Chương 76: Tâm ý (Hạ)

Đấu phá song song truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 76: Tâm ý (Hạ)

Lần nữa đảo mắt quanh sạp hàng xem còn thứ gì thực sự đáng để quan tâm hay không, Thiên Khiển khẽ thất vọng, lắc đầu rời đi, không bận tâm đến vẻ ngao ngán nhìn theo của gã dong binh.

Thực chất, Ngân kim quả, hay bất kỳ thứ kỳ trân dị thảo gì đang được rao bán trong phường thị này, hết thảy đều không có tác dụng quá lớn đối với hắn. Cái mà hắn tiếc, có lẽ cũng chỉ là tiếc cho những sự phí phạm này thôi.

Cái gì sinh ra trên đời cũng đều có mục đích của nó, nhưng vận mệnh đôi khi lại không cho phép điều đó được thực hiện. Nếu như những thứ này sinh trưởng vào đúng thời điểm, hay rơi vào tay đúng người, công dụng của chúng, thay vì nằm vạ vật một cách lãng phí ở đây, chắc hẳn sẽ được phát huy một cách hiệu quả nhất.

Nhưng, cuộc đời này làm gì có nếu như...

Lững thững rời đi, hắn cũng chẳng để ý rằng phía sau lưng mình, cách đó chừng ba, bốn sạp hàng, có hai thân ảnh đang đồng thời hướng ánh mắt nhìn về phía hắn.

Nữ nhân toàn thân quấn trong bộ vũ y diêm dúa, đỏ rực như lửa khẽ vén vạt áo, yểu điệu đưa tay lên che khóe miệng, cười khúc khích nhìn sang gã thanh niên đi cùng nàng ta, kẻ có gương mặt vốn dĩ đã đen, nay lại càng trở nên đen thui...

"Không nghĩ có ngày Lôi tướng quân danh chấn thiên hạ của chúng ta cũng bị phớt lờ như vậy a!"
"Hừ, cũng chỉ là một kẻ nấp sau váy nữ nhân mà thôi!" Khẽ rùng mình khi thứ thanh âm vốn dĩ là của nam nhân, lại bị bẻ lên cao vút rót vào tai, nhưng chỉ thoáng sau, Lôi Nghĩa hừ mạnh một cái, liền ra vẻ cực kỳ khinh thường nói,"Để Phong tiểu thư chê cười rồi!"

"Nữ nhân" đi cùng gã lúc này, cư nhiên là Phong Nhiên, Phong "tiểu thư".

"A, vậy sao?" Phong Nhiên tỏ vẻ rất ngạc nhiên, bộ dáng nghiêng mình nhìn theo bóng lưng của Thiên Khiển, như cố tình khiêu khích Lôi Nghĩa mà nói,"Sao ta thấy nữ nhân phía sau hắn cũng không ít vậy?"
"Phong tiểu thư có điều không rõ..." Lôi Nghĩa cười nhạt, lại tiếp tục nặn ra vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ nói,"Ta nghe được từ chỗ phụ thân, tiểu tử này tuổi đời còn chưa đến hai mươi, lại đã dâm loạn thành tính. Vì nhìn trúng nhan sắc của Lăng Tuyết Lăng phó hội trưởng Hải Nộ thương hội, hắn liền cầu xin trưởng bối trong tông môn của mình, một mặt kích động các thế lực trong thành tàn sát lẫn nhau, rồi đợi khi họ suy yếu liền ngang nhiên xuống tay giết hại toàn bộ. Đáng căm hận hơn là trước khi hạ sát thủ, hắn còn đem vợ con bọn họ tới, công khai cưỡng bức lăng nhục từng người một ngay trước mặt bọn họ, thực sự là làm ra rất nhiều chuyện thương thiên hại lý"
"Những cô nhi quả phụ này, hầu hết đều tự sát ngay sau đó để giữ gìn sự trong sạch, còn đám đàn bà kia ắt hẳn là cái thứ cặn bã lăng loàn không thể một ngày sống thiếu nam nhân mà thôi!"
"Oa! Mạnh mẽ đến vậy sao?" Phong Nhiên há hốc mồm, nhưng không có vẻ gì là kinh tởm hay phẫn nộ sau những gì Lôi Nghĩa vừa nói, mà thậm chí thân thể "nàng ta" còn khẽ run lên, hai tay siết chặt quanh người, gò má đỏ ửng, liếm liếm vành môi... như thể những điều đó cực kỳ kích thích vậy.

