Chương 44: Tiến Đến Sơn Trang Hồ Điệp.

Đại Ca Thời Mạt Thế

Chương 44: Tiến Đến Sơn Trang Hồ Điệp.

Sáng hôm sau khi bọn hắn tỉnh dậy thì đồ ăn sáng đã được đám nữ nhân chuẩn bị sẵn sàng, bữa sáng khá thịnh soạn cho sáu người bọn hắn nên đường thăm dò lần này. Khi ăn hắn còn dặn dò mọi người mang cho hắn mấy ba lo chứa thuốc kháng sinh với hạ sốt, BVS, với BCS, bi hắn biết mấy thứ đó ở đó khá hiếm qua lời kể của Hải, bảo Phương chú ý đến Hải rồi bọn hắn cũng mặc cảnh phục đeo ba lô hộ tống lão Lưu " Quan chức cấp cao trong chính phủ " nên đường đến an chí doanh.

Khi đi hắn vẫn cố dặn dò mọi người cẩn thận nếu có thấy người xâm nhập vào địa bàn cứ bắn chết má nhà chúng đi, không cần hỏi nhiều. Đám nữ nhân cũng ôm hôn thắm thiết dặn dò nam nhân của mình cẩn thận như kiểu mấy anh chuẩn bị ra trận liều mạng thời chiến tranh ngày xưa vậy.

Sau một trận bịn rịn chia tay như trong phim thì bọn hắn chín giờ mới nên được đường, lái xe qua cái cầu bắc đến đường quốc lộ, mất công chạy mấy con xe chắn đường sang một bên cho con S5 chạy qua rồi lại mất công lái chúng lại chỗ cũ khiến bọn hắn mất cả ba chục phút trên cái cầu đó.
Theo bản đồ mà Hải vè thì cái sơn trang đó nằm ở phía đông nơi đó khá nhiều hồ nhỏ, cảnh vật cũng tĩnh lệ thích hợp dưỡng già thảo nào lão già đó lại xây cái sơn trang ở đó. Theo con đường quốc lộ bọn hắn chạy được vài km thì đúng như bản đồ có một con đường bê tông chạy qua một khu rừng chúc chạy đến mấy ngôi làng nhỏ sau đó mới đến cái sơn trang kia.

Sơn lái cái Flycam rồi bảo Dạt cùng tới liên tục dò bộ đàm xem có gặp tần số nào không, để có khi tạo tình huống bọn hắn đi lạc cần người giúp đỡ rồi tình cờ đến cái sơn trang kia chứ không phải có chủ ý đến đó. Dò đến chưa mà bọn hắn cũng không thấy được, quanh co qua mấy cái thị trấn nhỏ nơi mà theo lời Hải nói là bọn người trong đó hay đến đó kiếm vật tư cũng không thấy ma nào.

Hơi nản, với quá đói nên bọn hắn kiếm tạm một cái sân nhà văn hóa ở đó sau đó lái xe vào, xác sống với bọn hắn giết đã như thái dưa chặt rau một dạng. Đốt một cái bếp sau đó cả đám bắt đầu nấu mì, Sơn ngồi phanh hai cái cúc áo hút thuốc phì phèo vẫn cố chỉnh cái bộ đàm cố đấm ăn xôi xem có nghe được gióng tên nào không.

Không có thấy mẹ gì hắn vứt sang một bên sau đó tiếp lấy ly mi mà đạt đưa cho, ăn xong hắn nghĩ lại phải tự đi đến đó thôi, nói là đi lạc cũng hơi miễn cưỡng đến đó nhưng thôi đành vậy. Cả đám mặc quần áo xong thì hắn bỗng nghe thấy tiếng súng ở đâu đó, thấy vậy Sơn hỏi:

- Các người có nghe thấy tiếng súng không.

Cả đám nghe một lúc rồi cũng lắc đầu, hắn bắt đầu tiến vào trạng thái Thức Tỉnh thì nghe thấy tiếng súng bên phía tay trái thị trấn nhỏ đó, Sơn hét nên:

- Có mồi rồi anh em đâu chuẩn bị mồi câu đi câu cá thôi, mồi bên tay trái thị trấn cách đây tầm một hai km.

