Chương 45: Bốn Lão Già Cùng Tụ Tập.

Đại Ca Thời Mạt Thế

Chương 45: Bốn Lão Già Cùng Tụ Tập.

Nghe thấy hắn đồng ý như vậy thì tên trung niên kia cũng mặt mày hớn hở, cười đê tiện tiến đến gần hắn nịnh nọt nói:

- Trưởng quan nơi đó của chúng tôi có rất nhiều cô nương xinh đẹp, ngài cùng anh em đây đến đó tha hồ chọn lựa.

Sơn thở một hơi khói vào mặt hắn rồi ra vẻ khinh thường nói:

- Cái nơi khỉ ho này của các ngươi thì lấy đâu ra cô nương xinh đẹp, thôi đừng lằng nhằng ta đây đêm qua cũng không được nghỉ tử tế cả sáng nay cũng chưa được bữa ra hồn, mau mau dẫn đường đến đó làm cho ta một bữa đàng hoàng. Chiêu đãi hợp lí ta sẽ trả tiền công hợp lí.

Nói rồi hắn phất tay cho mọi người nên xe, bỗng dưng Đạt nói:

- Đại thiếu thế còn con Tay Đao này làm thế nào bây giờ.

Sơn nghĩ nghĩ một nát rồi nói:

- Vứt nên cái xe của bọn hán đi.

Cả đám bên kia nghe thấy hắn nói vạy thì tái mặt, Sơn thấy vậy biết chúng sợ gì thì nói:

- Sợ cái gì nó bị ta đây đâm nát óc rồi không dậy cắn các ngươi được đâu mau mau ném nên thùng đi, mẹ đúng là một đám chết nhát.

Đạt với Tới bê con Tay Đao vẫn còn chảy đầy máu đen rồi ném nên cái thùng xe tải của đám người kia, sau đó bảo bọn chúng chỉ đường. Nên đến xe thì Sơn nói:

- Đến đó thì giả vờ có người liên lạc được với chúng ta nói là gần một tuần nữa xe có trực thăng đến đón chúng ta, rồi đọc địa điểm chỗ cái khu sơn trang đó ra. Làm cho bọn chúng kiêng kị chúng ta không dám làm bừa, ở đó vài ngày xem bên trong đó ra sao rồi chúng ta sẽ về căn cứ tính tiếp.

Cả đám nghe vậy cũng gật đầu, xe chạy bon bon theo đám xe của đoàn người kia, chạy tầm hai ba mươi phút xe mới đến nới, trên đường khá khó đi toàn xe cản cũng như cây cối đổ gãy. Sơn thấy qua lâu nên dùng bộ đàm liên lạc với tên trung niên đó sau đó bảo xe S5 của bọn hắn đi trước dọn đường, từ đó tiến độ bọn hắn mới nhanh hơn hẳn.

Trên đường về cũng khá an toàn xác sống đều bị bọn hắn tông chết quá dễ dàng khiến đám người kia cũng hải xuýt xoa, thán phục cũng ước có một cái xe bọc thép tốt như vậy. Đến nơi thì hắn mới phát hiện gần cái sơn trang đó rất nắm hồ nhỏ cũng như trên đồi có chúc rất nhiều mọc thành rừng luôn và nhìn cũng rất đẹp, Sơn bỗng nói vào Bộ đàm:

- Mẹ chỗ cái sơn trang này của các ngươi cũng đẹp quá đi chứ sơn thanh thủy tú, nát có cá thì cho ta một con to vào với cả măng trúc nữa, con mẹ nó đúng là nâu chưa ăn được ăn măng thấy mà lại thèm.

- Vâng vâng thưa trưởng quan, ngài yên tâm tôi đã thông báo với ông chủ của chúng tôi rồi ngài đến đó chắc chắn sẽ hài lòng.


Thò đầu ra khỏi cái xe Sơn ngồi hẳn nên lóc quan sát bên ngoài, dùng hẳn trạng thái Thức Tỉnh cũng như dùng ống nhòm hắn quan sát địa hình xung quanh rồi sau đó ghi nhớ lại hoàn cảnh một cách cẩn thận. Bỗng hắn thấy ngay phía trước là một cái tường bao khá cao nhìn khá cổ kính trên tường có mấy bức tranh tả cảnh sinh hoạt khá là đẹp, màu sắc cũng khá tươi mới, dùng ống nhòm hắn mới phát hiện mấy bức tranh đó đều được làm bằng mảnh gốm.

