Chương 41: Hi Vọng của Hoàng Hải.
Nghỉ được một nát thì hắn lại thấy một đám người toàn nữ nhân xinh đẹp mặc phòng chống phục tay đao tay tuýp sắt mài nhọn, trên lưỡi đao mũi nhọn có đầy máu đen thi nhau nhỏ giọt, nhìn hoàn cảnh xung quanh hắn mới thấy la liệt xác của đám xác sống bị họ giết, chúng nó được chất thành từng đống. Hắn còn nhìn thấy xác một con Tay Đao mà bọn hắn sợ nhất khi đi ra ngoài kiếm vật tư cũng bị ném ở một góc.
Khi nhìn thấy những cảnh đó thì hắn hói giật thót cả mình, đám người này phải mạnh mẹ như thế nào mới giết được con Tay Đao chứ với cả họ chém xác sống như thái rau chặt dưa một dang vậy. Đúng là vừa rời hang sói lại vào hang cọp, thấy đám đó khí thế hung hung như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy hắn tí nữa thì lại ngất đi.
Thấy mọi người muốn động thủ Sơn mới nhìn Hải một cái rồi nói:
- Thôi đi hắn còn có tác dụng với chúng ta cử người chông hắn là được, đánh hắn vậy đủ rồi đánh nữa chắc hắn chết mất. Mau đi làm việc của mình đi, rồi còn dọn đồ đạc đến đây.
Cả đám nghe lời thì cũng tản đi bắt đầu làm việc của mình, Phương đặc biệt cử hai nàng to con nhất bọn nữ nhân lại đó canh trừng Hoàng Hải, thấy vậy hắn cũng chỉ biết nuốt nước bọt chứ không dám oán thán hay cử động lỗ mãng nào. Nhỡ chọc giận hai cái nữ nhân đó thì các nàng đè hắn một cái là hắn cũng đủ chết rồi.
Đến trưa thì đám bọ người của Sơn cũng lục xoát cũng như thanh toán xong xuôi đám xác sống trên đảo, hắn kiếm mấy cái xe tải rồi cùng vài người nữa theo đường cũ đi về cái căn cứ ở nhà máy kia đón mọi người. Về đến nơi thì đám người ở đó đã thu dọn hết đồ đạc xếp thành đống, rau bọn họ chồng tăng gia để ăn cũng được đám nhỏ nhổ hết cho vào bao lơn bao nhỏ.
Đám nhỏ tháy hắn cùng đoàn xe tải đi về thì xúm lại quanh hắn rồi hô:
- Ba ba, ba ba đã về rồi sao. Mẹ con đâu các a di đâu cả rồi.
Hắn xoa đầu từng đứa rồi móc trong ba lô cho chúng mấy thanh socola mà hắn lấy được lúc càn quét, phát cho từng đứa rồi bảo chúng đi chỗ khác. Thấy bọn hắn trở về thì mấy nữ nhân cùng Cường với lão bác sĩ mập với lão Lưu chạy lại hỏi han:
- Thành công không anh, dọn sạch xác sống chứ anh.
- Đòan trưởng mọi người có sao không có ai bị thương không, có bị thương vong gì không.
Lão Lưu nghe thấy ông ta nói thế thì đá cho lão ta một cái rồi nói:
- Phủi phui cái mồm của lão mập nhà ông, làm gì có thương vong chứ, lão muốn vậy sao. Đoàn trưởng con Ngân có bị sao không.
Nghe hắn hỏi vậy thì cả đám liếc lão vẻ khinh bỉ, Sơn thấy bọn họ nóng lòng muốn biết tình huống bên đó thì cũng không câu giờ làm gì nói:
- Không ai bị làm sao cả, chỉ bị xây xát nhẹ mà thôi, bên đó đã được dọn sạch xác sống rồi sau này chúng ta sẽ qua đó ở. Mau mau thu dọn đồ đạc nên xe chúng ta đến đó ngay đi giúp họ thu dọn thi thể của đám xác sống nữa.
Cả đám nghe thấy hắn thông báo vậy thì hơn hở hét vang nên vì quá vui mừng, mọi người hớn hở chất đồ đạc rau củ cùng đồ ăn mà họ còn lại nên trên mấy chiếc xe, cả mấy cái máy tiện cưa cũng được ném hết nên một cái ô tô tải to. Chất đến khi trong cái xưởng đó không còn cái gì nữa thì mới thôi.