Cả đám nghe vậy thì cũng lục tục nên đường, ai cũng quá là thấy bình thường với khả năng nghe thấy ở xa của hắn, vì hắn đã nhờ nó mà giúp mọi người rất nhiều mấy lần đầu ai cũng hỏi nhưng về sau hắn chỉ trả lời qua loa nên không ai hỏi nữa.

Xe vừa chạy hắn vừa chỉnh bộ đàm xem có gặp được đám người kia không, bỗng dưng hắn nghe được tiếng dè dè sau đó hắn chỉnh lại rồi cũng nghe tiếng rõ hơn:

- Có đội nào gần đay không mau giúp chúng tôi có Tay Đao đuổi phía sau, có rất nhiều xác sống nữa … lão Trần à, lão Tôn à có ai ở đó không … giúp …

Hắn mới giả vờ lè nhè dè giọng nói:

- Con mẹ nó các người chết dẫm ở đâu vậy hả sao bảo cử tiếp ứng đến chúng ta cơ mà sao bây giờ chưa thấy, con mẹ nó ông mà gặp được chúng mày thì ông sẽ cho chúng mày một trận, mau mau cử người đến đón ông ngay, cái nơi quỷ quái này ….

Sơn giả bộ một công tử ca con nhà giàu ra lệnh vào trong bộ đàm, bên kia trầm nặng một nát có vẻ hơi ngớ người rồi gầm rú nên cùng tiếng đạn bắn nói:

- Mau mau có ai không giúp chúng tôi với, chúng tôi ngay gần chỗ các người này, tiếng súng ở bộ đàm anh đó anh có nghe thấy không, chúng tôi ngay cạnh anh, mau giúp chúng tôi.

- Chúng mày là bọn éo nào thuộc đội nào, đưa máy cho chỉ huy các người …


- Chúng tôi là đội tìm vật tư cầu xin anh hãy giúp chúng tôi …
- Được rồi nghe thấy tiếng súng của các người rồi, xúi quẩy cố cầm cự, chúng ta đến gần đó rồi đây..

Nói rồi hắn tắt bộ đàm, chạy trên con đường bê tông về phía đó mọi người cũng nghe thấy tiếng súng ai cũng giơ ngón tay cái về phía hắn tỏ vẻ hắn diễn trò quá ư là xuất sắc đi, Sơn thò người ra rồi dùng ống nhòm thì đã thấy đám người kia đang chạy một cái xe ô tô tải đã đam nát bét tàn tạ mấy cái dây thép hàn xung quanh đã văng ra ngoài gàn hết trên thùng xe có năm sau người đang dùng súng bắn đám xác sống phía sau, bọn chúng còn vứt bớt vật tư xuống làm cản đường cũng như cho xe chạy nhanh hơn.

Sau xe đó còn có một con Tay Đao đang chém đám xác sống đó cố lao nên để tấn công cái xe nhưng xác sống quá đông chen chúc nên nó chưa nên được. Có khoảng hơn trăm con xác sống đuổi theo cái xe đó, thấy xe bọn hắn cùng hắn thò người ra nhìn thì đám người đó nhao ra vậy tay.

Sơn bảo Huấn lái xe đâm vào đám xác sống đó đi, không cần dừng lại. Đám kia thấy xe bọn hắn cứ chạy qua xe họ mà không dừng lại hay quay đầu thì hơi sững người nhưng cứ thế lái nên phía trước.

Còn con S5 của bọn hắn lao vào đám xác sống đó từng tiếng xương gãy vang nên rồi máu bắn túng tóe do đoạn đường này khá hẹp bị chắn hai bên bởi nhà dân nên xe của bịn hắn như thể cán qua rau vậy đám xác sống chết như dạ,cả chăm con chỉ một téo đã bị cán nát cái con Tay Đao cũng bị bọn hắn đâm cho bay văng đập vỡ cả bờ tường bay vào nhà dân chưa kịp đứng dậy đã bị Sơn trong trạng thái Thức Tỉnh dùng Thi Đao ném cho xuyên sọ rồi chết không kịp ngáp.

Đám kia thấy bọn hắn dũng mãnh như vậy thì cũng quay lại đến gần thì thấy Sơn đang rút thanh đao từ trong đầu con Tay Đao ra, một nát sau thì cái xe bọc thép cán đám xác sống cũng quay lại. Đám người đó nhìn hắn rồi đều nuốt một ngụm nước bọt rồi lại nhìn vào con Tay Đao đang nằm trên mặt đất.