Mặt Lôi Nghĩa vốn dĩ đang đen thui nay liền trở nên có chút lờn lợt, không tự chủ được lấy tay che chắn phía sau của mình. Vốn dĩ gã kỳ vọng, bằng vào câu chuyện vừa rồi sẽ thành công dấy lên được sự phẫn nộ trong lòng Phong Nhiên đối với Thiên Khiển, từ đó khiến gã có thêm một đồng minh trong việc triệt hạ hắn.

Nhưng, dấy lên thì dấy lên được thật, song lại không phải là sự phẫn nộ mà gã kỳ vọng. Mà gã còn không ngờ được rằng khẩu vị của "nữ nhân" này lại kinh tởm đến mức độ này, còn cư nhiên làm ra bộ dáng "động dục" như vậy giữa chốn đông người.

Chỉ là Lôi Nghĩa không nhận ra trong đôi mắt như đang mê đi của Phong Nhiên có một nhịp khẽ liếc về phía mình, dù không có biểu đạt gì, nhưng rõ ràng chút cử động nhỏ của gã đều không qua được đôi mắt của "nàng ta".

Hiển nhiên, biểu hiện của Phong Nhiên lúc này thu hút tới không ít ánh mắt tò mò của người qua đường. Thậm chí, vốn dĩ "nàng ta" đã sở hữu một gương mặt có vẻ đẹp vô cùng yêu dị rồi, lại được chăm chút vẽ mắt tô son, sinh động lên gấp mấy lần, khiến cho không ít nam nhân qua đường cảm thấy nóng trong người mà muốn sán lại gần tán tỉnh, lại nhìn thấy gương mặt đen thui, không ngừng vặn vẹo như hung thần của hộ hoa sứ giả đứng bên cạnh, thành ra chẳng kẻ nào dám tiến lại gần.

Nhưng, có người xem Phong Nhiên là nữ nhân thì cũng có người nhận ra "nàng ta" là nam nhân, lại càng nhận ra vị Lôi tướng quân từng bá đạo dẫn quân bao vây toàn bộ Hải Nộ thương hội mấy ngày trước, đã bắt đầu rỉ tai nhau bàn tán nhỏ to, còn bàn về chuyện gì thì chắc cũng chẳng cần phải giải thích nhiều rồi...

Nhưng Lôi Nghĩa dù gì cũng đã là cường giả Đấu Linh, những thanh âm kia sao thoát khỏi tai gã...