Xung quanh là một con đường được đổ bê tông khá to hai cái xe như của bọn hắn đi vào cũng vẫn vừa luôn, bên vệ đường cũng được chồng đủ loại hoa dại nhìn cũng rất chi là đẹp, mái ngói vương rêu cảnh đẹp êm đềm Sơn chửi thầm tên chủ cái trang viên đó cũng chịu chơi ra phết. Xe chạy thêm vài phút nữa thì cũng đến một cánh cổng khá to, đứng trước cổng đang có một đám người nhìn về phía này.


Xe hắn chạy chậm lại để đám người kia tiến nên trước, sau đó thì đám bọn hắn tiến nên sau. Cái xe đó đến gần đám người kia thì tụ họp cùng sau đó tên trung niên đó tiến lại gần một lão già đứng đầu có vẻ quý khí nói gì đó vào tai hắn.

Chiếc S5 cuối cùng cũng đến gần đám người đó, Sơn bước ra rất khệnh khạng sau đó cởi cái áo giáp ném cho Huấn, rút một điếu xì gà trong hộp ra sau đó bỏ nên miệng. Đạt biết ý bỏ súng đeo trước ngực sau đó rút chiếc bật lửa ra châm cho hắn, Sơn rút một hơi nhả khói hết ra rồi bắt đầu kéo hơi thứ hai, mắt hắn lim dim thưởng thứ một nát rồi sau đó mới nhìn đám người kia.

Lão già đứng đầu kia kia thấy bọn hắn đang định tiến nên chào hỏi thì đã bị súng chỉ vào người, rồi thấy cảnh hắn hút thuốc biết bọn người đó khong coi bọn hắn ra gì nhưng tên đó vẫn nhịn cho đến khi Sơn nhìn về phía hắn. Lão già đó thấy hắn nhìn qua đây thì cười xòa rồi nên tiếng:

- Cám ơn các vị đã cứu giúp người của chúng tôi, tôi là Vương Hổ ông chủ của đám người bọn họ, rất vui khi mọi người đến nơi đây của chúng tôi tạm nghỉ. Vị đại thiếu đây là.

Lão già đó giới thiệu vài câu sau đó thò tay muốn bắt tay với hắn, nhưng hắn chỉ bắt tay lão rồi không có ý nói gì. Lão Lưu thấy vậy thì chạy ra bắt tay lão Vương rồi nói:

- Xin lỗi ông chủ Vương, tôi là Lưu Lỗi tôi là thanh tra chính phủ về thành phố đô thành giám sát thực thi công vụ chẳng may dịch bệnh bùng phát nên mới ra cơ sự thế này. Đây là Sơn thiếu cậu ấy được nghỉ phép về đó thăm bạn bè tôi cũng tiện thể cùng Sơn thiếu đến đó làm việc luôn. Tính khí của cậu ấy hơi bá đạo tí ông chủ đừng để bụng.

Lão Lưu tiến lại bắt tay với lão Vương rồi cả hai cũng thì thầm to nhỏ gì đó, sau khi nghe lão Lưu kể vậy thì lão Vương mặt lúc vui mừng lúc hơi biến sắc, được một nát như nhớ ra gì đó lão ta mới nói:

- Mời Sơn thiếc cùng mọi người vào bên trong chúng ta nới chuyện, bên ngoài này cứ để đám hạ nhân no liệu, thức ăn cùng nơi nghỉ ngơi đã sẵn sằng mời các vị.

Sau đó là một đám người lại cái xe tải của đám người kia vận chuyển vật tư bọn hắn đem về, bọn Sơn vừa bước được vài bước thì có tiếng ah rồi cả đám lăn lộn ngã ra đất:

- Ah có Tay Đao, là Tay Đao ….chạy mau.
Lão trung niên vừa bước theo lão Vương cùng bọn hắn thấy vậy hiểu ra chuyện gì thì chạy lại sút cho mấy tên khuân vác đó một trận rồi nói:

- Con mẹ các ngươi sợ cái gì mà sợ, không thấy nó chết rồi sao, kêu gào cái gì.

Sơn thấy vậy thì hơi nhăn mày rồi nên tiếng nói câu đầu tiên:

- Thôi đi mẹ nó mất thời gian của ta quá, gói cái con đó lại chốc đưa qua cho chúng ta, có gì ăn được dọn nên đi.

