Chương 49: Giao dịch nô lệ.

Đại Ca Thời Mạt Thế

Chương 49: Giao dịch nô lệ.

Sơn lấy một nắm lương phiếu rồi đi về lại cái căn tứ hợp viện đó, về thì thấy hai cô gái đang nô đùa nhau quanh cái hòn giả sơn, Lam Lam cũng đang chọc chọc mặt nước cái con cá mà Đạt vừa mới ném vào đó. Sơn vào trong hai cô gái thấy vậy thì vây quanh hắn kêu ca ca.

Sơn vuốt mũi hai nàng rồi nói:

- Hai đứa mau mau thay quần áo đi anh đưa hai đứa mua đồ, thích gì anh sẽ mua cho.

- Thật a anh Sơn, vậy đợi bọn em một nát.

Nghe thấy hắn nói vậy thì cả hai nhảy nên hôn mỗi bên má hắn một cái sau đó chạy biến vào trong nhà thay quần áo, Lam Lam thấy hai cô gái như vậy thì ánh mắt hơi hâm mộ nhìn theo nàng, Sơn thấy vậy thì tiến lại chỗ nàng ta rồi kéo nàng ta lại ôm eo bốn mắt chạm nhau Sơn nói:

- Ngươi muốn được như họ sao. Muốn thì đêm nay bồi ta ngủ sau này ngươi cũng có đãi ngộ như các nàng.

- Không không mong chủ nhân tha cho ta, ta không muốn, ta không muốn cái đó... Mong ngài buông ta ra, ta đã có người yêu rồi ta không muốn có lỗi với hắn.

Nàng ta cố đẩy hắn ra nhưng sức lực không đủ càng bị hắn ôm eo chặt hơn, Sơn thấy vậy mặt mày giả bộ sự tợn nói:

- Có người yêu sao, người yêu đã là gì chồng cũng có thể bỏ theo ta được cơ mà. Bây giờ hắn ở đâu để ta đi thỏa thuận với hắn mua ngươi, ta đảm bảo hắn sẽ vui lòng bán ngươi.

Nghe câu nói đó của hắn thì nàng như xụp đổ nói:

- Hắn sẽ không làm như vậy … hu hu.. hắn không làm như vậy

- Vậy sao ngươi làm nha hoàn lâu như vậy mà hắn không đến chuộc ngươi ra.

- Hu hu … hắn vì ta mà tham gia vào đội tìm kiếm vật tư, hắn cũng hay đến gặp ta nhưng mấy hôm nay không thấy hắn nữa hu hu. … Ta hỏi thăm thì mới biết cả đoàn hắn mất tích không có ai chở về … là ta hại hắn … Mong ngài tha cho ta đi mà..

Nàng ta ôm mặt khóc rồi ngẩng ánh mắt đẫm lệ nhìn hắn đầy cầu xin, Sơn thấy đã thử được lòng của nàng ta đối với tên Hoàng Hải kia cũng khá sâu nên không cố ý trêu chọc nữa, hắn buông nàng ta ra rồi đưa cho nàng ta hai tờ lương phiếu nói:

- Cầm lấy đi, mua mấy bộ đồ mà mặc, thích ăn gì thì mua. Không ai giúp được ngươi, phải tự mình giúp lấy mình, chúng ta xắp rời khỏi đây rồi, ngươi muốn mạnh mẽ cũng như sống tốt hơn trong cái tận thế này thì có thể sang bên đó bảo họ, nói rằng ta bảo ngươi sang đó huấn luyện họ sẽ giúp ngươi.

Nàng ta tiếp được hai tờ lương phiếu thì hơi sửng sốt rồi lau nước mắt nhìn theo bóng lưng hắn, hai chị em thay quần áo xong chạy ra thấy nàng ta khóc thì chạy lại hỏi sau đó là an ủi. Sơn đi sang bên cái nhà bọ lão Lưu ở lấy tạm một chiếc xe máy ngó thấy còn xăng hắn mới lái về bên tứ hợp viện bên này bấm còi inh ỏi.

Hai cô gái thấy tiếng còi thì chạy ra, hai nàng đều mặc một bộ thể thao khoác bên ngoài áo gió ẩn đi cái thân mình ma dụ kia, nhưng quần bó nên người ta cũng có thể từ đôi chân thon dài tăm tắp của hai nàng mà tưởng tượng ra phía trên của nàng, hắn nhìn cặp chân đó tặc lưỡi rồi nói:

- Hai mĩ nữ có cần xe ôm không, tối nay làm ấm giường cho ca ca sẽ chở hai người đi khắp cái khu mua sắm này.

Hai nàng đều cười khúc khích đánh hắn một cái rồi nói:

- Lão công chúng ta nguyện ý, tối nay chị em chúng ta sẽ giúp lão công sảng đến tận trời.

