Chương 72: Thương hội

Đấu phá song song truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 72: Thương hội

Mấy ngày này, dân chúng trong thành rộ lên một tin đồn, đó là Hải Nộ thành đệ nhất nhân, siêu cấp cường giả Lục tinh Đấu Vương Lăng Thiên Chiếu Lăng đại lão gia, cũng là gia gia của đương nhiệm Hội trưởng Hải Nộ thương hội Lăng Tuyết, đã qua đời. Nguyên nhân được bàn tán thì quả thực là tam sao thất bản, từ việc Lăng lão thọ nguyên đã tận, rồi thương tích lão gặp phải sau trận thư hùng giữa thương hội và năm đại thế gia lúc trước, hoặc, thậm chí trong một vài tửu lâu còn rộ thông tin rằng là do Lăng Tuyết hạ độc thủ để trả lại mối nhục mà Lăng gia gây ra cho mẫu thân của nàng.

Song, tin đồn thì dù ngày một nhiều, nhưng lại chẳng ai có thể kiểm chứng được thực hư trong đó, khi hoạt động hằng ngày của thương hội vẫn diễn ra một cách bình thường, và cũng chẳng hề có việc phát tang, hay từ trong đám hạ nhân nghe ra chút tin tức nào cả.

Còn đối với người trong cuộc, thì việc Lăng lão qua đời cũng chỉ mới xảy ra hai ngày trước mà thôi.

Chẳng rùm beng chiêng trống, chẳng sướt mướt áo quan... Ngay tại thời khắc lão trút hơi thở cuối cùng, một đoàn hỏa diễm tựa như nham tương địa hỏa chậm rãi bao bọc lấy thân thể lão vào bên trong, sục sôi một trận, rồi tan đi trong chớp mắt...

Một đời võ giả kiêu hùng chẳng còn lưu lại gì, dù chỉ là một đám bụi tro tàn.

Đó dù sao cũng là cách tiễn biệt có tình nhất mà Lăng Tuyết có thể dành cho lão.

Lăng lão làm người không sai, nhưng lại dạy ra một đứa con cầm thú cũng không bằng, khiến cho nàng, dù không có lý do để hận lão, nhưng cũng không thể bình thản gọi lão một tiếng gia gia được.

Chưa kể, quãng thời gian Lăng lão trị thương trước đó, nàng cũng coi như là đã tận tình hết sức có thể rồi, nhưng đan điền của lão đã bị hủy, Đấu khí toàn cũng bị chấn nát, cho dù có dùng đến Lục phẩm đan dược cũng chỉ giúp lão kéo dài hơi tàn thêm mấy năm, nên kết thúc như vậy cũng xem như là giải thoát.

Chuyện của Lăng lão, Lăng Tuyết sau đó cũng nhanh chóng xóa sạch khỏi đầu, bởi nàng còn nhiều việc đáng để bận tâm hơn, công việc cần phải giải quyết trong thương hội cứ dồn ứ lại càng lúc càng nhiều.

Dù nhiều lúc nàng thực sự muốn buông bỏ tất cả, muốn tập trung tu luyện để bù lại cho những tháng ngày phung phí vì việc kinh thương, song quả thực Lăng gia không phải là một gia tộc giàu có đến mức phú khả địch quốc, tài nguyên tu luyện cũng chẳng dồi dào được như mấy cái siêu cấp thế gia, nên muốn có thật nhiều tài nguyên thì việc kinh doanh thương hội cũng chẳng thể nào gián đoạn được.

Thêm nữa, sau cái chết của Lăng Thiên, một số phòng đấu giá trực thuộc Lăng gia, cũng như Hải Nộ thương hội đã bắt đầu rục rịch. Đã gọi là "thương hội", đương nhiên chẳng thể nào chỉ do một gia tộc nắm quyền kiểm soát mọi việc, thành ra, tính đến nay đã có ít nhất tám phòng đấu giá tuyên bố tách ra hỏi Hải Nộ thương hội, còn lại một số thì án binh bất động, một số không nhỏ khác thì ra một vài yêu sách đòi hỏi lợi nhuận lưu lại cho bọn họ phải tăng thêm, nếu muốn bọn họ tiếp tục ở lại...

Về chuyện này, Lăng Tuyết liền để mặc cho đám người đó thích làm gì thì làm.

Không phải là nàng không quan tâm đến sản nghiệp của thương hội, nhưng một thương hội đầy những thứ ung nhọt như vậy không phải là thứ mà nàng muốn tiếp quản.

