Chương 26: Muốn giết ta? Đúng là mơ tưởng hão huyền

Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 26: Muốn giết ta? Đúng là mơ tưởng hão huyền

Chương 26: Muốn giết ta? Đúng là mơ tưởng hão huyền


Keng~ keng~ keng~....

Tiếng đao kiếm vang liên tục, vì chỉ trong một giây mà hắn nghe liền bảy tám tiếng va chạm thì hắn có thể tưởng tượng được tốc độ ra tay của hai người nhanh đến cỡ nào.

Còn Nguyên Vũ Tranh lúc này nhàn nhã ngồi trên cành cây nhìn Uông Đô Đô tiếp kiến Tông sư, hắn cũng là lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến bảo tiêu của mình chiến đấu, vì trước nay Uông Đô Đô rất ít khi ra tay, không phải nói là hầu như hắn không thấy ra tay, nhưng nếu xét theo phương diện trong bóng đêm thì hắn không biết.

Nhưng hắn cũng bất ngờ cực mạnh về thực lực của Uông Đô Đô nếu xét theo quan điểm của hắn thì Vương Hi Nghi có vẻ là kém xa tít tắp, bởi vì hắn để ý bên hông Uông Đô Đô còn một thanh đại đao nữa chưa rút ra.

Chỗ hai người bọn hắn giao chiến lúc này đều bị băng tuyết bao phủ, cỏ cây đều bị cắt thành từng đoạn nhỏ, gió lạnh còn lan đến tận chỗ hắn ngồi.

Nhưng tên Tông sư kia cũng không phải dạng vừa, có thể giao chiến trong tình trạng bất lợi mà không xê dịch một chút nào, kiếm pháp của hắn cũng ngày càng tinh diệu.

Lúc Nguyên Vũ Tranh đang bình luận về trận chiến của Uông Đô Đô thì sau lưng hắn bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen, ánh kiếm cũng từ đó đâm thẳng về phía hắn, nhưng còn cách gáy của Nguyên Vũ Tranh một đoạn thì bị một thanh kiếm ngắn cản lại.

Bóng đen kia cũng bất ngờ đạp chân vào cành cây Nguyên Vũ Tranh đang ngồi dùng sức bật về phía sau, nhưng trong phút giây bóng đen kia kéo giãn khoảng cách thì một ống sắt nhỏ từ trong tay áo Nguyên Vũ Tranh thò ra.

Pằng!

Một ánh lửa như ngôi sao sáng giữa bầu trời đêm hiện ra, viên đạn bay với tốc độ siêu thanh xuyên thủng tim của đạo thân ảnh kia, lúc hắn ngẩng đầu nhìn Nguyên Vũ Tranh một lần nữa thì chỉ thấy Nguyên Vũ Tranh rút thanh kiếm ngắn lại và nhìn hắn với ánh mắt lạnh lẽo đến cực hạn.

"Ngươi…"

Bụp~

Không nói được mấy chữ thì cơ thể đã va phải một cái cây to, tên sát thủ ngay lập tức phun máu tắt thở, trên nét mặt còn hiện lên vẻ không cam lòng, đường đường là nửa bước Tông sư mà lại bị một tên tiểu tử giết.

"Hừ…Một đám nhãi nhép chỉ biết đâm lén…" Nguyên Vũ Tranh hừ lạnh một tiếng sau đó thu súng lại, tiếp tục quan sát trận chiến giữa Uông Đô Đô cùng vị Tông sư lục lâm kia.

Trận chiến giữa cấm quân cùng đám cao thủ lục lâm cũng dần đến hồi kết, do uy thế về số lượng cho nên đám cao thủ lục lâm hầu như bị cấm quân nghiền ép không còn sức chống trả, vì ban đầu bọn hắn đến đây cũng chỉ vì muốn ám sát Nguyên Vũ Tranh sau đó rời đi mà không gây động tĩnh gì đến cấm quân, nhưng nào ngờ vừa vào đã gặp phải mai phục của Nguyên Vũ Tranh, mà bọn hắn cũng đánh giá thấp cấm quân thiện chiến nhất hoàng cung, cấm quân bên ngoài hoàng cung võ nghệ hầu như chỉ bằng một nửa so với nội thành.

Thứ bọn hắn không hề hay biết là Nguyên Vũ Tranh cũng nhúng tay vào chế độ luyện tập của cấm quân cho nên kỹ năng thực chiến của cấm quân phải gọi là chiến thần trên chiến trường, nhiều người còn có thể đánh một một với nguyên soái hay đại cao thủ Lục Lâm thậm chí là nửa bước Tông sư.

Thú nhận những thứ gì tồn tại trong triều đình đều bị "Hắn" nhúng tay vào hết, lục bộ đều bị hắn ăn sạch từ trong ra ngoài không sót một nơi nào, bởi vì IQ cao để làm gì? Kiến thức chuyên môn để làm gì? tại sao chúng ta không vận dụng nó khi chúng ta có quyền cao chức trọng, nhằm mục đích cải tạo lại lục bộ.

Vị Tông sư kia lúc nãy cũng quay đầu lại nhìn Nguyên Vũ Tranh một cái, chủ yếu là do tiếng nổ mà Nguyên Vũ Tranh gây ra, còn Uông Đô Đô thì khác hắn đã theo Nguyên Vũ Tranh từ lúc Nguyên Vũ Tranh mới hai tuổi, đến nay đã tròn mười bốn năm hắn có thứ gì chưa thấy qua sao? Thứ này hắn cũng có một khẩu chủ yếu là Nguyên Vũ Tranh tặng hắn để phòng thân nhưng hắn là Tông sư nên hầu như không dùng mấy thứ này, mà có dùng thì cũng sợ bắn không trúng địch nhân.