"Mặt khác..." Bằng vào thứ da mặt biến ảo bậc nhất thế gian, lần nữa Lôi Nghĩa sắc mặt đen thui, cố nén cơn tức đang dần bộc phát trong đầu mà cắn răng nói,"...phụ thân ta còn đang nghi ngờ, rất có thể thế lực đứng sau lưng tiểu tử kia cũng đứng đằng sau sự kiện Luyện dược sư công hội Nam Hải..."
"Ồ, chuyện này là sao?" Phong Nhiên làm bộ ngạc nhiên hỏi,"Không lẽ Lôi đại nguyên soái đã truy ra manh mối về tông phái bí ẩn kia?"
"Cũng được tương đối!" Nắm bắt được sự yêu thích tò mò của Phong Nhiên, Lôi Nghĩa tưởng rằng đây chính là cơ hội kéo lại được mọi chuyện, trong đầu bỗng nhiên nảy ra ý tưởng, liền ưỡn ngực hất cằm, ra vẻ cực kỳ khinh thường mà thần thần bí bí nói,"Ta nghe qua thám báo của phụ thân, rằng đó cũng chỉ là một tiểu môn phái mới thành lập không lâu, sơn môn ẩn nấp đâu đó trong vùng rừng núi phía bên kia thành, nhưng ít nhất có đến hai cường giả Đấu Hoàng tọa chấn, nên tiểu tử kia mới cáo mượn oai hùm, phách lối đến như vậy!"
"Hai vị cường giả Đấu Hoàng... thực là mạnh mẽ nha!" Vẫn giả bộ như say mê với những gì Lôi Nghĩa vừa kể, Phong Nhiên đột nhiên che miệng "a" một tiếng như thể vừa nhớ ra chuyện gì, khẽ liếc nhìn gã, làm bộ nghi ngờ hỏi,"Nhưng sao ta lại nghe lão nhân gia kể rằng, công hội Nam Hải bị thiêu rụi vì chọc phải một con thần điểu cấp bậc tối thiểu Thất giai hạ cấp, sinh sống bên trong Hỏa Diệm Sơn đấy..."
"Điều này..." Lôi Nghĩa có chút lúng túng, vì hắn chưa nghĩ tới phần này của câu chuyện,"... có thể là... phụ thân ta đang tính tới khả năng... đúng, chính là do hai gã Đấu Hoàng cường giả kia trêu chọc thần thú, rồi lôi kéo nó đến công hội Nam Hải..."
"Oa! Tông phái kia cũng thực sự chiều chuộng đệ tử quá đi!" Nét cười trong mắt Phong Nhiên càng lúc càng đậm, nhưng lại làm ra vẻ nghiền ngẫm hết sức nghiêm túc, nói tiếp,"Vì một gã đệ tử chưa đến hai mươi tuổi, tương lai không rõ có thể trở thành siêu cấp cường giả hay không... mà hai vị Đấu Hoàng cường giả phải lặn lội vào sâu trong Hỏa Diệm Sơn, bất chấp nguy hiểm mà đi trêu chọc thần thú... Lôi ca ca! Ngươi biết rõ vị trí tông phái kia ở đâu phải không? Tiểu muội thực lòng muốn tới bái sư a! Lão nhân gia suốt ngày bắt tiểu muội học luyện đan, thực sự chán ngắt hà!"

Lôi Nghĩa cứng họng, sắc mặt lại lần nữa đen thui. Từ thái độ và lời nói của Phong Nhiên, có ngu đần hơn đi nữa gã cũng nhận ra rằng câu chuyện bịa đặt của mình đã bị lộ tẩy từ đầu, nhưng "nàng ta" vẫn cố tình để mặc hắn phóng thí, còn làm ra vẻ ngây ngô mà từ từ bóc trần ra.

"Phong Nhiên! Ngươi..."
"Hừ!" Phong Nhiên ánh mắt bỗng trở nên sắc lạnh, khiến cho những lời Lôi Nghĩa muốn nói cũng phải nuốt ngược vào trong,"Khi nào Lôi tướng quân ngài tìm thấy sơn môn thần bí ấy, làm ơn báo cho Phong Nhiên được biết. Còn giờ tiểu muội thấy trong người không được khỏe, cáo từ!"

Nói rồi, phẩy tay ưu nhã một cái, lắc lư người rời đi, nhằm theo hướng mấy người Thiên Khiển biến mất lúc nãy mà đi tới.

"Súc sinh!" Lôi Nghĩa hai mắt trừng lớn, gắt gao nhìn chòng chọc vào Phong Nhiên, trong lòng lôi cả mười tám đời tổ tông Phong gia ra, nam thì ân cần hỏi thăm một lượt, nữ thì nhiệt tình... xoa bóp một lượt... cứ thế cho đến khi nhân ảnh đỏ rực ấy biến mất hẳn trong biển người...

