Chương 46: Dã Tâm Của Lão Vương.
Ba lão tuổi tác cũng khá lớn chắc cũng bằng với lão Vương tầm từ sáu đến bảy mươi là cùng, lão đứng giữa khá gầy mặt mày quắc thước khoác một cái áo bành tô màu xám. Lão bên trái thì hơi bụng phệ mặt mày hòa ái như phật di lặc tay cầm một cái tẩu thuốc, lão còn lại chông có vẻ trẻ nhát mặc vest, tóc nhuộm màu đen, có vẻ còn căng ra mặt nên không thấy có nhiều nếp nhăn.
Đám đó quay sang nhìn lão Vương rồi nói:
- Lão Vương vị huynh đệ đây là …
- Đám thuốc này là vật tư hôm nay người ông mang về uh …
Lão Vương thấy đám đó muốn hỏi dò về Sơn nhưng lão còn không biết thì sao mà nói, mà giá kể lão biết lão cũng không muốn nói cho mấy lão già kia. Lão đằng hắng một tiếng rồi nói:
- Vị này là Sơn thiếu, đây là Lão Lưu thanh tra chính phủ, mấy vị kia là cận vệ của Sơn thiếu. Họ bị lạc đoàn nên muốn đến đây xin tá túc vài ngày, tôi sợ các vị không cho Sơn thiếu ở nên tôi đang định đưa ngài ấy về khu của tôi ở tạm.
Ba tên thấy tên Sơn hơi nhăn mày thì thầm chửi lão Vương một câu, thấy lão Lưu quý khí mặt mày khí chất như người ở vị chí cáo lâu năm bồi dưỡng như vậy, lại thấy lão cung kính với Sơn hết mức, biết tên Sơn là kẻ đứng đầu rồi nên cả đám đều quay sang nói với Sơn:
- Chào Sơn thiếu tôi là Thanh Tùng, ông chủ của sơn trang này. Đây là cơ ngơi do ông cố nôi tôi để lại.
Lão già gầy gò đứng giữa nói rồi đưa tay về phía hắn, tiếp đó là lão béo cầm tẩu thuốc lão cùng đưa một tay ra nói:
- Chào Sơn thiếu tôi là Hoàng Đan, mọi người hay gọi tôi Hoàng Mập.
- Chào Sơn thiếu tôi là Trần Long, mọi người gọi tôi Trần Thọt.
Sơn bắt tay ba tên không nói gì chỉ phì phèo điếu xì gà, lão Lưu thấy vậy thì đi nên bắt chuyện cùng mấy lão già đó, bao năm thương trường khả năng ngoài giao của lão cũng như chém gió thành thần học được của Sơn gần đây làm cho đám người dó tin sái cổ là Sơn là một tên con em thiếu gia nào đó trong quân đội chẳng qua về quê chơi mà lưu lạc thế này. Gia đình hắn mới liên lạc được với hắn và đang gửi người đến đón chỉ một tuần nữa sẽ có trực thăng đến đón bọn hắn.
Sơn nghe thấy đã quá lâu, hắn liếc nhìn cái đồng hồ sau đó cởi cái khẩu M4A1 cac – bin ném cho Huấn rồi nói:
- Mau lái cái xe đó kiếm chỗ nào đậu đi. Còn mấy lão già các người muốn trò chuyện đến khi nào, ta đói nắm rồi mau mau dọn đồ ăn nên đi.
Cả đám nghe hắn nói vậy thì cũng im bặt, qua lời lão Lưu biết tính khí của hắn nên không ai nói gì, một chút sau đó lão Vương nói:
- Mời Sơn thiếu về bên đình viện của tôi bên đó đã chuẩn bị đồ ăn cho ngài rồi.
Sơn đang định đi theo lão thì ba lão kia nói gì đó khẽ với lão Lưu làm lão Lưu hơi kéo tay hắn lại một chỗ rồi nói nhỏ vào tai hắn:
- Đoàn trưởng đám đó có vẻ không hòa thuận nhất là ba tên đó với cái lão Vương kia, nếu chúng ta đi ăn bên lão Vương coi như chúng ta đã ủng hộ lão Vương, cán cân bằng ở đây sẽ bị mất. Khi đó ba tên đó sẽ liên thủ làm điều gì đó thì trời mới biết, thôi chúng ta cứ đợi xem thế nào.
