Chương 59: Thế cục.

Đại Ca Thời Mạt Thế

Chương 59: Thế cục.

Tên mập đó thấy Đạt kéo thêm một cái ghế thì tiếp lấy cảm tạ sau đó ngồi xuống, Sơn tiếp lấy trai rượu sau đó mở ra, mở lắp trai thì mùi rượu thoảng ra Sơn ngửi một cái sau đó không kìm được mà nói:

- Con mẹ nó đúng là thơm ah. Đúng là rượu tốt.

Sau đó Sơn rót cho mỗi người một chén, mấy nàng kia cũng đã dọn đồ ăn nên xong, tên mập đó nhìn thấy cả bàn đồ ăn toàn đồ ngon nên cũng xuýt xoa, có vẻ hắn cũng lâu nắm chưa được ăn ngon như vậy, thấy hắn như vậy Sơn đưa cho hắn một chén rượu rồi bảo.

- Ngươi giới thiệu về mình đi chứ.

Tên Mập đó hai tay tiếp lấy chén rượu sau đó đứng nên đưa xung quanh với mọi người rồi nói.

- Xin kính mọi người một li, thưa Sơn thiếu tôi là Nguyễn Khải người ta hay gọi tôi là Khải Mập là người ở khu đường số 3 ngay cạnh đây, sáng nay được Sơn thiếu cứu giúp huynh đệ củ tôi nên tối nay đến cảm tạ Sơn thiếu.

Sau đó hắn quay ra giơ chén rượu về Sơn sau đó uống cạn, để chén xuống hắn liên tục thi lễ ba cái về phía Sơn, thấy hơi bất ngờ Sơn liền đỡ hắn không cho hắn thi lễ tiếp.

- Ngươi làm gì vậy sáng nay là chuyện nhỏ mà thôi.

- Đối với Sơn thiếu là chuyện nhỏ, nhưng với tôi đó là tính mạng của anh em nó là ân rất lớn đối với anh em chúng tôi.

- Thôi được rồi ngồi xuống đi.

Sơn đẩy hắn ngồi xuống ghế rồi cùng mọi người nâng chén bắt đầu ăn uống trò chuyện, ăn uống đến khi mấy cô gái ăn cũng đã đủ nên đã tránh đi cho nam nhân nói chuyện, tên Khải Mập mới nên tiếng.

- Sơn thiếu thực ra hôm nay tới đây không đơn thuần chỉ cảm ơn cậu mà.. mà.

Sơn đang bóc một hạt lạc, hấy hắn ấp úng xoa đầu Sơn mới nói.

- Có gì ngươi cứ nói ra ta giúp được ta sẽ giúp.

- Sơn thiếu mong cậu giúp đỡ chúng tôi.


Chưa nói xong thì Hoàng Mập đã quỳ xuống bên dưới chân hắn khóc lức nở, cả đám ngớ người ra vì hành động của tên đó, sơn định đỡ hắn nhưng tên đó có vẻ kiên trì quỳ nên Sơn mói nói.

- Có chuyện gì mà ngươi phải hành đại lễ như vậy mau nói ra cho ta nghe.

- Chuyện là thế này trước đây tôi là người ở khu gần đây tận thế thì được cứu giúp đến đây có lương thực vật tư thì không sao nhưng sau khi nơi này có bốn lão già kia mới khổ, tôi có biết một chút võ vẽ nên có kéo được ba bốn trục anh em đi theo kiếm cơm. Chúng tôi không có súng nên chỉ dám đi xung quanh đây kiếm ít măng may mắn thì đi theo đám người chở vật tư thì được tí chút nuôi gia đình.

Sơn cố kéo hắn nên ghế, sau đó rót cho hắn một chén rượu rồi để hắn nói tiếp.

- Lúc đầu thì cũng đủ sống nhưng về sau đám đó còn đòi chúng tôi phải trả phí cho bọn chúng bảo vệ nơi này, kiếm vật tư thì không được bao nhiêu mà chúng thu thì lại nhiều, ai cũng biết không ai cho không cái gì nên cả đám cũng càng liều mạng tự động tìm vật tư mà chả nợ.

- Sao các người không đánh bất ngờ đám lão già đó mà cướp quyền giành lấy nới này.