Nếu không phải lão cha phái lão già ngu xuẩn kia tới đây thay thế gã, nếu không phải gã hứng lên tự mình đi tìm vài món đồ để lấy lòng tiện nhân Đường Mị Nhi, nếu không phải gã gặp Phong Nhiên đang tìm mua nữ trang rồi lại gần bắt chuyện, nếu không phải gã mang chuyện nghe được về tiểu tử kia từ miệng của lão cha ra, thêm mắm thêm muối, kể cho con súc sinh nhân yêu động dục kia nghe...

"Đều... là... do... tiểu... súc... sinh... kia..."

Gằn rít ra từng chữ, cơn giận dữ của Lôi Nghĩa, cơ hồ đã đạt đến đỉnh điểm...

Chỉ có Thiên Khiển là đáng thương, hồn nhiên không hề hay biết bản thân dù chẳng hề làm gì cũng vẫn bị hai kẻ điên nhắm tới.

Ngay lúc này đây, hắn đang thoải mái thưởng thức món ăn làm nên chiêu bài "Hải Nộ đệ nhất lâu" hơn tám mươi năm nay của Thực Tiên lâu: Lợn quay mười tám vị.

"Thưa quý khách, điểm đặc biệt làm nên danh tiếng của món ăn này chính là ở nguyên liệu, không phải là lợn thường đâu, mà là đây Tam giai ma thú Long Trư. Là lợn mà cũng là rồn..."
"Cút xéo!"

Gã tiểu nhị chưa kịp đọc xong bài giới thiệu độc quyền mà bất kỳ vị thực khách dễ tính nào cũng phải nghe mỗi khi gọi đến món lợn quay mười tám vị, đã bị Hỏa Loan, lúc này đã biến trở lại nhân dạng, cách không tóm lấy, rồi quăng thẳng ra phía ngoài cửa sổ.

"Ăn thô..." Giật mạnh lấy cái đùi lợn to đùng béo ngậy, ngay khi nàng chuẩn bị cắn một miếng thật to đầu tiên, đã lại nghe thấy tiếng cũng của gã tiểu nhị kia, lúc này đang cố gắng bám víu trên mấy thanh lan can, ngóc đầu vào nói.
"Quý khách muốn gọi thêm thức g..."
"Ta bảo ngươi cút!"

Nói rồi, nàng hất mạnh cánh tay rảnh rỗi còn lại, tạo ra luồng khí áp cực bá đạo hướng về phía cửa sổ, không những hất văng gã tiểu nhị kia bay ra xa thêm một lần nữa, còn khiến cho mấy cánh cửa sổ đang để mở xung quanh đồng loạt đóng lại, nghe đến một tiếng Rầm!

"Chúc quý khách ngon miện..."

Thanh âm của gã tiểu nhị yếu dần, rồi biến mất hẳn...

"Ăn thôi!"
"Loan nhi!"
"Dạ?"
"Bỏ xuống!"
"Nhưng... Dạ!"

Đặt lại cái đùi lợn xuống bàn, Hỏa Loan cực kỳ ủy khuất nhìn Thiên Khiển, lúc này đang trừng mắt nhìn nàng, tỏ ý hoàn toàn không hài lòng chút nào.

"Ta đã dạy muội thế nào?" Hắn nghiêm khắc nói, làm ra bộ dáng bề trên cực kỳ chuẩn chỉ.
"Nhưng... làm nữ nhân, phải... phải..."
"Phải chú ý hình tượng của mình!" Thiên Khiển nói, thực sự cảm thấy có chút bất lực. Hắn đã rất cố gắng hướng dẫn Hỏa Loan sinh hoạt theo cách của nhân loại, nhưng nàng vẫn giữ nguyên bản tính của mình, gần như miễn dịch hoàn toàn với sự rèn giũa của hắn.

