Chương 25: Đứng ngoài quan sát

Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 25: Đứng ngoài quan sát

Chương 25: Đứng ngoài quan sát


Quả nhiên đúng với lời Uông Đô Đô nói, từ trong rừng sâu mười bốn tên mặc đồ đen bay ra, chúng men theo lều trại rà soát từng cái một, mục đích đương nhiên là kiếm Nguyên Vũ Tranh.

Còn Nguyên Vũ Tranh lúc này cũng ẩn mình vào trong bóng tối, hắn chả bao giờ dùng lều cả, lý do đương nhiên chỉ có một đó chính là rất dễ bị mất tầm nhìn, thời đại mà vị trí rất dễ bị nội gián tiết lộ ra ngoài như này thì ở bên ngoài là an toàn nhất, vì nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

"Mấy tên quan viên này cũng đầu tư trau chuốt phết đấy, đến Tông sư mà cũng mời được thì thật sự không thể khinh thường rồi." Hắn cùng Uông Đô Đô đang ở trên cành cây cách đó mấy chục mét dòm xuống mấy tên cao thủ lục lâm đang thăm dò lều của hắn.

Nhưng phía sau lưng Nguyên Vũ Tranh là hơn mười cấm quân đang chờ lệnh của Nguyên Vũ Tranh, chỉ cần hắn ra lệnh thì lập tức sẽ xông lên khống chế đám cao thủ lục lâm kia.

Uông Đô Đô chỉ bình tĩnh nhìn, ánh mắt không hề có một chút cảm xúc nào, cũng như không hề có bất kỳ một chút sát ý.

Nguyên Vũ Tranh lúc này đưa tay lên nói, giọng nói của hắn không hề có một chút gì gọi là hấp tấp hay lo lắng, mà thay vào đó cảm giác bình tĩnh đến lạ thường: "Lên.."

"Tuân mệnh!"

"Tuân mệnh!"



Mười bảy tên cấm quân ngay lập tức rút đao lao tới chỗ đám cao thủ lục lâm kia.

Uông Đô Đô cũng xông lên chỉ để lại Nguyên Vũ Tranh ngồi trên cành cây xem đánh nhau.

Tên Tông sư duy nhất trong đám cao thủ lục lâm thốt lên một tiếng: "Chết tiệt lọt vào bẫy rồi!"

Cấm quân bên dưới cũng đã tiếp cận, bắt đầu giao chiến với đám cao thủ lục lâm, tiếng đao kiếm lúc này cũng vang lên.

Cũng là tên tông sư mặc đồ đen ngẩng đầu nhìn khắp nơi, nhưng không hề phát hiện ra tung tích của Nguyên Vũ Tranh, nhưng ngay trong lúc hắn đang tìm kiếm thì một lưỡi đao trắng như tuyết trước mặt hắn hiện ra, một bóng đen trẻ tuổi khuôn mặt sắc lạnh không một chút cảm xúc.

Tông sư lục lâm khi nãy cũng phản ứng lại ngay lập tức đạp chân mạnh xuống đất lùi nhanh về phía sau, nhưng cho dù hắn có lùi thế nào thì lưỡi đao kia cũng ở trước mặt hắn, càng ngày càng gần hơn chứ không hề kéo xa một chút nào.

Nhưng đường đường là Tông sư có danh vọng trong giới lục lâm thì không thể nào để bản thân gặp nguy được, hắn ngay lập tức rút kiếm ra chém vào lưỡi đao trắng như tuyết kia, nhưng điều hắn không ngờ là lưỡi kiếm của mình lại chém xuyên qua lưỡi đao.

Bấy giờ tên Tông Sư đột nhiên túa mồ hôi thốt lên một tiếng: "Huyễn Đao Tông!"

Tông môn này trong giới lục lâm cũng thuộc hàng khủng bố, đao pháp biến hóa khôn lường hư huyễn như ánh trăng dưới nước, lạnh lẽo như hàn băng trên Thiên Sơn, đao pháp xuất thần như gió giữa thiên không có như không có.

Loại đao pháp này được liệt kê vào thập đại đao pháp lợi hại nhất châu lục này, nhưng cái đáng sợ của nó là thứ ẩn bên sau lưỡi đao này, vị trí của nó được che lấp bởi ánh đao và bộ pháp của người dùng đao.

"Ngươi cũng là Tông sư nổi dang trong giới Lục Lâm tại sao lại đi bán mạng vì tiền?" Uông Đô Đô vẫn vươn đao về tên tông sư kia, nhưng giọng nói của hắn cũng nhẹ nhàng thư thái vang lên giống như không hề có bất cứ chút gấp gáp gì.

Tông sư kia cũng chỉ cười lại sau đó dậm chân nhảy lên trên nóc lều, nhưng khi hắn vừa đặt chân lên trên nóc lều thì vai trái của hắn ngay lập tức bị chém một đao, tuy lực đạo không mạnh nhưng cũng để tên Tông sư phải nghiến chặt răng vì đau đớn, nhưng vì khuôn mặt được lớp khăn che lại cho nên không ai thấy được biểu cảm của hắn.

Đao pháp Huyễn Đao Tông tuy không mạnh mẽ nhưng vết thương của nó gây ra đều là vết thương khó có thể lành, là do nội công bách biến thành hàn khí tạo ra, nếu như người bình thường trúng phải thì không cần đến mười giây sẽ bị biến thành tượng băng.