Đạt không kiềm được mà nói một câu, cả đám nghe vậy thì không kiềm được liếc hắn với ánh mắt khinh bỉ kiểu như nhìn thằng ngu vậy. Khải Mập quay nhìn hắn rồi lại nói tiếp.

- Ban đầu chúng tôi cũng định liều mạng như vậy nhưng có một nhóm năm sáu trục người đã làm trước rồi, đám đó do còn quá non với không có súng đạn với lại không ai ngờ lão đó lại có mấy trục người trang bị súng đạn nên đám đó bị đám lão Thanh Tùng bắt hết cả bọn sau đó giết mấy tên cầm đầu còn đám còn lại cùng thân nhân đều bị chúng cho đi làm nô lệ khai thác củi và trồng trọt ở khu sau núi cách biệt với nơi này. Từ đó thì ở đây mới sinh ra thêm nô lệ, ai không nghe lệnh hay phản kháng đều đem đến nông trường.

Sơn không kìm được nói:

- Ở đây có mấy cái nông trường, ở đó chỉ có người của lão Thanh Tùng sao.

- Sơn thiếu ở đây có hai khu một khu của ba lão kia còn một khu còn lại là của ông chủ Vương, bên kia có khoảng gần trăm người cả bảo vệ cũng có đến trăm ba trăm tư. Của ông chủ Vương thì có năm mươi bảo vệ nữa là tám mươi. Chúng tôi đều mua rau với thịt được sản xuất ở nông trường đó.


- Khu phố các ngươi do ai quản lí. Có phải lão Vương không.

- Đúng vậy khu số ba do ông chủ Vương quản lí là nơi đông nhất và cũng là thoải mái nhất trong ba khu. Khu số hai là của hai lão Trần Thọt và Hoàng Mập, khu một của lão Thanh Tùng, ở hai chỗ đó là khổ nhất tiều nhà rất lớn với cả đám người ở đó đều bị bọn chúng bắt đi làm mồi cho xác sống …

- Mẹ cái thằng này vậy bên ngươi sống khá tốt rồi còn gì sao lại còn phải đến đây cầu xin cứu mạng làm gì. Mày bị điên ah.


Sơn không kìm được mà mắng một câu, nhưng tên béo đó lại lắc đầu nói.

- Không phải là cầu cậu cứu tôi mà cứu anh em chúng tôi, bên khu số ba này chúng tôi có ba đội khuân vác, là đội đi sau đám người tìm vật tư kia hưởng sái giúp chúng khuân vác vật tư mà thôi. Bên khu hai có một đội nữa, bên khu 1 có hai đội tổng công anh em chúng tôi có hai trăm người toàn là hầu hết anh em chúng tôi hồi sáng nay mà cậu chỉ huy đó.

- Như Sơn thiếu thấy rồi đó, đám người vũ trang bên lão Vương cùng tinh nhuệ bên lão đó nhiều bằng ba lão kia hợp lại nên ba lão đó luôn e dè ông ta, nhưng lần này mấy lão đó có vũ khí chắc sẽ trang bị sớm muộn gì cũng sẽ cùng nhau khử lão Vương chiếm lấy khu này. Hai trăm anh em chúng tôi cử mấy đoàn trưởng đến bàn với tôi bảo nghĩ chỉ có cậu có thể dẫn dắt anh em chúng tôi phản kháng lại đám đó. Nếu không chúng tôi sẽ bị tiến nên làm pháo hôi giết nhau trước mà thôi.


- Cái thằng này buồn cười nhỉ phản kháng thế nào cầm dao đấu với bắn súng sao. Khi đó các ngươi được chúng vũ trang sao không cùng nhau quay lại cắn ngược bọn chúng một cái, khi đó chẳng cần ai giúp rồi.

Lão Lưu không kiềm được mà nên tiếng. Khải Mập buồn dầu nói.

- Ai cũng muốn chuyện đó xảy ra nhưng không ai tin tưởng ai, với cả thân nhân đều bị mấy lão già đó chông giữ rồi. Với vũ lực và lòng tin mà cậu cho mọi người sáng nay chỉ cần Sơn thiếu đứng nên hô hào mọi người là cả đám sẽ theo cậu cả đám người theo mấy lão già đó cũng sẽ theo cậu khi đó mọi người ở đây sẽ không phải sống trong cảnh bị coi như gia súc thế này.