Sơn nghe hắn nói vậy thì hơi nhăn mày nhìn về ba lão già kia rồi lại nhìn về lão Vương, bỗng lão Thanh Tùng đi nên nói:
- Sơn thiếu chúng tôi cũng đã chuẩn bị một bữa tiệc lớn cho ngài rồi, mong ngài qua bên đó dùng với chúng tôi.
Lão ta còn cười bỉ ổi cúi sát vào tai hắn nói:
- Bên đó chúng tôi còn có một cặp chị em song sinh vẫn còn là xử nữ rất xinh đẹp được dạy dỗ phục vụ nam nhân rất chu đáo. Ngài có thể qua đó hưởng thụ.
Sơ cũng giả vờ cười bỉ ổi ra chiều đắn đó rồi nhìn hai bên rồi thở dài một cái:
- Haizzz… Các vị thật là chu đáo quá đi. Thôi như vậy kiếm chỗ nào cũng được, hai bên đều chuẩn bị đồ ăn rồi thì cùng mang nên đi chúng ta cùng ăn.
Cả bốn lão đều nhìn nhau rồi cùng gật đầu lão Thanh Tùng nói:
- Ở giữa trang có một cái đình viện giữa hồ khá đẹp mời Sơn thiếu cùng mọi người đến đó chúng ta cùng ăn cơm.
Sơn gật đầu rồi cả bọn lục tục kéo nhau đi đến cái đình viện đó, thị lực của hắn khá tốt nên hắn nghe loáng thoáng lão Vương nói:
- Con mẹ nó tìm đứa nào nội gián bên ta chặt nó làm tám khúc cho chó ăn, mẹ nó giám báo cho người của ba tên khốn kia, hôm nay mà chúng ta nắm chắc kết giao cùng cái tên công tử ca này thì có phải được họ giúp sức mà giành lấy cái nơi này đơn giản không….Mau. Mau đi tra cho tao.
- Vâng thưa ông chủ.
Sơn nghe vậy thì chỉ cười khẽ khinh thường sau đó vừa đi vừa ngắm cảnh nghe ba cái lão già đó chém gió về khung cảnh trong cái sơn trang này, đi một nát băng qua mấy cái vườn hòn giả sơn, cụm trúc nhỏ cũng đến chỗ đi ra cái đình nghỉ mát giữa hồ kia. Ngó thoáng qua bên ngoài, nghe mấy lời kể của đám lão già cùng thăm thú bên trong hắn cũng đại khái phác họa ra được cái trang viên này.
Trang viên hình chữ nhật có bốn của, cửa chính phía Bắc thẳng và nơi ở của chủ nhà là lão Thanh Tùng, bên trái là của lão Hoàng Mập bên phải của lão Trần Thọt vòn sau là của Lão Vương. Của lão Vương là ngon lành nhất của lão của sau thông ra rất gần đường quốc lộ cũng như đường nhỏ vào mấy thị trấn gần đó nên vạt tư lão kiếm được cũng là nhiều nhất.
Đi cùng đám đó ra giữa hồ thì hắn mới thấy cái đình nghỉ mát đó nó quá là to đi, đình xây hình bát giác mái ngói cổ kính cột chèo đều làm bằng gỗ lim trạm trổ rồng phượng cũng khá đẹp. Ở giữ có một cái bàn đá khá to xung quanh có sáu cái ghế đá, bên dìa thành ngoài giáp mép nước đều bằng gỗ ghế ngồi cũng làm dược dọc theo sàn đều bằng gỗ, tất cả đều quét một lớp vecni bóng lộn.
Sơn ngồi xuống một cái ghế dài sau đó nhìn ra hồ, trên hồ vẫn còn vài đàn ngỗng đang bơi lội, thỉnh thoảng còn thấy mấy con cá chép thò đầu nên ngáp ngáp, hắn hơi dụi dụi con mắt sau đó mới hét nên.
- Con mẹ nó lão Lưu lại đây mà xem có cá này, nước ở đây không bị ô nhiễm sao, con mẹ nó thật là hên nhà.
