Chương 57: Sức Mạnh Hành Tinh Cấp Một.
- Này ngươi tên là gì a sau này gọi ngươi thế nào đây.
- Dịch ra ngôn ngũ của các người thì ta tên là trí năng nhân tạo A3H78 Vầng Sáng 1.
Sơn nghe cái tên đó thì mẹ nó xuýt nữa ngã xấp mặt hắn bóng cái trí năng trên đồng hồ đó rồi nói:
- Thôi đi tên ngươi dài chết mẹ, sau này ta sẽ gọi ngươi Tóc Tím nha, ngươi có màu tóc tím nên sau này ta sẽ gọi ngươi như vậy.
- Được. Ngươi gọi thế nào cũng được, ta chỉ chịu trách nhiệm đưa ngươi đến gần tàu mẹ là ta hết nhiệm vụ có thể xác nhập với trí năng trên tàu mẹ.
Sơn xuống đến dưới còn tàu thì hắn có cảm giác mình như mình vừa bước qua một kiếp khác vậy, ngó lại nó rồi hắn bắt đầu tiến ra phía ngoài ngôi nhà bằng nilon đó.
- Sơn ca anh đã ra rồi sao. Anh làm bọn em sợ muốn chết.
- Đoàn trưởng cuối cùng cậu cũng ra.
- Anh Sơn, lão đại.
Mấy người bên ngoài thấy hắn ra thì nhao nhao chạy lại vây quanh hắn, Đạt thì chạy lại ô trầm lấy hắn, đẩy nó sang một bên rồi Sơn nói:
- Có gì đau mà sợ muốn chết vào đó có một nát chứ có làm gì đâu.
- Anh Sơn anh vào đó gần hai tiếng đồng hồ rồi.
Sơn tí sặc nhìn lại đồng hồ rồi hỏi:
- Cái gì mẹ anh ở trong đó hai tiếng rồi sao.
- Đúng đó Sơn ca anh ở trong đó hơn hai tiếng rồi từ hai giờ đến hơn bốn giờ rồi này, bọn em đang định vào trong đó xem anh thế nào đây.
Sơn rằng tay của Huấn khi Huấn giơ đồng hồ cho hắn xem, thấy đã hơn bốn giờ chiều thì hắn mới vỗ nên đầu mình một cái sau đó lắc lắc đầu.
- Đại ca nhìn anh thấy khác nắm nha, em cứ thấy anh khác khác chỗ nào ấy.
Rồi bỗng dưng Đạt nên tiếng nói, tên này là đứa đi theo hắn đầu tiên nên nó biết hắn rõ nhất nên khi nhìn một nát thì nó cũng phất hiện điều khác lạ trên người hắn. Hắn xua xua tay rồi nói với mọi người:
- Mau mau đi thôi nơi này rất nguy hiểm. Có rất nhiều thứ muốn nói nhưng ở đây không tiện khi nào về đến nhà anh sẽ kể cho mọi người.
Cả đám gật gù thu dọn ba lô vũ khí rồi sau đó bắt đầu đi ra ngoài, ra đến nơi thì hắn đã thấy mấy cái xe thiết giáp cạnh đó đã bị đám kia lái đi từ lúc nào. Ra đến cửa thì vật tư đã được chất như núi trên xe súng đạn, lương thực, đồ hộp, đồ dùng quần áo, phòng chế phục được ném đầy trên các cái xe tải mà bọn họ chở đến.
Hàng dài các xe quân dụng cũng như thiết giáp lối nhau ở bên đường thấy bọn hắn đi ra đám người bê nốt đám vật tư đó cung kính chào hắn:
- Sơn thiếu.
- Sơn thiếu.
- Mọi người cứ làm việc đi không cần để ý đến tôi đâu.
Thấy đám người đó chào hắn như vậy, Sơn liền khách khí giơ tay chào họ sau đó quan sát thêm xung quanh, Huấn tiến nên nói nhỏ với hắn:
- Anh Sơn ngần này sũng đạn xe cộ có thể trang bị vũ trang cho một tiểu đoàn ngàn người ấy chứ, chúng ta có phải đang làm lớn mạnh lực lượng cho họ không.