Sơn trầm ngâm sau đó nói:

- Cái đó ta chắc không giúp được các ngươi rồi, với lại đó là xuy nghĩ của các ngươi, ba lão già đó chắc gì đã đấu với nhau, kiếm được súng đạn rồi mấy lão ấy lại đi càn quét thành phố nào đó rồi chiếm lấy để ở thì sao. Đừng no lắng quá về nghỉ ngơi đi.

Sơn đánh mắt cho Cường và Huấn đẩy tên đó ra ngoài, Khải Mập vẫn cố nói vọng vào.

- Sơn thiếu nếu cậu nghĩ lại cứ bảo người đến đường số ba chúng tôi chắc chắn sẽ theo cậu.


Cả đám bọn Sơn ăn xong thì đi sang bên căn nhà bọn Đạt ở, vào phòng quan sát thì lão Lưu mới nói:

- Tình hình ở đây có vẻ loạn hơn chúng ta tưởng, sao đoàn trưởng không đồng ý luôn với hắn, để ở đây chỉ còn một hổ thì sẽ nguy hiểm hơn với chúng ta.

- Hừ đồng ý với tên đó sao … ngươi có chắc hắn không phải là do bốn lão già đó cử đến thăm dò chúng ta, chúng ta đồng ý bọn chúng cắn càn không để ý đến đe dọa của ta mà giết hết chúng ta thì làm thế nào.

Cả đám lại trầm mặc Sơn trâm một điếu thuốc rồi nói tiếp:

- Hồi sáng nhìn đám lính của mấy lão đó thì biết, chỉ là một đám ô hợp mà thôi trang bị súng đạn vào thì cũng không khá nên được. Ta cũng không ngờ mấy lão già đó lại có thể để một đám người không trung thành với trong tầm kiểm soát của mình như vậy, tuy chúng nó không có vũ khí phản kháng lại được nhưng nếu đám người phía đối lập tuồn súng đẻ chúng làm phản thì sao.

- Em nghĩ là do mấy lão ta sợ cho bọn người đó vũ khí quá nhiều chúng kiếm được vật tư rồi sẽ chia bè không còn dễ kiểm soát được nữa cúng nên. Với đám người đó có thể chết nhát không dám liên lạc với đám dối diện đẻ làm phản.

Sơn rít một hơi thuốc rồi nói:

- Đám người bên ngoài trang không no, ở đó ai cho họ ăn chắc chắn họ sẽ theo người đó, còn đám trong trang này mới khó đám đó đi theo mấy lão già đó từ đầu, thân nhân hoặc cận vệ của mấy lão chỉ sợ đám bọn hắn sẽ liều mạng phản kháng mà thôi. Mong rằng lần này mấy lão đó giao trang thì mẹ nó chết bớt đám đó đi.

- Đại ca thôi dẹp chuyện đó qua một bên đi bọn em có chuyện muốn hỏi anh.


Đạt bỗng dưng ngắt lời hắn, Sơn quay ra thì cả đám đang nhìn hắn với ánh mắt nóng rực, hắn có cảm giác như cô nương đang bị một đám sắc quỷ nhìn vậy.

- Có chuyện gì các ngươi đừng mẹ nó nhìn ta với ánh mắt như vậy có được không.

- Anh Sơn sáng nay thật mẹ nó nhìn anh rất ngầu ah.

- Anh Sơn anh chở nên mạnh từ bao giờ vậy.

- Có phải anh vào cái phi thuyền đó nên mới mạnh như vậy không.

- Trong phi thuyền đó có cái gì không.

- Có người ngoài hành tinh không.


Một đống câu hỏi được đám đó xổ ra làm Sơn choáng váng, hắn ngăn đám đó lại rồi bắt đầu nói:

- Làm gì mà xồn xồn nên vậy, yên nặng ngồi im ta sẽ kể cho mà nghe.

Sơn dùng tinh thần lực nói với Tóc Tím.

- Ngươi mau dùng hình thái 3D xuất hiện một nát giải thích cho đám người đó giúp ta được không.

- Được.

Sau đó là một bóng hình xinh đẹp 3D của một cô gái màu tím xuất hiện, cả đám thấy cảnh đó thì ngả ngửa hết ra hét ầm ĩ.