Chương 23: Tập Luyện Gian khổ (1)

Đại Ca Thời Mạt Thế

Chương 23: Tập Luyện Gian khổ (1)

Phương thấy Sơn mãi không nói gì, tay cứ cầm cái bản đồ trầm ngâm xuy tư nàng liền búng tay nhẹ vào mũi hắn rồi nói:

- Anh sao thế? Nghĩ đến chuyện gì mà nhập tâm như vậy?

Hắn cũng tỉnh thần lại, vuốt tóc nàng nói:

- Con đường đó anh ta vẽ cho chúng ta chắc chắn có lí do của nó, lúc đó tiếng trực thăng quá lớn anh chỉ nghe rõ anh ta nói cái gì đó ‘ an toàn ’ ‘ít xác sống ’ rồi ném cho anh cái tấm bản đồ. Anh nghĩ bảy tám phần căn cứ bên kia có máy bay nên họ đã trinh sát được nơi nào nhiều nơi nào ít xác sống, con đường anh ta vẽ cho chúng ta có thể an toàn nhất trong mấy con đường anh ta có thể nghĩ tới. Cũng có thể là do không đủ thời gian nên anh ta chỉ vẽ được vậy.

- Nói như vậy mấy con đường kia ngắn hơn nhưng có khi rất nguy hiểm sao?


- Đúng vậy! giờ này thì ở đâu mà chả nguy hiểm hả em, nên đội ngũ chúng ta cần phải mạnh mẽ hơn xem trên đường có chỗ nào có súng thì vào làm ít trang bị rồi dạy bọn em dùng súng luôn.

- Ặc … không nhẽ bọn con gái bọn em cũng cầm súng sao.


- Chứ sao biết càng nhiều thì sau này lúc nguy hiểm thì dễ bề ứng phó hơn, em có muốn cầm thử súng ngay bây giờ không.

Nói rồi hắn nhìn nàng với ánh mắt sắc mị mị:

- Anh cầm súng trên người sao?

Hiểu ra gì đó nàng cúi đầu nhìn xuống thì cái đấy của hắn đã dựng nên một đống, đánh hắn một cái nàng nói:

- Ay za …cái đồ

Chưa để nàng nói xong thì hắn đã chiếm lấy bờ môi của nàng rồi ngấu nghiến, bàn tay bắt đầu mơn trớn cơ thể nàng, Phương cũng đáp lại cuồng nhiệt hai tay vòng qua cổ hắn. Tay Sơn bắt đầu thò tay vào trong áo lót của nàng bắt đầu xoa nắn gò bồng đào nảy nở kia, bỗng nhiên Phương cố đẩy hắn ra thở hổn hển nói:


- Ông xã đến tối có được không bây giờ ban ngày với ai nên đây thấy thì sao.

- Hay là anh bế em vào phòng ngủ nha.


Phương đánh hắn một cái vào ngực rồi nói:

- Nhưng mà chiều chúng ta còn phải tập luyện mà. Anh khỏe như thế lần nào cũng làm em mệt dã cả người, chiều làm sao em tập luyện được để đến tối em bù cho.

Rồi Phương ghé vào tai hắn nói nhỏ gì đó, mặt mày ngượng ngùng cúi mặt dưa vào ngực tay vòng qua eo ôm hắn. Nhìn lại Phương rồi nhìn lại người anh em đang dựng lều hắn thở một hơi uống một hớp nước bình ổn tâm thần rồi nói với Phương:

- Đừng thiện lương quá nha Phương, khi gặp nguy hiểm thì em hãy no cho sự an toàn của mình trước rồi hãy đến người khác. Hãy cố sống vì anh có được không.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn thì đã thấy hắn nhìn nàng với ánh mắt đầy nhu tình, hai người ôm nhau rồi ngồi lẳng lặng ngắm từng chậu hoa Lan khẽ đưa trước gió. Đến chiều hai giờ thì cả đám nghỉ ngơi đã dậy tập chung sẵn dưới nhà, ăn mặc quần áo gọn gàng thích hợp cho vận động mạnh.

