Chương 77: Bạch Nhu Phỉ - Tố Tâm Lan (Thượng)

Đấu phá song song truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 77: Bạch Nhu Phỉ - Tố Tâm Lan (Thượng)

"Nguyệt nương?"
"Dạ?"
"Người này... là nam nhân phải không?"
"Dạ phải!"

Đó là hai, trong số một vài trao đổi ngắn giữa Thiên Khiển và Vương Thu Nguyệt, khi mà nàng, thay vì ngồi tại chỗ và thưởng thức phần ăn của mình, nay lại đứng bên cạnh hắn và Hỏa Loan, nhu thuận như một người hầu.

Không phải tự nhiên mà Vương Thu Nguyệt phải làm vậy, bởi vì ngay lúc này đây, có một thân ảnh diêm dúa đỏ rực, mắt tô mày vẽ, son phấn điệu đà... lại chẳng hề phù hợp với hình tượng của nam nhân một chút nào, đang cư nhiên ngồi ở nơi mà đáng lẽ ra là phải chỗ của nàng, còn không ngừng đưa mắt trên dưới nhìn Thiên Khiển như thể đang đánh giá, trong ánh mắt lại có chút gì đó như hài lòng, như tán thưởng... làm như thể người này đã quen biết hắn từ rất lâu rồi vậy, dù đối với hắn, "nam nhân" đang ngồi đối diện này, hoàn toàn là mười phần lạ lẫm cả mười.

Bất quá, thái độ của người này khiến hắn nhớ lại lần gặp mặt đầu tiên giữa hắn và Lăng Tuyết. Nàng hôm đó cũng đến khi hắn đang cùng "người nhà" đi ăn thịt quay, cũng xuất hiện với một thân váy áo đỏ rực, cũng chỉ nói đúng một câu, rồi sau đó cũng ngồi lặng im nhìn hắn suốt một khoảng thời gian sau đó...

Chỉ khác ở chỗ, hôm đó Lăng Tuyết hỏi hắn có phải là người mang xác ma thú đến thương hội trao đổi hay không, còn người này, ngay khi bước vào, người này chỉ nói đúng một câu không rõ hàm ý...

"Đúng rồi, phải như vậy chứ!"

...rồi sau đó lập lại y chang hành động tương tự.

Đối với suy nghĩ trong đầu Thiên Khiển, Phong Nhiên dĩ nhiên không hề hay biết, bởi vì hắn cũng đang đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình.

Phải nói là dù Phong Nhiên hắn không hề quan tâm đến việc có hay không một siêu cấp thế lực thần bí đang ẩn nấp xung quanh khu vực Hải Nộ thành như sự lo lắng của các lão già cao tầng trong các, và những điều chui ra từ cái mõm chó của Lôi Nghĩa đa phần đều là rác rưởi, nhưng ít nhất có một thông tin trong số đó cũng khiến cho hắn cảm thấy rạo rực trong người, đó là việc dù dựa dẫm vào thế lực sau lưng mình mà lộng hành, nhưng thiếu niên trước mặt hắn, chỉ trong một đêm, đã đơn thương độc mã mà "làm" với tất cả nữ quyến của toàn bộ các thế lực trong thành a.

Đó phải là thứ thể lực sung mãn đến mức độ nào?

Chí ít, đối với tất cả các nam nhân mà hắn đã từng "chơi" cùng cho đến nay, dù cho có dùng đến cả đan dược để "tăng cường khí lực", cũng không có lấy một kẻ nhấc mông được quá một canh giờ.

Trong cái thế giới cường giả vi tôn này, nữ nhân yếu đuối thường sẽ chẳng thể nào làm chủ nổi vận mệnh của chính mình, vậy nên, nếu không muốn bản thân trở thành một món đồ chơi sẵn sàng bị trao qua bán lại, nữ nhân sẽ luôn có ý thức tìm cho mình một gã cường giả mạnh mẽ nhất để dựa dẫm vào...