Tông sư lúc này cũng nản chí không muốn đánh nữa nên lui về, nhưng khi hắn nhìn thấy đồng bọn bị cấm quân nuốt chửng thì chỉ biết lắc đầu, một là do bị tập kích nên hắn không trách, còn hai là mười mấy cao thủ lục lâm lại không thể phá vỡ vòng vây của cấm quân để trốn chạy.

Mười mấy năm trước hắn cũng từng đột nhập hoàng cung nhưng lúc đó cấm quân không hề lợi hại đến mức có thể khiến mười mấy cao thủ lục lâm chôn thây tại nơi này, thật đúng là có sự xuất hiện của Nguyên Vũ Tranh thì nội bộ triều đình giống như lột xác hoàn toàn, mấy năm có thể thay đổi được như vậy cũng khiến hắn có chút nghi ngại.

Vì vậy hắn có thể hiểu tại sao đám người kia lại thuê hắn đi ám sát Nguyên Vũ Tranh, vì nếu để tên này tồn tại thì chẳng mấy chốc cả triều đình đều bị hắn chi phối.

Nhưng chưa hề có ai nhận ra là tất cả mọi chuyện đều nằm trong từng nước đi của Nguyên Vũ Tranh, đám tham quan trá hình đội lốt chính nghĩa kia chỉ cần bước ra một bước thôi thì sẽ dẫm phải cái bẫy mà hắn đặt ra, mà kết cục thì ai cũng biết một là về quê nuôi thêm cá trồng thêm rau, hai là xung quân biên cảnh, mà tệ nhất là rơi đầu.

‘Thuận ta thì sống, chống ta thì chết!’

"Hôm nay đến đây thôi, hẹn gặp lại các hạ vào một ngày không xa, lúc đó chúng ta tái chiến một lần nữa, đến khi đó nhất định phải mời đạo hữu một chầu thật lớn nhất định không được từ chối." Tông sư kia chấp tay cùng Uông Đô Đô nói mấy câu sau đó đạp không rời đi.

Uông Đô Đô cũng biết đối phương võ công không thua kém mình bao nhiêu, tên đó muốn đi hắn cũng không cản được, vì thế hắn dùng khinh công bay lại chỗ cấm quân đang giao chiến để giải quyết gọn gàng, nhưng khi hắn đến nơi thì mười mấy tên cao thủ Lục Lâm đều tắt thở nằm trên mặt đất, còn một tên bị bắt sống, khi bị bắt sống tên cao thủ này định cắn thuốc độc tự vẫn nhưng bị cấm quân đấm cho một phát văng cả viên thuốc độc cùng mấy cái răng ra ngoài.

Về thương vong thì chỉ có bên cao thủ lục lâm, còn cấm quân do quân số đông cùng võ công cao cường cộng kết hợp tác chiến thay thế cho nên chỉ bị thương.

Còn Nguyên Vũ Tranh lúc này cũng từ trên cành cây phóng xuống đi lại chỗ Uông Đô Đô, bước chân hắn vẫn rất bình tĩnh giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Hắn đi lại chỗ tên Cao thủ Lục Lâm đang bị trói rồi ngồi xuống, điềm tĩnh nói: "Có vẻ như vận khí không được tốt cho lắm nhỉ, canh giờ trễ thế này mà vẫn còn dính mai phục thì phải nói là xui đến tận mạng, nhưng cũng không cần phải bất ngờ vì hành tung của các ngươi hầu như được ta nắm trong tay, các ngươi làm gì ăn gì, ngủ nghỉ giờ nào ta đều biết cho nên cũng không thể trách các ngươi được."

"Mà ngươi cũng có đồng bọn chất lượng phết, thấy chết mà không cứu thì đúng là có phước lắm mới gặp, vì vậy sau này có đi đường thì cũng phải biết nhìn người có rõ hay không?...À quên, ngươi hôm nay chưa chắc đã qua được ải này cho nên nói những câu này có vẻ hơi sai sai, ta cũng cá rằng tên vừa mới bỏ chạy, có cho thêm tiền thì hắn cũng chả dám đến đây để cứu ngươi."

"Vì vậy hãy ngoan ngoãn khai ra là tên nào phái ngươi đến đây, vì nếu ta hứng thú có thể thả cho ngươi đi không những thế còn ban cho ngươi số tiền nhiều gấp mấy lần hắn thuê ngươi, có phải quá hợp lý không?" Nguyên Vũ Tranh cười cười nói.

"Lão tử có chết cũng không khai!" Tên cao thủ Lục lâm kia nói xong thì định phun Nguyên Vũ Tranh một ngụm nước bọt, nhưng chưa thực hiện được đã bị Uông Đô Đô đá cho một cái văng xa tám thước.

"Uông huynh đừng nóng đừng nóng lỡ như tên này chết chúng ta lại mất đầu mối, vì vậy phải nhẹ nhàng với hắn." Nguyên Vũ Tranh cười khổ nói.

Nhưng giây sau hắn lại quay đầu kêu người của mình trong cấm quân: "Hảo huynh đệ lại đây ta nhờ một chút, vào xe ngựa của ta lấy cái hộp gỗ đen đen ra đây."

"Tuân mệnh." Cấm quân kia lập tức chạy một mạch đến xe ngựa của Nguyên Vũ Tranh lấy cho hắn chiếc hộp gỗ.