã không tự chủ được mà lui về sau mấy bước, vẫn bị cái áp lực vô hình chèn ép đến mức không thở nổi...

Chủ nhân của thanh âm kia, ngay sau tiếng hét của mình, chợt cảm thấy đau điếng như bị ai đó nhéo mạnh nơi cổ tay, và nhận ra sự khiếp đảm đến tột độ hiện hữu trên gương mặt của người bên cạnh. Ngay sau đó là thứ uy áp khủng bố đè nặng, thứ sát khí buốt lạnh sống lưng, cùng ánh mắt không có lấy một tia cảm xúc như nhìn thấy một xác chết đang hướng thẳng vào mình, liền lập tức nhận ra hành động vừa rồi ngu xuẩn đến mức nào, vội vã quỳ xụp xuống, không ngừng dộng mạnh đầu lên nền đá gạch khô cứng, luôn miệng cầu xin tha tội.

"Loan nhi!" Vỗ nhè nhẹ lên mái tóc của Hỏa Loan như để làm dịu nàng, Thiên Khiển chủ động động thân, trong chớp mắt đã tiến đến bên cạnh Tiểu Phỉ, vực nàng ta ngồi dậy, rồi lấy tay áo thấm nhẹ lên vết thương đang nhễu máu trên trán của nàng, cực kỳ khó hiểu mà gắt giọng,"Có gì thì từ từ nói, sao phải hành hạ bản thân như vậy?"
"Xin công tử thứ tội, là Như Nguyệt không biết cách dạy bảo hạ nhân!" Thoát khỏi sát khí uy áp của Hỏa Loan, Vương Thu Nguyệt cổ họng đắng chát, nuốt vội lấy một ngụm lương khí mà cúi thấp người tạ lỗi, cố che giấu ánh mắt như muốn nứt ra khi thấy Thiên Khiển để Tiểu Phỉ dựa vào lòng.
"Còn đau không?" Không bận tâm đến lời nhận lỗi của nàng ta, Thiên Khiển lấy từ trong túi trữ vật Lăng Tuyết trao cho hắn ra một bình nhỏ Kim sang dược, bôi lên miệng vết thương trên trán Tiểu Phỉ... đến khi cảm thấy ổn thỏa mới chìa tay về phía Hỏa Loan, ra ý bảo nàng ném Hắc Huân quả cho hắn.
"Loan nhi, cho ca mượn chút!"
"Vâng!"
"Cô biết về thứ này?" Nhận lấy Hắc Huân quả từ tay Hỏa Loan, hắn chìa ra trước mặt Tiểu Phỉ, lúc này cơ hồ như chết lặng, chẳng rõ là vì bị hắn ôm vào lòng, hay là đang cực kỳ kinh hoàng với những truyền âm của Vương Thu Nguyệt vang lên trong đầu mình nữa.
"A! Là Hắc Huân thánh quả!" Nhận ra thứ Linh quả trong tay hắn, nữ tỳ Tiểu Lan cũng không nhịn được mà lên tiếng.
"Thánh quả?" Lời từ miệng Tiểu Lan nói ra khiến hắn có chút ngẩn người. Hắc Huân quả cao lắm cũng chỉ đạt đến Ngũ giai, so với chữ "thánh" cũng còn một đoạn cực kỳ xa nha.

Hắn vẫn chưa quen với việc rằng đối với cái địa phương man di này, phẩm cấp Ngũ, Lục giai đã là thứ gì đó thuộc về phạm trù "trong truyền thuyết", được coi như vật sở hữu của thánh thần rồi... chứ không như kẻ lớn lên nơi Thạch giới là hắn, bị lão gia gia Đấu Tôn dạy hư bằng đủ những thứ linh tinh Bát, Cửu giai vứt bừa bãi trong nhà mình...

"Dạ!" Tiểu Lan gật đầu nhẹ, rốt cục cũng hiểu vì sao Tiểu Phỉ lại thất thố đến vậy, vội quỳ xuống nói,"Công tử, Hỏa tiền bối, phu nhân... cầu xin mọi người đừng trừng phạt Phỉ nhi! Vì Hắc Huân thánh quả là tài liệu quan trọng nhất để luyện chế ra đan dược trị bệnh cho mẹ của nàng ấy, nên Phỉ nhi mới vô lễ như vậy..."
"Thật sao?" Nhìn xuống Tiểu Phỉ, Thiên Khiển khẽ hỏi.
"Vâ... vâng!" Tiểu Phỉ có chút sợ hãi, nhận ra thanh âm ác liệt vang lên từng đợt trong đầu nàng bỗng chốc ngừng lại, liền lấy lại được chút bình tĩnh mà run giọng đáp,"Chỉ cần có Hắc Huân thánh quả, nô tỳ có thể luyện chế được Viêm thần đan, liền..."