Hỏa Loan cũng giống như Tiểu Bạch, đều không thích sự gò bó, luôn thích làm mọi điều theo ý của mình. Chỉ khác là vì Tiểu Bạch ở với hắn lâu hơn, thành ra biết hắn thích gì, ghét gì mà tiết chế hành động bản thân...

Nhưng Hỏa Loan thì khác, nàng mới gặp hắn chưa được bao lâu.

Thực tâm thì Thiên Khiển cũng không muốn ép nàng phải thay đổi tác phong theo ý của hắn, chỉ là sau này nàng sẽ phải thay hắn bảo vệ, làm hậu phương cho Lăng Tuyết mấy nàng, thậm chí có thể sẽ phải tự mình đứng ra cáng đáng một số việc, không thể hành động tùy ý như vậy...

"Đồ ăn vẫn là của muội cả, nhưng phải ăn từ tốn thôi, được không?"
"Vâng!" Hỏa Loan có chút ngọ nguậy, song vẫn ngồi yên ngay ngắn, vui vẻ cười tươi rói khi Thiên Khiển vừa nhẹ giọng giải thích, vừa lấy khăn ăn lau sạch chỗ dầu mỡ bám dính trên bàn tay của nàng.

Đối diện hai người, ba người Vương Thu Nguyệt đồng thời nhìn tràng cảnh đang diễn ra trước mặt, cảm xúc trong lòng khó diễn tả hết bằng lời.

Hai nữ tỳ Tiểu Lan, Tiểu Phỉ đứng hầu phía sau lưng nàng ta đã hoàn toàn chết lặng, không thể tưởng tượng ra nổi lý do vì sao một thần điểu vô cùng đáng sợ, chỉ vỗ nhẹ đôi cánh đã chấn nát bấy vài gã Lục phẩm Luyện dược sư trình độ Đấu Vương, thở một hơi liền thiêu rụi cả tòa hộ sơn đại trận, biến cơ nghiệp trăm năm của Luyện dược sư công hội Nam Hải thành tro bụi... lại có thể làm ra bộ dáng cực kỳ nhu thuận vâng lời như vậy trước một tiểu tử nho nhỏ.

Thế gian này loạn rồi sao?

Còn Vương Thu Nguyệt, càng dõi theo từng hành động, từng cử chỉ của hắn dành cho Như Mộng, Lăng Tuyết, và giờ là cả Hỏa Loan, ẩn sâu bên trong đôi mắt sâu thẳm của nàng ta càng âm ỉ một niềm say mê mãnh liệt, nhưng cũng lại là một niềm say mê điên rồ, khi nó dành cho kẻ đã sát hại đại ca, trượng phu cùng nhi tử của nàng ta...

Theo lẽ thường, mối quan hệ giữa cả hai sẽ phải là một sự hận thù đến cùng cực, không ngươi chết thì ta chết, hoặc tối thiểu phải là nàng ta sẽ đánh đổi mọi thứ, làm mọi cách để trả được mối thù...

Nhưng... rõ ràng bóng dáng của sự hận thù không hề xuất hiện trong đôi mắt kia...

Lạ, nhưng cũng chẳng hề lạ chút nào, khi những gì diễn ra bên trong Hỏa Diệm Sơn ngày hôm đó, Lăng Tuyết không hề kể lại chính xác hoàn toàn mọi việc cho nàng ta nghe.

Những gì Vương Thu Nguyệt được nghe kể, là ngày ấy hai huynh đệ Lăng Thống vì vô tình tìm được mấy viên Tam giai Hỏa diệm châu, liền bị đám súc sinh Lâm Sĩ Hoằng, Lâm Chiến vây công rồi sát hại. Rồi Lâm gia còn làm ra thêm bẫy rập, bóp nát ngọc bài của Lăng Thống để dụ Lăng Thiên tiến vào bên trong Hỏa Diệm Sơn, rồi lão sau đó cũng bị lão cầm thú Lâm Y Thần ám toán.