Không quan tâm, song cũng không có nghĩa là buông tha. Bề ngoài thì nàng tuyệt nhiên trưng cho đám người đó thấy bộ dạng mắt điếc tai ngơ, nhưng bên trong thì âm thầm sai cử đám Ỷ Na thống kê sổ sách thật chi tiết công việc kinh doanh của những phòng đấu giá đó.

Theo luật pháp triều đình, bất kỳ hội nhóm, gia tộc nào muốn thực hiện hoạt động trao đổi, buôn bán dưới hình thức phòng đấu giá trên lãnh thổ Hải Sa, đều phải trích ra một phần lợi tức phát sinh từ bất kỳ một giao dịch nào, hằng năm đóng lên quốc khố dưới hình thức thuế Kinh thương, nhưng đồng thời tất cả tài sản trong thương hội cũng được bảo vệ dưới danh nghĩa của thiên triều...

Vậy nên mới không xảy ra chuyện cướp đoạt vật phẩm bên trong phòng đấu giá, vì điều đó đồng nghĩa với việc chống đối với cả một thiên triều.

Thế nên về chuyện này, Lăng Tuyết hoàn toàn mang tâm lý thư thái mà hành động. Đã là tài sản của thương hội thì cũng mặc định là có cả phần của nàng trong đó, bản thân nàng lại nắm trong tay thánh chỉ của đương kim hoàng đế Hải Sa, sắc phong nàng làm hội trưởng Hải Nộ thương hội, tức là người trực tiếp được triều đình bảo vệ quyền lợi, thành ra trên thực tế là nàng đang đầu tư một cách công khai, ngay trước mắt những kẻ những tưởng rằng tách khỏi thương hội là đã có thể ung dung nuốt trọn khối tài sản của nàng...

Cứ mặc chúng vùng vẫy thỏa thích dùng tiền của nàng để đầu cơ sinh lợi, rồi sẽ đến một lúc nàng vung tay thu về cả vốn lẫn lời.

Đám cáo già đấy đã muốn đâm sau lưng nàng, nàng cũng không ngại gì mà hoàn trả lại chúng vài nhát dao.

Nhưng, nếu chiếu theo tính cách trước kia của Lăng Tuyết thì hẳn là nàng sẽ không làm đến mức quyết tuyệt như vậy... Chỉ là mấy bữa nay có chút chuyện khiến nàng cảm thấy khó ở, thành ra giận cả chém thớt mà thôi.

Số là, sau hơn một tháng lẩn trốn trong các hang cùng ngõ hẻm ở một xó xỉnh nào đó trong ngoài Hải Nộ thành, một vài khách khanh trưởng lão của thương hội đã chui ra khỏi cái hang của mình mà mò về thương hội, điển hình là ngay trong sáng nay, Lâm Đàm Hà tam lão, bằng một thần thái mặt dày không hiểu tu luyện được vào thời điểm nào, trước thái độ như đang đối diện với ba con khỉ già của Lăng Tuyết, ba lão khi thì đập bàn đập ghế, lúc lại lớn tiếng kể lể công lao, huyên náo đến cả nửa ngày trời... chỉ cốt lấy lại được vị thế vốn có của mình trong thương hội.

"Đại nương... đuổi ngay đám người này ra giúp con..."

Nếu không phải Lăng Tuyết đã từng nói với Thiên Khiển là tất cả mọi công việc của thương hội sau này nàng đều sẽ đứng ra giải quyết, không cần làm phiền tới hắn... nàng thề là cho dù có phải làm ra cái tư thế xấu hổ nhất cho hắn xem, nàng cũng phải mượn được Hỏa Loan mà thiêu rụi cái đám người vô sỉ này.

Kể từ sau sự kiện diễn ra ở tổng bộ thương hội ngày hôm đó, nàng đã mất niềm tin hoàn toàn với những thứ mang danh trưởng lão, khách khanh... Ăn lộc vua phải thờ vua, đó là đạo lý làm người cực kỳ tối thiểu, nhưng tuyệt nhiên cái đám ăn không ngồi rồi, vênh váo tự đắc, suốt ngày đòi hỏi quyền lợi đó, ngay lúc thương hội đối diện với nguy cơ thì lại mạnh nhau đường ai nấy chạy đầu tiên...

Đồng ý là sinh mạng chỉ có một, sinh mạng của võ giả có chút thực lực lại càng đáng quý, nhưng không thể có chuyện ngay khi thương hội gặp nạn thì mười thành trưởng lão liền chạy cả mười.

