Chương 50: Trần Y Lâm.

Đại Ca Thời Mạt Thế

Chương 50: Trần Y Lâm.

Sơn mới chỉ nghe đám người đó nói ở đây có nô lệ nhưng hắn chưa từng nghĩ lại có cảnh buôn bán nô lệ công khai như vậy, bọn hắn coi như hàng hóa vậy. Khi cái khăn được mở ra thân thể cô gái lộ ra trước mắt bao kẻ, thì đám đó điên cuồng la hét hưng phấn.

- Ông chủ làm thế nào để biết cái con bé đó là cái xử nữ hay không mau mau cởi đồ ra cho mọi người xem chỗ đó đi.

- Đúng đó đúng đó …


Một lão già mặt mày đáng khinh giơ tay bắc loa hét lớn, làm mọi người càng hưng phấn mà hét theo hắn. Tên trung niên mập mạp trên đó gõ gõ vào lồng sắt nói:

- Các vị đây là hàng của Hoàng lão, quy củ các vị đã biết rồi ta đây không thể phá. Đây là giá rất hời rồi, về dạy dỗ là có cái nha hoàn ấm giường.

- Thôi đi ở đây còn thiếu gái sao, mười cân lương phiếu được qua mẹ cả đêm rồi, mua cô ta về không may cô ta tự sát thì có phải là quá lỗ không. Lão Mập mau giảm giá đi chúng ta chịu lỗ mua về dạy dỗ vài hôm, coi như đầu tư mạo hiểm chút.

Lại có mấy tên bên dưới hét lớn đòi lão Mập hạ giá, lão Mập mặt mày bắt đầu dữ dằn gõ vào lồng sắt bắt cô gái đứng dậy rồi quát:

- Mẹ các ngươi ông đây nói thách làm gì đám người này chúng ta mất một huynh đệ với mấy người bị thương mới bắt được chúng nó, các người nhìn xem con hàng này ngực nở mông cong, eo nhỏ chân dài cái giá đó quá là hợp lí rồi. Mau! Mau! mẹ ngươi đứng dậy ông cho vài cái điện côn bây giờ. Không hạ giá được còn kiếm ít cho huynh đệ bị thương nữa.

Lời lão già đó nói thì có ai tin không thì không ai biết nhưng cô nàng kia bị lão dọa sợ thì cũng đứng nên, bị lão quát cùng như roi điện làm nàng ta phải khuất nhục đứng dậy ngẩng mặt hai tay buông thõng cho mọi người xem. Ánh mắt nàng ta như chết nặng mà nhìn đám người bên dưới như lang như hổ nhìn vào thân hình nàng.

Hắn quan sát thấy mặt mày nàng ta hơi hốc hác có vẻ do thiếu ăn một thời gian, đám người bên dưới bắt đầu tâm động sau đó là điên cuồng gia giá. Rồi giá cũng đẩy nên hai trăm lương phiếu, rồi bỗng hắn thấy cô gái trong mắt bắt đầu giãy giụa sau đó nàng ta dùng đầu đập vào thành song sắt khiến màu chảy ra, điều đó khiến đám người bên dưới tĩnh nặng một nát rồi bắt đầu ầm ỹ nên.

Lão mập đang đấu giá thấy tình thế không xong thì liên tục chích điện vào thành lồng sắt khiến cô gái bị điện giật mà co quắp trên mặt sàn lồng sắt, thấy vậy hắn hơi xuy nghĩ rồi hét:

- " Ba trăm cân lương phiếu ".

Đám người bên trong đột nhiên quay mặt ra nhìn hắn chằm chằm vẻ nhìn kẻ ngu vậy, tên mập trên kia thấy vậy thì hơi sững sờ sau đó có một người chạy nên nói nhỏ vào tai ông ta khiến lão ta giật mình rồi hét:

- Sơn thiếu gia giá ba trăm cân lương phiếu. ba hai một thành giao.

Lão hét như không để ai kịp ra giá nữa vậy sao đó là gõ thành giao, cả đám người bên dưới nghi hoặc nhìn hắn rồi bắt đầu có người bàn tán gì đó về hắn, cả đám tản ra để cho hắn đi nên trên đài. Sơn đưa lương phiếu cho tên Mập đó rồi kí biên nhận sau đó ghé vào lồng sắt nơi cô gái đang năn ra đất đó. Ghé sát đầu nàng ta hắn nói:

- Này em gái em tỉnh chưa. Nếu muốn trả thù thì đừng khóc đừng tự sát, hãy về với tôi, tôi sẽ giúp em.