Cho mọi người chọn vũ khí thích hợp với mình rồi hắn chỉ ra điểm yếu của xác sống như ở hốc mắt, miệng sau gáy. Hắn không kiếm được con manocanh nào như lầ trước nên đưa cả bọn ra sau vườn cho họ đánh tạm nên mấy cây chuối trong vườn, cả đám ai cũng đeo găng tay dùng đủ loại vũ khí gậy bóng chày tuýp sắt, khảm đao rìu đâm đập chém khiến đám chuối trong vườn khiến chúng nát bét hết cả. Ai cũng tập luyện hăng say, hắn đi chỉ điểm cho từng người không tị hiềm người mới hay cũ đều rất tận tình đám kia biết là bảo mệnh nên cũng nghiêm túc tiếp thu, ngay cả Nhàn muội muội ngốc manh nhưng sau khi được hắn chỉ điểm thì cũng dùng tuýp sắt đâm đánh có bài bản hơn. Hai cô thư kí của hai lão bản kia cũng không kém trước đó hay tập thể thao nên thể lực cũng khá tốt, còn Thúy lễ tân cùng Nhàn trước đó hồi nhỏ nhà miền núi hay đi rừng dùng khảm đao khá thành thạo nên hắn cũng không cần chỉ điểm nhiều. Hai chị em nhà Sắc Vy, Tú Vy cùng đám Phương Ngân với Ánh trước đó giết xác sống rồi nên hắn chỉ dạy thêm kĩ xảo dùng tuýp sắt với khảm đao cho các nàng để khi chiến đấu vận dụng nhanh để ứng biến.

Phải khiến hắn há hốc mồm là cái cô nàng Khánh Ny tiểu tam kia, cô ta là đứa tập sung nhất bọn cái cây chuối mà cô ta dùng đó bị cô ta chém nát từ ngọn đến gốc. Tuy chưa dùng dao bao giờ nhưng phải nói cô ta có thiên phú hay sao thấy mọi người dùng cùng hắn chỉ điểm sơ qua là đã nắm bắt thành thạo rồi, hỏi ra mới biết trước đó nàng ta có học võ gậy một thời gian và tập gym thường xuyên để giữ vóc dáng. Còn đám nam nhân thì khỏi phải nói Đạt với Tới thì hắn chỉ dạy thêm kĩ năng cận chiến thêm với quan sát cho hai tên đó, hai tên trung niên kia thì lão Lí là người thể lực tốt hơn vì lão trước đó hay tập gym nên tập luyện chặt chém cường độ cao mà không thấy mệt cho nắm. Nhìn lại lão Lưu thì hắn cũng chỉ biết tặc lưỡi mà thôi lão quá mập tập một nát mà đã thở hổn hển, hắn luôn phải ở bên hét vào tai lão nhưng câu dọa nạt giúp lão cố gắng hơn như ‘ lão không chém chết nó thì lão sẽ bị nó cắn đứt cổ rồi uống máu, xé ngực lão ăn nội tạng …. ’ ‘chạy nhanh nên tưởng tượng có trăm con xác sống đuổi sau lão kìa ’.

Sau khi chỉ đạo mọi người tập luyện hắn cũng tự mình tập nhưng hắn không tập tay chân mà cố ép cơ thể rơi vào tình trạng hưng phấn kia nhưng mãi mà không được có lẽ khi lão bộ hắn cảm thấy cần phải dùng đến nó thì tình trạng bộc phát tiềm năng kia mới xuất hiện chăng. Sau một thời gian vô vọng mãi không được hắn đành chịu thua rồi cũng tập thể lực cùng mọi người, cả đám chạy vòng quanh sân nhà đó tập thể lực cũng như khả năng tránh né. Nhìn lại đám chuối sau vườn đã nát bét hắn nghĩ chắc chủ nhà còn sống thấy cảnh đó chắc phải thổ huyết vì hắn thấy mấy cây chuối đó được chăm sốc khá kĩ lưỡng có vẻ chủ nhà rất thích chúng còn hắn thì " Định mệnh mai chắc phải đi kiếm mấy con manocanh thôi ".