Lão Vương cũng hơi sững người khi nhìn thấy bọn hắn bê xuống một con Tay Đao, sau đó là tên trung niên kia chạy lại nói với hắn vài câu thì hắn mới hiểu ra gì đó, rồi nhìn chằm chằm vào Sơn vẻ kính sợ. Bõng nhiên Cường chạy lại xe rồi một nát sau thò đầu ra nói:

- Đại thiếu bên kia đã liên lạc được, đội trưởng muốn gặp ngài xác nhận ngài đã an toàn.

Sơn nghe vậy cũng hiểu ý tiến lại cái xe đó, cầm một cái bộ đàm Sơn hét to:

- Là tao đây, chúng mày làm ăn cái kiểu gì thế hẹn tại địa điểm mà mẹ chúng mày đi đâu không đến để bọn ông đi tìm lạc mẹ cả đường. Xin lỗi cái con khỉ, ở đâu á …

Đạt chạy lại đưa cho hắn bản đồ rồi đánh dấu, Sơn cầm lấy rồi đọc địa chỉ cho bên kia sau đó nói tiếp:

- Mẹ lão già đó quan trọng thế ông đây không quan trọng à mà không đến đón, cái gì xa bao nhiêu cơ, có 20 km mà không đến được. Con mẹ các ngươi thật mẹ nó ăn hại, một tuần nữa mới đến căn cứ sao, được mẹ nó ông cho các người một tuần mẹ không cử trực thăng đến đây thì ông sẽ giết cả nhà chúng mà.

Sơn nghe xong thì ném cái bộ đàm vào xe rồi nói với lão Vương gần đó:

- Lão Vương ở đây của ngươi có rộng dãi không, ta muốn ở đây một thời gian có thể là một tuần cũng không biết trừng, ngươi bố chí cho ta một chỗ với vài cái người phục vụ là được.
Lão Vương nghe hắn nói trong bộ đàm giọng hống hách cũng như rất nhiều thông tin khác, lão hơi trố mắt nhìn hắn sau đó mặt mày hơi nhăn nhó. Thấy vậy Sơn hơi cau mày rồi quát:

- Mẹ chạy ra lấy một cái ba lô vào đây.

Hắn quay ra hét nên với Tới, Tới gật đầu rồi vào xe lấy một cái ba lô khá to đem lại, Sơn kéo khóa sau đó đổ hết ra đầy một đống thuốc đủ loại đa phần là kháng sinh cùng thuốc hạ cốt cảm cúm. Đám người bên lão Vương sợ hắn làm gì thì đều lui lại phía sau, Sơn đổ xong thì ném cái ba lô vào chân lão Vương rồi nói:

- Con mẹ nó đủ chưa đó coi như ta đây thuê của ngươi một cái chỗ ở tạm thời, nếu ngươi thấy thiếu có thể bảo thêm với ta.

Lão Vương bỗng dưng thấy mặt hắn dữ tợn nên thì dun người nhìn về người hắn, khắp người toàn bom súng lục với dao quân dụng, quần áo quân cảnh khí thế bừng bừng cùng với hắn nói lời trong bộ đàm làm lão hơi thất thần. Khi tỉnh thần lại lão mới xua xua tay nói:

- Không không … không phải Sơn thiếu chúng tôi chiêu đãi ngài không cần ngài trả tiền thuê nhà đâu. Chỗ đồ này của ngài quá nhiều tôi không dám nhận.

Lão Lưu thấy thế thì tiến nên đưa đầy vài câu, sau đó khuyên cuối cùng lão Vương cũng thu lấy đống đồ đó rồi liên tục cảm ơn hắn. Đám người bên lão Vương thấy hắn đổ đống thuốc đó thì há hốc mồm đoàn bọn hắn chật vật đi kiếm cũng không bao giờ có nhiều thuốc bằng một phần năm chỗ đó, mà nơi này thiếu thốn nếu có bệnh tật thì không biết thế nào.

Vậy nên thuốc ở đây là đồ quá xa sỉ đắt đỏ nên cả đám tên nào cũng đổ mắt, thấy lão Vương hô bọn chúng thu dọn thì đám đó mới tỉnh thần xúm lại thu gom. Đúng lúc đó có ba đám người đi ra từ bên trong ra đến cửa nhìn thấy cảnh đám người đang nhét thuốc vào ba lô thì đều trố mắt mà nhìn.

Ba lão già đi đầu đều là người thành tinh liếc qua sau đó quan sát đám người bên bọn hắn, thấy tên nào tên đó súng ống đầy đủ quân phục nghiêm trang, mỗi hành động đều rất gọn gàng rứt khoát, ngó qua lão Lưu sau đó cả ba đều nhìn chằm chằm vào hắn.