Châm một điếu thuốc rít vài hơi ngắm lại cái cái khu xưởng mà họ đã gắn bó mấy tuần qua, nhìn đám nhỏ vui vẻ cười đùa được mấy nữ nhân bế nên xe bất giác hắn cũng cười theo, bao cố gắng của mọi người cuối cùng cũng được đền đáp cuối cùng cũng có một chỗ đặt chân chỗ để dựng căn cứ ban đầu mà hắn ấp ủ bao lâu nay.
Rít nốt vài hơi, vứt cái đầu lọc xuống đất rồi hắn cũng tiến lại xe tải bắt đầu khởi hành đi về khu căn cứ mới của bọn hắn, căn cứ mới trên cái đảo sinh thái mà bọn hắn vừa chiếm được.Đoàn xe đến nơi thì Phương gọi qua bộ đàm cho hắn báo cho họ đến giữa hòn đảo đó, nơi đó là một cái trung tâm thương mại khá to xây trung tâm đảo xung quanh nó còn có mấy khu vui chơi cùng một cái hồ nước nhỏ.
Đến nơi đó thì mấy cô gái đang dọn dẹp xắp bàn ghế ở đó sạch sẽ dưới nhà bếp cũng đang chuẩn bị nấu cơm, thấy đám bọn hắn đến thì mọi người cũng ra đón sau đó vui mừng dỡ đồ đạc xuống tưng bừng nấu ăn. Mấy cô gái nấu ăn ngon nhất đều được chọn vào làm bếp trưởng làm một bữa liên hoan thật thịnh soạn cho mọi người ăn liên hoan có một nơi ở mới cho mọi người.
Đến chiều một giờ hơn thì đồ ăn cũng như cơm nước mới được dọn ra đầy bàn toàn đồ ăn, rau xào xanh ngát, rau xống ăn kèm cũng nhiều không kém. Mấy món đó là tất cả mọi người đều thích do ăn đồ hộp quá lâu cùng nhiều nên đồ tươi luôn được mọi người chào đón nồng nhiệt.
Cả Hoàng Hải cũng được bọn họ chiêu đãi nhiệt tình hắn được lão bác sĩ mập gắp đạn cũng như xử lí hết vết thương trên người, đến lúc ăn cơm hắn cũng được một bát cơm đầy thịt với rau xào. Tuy ở trong phòng gọi là giam giữ nhưng hắn cảm thấy rất thoải mái điện đóm, nằm giường bệnh chăm sóc cũng như được một bữa cơm ra hồn nhất mà hắn từng ăn từ lúc tận thế đến giờ.
Trước đó hắn chỉ bữa đói bữa no, từ khi liều mạng cùng người khác đi kiếm vật tư tuy có ăn uống hơn trước một chút nhưng cũng phải giấu giếm mà ăn tránh mấy tên thân tín trong đoàn của lão Vương thấy được. Biết hắn mà ăn trộm đồ kiếm được thì sẽ cho hắn một trận, ăn thì cũng chỉ cháo loãng hoặc là kê, chứ đừng nói là rau xanh thế này.
Vừa bê bát cơm được một cô nàng đem vào cho hắn, hắn vừa ăn vừa khóc. Cảm giác được sống được tôn trọng ở đây làm hắn còn cảm thấy hắn là một con người chứ không phải là một tên nô lệ như ở trong cái sơn trang đó.
Hắn lại nghĩ đến nàng, rồi lại nghĩ nàng phải chịu khổ ở trong cái nhà đó bị bọn hắn chà đạp, hắn càng quyết tâm muốn gia nhập đội ngũ của Sơn hơn, hắn cũng muốn mạnh mẽ như đám người họ cũng muốn cùng nàng sinh hoạt ở đây với họ. Qua những lời nói của họ hắn mới phát hiện cái áo mà Sơn mặc là cái áo làm từ da của con Tay Đao chứ không phải của người, cái da đó rất chắc chắn vì vậy mà tên bắn súng ngắm kia không bắn chết được Sơn.
Hắn còn thấy cả trẻ con nữa, đám người đó còn thu lưu nhiều người như vậy thì tám chín phần là người tốt, vì cái thế đạo bây giờ ai còn hơi đâu mà thu trẻ con nuôi, thân còn chưa lo xong huống chi kẻ khác. Hắn lại nghĩ đến mình rồi lau hết nước mắt rồi xúc cơm ăn, hắn cố ăn thật chậm dù bụng rất đói hắn cố nhấm nháp dư vị đó cái dư vị mà đã lâu nắm rồi hắn chưa được nếm qua.