- Gọi lão công thấy kích thích nha, tối nhớ gọi như vậy nghe chưa.

Sơn vỗ mông mỗi nàng một cái sau đó ra hiệu cho hai nàng nên xe, hai cái mông đó thật sự hắn vỗ rất đàn hồi súc cảm rất tốt, nó còn to hơn của Phương nên hắn lúc nào cũng cảm thấy hưng phấn mà muốn vỗ mông hai nàng. Hai nàng oán trách hắn một cái sau đó A Loan nghịch ngợm trèo nên trước, do hắn lái con Vespa nên phía trước khá rộng A Loan ngồi hơi cúi đầu còn A Thiến ngồi sau ôm lấy éo hắn.

Cảm súc phía sau thật tốt, hắn còn cảm thấy có hai quả nho đang cọ vào lưng hắn rồi đến hai quả cầu thịt, rồi một làn hơi thở nhẹ cạnh tai hắn nói:

- Lão công thích không, cảm giác có dễ chịu không.

Đánh mông mãi mới khiến A Loan quay đầu về phía trước, nàng ta ban đầu quay đầu về phía hắn, nếu hắn không can ngăn chắc nàng ta sẽ thổi cái đó cho hắn luôn quá, quát hai nàng đừng làm rộn rồi hắn mới vỉn ga đèo hai nàng đi.

Cái sơn trang đó khá rộng khoảng gần trục cái ha, hỏi qua mới biết cái sơn trang đó đã bị chia làm bốn, mỗi phía đều có một cánh cửa lớn riêng, ngoài ra về sau bốn lão đó chia nhau cái sơn trang đó còn làm thêm vài cái lối đi nhỏ để chở vật tư cũng như đi lại thuận tiện với khu bên ngoài hơn.

Cái khu bên ngoài đó là khu buôn bán chính nó là nơi trao đổi hàng hóa cũng như nơi ở cho đám người tầng lớp thứ hai đổ xuống, nơi đó là nơi nhộn nhịp cũng như hỗn tạp nhất nơi đây chứ không yên bình như bên trong trang.

Đi một nát thì cũng đến nơi mà hai nàng nói là khu chợ đó, đến nơi thì hắn mới phát hiện mẹ nó đây nó khác gì cái thị trấn nhỏ đâu nhà cửa san xát hai bên đường kéo dài cũng phải đến cả vài trăm mét, người đi lại nhộn nhịp ít cũng phải đến bốn năm trăm người, Sơn không kìm được nói:

- Ở đây nhiều người vậy à nha, cũng có vẻ náo nhiệt chứ không như trong trang viên anh thấy nó hơi yên tĩnh.

- Đúng đó lão công nơi này là nơi sinh sống cửa cả gần năm trăm người đó, trong trang chỉ có chưa đầy một trăm rưỡi mà thôi, ở đây còn không rộng bằng trong đó nên anh cảm thấy vậy đó.

A Thiến thấy hắn hỏi vậy thì trả lời hắn, bỗng A Loan chỉ cho hắn một tòa nhà rồi nói:

- Lão công trước đó tỉ muội chúng ta ở nơi đó đó. Nơi đó là nơi tỉ muội ta sinh sống cũng như được chị Hồng " dạy giỗ ", nát nữa lão công đến đó chúng ta dẫn đi tham quan một vòng.

Sơn gật gật đầu rồi hơi nghi hoặc nói:

- Ở đây không sợ xác sống sao, với lại hai em trước đo là người của lão Thanh Tùng cơ mà sao lão lại để các em ở nơi đó được.

- Bọn em chưa được đào tạo cũng như khi chưa được cho ai thì sẽ ở đó, nơi đó là do bốn ông chủ dựng nên, ai có tư sắc thì đều được đưa vào đó cho chị Hồng dạy dỗ.


Sơn nhìn lại nơi đó rồi nhìn lại mình cùng hai cô gái hắn nhớ lại ngày xưa hắn hay thấy cảnh này của mấy thằng cò mồi hay đậu trước mấy cái xe ô tô trên xe còn trở mấy cô gái. Mẹ nó hắn càng nhìn càng cảm thấy giống, hắn là thằng cò mồi còn hai cô gái là " Đào" mà hắn chở đi kiếm khách. Đang xuy nghĩ thì bị A Loan gõ nhẹ vào tay nói:


- Lão công mau mau đi nha, vào đó tham quan một vòng cho biết.

