Chương 32: Thi Đao Ra Đời.

Đại Ca Thời Mạt Thế

Chương 32: Thi Đao Ra Đời.

Khi mọi người theo đường cũ chở về thì cơm nước đã được nấu xong, tất cả xếp hàng lấy cơm rất là hàng ngũ không ai quá mất chật tự cả có vẻ sau hôm qua được mấy người giảng giải quy củ thì bọn họ đã lề nếp hơn.

Lấy cơm hắn ngồi một góc cạnh cái xe tải, cơm của hắn là một cái bát inox chống nóng có cơm nóng mấy miếng thịt hộp spam rán đỗ xanh hạt cùng ít nước xốt thịt, xúc từng miếng ăn nhìn mọi người cười vui vẻ khi nhận được phần của mình hắn cũng phần nào thấy vui chút ít trong lòng.

Huấn lấy cơm xong thì cũng chạy lại phía hắn vừa ăn vừa nói:

- Thật đẹp đúng không anh, ngày trước ở trong căn cứ Hy Vọng cũng như vậy anh à.

- Sao chú nói chú ở thành phố Đô Thành cơ mà, thế bọn chú em cũng là đám người chạy chốn từ căn cứ đó ra sao.

- Em là quân nhân thành phố Đô Thành sau đó dịch bệnh bùng phát quân nhân bên đó được cử hết sang bên Qùy Hải để bảo vệ cũng như lập trạm kiểm soát, do phát hiện sơm cũng như triển khai kịp thời từ đó mới nhiều người sống sót cũng như tạo được căn cứ Hy Vọng to như vậy đó anh.

- Nhưng sao anh thấy đoàn xe lúc chạy khỏi đó khá đông cơ mà khi phải gần trăm xe cũng nên sao lại còn mỗi bọn chú. Có chuyện gì xảy ra sao kể anh nghe xem nào?



Nghe Sơn nói vậy thì tên Huấn cùng với Cường mắt đỏ nên, Cường cướp lòi của Huấn nói:

- Anh à mẹ nó chúng em chỉ là tốt thí thôi, toán xe của chúng em toàn là phụ nữ và trẻ nhỏ lúc đầu là trung đội chúng em bảo vệ mấy xe đó. Chúng em có ba mươi người bảo vệ đoàn xe bảy mươi người hôm khi rời khỏi thành phố Qùy Hải chúng xem đi trên đường thì rất an toàn, lãnh đạo chúng em nói rằng xe đi đến căn cứ gần đây và căn cứ đó xắp có người đến tiếp ứng chúng ta. Mọi người bị xác sống vây đã rất sợ hãi mới thoát ra được thấy tin đó cũng an tâm, đi được vài ngày thì đoàn xe dừng lại tại một ngôi nàng nhỏ, lãnh đạo nói đi đến căn cứ đó quá nguy hiểm nên đã cho mọi người ở đó.

Cường hơi súc động, thấy thế Huấn tiếp lời nói tiếp:

- Ai mà biết được anh à đến cái trấn đó nghỉ chỉ là mới bắt đầu thôi, ở được vài hôm thì không hiểu sao họ lại bảo nên đường đi tiếp mà không có lí do gì cả lại vòng lại cái đường ban đầu đã di chuyển. Không ngờ di chuyển đến ngày hôm qua thì gặp một đám xác sống kết thành bầy từ trong rừng chặn lại, may sao có ngã ba nên cả đám đi theo đường khác, lúc sau thì chúng em được chỉ đạo dẫn theo đoàn xe được bọn em bảo vệ hướng sang một hướng khác sau đó gặp nhau ở một địa điểm khác. Tổ cha đó chỉ là âm mưu thôi anh à chúng nó cử bọn em đi là để tranh quyền với nhau, do trung đội trưởng bọn em không theo phe nào trong hai tên cầm đầu trong đoàn đó, chúng em chỉ cần theo bên nào nữa là thế cân bằng sẽ mất. Sau khi chia ra trung đội trưởng thấy không thích hợp, anh ấy đã chỉ huy đoàn em quay lại nhưng không kịp chúng em đi đường đó là quá nguy hiểm bị bao vây đầy xác sống.

- Chúng em tạt vào một thôn làng nhỏ đề chốn đám xác sống đó nhưng mà ở đó lại có hai con Tay Đao nên cả đám lại bỏ chạy sau đó thì từng người hi sinh rồi đoàn xe cũng mất dần dần ….