Phong Nhiên cũng cảm thấy như vậy, nên hắn luôn có khát khao tìm thấy cường giả mạnh mẽ nhất để dựa vào, vì chỉ có "cường giả" mạnh mẽ nhất mới có thể thỏa mãn được cái "khao khát" của "nữ nhân" là hắn.

Ban đầu, hắn cũng không chắc chắn lắm với điều mà Lôi Nghĩa nói, nhưng không có lửa thì làm sao có khói, khi mà chung quanh thiếu niên này cũng có thật nhiều nữ nhân a.

Vả lại, dù mới đặt chân đến Hải Nộ thành chưa được bao lâu, nhưng đối với một vài thông tin mang tính "cơ mật" trong thành thì hắn lại nắm khá rõ, đơn cử như việc thiếu niên này giờ đang dừng chân tại Hải Nộ thương hội, cũng như việc đám tiện nhân Mị Tông kia hiện tại cũng chọn nơi đó làm nơi nghỉ chân a.

Mà sau đó hắn lại nhớ ra, rằng dạo gần đây người của hắn còn nghe được rằng đám tiện nhân đó thường to nhỏ với nhau về việc con tiện nhân Đường Mị Nhi kia, bình thường còn thích làm ra vẻ thanh cao, thực chất cũng đã sớm bị thiếu niên này chơi nát...

Trước quá nhiều thông tin liên quan đến thiếu niên này, hắn bèn hạ quyết định "liều mình" lấy thân thử lửa, chủ động tìm đến để kiểm chứng xem những điều nghe được trước nay có chính xác hay không.

Và, ngay trong lần chạm mặt đầu tiên, thiếu niên này hoàn toàn không để hắn phải thất vọng a!

Bạch nhật tuyên dâm, lại còn vừa ăn vừa hành sự... khẩu vị bậc này, chỉ có những "cường giả" thực sự cường hãn mới có thể làm ra được.

Nhưng... thực ra thì những gì Phong Nhiên tưởng là thấy khi nãy lại hoàn toàn không phải vậy.

Trở lại khoảng ba mươi phút trước đó, khi năm người Thiên Khiển ai nấy vẫn đang yên vị tại chỗ của mình. Hai người Tiểu Lan, Tiểu Phỉ, vì thực sự đã rất lâu rồi mới được ăn lại thức ăn ngon như vậy, liền làm ra chút hành động rất không giữ hình tượng, khiến cho thức ăn vung vãi khắp nơi...

"Ăn từ từ thôi! Đừng lãng phí như vậy!" Thiên Khiển nhẹ giọng nhắc nhở, giữ Hỏa Loan ngồi xuống khi nàng nhảy cẫng lên chỉ cho hắn thấy rằng nhân loại cũng ăn uống chẳng khác gì mình...

Chỉ là, lời nói của hắn liền bị Vương Thu Nguyệt hiểu sai, và bằng ánh mắt ác liệt nhất, nàng ta liếc sang nhìn Tiểu Lan, Tiểu Phỉ hai người, lạnh lẽo phát đi một đạo truyền âm:

"Lãng phí một miếng, ta cho các ngươi hầu hạ nam nhân mười đêm!"

Thanh âm trong đầu vang vọng như tối hậu thư, khiến cả hai sắc mặt tái mét, vội vã quỳ xuống mà nhặt lên từng mẩu thịt rơi vãi, liên tục bỏ vào miệng, nhai nuốt không chừa lại một chút gì.

"Này, hai người..."
"Công tử cứ để mặc họ!" Vương Thu Nguyệt khẽ ngắt lời Thiên Khiển, ra vẻ rất chân thành giải thích,"Miếng ăn trên đời là thứ không dễ gì mà có được. Bọn họ biết không để lãng phí như vậy là rất đáng mừng rồi!"
"Này, ngươi là đang mắng ta phải không?" Nghe nàng ta nói vậy, Hỏa Loan hơi chột dạ, cúi xuống nhìn dưới chân mình. Cũng bởi vì là lần đầu tiên cầm đũa nên khắp xung quanh chân nàng chỗ nào cũng có thịt rơi vãi, liền dẩu môi bất mãn hỏi.
"Thu Nguyệt không dám!" Vương Thu Nguyệt nói, cũng hiểu tính tình của Hỏa Loan mà không giải thích nhiều lời, tiếp tục thưởng thức phần thịt Thiên Khiển gắp cho nàng.