Đến tồi thì tất cả ai đấy đều thân thể dã dời do cố gắng tập luyện không ngừng nghỉ bữa tối ai cũng ăn uống qua loa mà đi nghỉ ngơi. Hắn với Phương cơ thể dã rời không làm được chuyện mà hai đứa làm giở buổi chưa luôn, cả đêm cũng chỉ ôm nhau mà ngủ. Sáng hôm sau thức dậy thì Phương đang rúc vào ngực hắn ngủ, chỉnh lại tư thế nhẹ nhàng rút tay ra giúp lại chỉnh lại chăn rồi hắn mới đi ra ngoài, tập bài quyền hay tập hứng ít ánh nắng buổi sáng khiến hắn cảm thấy khoan khoái hơn. Một nát thì hắn đánh thức mấy tên đàn ông dậy cả đám nên cái xe tải trở hàng kia bắt đầu đi kiếm mấy con manocanh về cho cả bọn tập luyện, lão Lí khá thông thuộc khu xung quanh đây nên chỉ đường cách đó mấy con phố có một tiệm may vest công sở chắc ở đó có nhiều manocanh nên hắn lái xe đến đó. Trên đường đang đi thì hắn thấy có một tiệm thuốc tây nên dừng lại nói:

- Đạt với hai người các ngươi canh gác xung quanh đê anh với Tới vào tiệm thuốc trong đó kiếm ít thuốc kháng sinh. Nhất là Đạt đừng chủ quan nha em.

- Ok anh em sẽ chú ý. Có việc gì thì ới em nha.

Cầm cái khảm đao xuống xe, dắt khẩu lục sau quần tiến lại chém mấy con xác sống du đãng quanh đó Tới chém đứt khóa rồi cả hai tên tiến vào. Tiệm đó cũng không quá to, hắn kiếm chỗ để thuốc kháng sinh cho hết vào ba lo ném cho Tới rồi lấy balo của Tới cho hết BCS với thuốc tránh thai vào khoác nên vai ra đến nơi thì lão Lí với lão Lưu Lỗi đã ngồi bệt dưới đất Đạt thì đang chém một con xác sống. Hắn lại gần thì thấy Đạt đang thở hổn hển dưới đất là năm sáu con xác sống nằm trong vũng máu đen ngòm bốc mùi thối đặc trưng, hiểu chuyện gì xảy ra hắn đá cho mỗi tên một cái rồi nói:

- Súng anh đưa cho mày đâu sao không dùng, lúc nguy hiểm không nên sính cường. Mẹ mày xem mày tình trạng mày bây giờ xem nếu có xác sống chạy ra thêm mày có đủ sức giết với chạy chốn không, lần sau xử lí cần lưu lại thể lực mà còn ứng biến tình hình phát sinh.

Tháy sơn tuy quát nhưng ý quan tâm đầy trong đó Đạt chỉ cười cười rồi nói:

- Anh yên tâm lần sau em sẽ để ý.

Hai tên kia biết mình có lỗi nên đều cúi người nói:

- Xin lỗi chúng tôi quá sợ không giúp được gì, là lần đầu giết xác sống nên hơi luống cuống khiến cậu gặp nguy hiểm.

Sơn trừng mắt với hai tên rồi nói:


- Hai người cũng là nam nhân sau này không ai bảo vệ được các người nên tự thân vận động đi đừng để người khác bảo vệ rồi sau đó lại phải cảm ơn, các người có thấy hổ thẹn vì quá vô dụng không.

Hai tên nghe hắn trách cứ như vậy thì cũng đỏ bừng mặt vì ngượng, không dám nên tiếng nào. Cơn tức hắn cũng nguôi ngoai đôi chút hắn nói:

- Thôi được rồi lần đầu thì tạm bỏ qua đi mau nên xe đến cái tiệm may kia.

Tiếp tục nên đường hắn cùng lão Lí ngồi phía trước, do chuyện lúc nãy nên không khí cũng hơi ngượng ngập nên lão trú tâm chỉ đường cho hắn chứ không dám nên tiếng nói chuyện như lúc nãy. Đến nơi thì trong tiệm cửa kính đã vỡ toang bên trong đang có vài con xác sống đi lại, ngó bên ngoài không thấy có xác sống thì hắn mới chỉ đạo cả bọn tiến vào trong ra hiệu cho Đạt và Tới đánh ngã đám xác sống khiến chúng không còn sức tấn công được nữa chỉ còn mở mồm táp táp gầm gừ rồi đẩy hai tên kia nên nói:

- Đây là cơ hội cho hai người tập luyện. Mỗi người hai con xác sống tiến nên cầm vũ khí mà giết chúng. Hãy tưởng tượng đó là đứa mà hai người ghét nhát trên đời đang trước mặt hai người rồi thích làm gì với hắn thì làm.