Từng tiếng khóc rồi nước mắt của hai anh lính đó lại rơi vì đồng đội, rơi vì những cái chết không đáng ra phải chết lãng xẹt như vậy. Đạt nghe xong họ kể thì nói:

- Mẹ cha nó thật là đã đến nước mất chỗ ở chốn chui như vậy mà còn tranh nhau đoạt quyền mẹ nó đúng thật là mấy tên điên mà ….

Sơn vừa ăn vừa nghe hai người kể, thấy họ súc động như vậy thì khuyên:

- Thôi đừng khóc nữa ăn đi, còn sống còn có Hy Vọng, họ chết không hẳn đã vô ích họ đã bảo vệ được những người đó còn gì.

Rồi hắn liếc mắt về đám phụ nữ và trẻ nhỏ đang ngồi ăn cơm đó, mẹ đang đút cơm cho con đám trẻ biết gì đó nên cũng không quấy phá chỉ chăm chú ăn, cả đám thấy cảnh đó thì cũng nguôi ngoai phần nào.

Hắn lại nghĩ đám người đó đúng là chỉ cần một người thôi không cần hai lãnh đạo khi đó mới đồng lòng thì khả năng sống sót sẽ cao hơn, nhưng chuyện đó đã không có liên quan đến hắn nên hắn cũng không muốn nói cho hai anh bạn đó.

Ăn xong thì cả đám rỡ đám máy móc cùng đồ đạc đã chở về hồi nãy, chúng được chất thành đống trong nán để xe của khu xưởng. Không ngờ trong đám có tên Sang là con nhà nghề thằng này từ nhỏ đã theo chú nó hàn xì, lão Lưu trước kia cũng từng học cơ khí chế tạo máy nên hai tên đó là thợ chính trong cả bọn.

Cắt bốn cái tay đao của hai con Liêm Đao ra, theo miêu tả của Sơn thì Thành vẽ lại theo miêu tả của hắn về thanh mã tấu mà hắn thấy trong giấc mơ lão Lưu cùng Sang bắt đầu đẽo gọt mài chúng thành hình.

Đến tối thì bốn thanh mã tấu đã thành hình dáng hầu như mũi cùng lưỡi của chúng không mài được vì quá sắc hễ chạm là y rằng máy mài sẽ mất một miếng. Cán được lão Lưu bọc lại bằng thép sau đó cắt gọt, Sang thì hàn xì lại cho chắc chắn xong xuôi thì hắn buộc một ít vải gạc nên cán đao sau đó cầm ngắm nghía.

Nhìn nó hắn nhớ lại ngày xưa cũng như vậy cầm mấy con mã tấu tự chế như thế này đi chém nhau với người ta, tuy nhìn nó rất là xấu nhưng ai trong bọn họ cũng biết nó rất chi là chắc chắn và rất bén.

Tổng chiều dài của nó từ mũi đế cán là ba mươi tám cm, mũi nhọn toàn thân màu đen xỉn nhìn không bắt mắt cho nắm, tay cầm làm bằng thép màu trắng, nhìn cái lưỡi đao nếu không ai biết thì nhìn nó rất cùn cộng thêm tên Sơn buộc thêm vải vào tay cầm bên ngoài nhìn thật sự càng giống như cái phế đao vậy.

Đám Đạt thấy xong thì cũng cầm nên ngắm nghía, Đạt nói:

- Anh cuốn vải nên đó làm gì đó?

- Cuốn nó vào để khi chém nhau không bị văng mất dao cũng như mồ hôi tay làm ướt cán đao.


Sơn cầm chém chém thử vài nhát thì cảm thấy nó rất nhẹ và vừa tay, hắn lấy một cái rồi nói:

- Mọi người thấy rồi đó mã tấu này quá là sắc bén, tôi sẽ lấy một con hai cậu cầm lấy hai cái này đi hai cậu xứng đáng có được nó.

Sơn đưa cho Huấn cùng Cường mỗi người một cái trước sự thèm thuồng của mọi người, còn một cái liếc nhìn Đạt với Tới hắn nói:

- Còn một cái mà hai đứa đều muốn, hai đứa oản tù tì xem đứa nào thắng thì được.

Mấy người xung quanh đó thấy cảnh đó thì tí cười ngửa nhưng Tới với Đạt thì chăm chú nhìn nhau sau đó hét:

- Ba.. hai.. một. Búa này!