Đối với đám người chưa khỏi vòng đã cong đuôi như vậy, nàng hạ lệnh trực tiếp đuổi thẳng khỏi cửa, tuyệt đối không nhượng bộ.

"Tuyết nhi, nghỉ ngơi một chút đi!" Vương Thu Nguyệt tiến lại gần, xoa bóp nhẹ đôi vai gầy vẫn đang còn giận run lên của Lăng Tuyết, ân cần nói, ngay sau khi bằng khí thế Bát tinh Đấu Linh của mình bá đạo đạp cả ba lão già kia ra khỏi cửa,"Hắn thấy con vậy sẽ không vui đâu!"
"Hắn..." Vốn định nói điều gì đó, rồi lại nghĩ tới việc giờ chắc hắn đang vui vẻ trò chuyện với mẫu thân của mình, Lăng Tuyết khẽ lắc lắc đầu, duỗi người một cái, có chút uể oải nói,"Chúng ta còn nhiều việc phải làm lắm, đại nương!"

Nói rồi, nàng lục từ trong đống sổ sách bề bộn trên mặt bàn, lấy ra một quyển trục nhỏ, giao cho Vương Thu Nguyệt.

"Con đã kiểm tra qua... Số lượng đan dược đạt tiêu chuẩn tuần này khá ổn, chỉ riêng Đấu Vương đan thiếu hụt mất một khỏa, một khỏa thì chất lượng chỉ đạt tám thành..."
"Vậy à..." Vương Thu Nguyệt nói, song dường như cố ý kéo dài giọng của mình ra, đồng thời nghiêng đầu nhìn ra phía sau, ánh mắt sắc lẹm hướng đến vị trí nơi có hai trung niên mỹ phụ đang đứng hầu, bộ dáng ai nấy cũng đều hiện ra vẻ sợ hãi rõ rệt.
"Phu... phu nhân! Tiểu thư... Thực không có... Hai khỏa Đấu Vương Đan bọn nô tỳ luyện chế đã được Lý tỷ... Lý đại sư kiểm chứng... Thực sự là đạt yêu cầu... Thực sự..."
"Không phải các người..." Vương Thu Nguyệt lạnh lẽo nói,"Vậy là do đám người kia?"
"Vâng! Vâng!" Hai nữ tỳ gật mạnh liên tục, liến thoắng như vớ được phao cứu mệnh,"Đám ngu xuẩn đó rõ ràng là không để ý đến mệnh lệnh của phu nhân và tiểu thư, đáng..."
"Đủ rồi!" Vương Thu Nguyệt phất tay nói, thoáng nghĩ một chốc, rồi cúi xuống căn dặn Lăng Tuyết,"Để ta đi gọi người làm cho con chút đồ ăn nhẹ, nghỉ ngơi một chút đi!"
"Dạ, đại nương!"

Nói rồi, nàng ta chậm rãi bước ra khỏi phòng, hai nữ tỳ không ai bảo ai, như biết phải làm gì, vội vã bước theo sau.

"Đối với các người..." Đi đủ xa khỏi phòng, Vương Thu Nguyệt liền khôi phục lại thanh âm lạnh lẽo, quắc mắt nói,"...ta đã nhân nhượng hơn với đám lợn kia rất nhiều rồi..."
"Chúng nô tỳ biết ạ!" Hai nữ tỳ nhanh nhảu đáp.
"Nhưng... nếu như ta phát hiện, chỉ một trong hai người các ngươi dối trá... Đám hậu nhân của ta... dường như cũng có vài tiểu hài tử chưa biết mùi vị nữ nhân là gì đâu..."
"Ch... chúng nô tỳ không dám!"
"Không dám là tốt nhất!" Vương Thu Nguyệt khẽ thở dài, sau đó liền ngoắc tay phân phó,"Tiểu Lan, ngươi xuống bảo nhà bếp nấu cho tiểu thư chút đồ ăn nhẹ. Còn Tiểu Phỉ, theo ta đi xem đám lợn kia!"
"Dạ!" Nữ tỳ được gọi là Tiểu Lan như được đại xá, vội vàng mừng đến phát khóc mà vâng vâng dạ dạ, thiếu điều dập đầu vái tạ Vương Thu Nguyệt mà bỏ chạy thật nhanh, trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt tái mét của Tiểu Phỉ, như thể là một hình dung rõ nét nhất việc nàng ta sắp phải đi đến một nơi kinh tởm đến như thế nào.