Nói xong với lão Lưu hắn cởi mấy cái dây đeo phụ kiện tác chiến súng lục ném xuống ghế rồi chuẩn bị cởi áo, đám người kia thấy thế thì lão Hoàng Mập không kìm được nói:
- Sơn thiếu ngài định làm gì a.
- Con mẹ nó bơi chứ còn làm gì ah. Nơi này của các ngươi mẹ nó thật tốt có cả cái hồ nước không nhiễm thi độc, tha hồ mà ăn cá với bơi lội, nước dùng cũng thoải mái.
- Thi độc, thi độc là gì vậy Sơn thiếu. Chúng ta ăn cơm đây rồi nát nữa ngài hãy tăm.
Sơn nhìn bọn hắn với ánh mắt ngu ngốc sau đó nói:
- Là nước bị bọn xác sống rơi xuống đó sau đó chúng bị phân hủy dưới nước sau đó là ai uống hoặc rơi vào vết thương sẽ bị biến thành xác sống. Thi độc là máu nhiễm bệnh dịch từ xác sống.
- Không Sơn thiếu nước hồ rất sạch, từ ngày xưa ông tôi ở nó đã trong sạch như vậy nước dùng trong sơn trang toàn dùng từ nó. Ngày mà có đại dịch bùng phát đó thì tôi nhận được tin nên đã phong tỏa cái sơn trang với bên ngoài nên mọi người mới an toàn không bị xác sống tấn công.
Nghe bọn lão già đó chém gió một nát thì đồ ăn cũng được bê nên, thấy đồ ăn bê qua Tới với Đạt giơ hai cái máy dò kim loại nên người đám nữ nhân đó rồi cho qua. Thức ăn để đầy bàn nào cá, nào thịt vịt, gà canh măng nấu gà …. Có thể nói mẹ nó đấy là bàn ăn sang trảnh nhất mà hắn thấy từ lúc hắn vô tù đến giờ.
Lão Vương tiếp cho hắn một miếng cá chép chiên giòn, lão Trần gắp cho hắn một cái đùi gà, Sơn định ăn thì Cường phía sau đã ngăn hắn lại sau đó căn mỗi thứ một miếng. Cả đám thấy vậy thì há hốc mồm, ông chủ đang ăn mà vệ sĩ giám cướp đồ ăn của ông chủ.
Một nát nuốt xong thì Cường nói:
- Sơn thiếu không có độc, không có thuốc mê hay vị khác, chỉ là mùi vị hơi tệ.
- Thôi mẹ nó ngươi biến mẹ đi, để cho ta còn ăn. Ta có làm gì đâu mà họ hạ độc ta vào đồ ăn, mẹ ngươi xem quá nhiều phim đi nên ảo tưởng vậy à. Mấy ông kiếm cho bọn hắn mấy em xinh đẹp với cho bọn hắn một bàn rượu là được, bọn hắn mấy ngày này bảo vệ ta cũng mệt mỏi rồi cho bọn hắn xả hơi đi.
Bỗng lão Lưu la lên:
- Không được Sơn thiếu, nhỡ ngài xảy ra chuyện thì sao, lão gia mà biết ….
- Im nơi đây thì sợ cái mẹ gì, các người mau đi ăn cơm cả đi. Ta chắc một tuần tới có trực thăng đến đón, đồ đạc súng ống xe pháo ta sẽ để lại cho các ngươi nếu các ngươi chăm sóc huynh đệ của ta thật tốt.
Đám người Đạt nghe thấy vậy giả vờ khóc lóc sau đó nói:
- Cám ơn Sơn thiếu đã coi anh em chúng tôi như huynh đệ của người, chúng tôi nguyện theo Sơn thiếu nguyện chết vì ngài.
Cả đám đều hiểu mấy tên lão già đó ở đây xưng vương có gái đẹp, địa bàn thì đi với hắn làm gì nên súng ống cũng như đạn dược hắn để lại rất hữu ích ai có được thì phần thắng sẽ nghiêng về bên mình rất nhiều.
Sơn phất phất tay cho đám Đạt sướt mướt đi chỗ khác, đám lão già kia nghe hắn nói vậy thì càng hưng phấn đuổi hết đám tùy tùng sau đó gọi vài cô gái xinh đẹp đến. Đồ ăn cùng rượu đều được rót nhiệt tình cho Sơn và Lão Lưu.