Mưu đồ của Lâm gia rất rõ ràng, đó là muốn nuốt trọn Hải Nộ thương hội.

Vậy nên, Lăng Tuyết, Thiên Khiển hai người sau đó cũng rơi vào sự truy sát của Lâm gia, phải trốn chạy suốt mấy ngày liền. Trong lúc trốn chạy, hai người vô tình gặp được một tiểu hỏa điểu bị thương, thuận tay cứu chữa một phen, không nghĩ lại thành ra thiên cổ kỳ duyên, khi tiểu hỏa điểu đó thực ra là một Hỏa diệm thú Thất giai, vì tranh giành địa bàn với Hỏa diệm thú khác mà bị thương như vậy...

Sự kiện về sau không cần Lăng Tuyết kể, Vương Thu Nguyệt cũng tự ngộ ra được, đó là Hỏa Loan vì trả ơn mà giúp Lăng Tuyết trả thù đám cầm thú Lâm gia, rồi lại tiếp tục chữa thương mấy ngày. Sau đó, vì không còn nơi nào để đi, Hỏa Loan liền theo hai người cùng trở về Hải Nộ thành...

Đừng nói đến giống loài Hỏa diệm thú ác liệt vô song, đến bản thân những ma thú bình thường thôi, muốn chúng thân thiện với nhân loại cũng chỉ có ba phương pháp, hoặc là nuôi nấng từ bé, đơn cử như đàn Phong Điêu của Hải Nộ thương hội vậy; hoặc là sử dụng đến huyết thệ...

Đối với một Hỏa diệm thú cường đại như Hỏa Loan, mấy điều trên cũng quá ư là phi lý đi.

Trừ hai chuyện đó ra, khả năng duy nhất còn lại để ma thú thân thiện với nhân loại, đó là sự mang ơn...

Vậy nên, nhìn thấy Hỏa Loan đối với Thiên Khiển cực kỳ ngoan ngoãn, đối với câu chuyện mà Lăng Tuyết kể, Vương Thu Nguyệt hoàn toàn không có chút nghi ngờ nào.

Thành ra... trong tâm khảm của Vương Thu Nguyệt, Thiên Khiển không những không phải là kẻ thù, mà còn là đại ân nhân...

Và nàng ta... là đang thầm say mê vị đại ân nhân... kẻ thù không đội trời chung của mình...

Dù là sự thực đau lòng, nhưng, biết đâu được... biết đâu cứ sống trong giả dối như vậy lại là điều tốt nhất dành cho Vương Thu Nguyệt...

Vì sự thật... đôi khi còn đáng sợ hơn cả những lời dối trá...

Ngoại trừ bốn người Thiên Khiển, Lăng Tuyết, Tiểu Bạch và Hỏa Loan ra, tất cả những kẻ khác biết về sự thật này đều đã hóa thành tro bụi, nên chỉ cần không ai trong bốn người nói ra, sự thật đó sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi...

Vĩnh viễn là vậy...