Rất nhanh sau đó, khu vực xung quanh hai người Tiểu Lan, Tiểu Phỉ đã được dọn sạch bóng, nhưng lại không có ai dám ngồi dậy, mà tiếp tục tiến tới phía dưới gầm bàn, nơi đang là bãi chiến trường của Hỏa Loan, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống, cắn răng tiếp tục dọn dẹp.

Chính lúc hai người họ đang lúi húi phía dưới chân Hỏa Loan, cũng là lúc Phong Nhiên làm như chốn không người mà đẩy cửa tiến vào, liền thấy hai người mặt mũi lấm lem toàn nước, còn như đang nuốt vội thứ gì đó, liền vui sướng lầm tưởng rằng Thiên Khiển đang bắt cả hai...

Những gì xảy ra tiếp sau đó... kéo dài cho đến tận lúc này...

"Loan nhi, muội no chưa?" Đối với mấy vụ nhìn chằm chằm kiểu này, Thiên Khiển tỏ ra khá có kinh nghiệm, liền không để ý tới mà quay sang hỏi Hỏa Loan.
"Chưa!" Hỏa Loan thật thà nói, rồi lại nhìn về phía đối diện chừng nửa giây, lắc lắc đầu nói,"Nhưng Loan nhi hết hứng ăn rồi!"

Người xưa có câu: Trời đánh tránh miếng ăn... Hỏa Loan cũng vậy, xưa nay nàng cực kỳ ghét kẻ nào chen ngang vào bữa ăn của mình. Đối với những kẻ như vậy, bất kể kẻ đó là ai, là nhân loại đi lạc vào trong Hỏa Diệm Sơn hay chỉ đơn thuần là Hỏa Diệm Thú, nàng cũng sẽ chẳng nhiều lời mà chụp xuống một chụp, tiễn kẻ đó một bước nhanh hơn đi tới con đường chuyển thế luân hồi...

Nhưng... sau một khoảng thời gian gần gũi với Thiên Khiển, chẳng hiểu sao nàng bắt đầu thu liễm, dần sinh ra xu thế ỷ lại vào hắn nhiều hơn, chỉ cần hắn không nói gì thì nàng sẽ không chủ động khè lửa đốt người...

Vậy nên, dù rất khó chịu trong lòng, nhưng nàng vẫn cứ yên lặng ngồi đợi động thái của hắn.

Phong Nhiên dĩ nhiên không hề biết rằng mình may mắn đến mức độ nào, vẫn điềm tĩnh lấy tâm lý bề trên mà trên dưới đánh giá. Thậm chí, hắn còn tự tin đến mức coi ánh mắt, thái độ khó chịu của Hỏa Loan là đang ganh tị với "nhan sắc" của mình...

"Vậy đi về thôi!" Thiên Khiển nói, nhấc người đứng dậy, tiện tay đặt xuống bàn mấy mai Kim tệ. Đây cũng không phải để trả tiền bữa ăn, chỉ là tác phong thường thấy của hắn, luôn để lại một chút coi như trả công cho mấy tiểu nhị dọn dẹp sau này.
"Tiểu đệ đệ!" Nhìn thấy Thiên Khiển muốn rời đi, Phong Nhiên cũng không lấy làm bị coi thường, còn mở miệng đon đả chào mời,"Không biết có hứng thú gia nhập vào Lôi Hỏa các hay không?"
"Lôi Hỏa các?" Khẽ nheo mày, hắn nhớ lại hình như đã có lần Lăng Tuyết nói qua danh tự này cho hắn nghe, song cũng không lấy làm quan tâm, thản nhiên đáp,"Không có hứng thú!"
"Ổ!" Đối với thái độ này của Thiên Khiển, Phong Nhiên lại càng thích thú hơn, tiếp tục nói,"Vậy... sư môn của tiểu đệ đệ, không biết có đang chiêu sinh hay không? Tỷ tỷ thật muốn..."

