Chương 51: Đĩa Bay Ngoài Hành Tinh.
Xung quanh hắn thấy cũng phải có gần trục tên đang cầm súng tuần tra, nhìn qua thôi hắn cũng biết đám đó mới dùng súng rồi, đang ngó nghiêng thì có tiếng lão Vương:
- Sơn thiếu mời vào trong, đã pha trà thượng hạng mời Sơn thiếu rồi.
Theo lão ta đi vào một khu vườn hoa khá đẹp, ở giữa có một cái đình nghỉ mát nhỏ có một cô gái đang pha trà, lão xua xua tay cho cô gái ra ngoài rồi nói:
- Mời Sơn thiếu ngồi.
Sơn ngồi xuống rồi tiếp lấy chén trà lão đưa rồi nói:
- Ông chủ Vương thật biết cách chơi nha nơi này giả sơn, hoa thơm …. Thật là cảnh đẹp ý vui, đúng là nơi tốt.
- Không … không nơi này là do lão Thanh Tùng xây, do mấy đời nhà lão ở đây với cải tạo thế này, chẳng qua tôi là mua lại của lão ta ở đây mà thôi.
Sơn gật gật đầu rồi như không để ý đến lão cứ nhìn cảnh vật xung quanh, một nát thấy hắn không nói gì lão Vương có điều sốt ruột nói:
- Sơn thiếu tôi có việc này nhờ ngài không biết có được không.
Sơn quay ra nhìn lão rồi tỏ vẻ lão có gì thì muốn nói đi, lão ta ngập ngừng rồi nói:
- Lần trước nghe lão Tào nói ngài cùng đội của ngài giết đám xác sống với con Tay Đao dễ như an cháo vậy. Hiện tại đội thám hiểm của tôi mới phát hiện được một kho lương thực với vũ khí của một doanh trại quân đội nhỏ …
Chưa kịp đợi lão nói xong thì bên ngoài đã có tiếng ồn ào của một đám người tiến vào, hắn hơi cau mày rồi nhìn ra ngoài thì thấy mấy người đang cản ba lão già đang có một đám đang định động thủ với nhau.Lão Vương thấy vậy thì quát nên:
- Lão Tào có chuyện gì vậy, cho họ vào.
Đám người kia cũng tản ra sau đó là lão Tào trung niên hắn cứu được kia dẫn ba người lão Thanh Tùng, Hoàng Mập với Trần Thọt vào. Thấy hắn thì cả ba người gật đầu một câu rồi tự động ngồi xuống ghế còn lại mà không cần lão Vương mời, lão Vương hơi cau mày nói:
- Ba lão già các ngươi đến chỗ của ta làm gì.
Lão Thanh Tùng tự rót một chén trà rồi nói:
- Không cần vòng vo nữa lão Vương chúng ta biết lão mới tìm được một kho lương của quân đội chúng ta đến đây là nói về việc này.
- Các ngươi … các ngươi giám đặt người bên cạnh ta sao. Mẹ nhà nó mấy lão các ngươi thật mẹ nó vô sỉ đi.
Lão Hoàng Mập thấy vậy thì ngăn lão ta lại nói:
- Ông đừng hiểu lầm là do đoàn của chúng tôi thây cả hai đoàn tìm vật tư của ông tập hợp nên tưởng bọn người bên ông có kiếm trác được gì không ai ngờ lại phát hiện kho lương đó.
Lão Trần lại nói theo:
- Lão Vương à nơi đó nhiều xác sống như vậy, lại còn có vài con Tay Đao, ngươi có chắc là tất cả người của ngươi có thể chiếm được chỗ đó sao. Nghĩ lại đi chúng ta đến đây là để bàn chuyện hợp tác với nhau, chúng ta biết đoàn của các ngươi mới mất tích vài tên, lần này đi đến cái kho thóc đó cũng tổn thất một ít nên chắc ngươi cũng không đủ người. Chúng ta đến đây là rất thiện ý, tất cả đều là vì sống tiếp mà thôi.