Sơn tỉnh thần lại thì gật đầu sau đó lái xe đưa hai cô gái vào bên trong cái khu đó, bên trong mẹ nó hắn không nhìn thì thôi vàng cùng đồ trang sức mẹ nó vứt bày bán như kiểu người ta bán rau bán cá ngoài chợ vậy. Mẹ nó đúng là lương thực không có mà ăn nên vàng bạc đá quý mẹ nó thật không có chỗ dùng, vậy nên khi đi trên đường tên nào hắn cũng thấy trên người kẻ nào ăn mặc hẳn hoi tí là vàng bạc đầy người.

Mấy quán ăn bên đường cũng khá lèo tèo, đa phần là bánh nướng bánh rán.. nói chung là những thứ ăn vặt quán cơm hầu như là không có, chỉ có một cái tửu lâu ba tầng là phục vụ đồ ăn mà thôi. Đám người đó cũng có người biết hai cô gái thấy hắn đưa hai nàng đi qua thì chào nhau vài câu.

- Chị em nhà Loan Thiến cuối cùng cũng được ông chủ Tùng cho đi rồi nha, nhìn vị này quý khí như vậy sau này hai chị em sống tốt rồi. Thi thoảng ghé qua đây cùng tỉ muội nha…

- Chúc mừng hai chị em kiếm được chỗ tốt nha …


Đi qua ai cũng nhìn hắn mặc bộ quân phục rồi cái tin hôm qua hắn được cả bốn lão già đón một đám người quân nhân, nay lại thấy cặp song sinh tỉ muội lão Thanh Tùng đào tạo bao lâu nay đi cùng hắn nên cả đám hiểu ra chuyện gì đều quay ra hỏi thăm hai nàng.

Hai nàng đặc biệt thấy có mặt mũi cũng đáp lại rồi giới thiệu mọi người hắn là lão công của hai nàng, đi tham quan vài nơi trong cái khu đó cuối cùng hai nàng bảo hắn dừng tại một khu chao đổi hàng hóa. Hỏi ra mới biết đó là nơi chuyên cung cấp lương thực đồ ăn cho đám người trong khu phố nhỏ đó cũng như đám người no lệ làm ruộng kia.

Sơn đưa hai cô gái vào đó cho hai nàng mỗi người mười cái lương phiếu sau đó để hai nàng mua gì tùy thích nhưng hai cô gái không mua đồ gì cả toàn mua đồ hộp cùng thuốc men, Sơn thấy vậy thì bảo hai nàng mua đồ ăn còn mình lao xe về nhà lấy một ít thuốc đem cho hai nàng. Mua xong thì cả đám vào cái ngôi nhà mà trước đó hai nàng ở, thấy hai nàng về cả đám tỉ muội chay ra chào đón.

- Chị em Loan Thiến à các ngươi sống thật tốt a, đám tỉ muội như vậy cũng mừng cho các ngươi.

- Chào ông chủ …

Hắn bước vào trong đó thấy một đám oanh oanh yến yến cũng có đến tầm hai trục nàng ăn mặc nửa kín nửa hở, lộ ra từng mảng trắng bóc liên tục vứt mị nhãn về phía hắn, bỗng nhiên có một vị ăn mặc lòe loẹt từ trên lầu đi xuống, thấy hai chị em Loan Thiến thì nói:

- Ay za hai cái nha đầu các ngươi thật tốt a. Nay về thăm tỉ muội sao, Vị đại gia này mau mau vào trong uống miếng nước a. Mấy con nha đầu còn không mau đi pha trà nha.

- Hồng tỉ đây đây là lão công chúng ta, lão công đây là Hồng tỉ.


Hắn xã giao vài câu nhưng hắn còn muốn đi xem khu này nên không ở lại với các nàng mà dặn dò sau đó lại đi tham quan tiếp cái khu đường phố đó. Lúc đầu hắn không để ý nhưng càng để ý về sau hắn mơi thấy mẹ nó ở đây hình như rất nhiều nữ nhân, hắn thấy nữ nhân nhiều hơn cả nam nhân, trung bình cứ ba nữ mới thấy một nam nhân.

Bỗng hắn thấy phía trước tụ tập rất đông người, hiếu kì hắn tiến lại xem thì thấy trên đài cao có mấy cái lồng bên ngoài phủ một lớp vải xanh, có một tên trung niên béo ị mặt mày hớn hở nói:

- Hôm nay chúng tôi mới có mấy món hàng mới mời mọi người xem, vẫn còn là xử nữ thân hình quá chuẩn ba vòng cân đối, thiếu dạy dỗ một chút là người bên ngoài nên giá khởi điểm một trăm cân lương phiếu.

Tên béo đó giới thiệu xong thì kéo cái tấm vải đó ra, mắt hắn trợn tròn vo trong đó mẹ nó là một người con gái gần như khỏa thân chỉ mặc mỗi nội y đang cúi người ôm những chỗ yếu hại khóc lóc.