Chỉ là, chưa nói hết câu, Phong Nhiên đã đột nhiên cảm thấy từ phía sau gáy truyền tới cảm giác rét lạnh, lập tức bạo nộ, muốn phóng thích ra uy thế Ngũ tinh Đấu Linh của mình để ngăn chặn, lại kinh hoàng nhận ra Đấu khí trong cơ thể hắn bỗng nhiên bị chặn đứng hoàn toàn. Không những thế, ngay cả năm giác quan cơ bản nhất của hắn cũng như bị phong bế lại, thân thể như chìm vào trong một vùng hắc ám vô tận, không có một cách nào cựa mình.

Tất cả những gì còn lại của hắn lúc này chỉ là những dòng suy nghĩ kinh hoàng trong đầu, cứ như thể giờ đây hắn chỉ còn là một vật thể linh hồn chứ không còn thân xác máu thịt vậy.

"Đừng..." Ngay khi Phong Nhiên tưởng rằng mình đã chết, bỗng nhiên hắn nhận ra rằng mình đã có thể nói trở lại, và thứ ánh sáng chói lòa của buổi ban trưa như tràn qua khe cửa, thiêu đốt đến đau rát nhãn cầu vừa mới tìm lại ánh sáng của hắn.

Ngã quỵ xuống sàn, một cảm giác sợ hãi khủng bố đánh sâu vào trong tâm khảm của Phong Nhiên, khiến hắn không tự chủ được mà run lên bần bật, không cách nào ngừng lại được.

"Quá... quá mạnh mẽ..." Một hồi lâu sau, khi sự sợ hãi dần qua đi, ánh mắt của hắn vội đảo quanh căn phòng, nơi lúc này đây ngoài hắn ra đã chẳng còn bóng dáng của ai cả, sâu trong đáy mắt dần ánh lên vẻ mê luyến đến tột độ.

Chẳng thèm quan tâm rằng đang có một thứ mùi xú uế khai nồng bốc lên bên dưới lớp áo váy lùm xùm nơi hạ thể, Phong Nhiên khẽ run rẩy, tự sờ soạng nơi đó của chính mình, mãi đến khi ngoại trừ những thứ tạo nên thứ mùi vị tởm lợm ấy ra, còn trộn lẫn thêm cả một thứ dịch kì dị khác...

"Tiểu đệ đệ! Đời này kiếp này, Tiểu Nhiên sẽ vĩnh viễn là người của ngươi nha!"

Đối với mong ước biến thái đến cực điểm này của Phong Nhiên, Thiên Khiển hoàn toàn chẳng hề hay biết, khi lúc này đây hắn cùng Hỏa Loan, Vương Thu Nguyệt mấy người đã trở lại Lăng gia hậu viện, sau khi đi ngang qua những ánh nhìn bỏng cháy của vài nữ đệ tử Mị tông lười biếng trốn ở lại Lăng gia, cũng như ánh nhìn đầy thù hận không dám phát tác của đám tộc nhân Lăng, Vương, Đào ba nhà.

"À phải rồi!" Cạnh bên hắn, Hỏa Loan như nhớ ra cái gì, liền nhón tay vào giữa hai mảng tuyết trắng căng mọng điên đảo chúng sinh của nàng, lấy ra thứ quả nhỏ màu đen lúc sáng, khẽ liếm vành môi toan bỏ vào miệng, thì đột nhiên, một tiếng hét chói tai vang lên từ phía sau khiến nàng giật thót, suýt chút nữa đánh rơi Hắc Huân quả xuống đất.

"KHOAN!"