- Ba.. hai.. một. Dao này!

Kết quả là Đạt thắng nó nhảy cẫng nên rồi cầm lấy thanh mã tấu đó vui mừng. Mọi người chưa có thì đứng xung quanh mà nhìn thôi, Đạt hưng phấn quay ra hỏi Sơn:

- Anh sao chúng ta không đặt tên cho mấy thanh mã tấu này nhỉ, nó là hàng độc nhất vô nhị mà anh nên cho nó một cái tên xứng tầm chứ.
Sơn nghĩ một nát thì nói:

- Đặt tên là Thi Đao đi, nó được làm từ thi thể của hai con Tay Đao đó nên anh nghĩ gọi như vậy cũng hay.

Cả đám hơi nghĩ ngợi thì lại nghe hắn nói tiếp:

- Ai chưa có thì đừng buồn sau này chúng ta có thứ này rồi thì sợ gì mấy con Tay Đao đó nữa thấy một con giết một con, thấy một đôi giết cả hai, khi đó sợ gì mà không mỗi người một cái Thi Đao.

Thấy hắn khích lệ thì cả đám cũng vui nên tí chút, lão Lưu làm cho mỗi người một cái vỏ đao nhưng tay nghề của lão ta không ra sao cả nên nó cũng xấu mẹ nó y như cái mã tấu. Xong thì Thành với Sang cứ quẩn quanh hắn mượn cái thanh thi đao của hắn rút ra rút vào ngắm nghía nó.

Vỗ vai hai tên đó an ủi vài câu hứa với chúng mai sẽ dạy chúng giết xác sống thì hai tên mới không làm phiền đến hắn nữa, đám trẻ con thấy tụi hắn làm việc thì lúc đầu cũng ra nhìn ngó nhưng sau đó được mấy tỉ tỉ xinh đẹp kéo đi thì cũng mất hút không còn đứa nào ra ngó nghiêng nữa. Ăn cơm tối xong thì hắn tổ chức một buổi họp toàn diện gồm có người bên hắn hai anh lính cùng vài người bên nhóm tị nạn kia. Sơn nói:

- Như mọi người đã biết giờ chúng ta đã trên một con thuyền rồi, mong sẽ đồng tâm hiệp lực. Chúng ta sẽ tự tao một trang viên cho chúng ta ở một nơi nào đó gần đây mà không phải chông đợi vào ai đó cứu giúp chúng ta, chúng ta sẽ tự cứu chúng ta. Trong khi chúng ta làm điều đó thì cần có kỉ luật, bên đó có tổng cộng ba mươi năm phu nữ mười trẻ em đúng không, thế này tôi chia phụ nữ thành bảy đội mỗi đội năm người cùng một người bên tôi làm đội trưởng trong lúc tập luyện ai tốt hơn sẽ đổi, ban đầu người bên này có kinh nghiệm giết xác sống nhiều hơn sẽ chỉ bảo cho mọi người. Nhàn, Tú Vy với Khánh Ny ba đứa sẽ chịu trách nhiệm dạy đám trẻ cách chạy chốn.

Sang với Thành thấy nói có mười đứa trẻ con, như vậy thì không coi chúng là trẻ con nên hớ hở nói:

- Đại ca, đại ca thế còn hai đứa em, hai đứa em..

- Hai chú mày sẽ theo vào đội của nam nhân tổng cộng chúng ta có mười người sẽ chia làm hai đội, hai thằng mày bên đội anh với Đạt cùng Tới còn lại là đội của Huấn cùng Cường.

- Tôi tôi cũng phải tham gia huấn luyện sao.

Lão bác sĩ béo đó thấy mình cũng phải huấn luyện thì nói. Sơn nhìn ông ta nói:

- Ông tuy đã già nhưng cũng phải huấn luyện, không huấn luyện nặng thì cũng phải tập giết xác sống cũng như tập thể lực mà chốn chứ.

- Sau này chúng ta sẽ huấn luyện như trước, Huấn với Cường sẽ dạy mọi người kinh nghiệm trinh sát với bắn súng, tôi thỉnh thoảng sẽ nói thêm về sinh tồn.

Lão Lí thấy thế mới hỏi:

- Trưởng Đoàn chúng ta đâu có súng đâu?

- Yên tâm hôm nay chúng ta chưa có nhưng một hai hôm nữa chúng ta sẽ có.

Sau đó hắn nhìn vào tấm bản đồ với ánh mắt nóng rực.