Sơn cười lắc đầu rồi cười mỉa nói nhỏ:
- Chưa chắc đâu, lớn mạnh chưa chắc đã tốt, các ngươi cứ chờ xem có súng rồi bốn tên đó sẽ không ngồi yên mà phân chia địa bàn như trước nữa đâu. Khi đó sẽ đến lượt chúng ta giả vờ danh nghĩa đứng nên giảng hòa có phải tốt không, đám tân nhân hôm nay giết xác sống đã thoát thai hoán cốt chúng lại rất lấy kính phục chúng ta, mấy người yên tâm đi khi đó ta kêu gọi bọn hắn sẽ theo ta mà thôi.
Cả đám gật gù tỏ vẻ hiểu ra rồi tiếp tục đi đến cái con xe bọc thép S5 của bọn hắn, đi trên đường hắn cũng không thấy mấy cái xác con Tay Đao đâu cả, đám xác dưới hố cũng được moi nên để lấy mấy bộ giáp trên người chúng.
- Mẹ trứng cái đám này cong móc cả đống xác dưới đó nên, mẹ thật là khó ngửi mà. Ngửi nhiều cái mùi này rồi mà hôm nay không thể chịu được.
Lão Lưu thấy đám xác dưới hố cũng được móc nên máu me đen xì óc nội tạng đầy đất thì không kìm được nói một câu, sau đó lấy cái khẩu trang đeo nên, đám Sơn cũng nhíu mày rồi cũng che mũi lại cố đi nên những chỗ nào sạch sẽ nhất.
- Sơn thiếu cuối cùng ngài đã ra rồi sao, chúng tôi thu dọn vật tư xắp xong rồi chuẩn bị đi về sơn trang đây, đợi mỗi ngài nữa thôi.
Lão Vương thấy đám bọn hắn đi ra thì chạy lại nịnh nọt nót, Sơn quắc mắt nhìn lão rồi gằn giọng nói:
- Xác mấy con Tay Đao đâu, ta đã nói giúp các ngươi thi thể Tay Đao chúng ta sẽ thu hết, các ngươi không nghe rõ sao.
Nghe thấy hắn quát như vậy, lại nhìn vào ánh mắt của hắn làm lão Vương giật bắn cả mình như hắn đang đứng trước con sư tử và nó đang muốn vồ lão ăn thịt vậy.
- Không … không lão Vương tôi không giám lấy của Sơn thiếu bốn con Tay Đao chất trên xe để ngay sau xe bọc thép của ngài.
- Có bảy con cơ mà sao lại có bốn.
- Là đám lão Thanh Tùng lấy ba con nói mang về nghiên cứu.
- Hừ không biết sống chết.
Sơn dẫn đám lão Lưu đi để lại lão Vương toát mồ hôi như mưa, bọn hắn khí thế ầm ầm tiến lại khu xe ba lão già kia đang ngồi. Thấy đám người bọn hắn súng đạn nê lòng, khí thế tiến đến thì đám người kia tản ra cho bọn hắn một con đường.
Có một đám tầm năm sáu tên đang đứng cầm súng đứng bao quanh cái xe đó thấy bọn hắn tiến đến thì một tên cơ bắp cuồn cuộn cầm một khẩu shotgun tiến nên ngăn hắn lại nói:
- Sơn thiếu ngài có việc gì sao. Mấy ông chủ đang bàn bạc, có việc gì thì xin câu đợi một nát tôi sẽ thông báo cho mấy ông chủ.
Hắn hơi nhăn mày rồi nói:
- Mau gọi ông chủ của các ngươi ra đây ta muốn hỏi bọn hắn một câu.
Tên kia hơi trần chừ sau đó cũng tiến lại cái xe đó gõ cửa sau đó nói gì đó vào bên trong sau đó hắn tiến ra giơ súng về phía bọn hắn nói:
- Ông chủ đang bàn bạc việc quan trọng mong Sơn thiếu rời đi.
Cả đám người bên kia thấy vậy thì cũng giơ súng về phía bọn hắn vẻ đe dọa, Sơn cười khẩy một tiếng rồi nói:
- Ngươi có chắc chủ nhân nhà ngươi muốn nói như vậy sao.
Đám bọn Huấn bên này thấy vậy thì cũng tản ra giơ súng về đám mấy tên kia, nhìn hai bên là biết bên nào chuyên nghiệp hơn, đám bọn hắn tách ra súng lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu, còn đám kia đứng thành cụm có tên còn bây giờ mới mở chốt an toàn.