Nhưng, dường như nhớ ra thân phận lúc này của mình, Tiểu Phỉ cúi thấp đầu xuống, không nói thêm gì nữa.

"Hai người có thể luyện đan?"
"Công tử..." Chẳng biết có phải vì câu chuyện của Tiểu Phỉ làm mủi lòng hay không, nhưng Vương Thu Nguyệt cũng trở nên hòa hoãn đôi chút mà giải thích,"Hai người họ là Luyện dược sư ạ!"
"Ồ!" Thiên Khiển có chút ngạc nhiên ngước lên nhìn nàng, không khỏi thầm hâm mộ bản lĩnh của nữ nhân này, có thể thu thập được cả cái đám Luyện dược sư lúc nào cũng mắt cao quá trán đấy về làm thiếp thân thị nữ, lại hỏi tiếp,"Vậy phẩm cấp hai người thế nào?"
"Dạ, nô tỳ là Lục phẩm sơ cấp!" Luân lạc đến mức độ này rồi khiến Tiểu Lan cũng không còn lấy một tia kiêu ngạo, vô cùng lễ phép trả lời,"Phỉ nhi cao hơn nô tỳ một chút, là Lục phẩm trung cấp!"
"Trung cấp... vậy là tạm đủ rồi!" Hắn có chút mừng rỡ nói. Vốn dĩ còn tưởng việc luyện chế Hắc Tâm đan sẽ phải dừng lại, không nghĩ được rằng ngay cạnh mình đã có sẵn hai bảo vật như vậy,"Hai người đã từng nghe đến Hắc Tâm đan bao giờ chưa?"
"Hắc Tâm đan..." Tiểu Lan ngẫm nghĩ một lúc, rồi khẽ lắc đầu, có chút run rẩy nói,"Công tử tha tội, loại đan dược này nô tỳ chưa từng nghe tên qua!"
"Nô... nô tỳ biết!" Tiểu Phỉ toàn thân nóng bừng, có chút run giọng nói.

Gần bốn mươi năm qua nàng thủ thân như ngọc, mặc dù từng tiếp xúc qua vô số nam nhân, nhưng cũng luôn lấy tư thái kính nhi viễn chi mà đối đãi, chưa từng một lần gần gũi... mà nay lại đang yên vị dựa vào lòng một thiếu niên còn trẻ hơn nàng phân nửa cuộc đời, còn mang thân phận đày tớ, nãy giờ lại tham lam hô hấp không ít hương vị trên người hắn, khiến cho nàng cảm thấy trong đầu mình nổ vang từng trận, gần như có chút hỏng rồi.

"Nhưng... cũng chỉ là nghe tên qua... nô tỳ thực sự không biết cách luyện chế..."
"Đan phương? Cái này đơn giản!" Thiên Khiển cười nói,"Nguyệt nương, trong thương hội có bán loại Niệm trục cấp bậc Huyền giai không?"
"Niệm trục Huyền giai... Thu Nguyệt có đây ạ!" Vương Thu Nguyệt đáp, vỗ nhẹ túi trữ vật bên hông, xuất ra một quyển trục màu vàng nhạt, phần ghi danh tự trơn nhẵn, hoàn toàn là một quyển trục trắng.

Thiên Khiển nhận lấy quyển trục từ tay nàng, vận chuyển Đấu khí trong cơ thể huyễn hóa thành một quầng sáng năng lượng, bao bọc cẩn thận lấy từng dòng ký ức được chắt lọc, rồi theo một lộ tuyến kinh mạch định sẵn, chầm chậm dịch chuyển từ não bộ của hắn, đi qua cánh tay, hội tụ lại nơi lòng bàn tay đang giữ lấy quyển trục.

Dưới ánh mắt tò mò của Hỏa Loan, sự chăm chú đầy say mê của Vương Thu Nguyệt, cùng với vẻ kinh ngạc của hai người Tiểu Lan, Tiểu Phỉ, quyển trục dần tản mát ra thứ năng lượng bàng bạc vô cùng thanh khiết, màu sắc của nó cũng biến đổi từ từ, từ vàng nhạt đến vàng đậm, rồi tỏa ra ánh vàng kim chói mắt, sau đó tiêu tán đi, dần ngưng đọng thành một thứ màu đen nhàn nhạt...

Đến khi bề ngoài quyển trục hoàn toàn nhuốm trong một thứ màu đen tuyền, ba động năng lượng tỏa ra cực kỳ mãnh liệt, Thiên Khiển mới thở ra một hơi, đặt quyển trục mới hình thành vào lòng bàn tay Tiểu Phỉ.