"Ngon không?" Không để ý đến tâm sự của ba người đối diện, Thiên Khiển vẫn chú tâm rèn cho Hỏa Loan cách ăn uống của nhân loại,"Nhai chậm, không cần nuốt quá nhanh, như vậy mới cảm nhận được hết vị ngon của món ăn!"
"Dạ!" Nàng ngoan ngoãn gật đầu cái rụp, rất cố nén cái cảm xúc muốn ngoạm một miếng thịt thật to, lóng ngóng vận hành đôi đũa trên tay gắp lấy từng miếng thịt nhỏ mà hắn vừa mới cắt ra bỏ vào miệng.
"Ba người, ngồi xuống ăn cả đi!" Mãi sau một lúc hắn mới nhận ra không chỉ hai nữ tỳ, mà ngay cả Vương Thu Nguyệt cũng đứng tại chỗ, không khỏi có cái cảm giác khó chịu mà nói,"Đã nói rồi, người một nhà, không phải phiền phức như vậy!"
"Vâng!" Vương Thu Nguyệt nhu thuận đáp, chậm rãi ngồi xuống.
"Còn hai người nữa!"
"Chúng nô tỳ không dám ạ!" Tiểu Lan, Tiểu Phỉ vội vã nói.
"Công tử đã cho ngồi thì ngồi đi!" Vương Thu Nguyệt nhẹ giọng nói, song ánh mắt liếc nhìn về hai người thì...
"Nguyệt nương, dù bọn họ thân phận có thấp hơn người đi chăng nữa, nhưng bọn họ cũng đã giúp đỡ người rất nhiều, hãy đối xử tốt với họ một chút!"
"Công tử dạy phải ạ!" Nàng ta đáp, ánh mắt cũng thu hồi vẻ ác liệt, nhẹ giọng ra lệnh,"Ngồi xuống đi!"

Hai người Tiểu Lan, Tiểu Phỉ dù tin tưởng mình nhìn ra được đây là một màn mèo khóc chuột cực kỳ rẻ tiền, nhưng chẳng hiểu sao một chút tôn nghiêm vớt vát lại này lại khiến trong lòng các nàng thoáng qua một tia cảm động.

"Cùng ăn đi!" Hắn cười nói, thuận tay gắp cho mỗi người một vài miếng, rồi lại quay sang chăm chút cho Hỏa Loan.
"Cùng ăn đi!" Thấy hai người vẫn rụt rè không dám cầm đũa, Vương Thu Nguyệt mới lần nữa hạ lệnh.

...

"Đấy, ca nhìn đi! Hai người họ cũng khác gì Loan nhi đâu!"

...

"Tiểu Tam, ngươi còn sống hả?"

Phía dưới lầu một, lão bản của Thực Tiên lâu đang bận rộn tiếp đón quan khách, liền thấy Tiểu Tam, cũng là gã tiểu nhị ban nãy bị Hỏa Loan ném ra ngoài cửa sổ, lóc cóc chạy về, không những vậy còn dắt theo sau một nữ... nam nhân diêm dúa, một thân váy áo đỏ rực, nhìn trông cực kỳ yêu dị.

"Lão già chết dẫm, dám rủa Tam đại gia ta chết hả? Tam đại gia ta trước khi gọi lão một tiếng nhạc phụ thành công còn lâu mới chết!"
"Vị khách quan này..." Bỏ ngoài tai mấy lời vớ vẩn của Tiểu Tam, lão bản vội hướng đến Phong Nhiên, cực kỳ chiêu tài hỏi,"Không biết công... cô nương muốn nghỉ ngơi, hay muốn..."
"Người đâu?" Phong Nhiên không thèm để ý đến lão bản, quay sang phía Tiểu Tam đang tru tréo lên, lạnh giọng hỏi.
"Dạ, ở trên lầu tám, phòng chữ Thiên, thưa tiểu thư!" Tiểu Tam cực kỳ hèn mọn nói, xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, khẽ cười cười,"Tiểu thư, vậy còn..."
"Cầm lấy!" Khẽ lắc cổ tay, từ trong vạt áo Phong Nhiên rơi ra một bình bạch ngọc nhỏ, ném về phía Tiểu Tam, nhìn thoáng qua cũng biết thứ được đựng bên trong là đan dược, còn là một loại đan dược cực kỳ xa xỉ nữa.
"Ta không biết ngươi mạnh mẽ đến mức độ nào..." "Nàng ta" nói khẽ, cước bộ duyên dáng hướng đến căn phòng Tiểu Tam vừa chỉ, nét cười không hề che giấu trên gương mặt,"Chỉ mong là ngươi không ghét bỏ nhân gia nha!"