Thấy có giao tranh thì đám người đứng xung quanh chạy hết không còn một ai, mấy tên thân tín cầm súng bên ba lão kia cũng tụm lại vậy quanh bọn hắn. Một tên mập cầm súng giơ về phía hắn có vẻ là đội trưởng của một đội nào đó nói:
- Sơn thiếu ngài đã giúp chúng tôi rất nhiều mong ngài ròi đi chúng tôi không muốn nỏ súng về phía ngài nhưng vì được sống mong cậu thông cảm.
Biết rõ ý của tên đó hắn cảm kích mình nhưng vì gia đình hắn bị đám đó năm trong tay nên hắn làm việc phải cân nhắc cho chính hắn, Sơn gật đầu với hắn rồi nhìn về chiếc xe bọc thép kia nói:
- Ba lão già các ngươi cướp được một tí vũ khí này mà đã muốn trở mặt với ta sao.
Một nát sau thì ba lão già đó đi từ trong xe bọc thép đi ra, lão Thanh Tùng nhìn hắn rồi nói:
- Sơn thiếu chỉ là hiểu nhầm thôi, có chuyện gì đâu mà phải dùng súng đạn nói chuyện.
- Như đã nói lúc đầu ta giúp các ngươi giết xác sống xác đám Tay Đao sẽ về tay ta, ta không có lấy cái gì, sao xong việc các ngươi định chở mặt mà phản bội chối bỏ những lời nói trước đó sao.
Lão Hoàng Mập rít một hơi thuốc trong cái tẩu của lão rồi nói vẻ khinh khỉnh:
- Sơn thiếu chúng ta đã để lại cho cậu hẳn bốn con, chúng ta đã chết năm sáu chục người thì cũng có phần trong đám Tay Đao đó chứ.
- Đứng yên đi nên một bước ta sẽ bắn.
Hắn tiến về phía ba lão già kia thì cái tên cơ bắp kia lại giơ shotgun về phía hắn định bắn, ba lão già kia không nói gì mà đồng ý cho tên đó làm vậy. Sơn mắt lạnh quay sang tên đó nói:
- Mày đã giơ súng về phía tao hai lần và tao nói thật tao rất ghét thằng nào chĩa súng vào tao, mà mày đã làm việc đó hai lần liên tục nên hôm nay mày sẽ phải … Chết.
Chữ " Chết " vừa nói ra thì mọi người chỉ thấy một cái bóng lướt qua sau đó là cái súng cùng với hai tay hắn cầm súng rơi xuống đất tiếp đó là cái đầu của tên đó rơi theo, rồi hắn đã đứng trước ba lão già đó.
Cảnh đó chỉ xảy ra trong hai ba giây mà thôi, đám bên ngoài thấy cảnh đó thì lục tục định bắn nhưng Đạt đã gầm nên:
- Thằng nào dám bắn ông sẽ cho nó chết trước.
Cả đám sợ Sơn giết mấy tên cầm đầu kia với đám Đạt khá thiện xạ, không kẻ nào giám nổ súng trước, Sơn đứng trước ba lão già đó châm một điếu thuốc rồi nhìn ba tên mặt đang nghệt ra kia.
Lúc đó Sơn đã thử bộc phát hết tốc độ cũng như sức mạnh mà hắn đang nắm giữ ở cấp hành tinh cấp một, cảm giác đó thật phê hắn nghĩ vậy tốc độ mà hắn đạt được lúc đó khoảng hơn trăm km trên giờ. Hắn bộc phát sức mạnh ở tay không quá nhiều nhưng vẫn chém đứt tên cơ bắp kia quá dễ dàng, khi hắn vận động tốc độ cao như vậy nhưng tinh thần hắn vẫn theo kịp cơ thể nên hắn hành động vẫn rất chuẩn như bình thường đánh răng rửa mặt vậy.
Máu từ tên cơ bắp đó tràn ra đầy mặt đất, tẩu thuốc của lão Hoàng Mập cũng rơi xuống đất, cả không gian tràn ngập yên tĩnh, bỗng lão Hoàng Mập quỳ xuống, hắn thấy một bãi nước vàng từ chân lão chảy ra xung quanh.