Nghe ba lão già nói vậy thì mặt mày lão Vương lúc trắng lúc xanh, sau đó lại liếc nhìn hắn, hắn thì vẫn như không có chuyện gì xảy ra vẫn nhàn nhã ngồi hút thuốc. Lão Vương đắn đo một nát rồi nói:
- Được.. được nếu các ngươi muốn tham gia thì cũng được. Chia 50/50.
Ba lão già kia ay một tiếng rồi lão Thanh Tùng nói:
- Lão Vương ngươi có tham quá không vậy, ba chúng ta mới có năm phần mà một mình ngươi có năm phần.
- Người của ta đã mất mấy tên hảo thủ ở trong đó mới có được thông tin đại khái trong đó, các ngươi không mất người nào mà có thông tin của ta đến đó chỉ việc giết xác sống là xong như vậy là quá đúng rồi.
- Thế này chia đều đi nhường ngươi 30% coi như công của ngươi đã trinh sát nơi đó.
Nghe lão Tùng nói vậy lão Vương nên tiếng:
- Được nhưng các ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện, người của các ngươi phải chịu trách nhiệm dẫn dụ mấy con Tay Đao đi chỗ khác, chúng ta sẽ trực diện tấn công, sau đó chở vật tư.
Cả ba lão già đó hét ầm ỹ rồi lại cãi nhau không ai chịu chấp nhận, cuối cùng lão Vương nói:
- Các ngươi đã thấy hôm nọ cái xác con Tay Đao đó do Sơn thiếu đây giết, ta đang mời ngài ấy đi cùng chúng ta đến đó trợ giúp thì các ngươi đến.
Cả ba lão già cùng nhìn về phía hắn rồi lão Hoàng Mập nói:
- Sơn thiếu là thật sao, ngài định giúp lão Vương đi đánh cái kho lương đó sao.
Sơn rít nốt điếu thuốc rồi nói:
- Ai nói với các ngươi ta sẽ giúp, ta xắp đi đến nơi rồi sao ta phải mạo hiểm đến đó làm gì. Với cả ta đi thì ta có ích lợi gì sao.
Cả bốn kẻ nghe vậy thì đều trầm mặc, bỗng lão Vương ah một tiếng rồi nói:
- Sơn thiếu đám người của tôi có phát hiện ra một cái phi thuyền trong cái doanh trại quân đội đó, có thể ngài sẽ hứng thú với nó.
Sơn hơi cau mày rồi nói:
- Lão nói là thật phi thuyền sao, ai đã thấy cái thứ đó, hắn còn sống không.
Lão Vương gật đầu rồi vẫy tay ra hiệu cho Lão Tào, mấy lão già kia cũng hiếu kì hỏi:
- Là phi thuyền ngoài không gian sao, hay phi thuyền do con người chúng ta phóng ra không gian.
Lão Vương thần bí không nói gì đợi một nát thì có một đá người khiêng một người vào, đó là một người đã bị mất một cánh tay mặt mày hơi tái nhợt do mất quá nhiều máu, quanh người đều băng bó vải. Lão Vương thấy đám người kia vào thì chỉ vào người nằm cáng nói:
- Hắn là A Phong một trong mấy người vào trong cái doanh trại đó trinh sát, cả đám đi còn mỗi mình hắn chạy ra, tay hắn bị chặt đứt do bị xác sống cắn, may mà hắn vẫn giữ được một mạng. Bốn hôm rồi hôm nay hắn mới tỉnh tôi mới hỏi hắn được chút thông tin, ngươi biết gì về nơi đó nói cho các vị đây biết đi.