Sơn rút Thi Đao ra sau đó lau máu vào người nó, tiện thể hắn còn sút vào người nó vài cái rồi lần mò khắp người rút một điếu xì gà trong hộp sau ba lô ra. Đang định hút nhưng sờ mãi không thấy bật lửa, bên này có một tên trung niên chuẩn bị tiến nên giúp hắn châm nữa thì có tiếng quát nên:

- Con mẹ các người đứng yên, muốn làm gì, muốn ám sát đoàn trưởng chúng ta sao, bước thêm một bước ông bắn nát sọ.
Cả đám bên này thấy thế thì giật bắn cả mình lúc này mới để ý thấy có năm người trên xe bọc thép xuống dưới này, cả bốn người ăn mặc như quân nhân còn một người mặc vest khá sạch sẽ, quý khí, bốn người bên đó đang giơ súng về bên họ.

Tên trung niên đang cầm thanh đao với vật lửa định châm lửa cho hắn hiểu ra gì đó rồi sau đó thả thanh đao xuống đất nói:

- Không có gì là chúng tôi muốn giúp anh bạn đây châm lửa mà thôi.

- Không cần chúng ta cũng có lửa không cần các ngươi.

Cả đám biết Sơn muốn trang bức nên phối hợp với hắn mặt mày ai cũng nghiêm túc, Đạt rút cải bật lửa ra châm cho hắn rất lễ phép sau đó lại đứng về một bên. Cả đám bên kia lẫn bên này đều nhìn hắn, rít vài hơi xì gà xong hắn mới phá tan bầu không khí im nặng áp lực đó nói:

- Các người là cái đám kêu người tới cứu đó hả.

Tên trung niên kia hình như cũng nhận ra giọng hắn nói:

- Đúng đúng thưa trưởng quan là chúng tôi đã cầu cứu. Cám ơn ngài đã đến cứu giúp, chúng tôi rất lấy làm cảm ơn ngài.

- Không có gì chuyện nhỏ mà thôi mấy con tép diu đó không tính là gì. Các người ở đâu chui ra vậy, đây là đâu, làm thế nào để đi ra đường quốc lộ.


- Các vị đi lạ với đội ngũ sao, đội ngũ của trưởng quan có gần đây sao.

Sơn khinh thường nhìn hắn một cái rồi nói:

- Con mẹ ngươi ta đang hỏi ngươi mà thế nào lại thành ngươi hỏi ta rồi.

Nuốt nuốt nước miếng nhìn lại con Tay Đao bên dưới chân của tên Sơn rồi hắn mới nhơ ra đám này rất là châu bò đi, ngay cả con Tay Đao đám người trong sơn trang bọn hắn thấy đều phải tránh xa mà đam này lại giết nó dễ như giết gà vậy,chợt một ý nghĩ lóe nên trong đầu hắn rồi hắn biết mình lỗ mãng quá rồi hắn mới cười xum xoe nói:

- Xin.. xin lỗi trưởng quan, thói quen nghề nghiệp trước đây ý mà, chúng tôi là người sơn trang Hồ Điệp cách đay gần trục km thôi.Đường quốc lộ cũng cách đay hơn trục km cơ, trưởng quan đã cứu mạng chúng tôi nên mong trưởng quan có thể đến đó nghỉ ngơi chúng tôi sẽ chiêu đãi nhiệt tình mong ngài đừng từ chối.

Hắn ra vẻ trầm ngâm rồi nhìn đám Huấn sau đó lại nhìn về lão Lưu mập, lão Lưu hiểu ý thì nên tiếng:

- Thiếu gia chúng ta đã lạc mất đội ngũ thì đến đó nghỉ ngơi vài ngày xem sao biết đâu họ lại cử người vòng lại trợ giúp chúng ta thì sao, chi bằng chúng ta cứ ở yên một chỗ chờ họ đến, chạy lung tung đến lúc đó cũng khó lòng tìm được nhau.

Sơn gạt đầu rồi cũng nói với đám người dó:

- Dẫn đường đến cái sơn trang gì đó của các ngươi xem sao.