"Công tử, không nên..." Vương Thu Nguyệt vội vã nói. Bất kể Thiên Khiển vừa lưu lại thứ gì bên trong quyển trục, thì phẩm cấp của thứ đó cũng ngang ngửa, thậm chí là cao cấp hơn cả công pháp, vũ kỹ Huyền giai cấp bậc cao nhất... và dù nàng thực có chút thông cảm cho hoàn cảnh của Tiểu Phỉ, nhưng đây lại là chuyện không hề liên quan, vì thứ đồ này không phải loại thân phận thấp kém như nàng ta có thể chạm vào.
"Không sao!" Thiên Khiển lắc đầu nhẹ, có chút khó khăn nói. Hắn vẫn hơi coi thường chuyện này, không nghĩ được rằng việc ghi chép lại thông tin lên quyển trục lại tốn công sức đến vậy, song vẫn lấy làm hào hứng mà khích lệ Tiểu Phỉ,"Đây là đan phương của Hắc Tâm Đan, ngoài ra ta còn ghi chép lại một số cảm ngộ trong việc luyện chế loại đan dược này, hai người xem qua đi!"

Nhận lấy quyển trục trong tay hắn, Tiểu Phỉ không khỏi run sợ mà đánh giá lại con người này.

Người bình thường có lẽ không biết, nhưng Luyện dược sư các nàng thì hiểu rất rõ một việc, đó là việc lưu lại ký ức lên Niệm trục hoàn toàn không dễ dàng một chút nào. Phẩm cấp của vật muốn lưu lại càng cao thì không những thực lực, mà ngay cả linh hồn của người lưu lại cũng phải thật cường đại.

Chí ít như bản thân nàng, với linh hồn lực đạt đến Phàm cảnh hậu kỳ của một Luyện dược sư Lục phẩm trung cấp, nếu muốn lưu lại một chút thành tựu cho hậu thế dưới dạng Niệm trục, cho dù vắt kiệt toàn bộ linh hồn nàng, phẩm cấp của thứ lưu lại cũng không thể nào vượt quá Huyền giai hạ cấp...

Vậy nên, để có thể lưu lại được quyển trục cấp bậc Huyền giai cao cấp, trừ khi phải là một cường giả siêu việt Đấu Tôn, bằng không linh hồn lực của người đó cũng phải đạt đến Tiên cảnh, và tối thiểu phải là Tiên cảnh trung kỳ...

Nhưng... con người này... hắn mới được bao nhiêu tuổi chứ... khi nhìn đi nhìn lại nàng cũng chẳng nhìn ra điểm đặc trưng nào của việc phục dụng đan dược để phản lão hoàn đồng...

"Này!" Ánh mắt run rẩy dò xét của Tiểu Phỉ khiến Thiên Khiển cảm thấy có chút buồn cười, mắng khẽ,"Ta bảo cô xem qua đan phương, không phải nhìn ta!"
"Vâng... vâng..." Tiểu Phỉ co rúm người lại, vội vàng tách ra khỏi người hắn, cùng Tiểu Lan không chút xíu hình tượng nào lúi húi lại một chỗ, cẩn thận mở quyển trục ra xem.

Ngay tại thời điểm hé mở quyển trục, hai nàng bỗng cảm thấy như có một cỗ thông tin xa lạ, vô cùng khổng lồ mạnh mẽ truyền vào đại não của mình. Chẳng những là đan phương của Hắc Tâm đan, mà dường như còn là một kho tàng những kiến thức xung quanh vấn đề tuổi của tài liệu, tỉ lệ dược liệu, thứ tự, thời điểm bổ sung dược liệu, tinh chuẩn hỏa hậu, thời gian ủ đan... hết thảy đều như phơi bày ra toàn bộ trước mắt hai nàng, còn chi tiết hơn gấp ngàn lần đan phương của Bách Chiến Bách Thắng đan, thứ luôn được xem là quốc bảo của Hải Sa đế quốc từ khi lập quốc đến nay...

Hai nàng nắm chặt lấy quyển trục, trong lòng mừng rỡ không thôi. Đối với Luyện dược sư, đan phương còn quan trọng gấp vạn lần công pháp, vũ kỹ... cũng bởi vì công pháp, vũ kỹ chỉ là thứ rèn luyện thân thể tầm thường, còn đan phương, phẩm cấp càng cao, kéo theo hiệu quả rèn luyện linh hồn trong lúc luyện đan càng lớn.

Cái gốc của vạn vật là linh hồn. Một khi linh hồn lực đạt đến một cảnh giới nào đấy, thì bất kỳ cửa ải tu luyện nào cũng đều dễ dàng như việc từ trong nhà bước ra ngoài vườn, hoàn toàn không gặp trở ngại.

Vậy nên Luyện dược sư dù không dành nhiều thời gian cho việc tu luyện Đấu khí, song về phương diện cảnh giới bọn họ vẫn không hề thấp hơn, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn cả những võ giả ngày đêm khắc khổ tu luyện.