Cô gái tỉnh dậy rồi hơi nghi hoặc nhìn hắn, trong ánh mắt nàng ta hắn thấy ánh nên niềm hi vọng mãnh liệt rồi nàng ta ôm lấy xong sắt khóc rồi nói:

- Ngươi nói là thật sao.

Sơn gật đầu rồi ra hiệu cho tên Mập mở khóa cái lồng sắt đó, Sơn nói:

- Mau cho nàng ta một bộ quần áo đi.

Tên béo đó ra hiệu cho đám người bên hắn, một nát sau thì có một tên cầm một chiếc áo bành tô mang nên đưa cho hắn, Sơn khoác nên người nàng ta rồi lại hỏi:

- Bên đó có phải là đồng bận của cô không.

- Không chúng không phải bạn của ta.


- Sơn thiếu ngài muốn mua nô lệ nữa sao, đám bên đó có mấy tên rất to con có thể khuân vác, làm ruộng, làm mồi cũng rất tốt …

- Dừng! Dừng ta không có hứng thú. Vậy thôi ngươi cứ làm việc của mình đi.


Biết đó không phải đồng bạn của nàng ta thì hắn hơi nhăn mày chút rồi kéo tay nàng ta đi về cái xe đó, hắn đi ra thì cái cuộc mua bán nô lệ đó lại bắt đầu diễn ra, tiếng hét vẫn chói tai như vậy. Sơn liếc nhìn cô gái một cái rồi hỏi:

- Ngươi tên là gì có đói không.

Cô gái hơi che lại cổ áo rồi nói:

- Ta tên Trần Y Lâm, ta ta không đói.

Nàng ta vừa nói vậy thì bụng lại sôi ục ục khiến nàng ta ngại đỏ bừng mặt, chở nàng ta đi ăn vài cái bánh nướng sau đó đưa nàng ta về cái tứ hợp viện đó bảo Lam Lam chăm sóc vết thương cũng như cho nàng ta tắm rửa. Hắn đã quan sát hết cái đường phố đó rồi nên không còn hưng thu đi thêm nữa nên đón hai chị em nhà Loan Thiến về.

Trên đường về hai nàng đều ríu rít bên tai hắn nói chị em ở đó đều khen hắn đẹp trai phong độ, mọi người cảm ơn hắn nhiều về số thuốc mà họ tặng. Sơn cũng gật đầu rồi nghĩ ngợi gì đó, về đến nhà thì cơm nước đã nấu xong đám người bọn Đạt cũng đã sang phụ Lam Lam dọn cơm, đám đó còn vây quanh cái cô Y Lâm kia hỏi han.

- Đại ca anh đã về rồi sao đi chơi có vui không. Manh về một vị tỉ tỉ thật xinh đẹp a.

Đạt thấy hắn về thì chạy ra đón rồi nói sau đó cười đầy hèn mọn nhìn hắn, đánh một cái vào đầu Đạt rồi hắn nói khẽ:

- Đừng nói gì lộ, nát sang bên kia nói sau.

Đạt hiểu ý rồi cũng cùng vào bên trong nhà, vào đến nơi thì hắn mới thấy một cô gái mặt mày thanh lệ đang bê đồ ăn, da rẻ trắng bóc mặc một bộ đồ bó nhìn dõ khúc nào ra khúc đó, tóc cột đuôi gà phía sau, trên tay với mặt rán vài cái gạc y tế. Nhìn nàng ta một lúc hắn cũng hơi ngẩn người vì nàng ta quá khác so với lúc hắn mua nàng ta ở cái khu chợ kia.

- Lão công còn nhìn gì nha, mau mau xuống ngồi ăn cơm thôi.

A Loan kéo tay hắn rồi nói, bỗng A Thiến ghé tai hắn nói khẽ:

- Lão công muốn 4P sao mà lại kéo thêm một muội muội xinh đẹp về thế này.

Sơn vỗ mông nàng ta rồi nói:

- Nghĩ bậy ba ăn cơm đi.