Hắn tuy là võ đạo Tông sư, nhưng cũng chỉ là tán nhân tự luyện thành mà thôi, công pháp kiếm pháp đều phải tự mình tạo thành cũng như chiếm lấy, đương nhiên nếu so với đám người xuất thân tông môn lớn như này thì cũng xê xích một chút.

"Thế đạo mà thôi." Tông sư kia trả lời.

Nhưng ngay sau câu nói của hắn là màn đáp trả Uông Đô Đô.

Thân ảnh tên Tông sư kia lập tức biến mất, cũng không hẳn là biến mất mà là hắn di chuyển với vận tốc không thể tin nổi nên chỉ để lại ảnh mờ, mà trong bóng tối như thế này thì ảnh mờ cũng chả khác gì tàng hình cả.

Uông Đô Đô cũng không vội vàng xông lên mà chỉ đứng đó, lỗ tai lúc này cũng rục rịch nghe động tĩnh, vì nếu mắt không sử dụng được thì tai là thứ mà hắn có thể nương tựa vào, mà tai của Tông sư cũng chả khác gì mắt, có khi còn lợi hại hơn mắt vì Tông sư nào cũng phải rèn luyện nó để tác chiến trong bóng tối chứ không thể chỉ phụ thuộc vào đôi mắt.

Bóng mờ lúc này xuất hiện ngay trước mặt Uông Đô Đô, nhưng không phải chỉ một cái mà là tận bảy cái.

Uông Đô Đô cũng chỉ hít vào một hơi sau đó thở ra, cánh tay siết chặt đại đao.

"Huyễn Đao Tông - Phá Thiên"

Lúc này Uông Đô Đô nghiêng người, đại đao được hắn vật về phía sau rồi chém tới, đao ý mang theo hàn băng bay ra khỏi lưỡi đao, đao ý ngay lập tức cắt bảy cái bóng mờ kia thành hai khúc, cả quá trình chỉ mất vẻn vẹn mấy khắc.

Bảy cái ảnh mờ lúc này cũng dần biến mất chỉ để lại một hàng cây bị nhát đao đóng băng, nhưng bên trong thì hàng cây đó đã hoàn toàn bị cắt làm hai khúc nhưng lại bị hàn băng che đậy, không chỉ có hàng đầu mà uy lực của vết chém cũng lan đến mười mấy mét phía sau, nâng tổng số cây bị chặt làm đôi thành mấy chục, bụi rậm khi dính phải cũng biến thành lá băng.

Tên Tông sư kia lúc này cũng hiện ra, kiếm trong tay cũng bị hàn băng bao phủ, hắn khi nãy tiếp cận ngay phía sau lưng Uông Đô Đô nhưng cũng bị ăn một đao, hắn không biết Uông Đô Đô ra đao từ lúc nào, vì Uông Đô Đô lúc đó hoàn toàn đang dồn sức để ra đao chặn bảy cái hư ảnh của hắn.

"Quái vật.." Hắn biết đao pháp của Huyễn Đao Tông nhưng chưa hề biết ai trong Huyễn Đao Tông thể thi triển đao pháp biến ảo như vậy, tông chủ hay trưởng lão trên Huyễn Đao Tông đều rất ít khi xuất sơn, mà thiếu niên trước mắt hắn nhìn qua cũng chỉ hai sáu hai bảy tuổi mà thôi, trong tầm tuổi này nếu như đột phá Tông sư thì cũng không thuộc hạng thiên tài, nhưng nếu như mới đột phá thì thực lực cũng không biến thái như vậy, hắn hành tẩu giang hồ mấy chục năm chưa hề gặp qua tên nào biến thái như thế này.

"Thứ cho tại hạ mạo phạm, không biết các hạ là ai?" Hắn thực sự không hề nghe được tin rằng bên cạnh Nguyên Vũ Tranh lại có cao thủ lợi hại đến như vậy.

"Tại hạ Uông Đô Đô một bảo tiêu nhỏ dưới trướng Đại Hoàng Tử mà thôi." Uông Đô Đô cũng bình tĩnh đáp lại.

Đương nhiên đằng sau câu nói của các Đại cao thủ đang đánh nhau thì lúc nào cũng kèm theo món quà nhỏ như một nhát đao hay nhát kiếm chẳng hạn, Uông Đô Đô cũng không ngoại lệ, vì hắn đã bị Nguyên Vũ Tranh tẩy tẩy, đang đánh nhau thì không được để phân tâm, làm nhiệm vụ cũng vậy, những thứ gì không liên quan đều phải đặt sang một bên nhiệm vụ phải là thứ được ưu tiên hàng đầu.

"Tiếp đao~"

Một đao này của Uông Đô Đô cũng giống như làn sương ban mai, ánh trăng dưới nước, vừa hư vừa thực.

"Hay cho một câu bảo tiêu, ha ha ha." Tông sư lúc này cũng chỉ biết cười khẩy tiếp đao, hắn biết đối phương không muốn tiết lộ danh tính cho mình nên cũng không cố gượng ép, vì quy củ giang hồ có câu "Ngươi muốn biết thì cứ tìm hiểu không ai ngăn cản được ngươi, nếu như muốn biết nhanh thì đi hỏi thẳng nhưng phải có thực lực"