Tên A Phong đó mặt mày hơi nhợt nhạt nghe thấy vậy thì cố ngồi dậy, mấy teen đồng bạn đỡ hắn cho hắn tựa, thấy thoải mái chút hắn mới nói:
- Đó là một cái khu tị nạn không biết nơi đó còn người sống hay không, chúng tôi vòng ra phía sau khu đó thấy có nối vào nên đã chui vào. Trong đó trong mấy khu nhà phân xưởng có rất nhiều xác sống có đến khoảng gần một vạn, Tay Đao chúng tôi gặp có ba con, nơi đó còn có cả Thi Khuyển chúng như xác sống vậy bắn vào người chúng cũng không chết. Đám Thi Khuyển đó tốc độ rất nhanh, nhanh hơn chó bình thường rất nhiều đa số anh em đều bị chúng giết.
- Ông chủ ngươi nói ngươi có thấy một cái phi thuyền sao, nó hình dạng thế nào.
Sơn nghe vậy thì hơi hiếu kì đám Thi Khuyển nhưng nhơ lại lời lão Vương nên hỏi:
- Đúng … đúng tôi chính mắt thấy nó cái phi thuyền đó ….đó nó rất to hình cái đĩa bay, nó được cất trong một cái nhà kho, cung quanh được cách li bao quanh bằng nilon …. Tôi đã thấy, nó có màu đen … càng đến gần cái phi thuyền đó tôi càng thấy quỷ dị.. cả đám xác sống nữ không con nào dám bén bảng đến cái khu đó … Tôi thấy nó giống như là mấy cái phi thuyền của đám ngoài hành tinh vậy.
Nghe giọng tên đó Sơn cảm thấy hắn rất sợ cái phi thuyền đó, nó quá ám ảnh nên cái tên này mới thành ra như vậy. Lão Vương thấy hắn quan tâm hỏi kĩ như vậy thì cũng sai người cầm giấy bút sau đó nhờ người phác họa lại cái đĩa bay mà tên kia nói.
Sau năm mười phút thì người kia vẽ xong đưa cho tên kia xem, hắn gật đầu rối rít thì lão Vương tiếp lấy đưa cho Sơn, cùng mấy lão già kia xem. Sơn tiếp lấy quan sát rồi lấy làm kì lạ nó giống cái đĩa bay bên dưới có ba cái trụ chống, bên trên hơi tròn nhô nên có vài ô cửa, quan sát một lúc hắn lấy lại cái tờ giấy đó rồi nói:
- Khi ngươi đến gần cái đĩa bay đó có thấy phản ứng gì không, như sợ hãi hay đau đầu …gì gì đó.
Tên kia xuy nghĩ rồi nói:
- Ban đầu không có sao nhưng càng đến gần thì đầu bắt đầu chóng mặt sau đó là luôn có cảm giác bị thứ gì đó nhìn mình chằm chằm. Đúng rồi như thể bị một con sư tử nhìn mình chằm chằm giữa nơi đồng không mông quạnh vậy.
Sơn hơi cau mày rồi ngẫm nghĩ một nát, quay sang nói với bốn lão già kia nói:
- Ta thấy hơi có hứng thú với cái phi thuyền đó rồi đấy. Các ngươi hãy chuẩn bị đi bao giờ chuẩn bị xong thì có thể gọi cho ta, đội của ta tất cả lúc nào cũng sẵn sằng. Với lại các ngươi muốn thương vong ít khi đó phải để ta chỉ huy đám lính của các ngươi, với cả lúc đó đừng có giở trò gì với nhau tránh mất thời gian của ta. Mấy con Tay Đao đó cứ để ta xử lí, chuyện dó quá đơn giản với ta.
Cả bốn lão già nghe hắn nói vậy thì mặt mày hớn hở, sau đó đều cảm tạ hắn. Sơn thấy không còn việc gì nữa thì cầm cái bản phác họa cái phi thuyền đó đi về, đám lão già kia đưa hắn tận cửa rồi lại hí húi tiếp tục bàn bạc nhau về việc phân chia nhân mã đến cái khu doan trại quân sự đó.
Về đến nơi mấy người bọn Đạt ở Sơn lại triệu tập một người rồi cùng cho bọn hắn xem tờ giấy vẽ cái phi thuyền kia, cả đam truyền tay nhau xem, xem xong ai đấy đều ha hốc mồm nhìn hắn.