Đó là chuyện của Hải còn bên ngoài mọi người đang quây quần bên mấy cái bàn đó bắt đầu ăn uống, Sơn rót một chén rượu rồi giơ nên cao nói với mọi người:
- Nào nâng ly chúc mừng anh chị em chúng ta hôm nay đã hoàn thành tâm nguyện đầu tiên của chúng ta. Chúc chúng ta sau này mọi việc thuận lợi.
Rồi mọi người cũng đứng nên giơ chén chúc nhau rồi uống cạn, tuy rất vui nhưng mọi người cũng chỉ uống vài li vì buổi chiều họ còn nhiều việc cần phải làm. Ai cũng ăn uống hưng phấn, rau trước đó họ vài ngày mới dám ăn một bữa nay đã đầy bàn nên ai cũng hăm hở mà ăn.
Tàn cuộc nghỉ ngơi thì hắn cũng châm một điếu thuốc rồi đi ra ngoài, nhớ ra gì đó rồi hắn lại tiến vào phòng ‘ bệnh ’ mà họ làm tạm thời cho Hải. Mở cửa tiến vào thì thấy Hải đang xuy nghĩ gì đó xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn đi vào phòng mà hắn cũng không hề hay biết.
Sơn hơi ừm hưm một tiếng mà hắn cũng không có động tĩnh gì, liền lại gần rồi vỗ vai hắn, làm Hải giật nảy mình tí ngã khỏi giường, hắn kéo Hải lại rồi hỏi:
- Chú mày làm gì mà xuy nghĩ xuất thần vậy. Anh vào phòng đánh động như vậy mà mày cũng không biết.
- Đại ca …anh có thể cho em gia nhập đội ngũ của anh được không. Em thực sự muốn ở lại đây không muốn về cái sơn trang chết tiệt kia nữa, em muốn mạnh mẽ để cứu nàng ra khỏi nơi đó, mong anh hãy giúp em.
Hơi rít vài hơi thuốc rồi Sơn chầm ngâm nhìn hắn, khiến hắn hơi sợ mà hơi rụt người lại:
- Mày muốn anh thu lưu mày sao, vậy mày có khả năng gì để anh thu lưu mày. Anh liệu có thể tin tưởng mày mà cho mày lưu lại lơi đây, có chắc mày sẽ không phản bội bọn anh.
Tên Hải hơi ngẩn người rồi lại xuy nghĩ những lời hắn vừa nói, đúng như vậy hắn lấy gì để có thể ở lại đây, sao có thể yên tâm mà cho kẻ muốn giết mình ở lại đội ngũ của mình, hắn lại cúi đầu buồn bã. Thấy hắn như vậy thì Sơn lại nói tiếp:
- Nếu chú muốn ở lại đây thì cũng có thể, cơ hội của chú anh sẽ cho. Chỉ cần chú vẽ lại đường đi đến cái sơn trang đó cũng như phân chia thế lực, tất tần tật cái gì chú biết về nơi đó hãy nói hết ra … quan hệ linh tinh trong đó thế nào thì anh sẽ cho chú ở lại.
- Thật sao đại ca … anh … anh nới là thật chứ.
Hải nghe hắn nói vậy thì ngẩng phắt đầu nhìn hắn với ánh mắt đầy chông đợi, thấy được hắn gật đầu thì Hải mới dưng dưng khóc. Hắn không phải tùy tiện mà nói vậy, hắn đã quan sát cũng như từ cách Hoàng Hải nói chuyện hắn mới thấy nó là thằng trọng tình nghĩa cũng như không xấu, ánh mắt nhìn người của hắn cả trục năm nay chưa bao giờ sai xót nên hắn tin tưởng vào nó mà chọn cho Hải cơ hội gia nhập vào đội ngũ của hắn.
- Hơn thế nữa nếu tất cả là sự thật có cô bạn gái của cậu trong nhà lão Vương gì đó anh sẽ cố gắng cứu nàng ta ra ngoài đoàn tụ với chú.
Mắt Hoàng Hải léo nên đầy hi vọng rồi bất ngờ hắn quỳ xuống giường bất chấp chân đang bị thương mà dập đầu với hắn, quá bất ngờ khi hắn dập được ba cái thì Sơn mới tiến lại đỡ hắn.
- Đại ca.. em xin đội ơn anh, ơn này của anh em xin nhớ trong tâm khảm, cả đời này em sẽ trung thành với anh, dù anh có bảo em chết em cũng cam lòng.