Nàng ta nhìn hắn rồi mặt đỏ bừng vì ngại, hắn thì như không có chuyện gì dục mọi người ăn cơm. Ăn xong thì cả đám lại kéo nhau về bên nhà của bọn Đạt đang ở, sang đến nơi quây quần thì Sơn nói:

- Mọi người quan sát thế nào rồi có phát hiện gì mới không.

- Đai ca chúng em đi quan sát bên ngoài rồi mẹ nó ở đây không phải có năm sáu trăm người đâu mà có đến gần một ngàn sáu trăm cũng nên anh à.

Sơn đang hút điếu thuốc tí nữa thì rơi mẹ cả điếu thuốc xuống sàn, nhìn Huấn nói:

- Con mẹ nó chú nói sao, gần một ngàn sáu sao. Mẹ sao thằng Hải nó nói có mấy trăm, không nhẽ nó nói rối chúng ta.
- Em cũng không biết nhưng em hỏi thăm cùng mấy người đi đò xét thì nó là như vậy. Anh xem video đây, mấy người bọn em chia nhu quay được đó.

Sơn theo hắn chỉ quan sát màn hình, Lão Lưu nên tiếng:

- Đoàn trưởng tình hình có vẻ còn bết bát hơn chúng ta tưởng rất nhiều, trong trang đó có khoảng một trăm rưỡi thôi nhưng bên ngoài nối đi của mấy lão già đó đều có mấy con đường buôn bán cho đám thủ hạ ở. Mỗi đường lại có vài trăm người, tuy không có vũ trang khả quan nhưng mà quá đông so với chúng ta.

- Anh Sơn em cũng đã đi đến khu khai thác gỗ với nông trường rồi, anh xem đây. Đám đó là nô lệ chuyên dùng làm việc nặng, chỗ đó cũng phải có đến hai trăm người cũng nên. Nơi đó lúc nào cũng có lính có vũ trang canh gác em đếm có khoảng năm đến sáu mươi người.

Cường tiếp lời lão Lưu nói, Sơn theo tay hắn chỉ thì thấy có một đám đang bị xích tay chân kéo đi đang cuốc đất hoặc chặt cưa cây. Hơi cau mày Sơn nói:

- Tình hình có vẻ không như dự đoán trước của chúng ta, mong rằng cái tên phát hiện ra cái đảo sinh thái đó chết trên đường về đừng có về đến đây. Sao mà bốn lão già đó có thể kiếm được nhiều người như vậy nhỉ, mẹ nó chúng ta đi đường thì không gặp ai sống sót mà bọn chúng lại gom được cả một đống.

- Đại ca em hỏi rồi, đám đó là một đám người ở khu du lịch sinh thái gần đây do ông chủ Vương cầm đầu dẫn đến còn đám còn lại là dân mấy cái thị trấn nhỏ gần đây. Còn có đám công nhân trồng trè của lão Hoàng Mập nữa, ở đây có nhiều rừng núi nên có vẻ vi-rut ít hơn nên bọn họ hầu như trước đó không bị nhiễm vi-rut anh à.


Tơi thấy hắn nghi hoặc thì giả thích như vậy, cả đám lại trầm mặc rồi Sơn châm một điếu thuốc sau đó rit vài hơi nói:

- Cứ vẽ tạm một cái bản đồ đánh dấu vị chí đan cư sau đó chúng ta sẽ tính tiếp.

- Đại ca có người đến tìm anh kìa.


Đạt gọi hắn rồi chỉ vào màn hình đang quay bên căn tứ hợp viện kia, hắn thấy đó là tên trung niên mà hắn cứu hôm qua, theo hắn có vài người với hai cô gái nhan sắc cũng được đang đi phía sau, một nát thì A Loan chạy sang bên này gọi hắn. Sơn đi về đến nơi thì tên trung niên kia niềm nở nói:

- Sơn thiếu theo lời ông chủ tôi mang sang cho ngài hai cái nha hoàn lanh lợi, xin lỗi ngài về cái nha hoàn ngày hôm qua.

Nói rồi lão ta đẩy hai cô gái đi theo lão nên cho hắn xem, Sơn liếc qua rồi nói:

- Được rồi ngươi mang về đi ta dùng cái nha hoàn kia là được rồi.

Thấy tên đó còn chần chừ chưa đi thì Sơn nói:

- Còn việc gì nữa sao.

- Sơn thiếu ông chủ muốn mời ngài qua đó có việc muốn bàn với ngài.