Nhưng, vui mừng thật đấy, cả hai lại rất nhanh cảm thấy thất vọng về bản thân mình. Không phải vì họ nghĩ đến thân phận của mình hiện tại, mà bởi việc luyện chế Hắc Tâm đan yêu cầu cảnh giới linh hồn tối thiểu phải là Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong, cũng đồng nghĩa với việc Luyện dược sư chẳng những phải đạt đến trình độ Lục phẩm cao cấp, mà còn phải là Lục phẩm đặt một chân lên đến Thất phẩm...

Hắc Tâm đan này... chẳng những hai người không thể luyện, mà nếu cưỡng ép thái quá còn có thể dẫn đến việc bị linh hồn phản phệ, trở thành một túi da si si ngốc ngốc, còn đáng sợ hơn cả chết đi...

"Công tử..." Tiểu Phỉ có chút sợ hãi nói,"Phẩm cấp của Hắc Tâm đan quá cao, chắc chắn phải đến Lục phẩm đỉnh... Phẩm cấp của hai chúng ta lại không đủ, nếu miễn cưỡng luyện cũng sẽ chỉ làm lãng phí tài liệu..."
"Cảnh giới linh hồn của hai người đạt đến trình độ nào rồi?" Thiên Khiển rất nhanh nhìn ra vấn đề, trực tiếp hỏi thẳng.
"Công tử, người biết về Cảnh giới linh hồn?" Hai người Tiểu Lan, Tiểu Phỉ gần như đồng thanh hô lên, càng lúc càng cảm thấy kinh ngạc về hắn. Dù cả hai đều nhận ra linh hồn lực của hắn cực kỳ mạnh mẽ, vượt ra ngoài sự tưởng tượng của hai nàng rất nhiều, nhưng trên người hắn lại không hề có mùi vị của dược liệu, thứ mà không phải chỉ tắm gội là có thể sạch được, nên chắc chắn hắn không phải là Luyện dược sư.

Khác với Đấu khí là thứ lực lượng do tu luyện, hấp nạp mà tích lũy... linh hồn là thứ lực lượng hiện diện ngay từ đầu bên trong mỗi cá nhân, được hình thành trước cả khi con người được sinh ra, từ thời điểm được thai nghén trong bụng mẹ... Nhưng linh hồn cũng lại là thứ lực lượng cực kỳ khó nắm bắt, cũng bởi vì tính chất vô hình vô dạng, lại gần như không có phương thức tu luyện... thế nên hầu hết nhân loại cũng chỉ là biết đến, chứ không dành nhiều thời gian quan tâm đến thứ lực lượng này. Chỉ có Luyện dược sư mới là người đi sâu tìm tòi, nghiên cứu về linh hồn lực, bởi điều đó quan hệ cực kỳ mật thiết đến việc luyện đan, cũng như cảnh giới của người luyện đan.

Nhưng cũng không có nghĩa rằng vì chỉ có Luyện dược sư mới quan tâm đến lực lượng linh hồn, nên linh hồn lực của họ mặc định sẽ cường đại hơn võ giả bình thường. Đấu khí đại lục bao la vô tận, kỳ nhân thiên tài chưa bao giờ thiếu, ngay cả đối với những võ giả bình thường, dù không mang trong mình Hỏa, Mộc song hệ phù hợp cho việc luyện đan, nhưng đôi khi lại được trời đất ưu ái ban cho một linh hồn có lực lượng vượt trội...

Trong mắt Tiểu Lan, Tiểu Phỉ hai người, Thiên Khiển chính là dạng như vậy.

Nhưng đây là sao? Ngay cả Cảnh giới linh hồn, vấn đề mà chỉ có những Luyện dược sư Lục phẩm trở lên mới bắt đầu nghe nhắc tới mà hắn cũng biết...

"Trả lời!" Vương Thu Nguyệt quát khẽ.
"Dạ, của nô tỳ là Phàm cảnh trung kỳ đỉnh phong..." Tiểu Lan co rúm lại, quên mất thân phận của mình không có tư cách được đặt câu hỏi,"Còn Phỉ nhi là Phàm cảnh hậu kỳ..."
"Tức là chỉ cần đạt đến hậu kỳ đỉnh phong là được!" Thiên Khiển thản nhiên nói, ngưng thần một chặp, rồi khum ba đầu ngón tay lại với nhau, gõ nhẹ lên trán của hai nàng.
"Hậu kỳ đỉnh phong là được!" Khi cả hai vẫn còn đang cực kỳ rung động với lời hắn nói, đã cảm giác được trên trán của mình, từ nơi bị hắn gõ vào, bỗng xuất hiện một ấn ký bỏng cháy.

Từ điểm ấn kỳ đó, một câu khẩu quyết mơ hồ, mang âm sắc vô cùng cổ xưa, đều đặn vang lên:

"Thiên... Địa... Huyền... Hoàng..."
"Vũ... Trụ... Hồng... Hoang..."
"..."