Chương 43: Giả Làm Quân Cảnh.
Hắn chiều nay đã cưng chiều Phương quá đáng nên giờ mới bị như vậy tắm qua loa, kiếm một bộ quần áo cộc tay mặc vào đi ra ngoài thì thấy Phương đang dọn dẹp chiến trường hai bọn hắn để lại lúc chiều, váy áo vứt đầy đất, BCS cũng như giấy vệ sinh ném đầy đất thi thoảng còn ngửi thấy mùi hoocmon khắp phòng. Thấy nàng mặc mỗi bộ nội y zen đen cúi cúi cất dọn hắn chạy lại ôm nàng hôn một cái rồi nói:
- Mau đi tắm đi,để anh dọn cho rồi xuống dưới kia kiếm gì hai đứa ăn.
Phương gật đầu cột lại mái tóc rồi cũng vớ tạm một bộ đồ thể thao trong phòng đó sau đó vào nhà tắm, Sơn bên ngoài nhặt giày cùng váy áo để lại một chỗ cho nàng, nhặt đám hỗn độn cho vào thùng giác, mở cửa sổ cho phòng thoáng hơn. Châm một điếu thuốc vừa hút vừa ngó ra ngoài, nhìn cảnh đó chắc không ai nghĩ giờ là tận thế cả, ngoài không thấy có người đi thì khung cảnh vẫn yên bình như thế.
Hắn ở một phòng tầng sáu, trên này khá cao nên có thể nhìn rõ cái hòn đảo sinh thái nhỏ này, ánh sáng từ đèn đường được bật nên nhìn rõ đường viền hòn đảo. Hòn đảo sáng bừng nên trong đêm tối, nó như đốt thêm nên niềm hi vọng của họ trong đêm đen tận thế này vậy.
Đang hút thuốc thì Phương đã chạy ra ôm sau lưng nói:
- Ông xã mau đi ăn gì đi em đói nắm rồi.
Quay lại thì đã thấy Phương cột tóc đuôi gà như mọi khi mặc một bộ thể thao kín cả người, thấy vậy Sơn mới nói.
- Sao em ăn mặc kín vậy không sợ nóng sao.
- Đáng ghét, anh làm người em xanh tím như vậy sao có thể gặp người khác.
Nói rồi Phương kéo áo nên cho hắn xem thì hắn mới thấy cổ nàng cũng như tay hơi bị xước cũng như hơi tím, cũng là do chiều nay cả hai quá mãnh liệt nên để lại những vết như vậy. Sơn thấy vậy vô sỉ nói:
- Hư có sao đâu. Ai cũng biết hai đứa mình làm việc đó cả buổi chiều, xước xát một tí có là gì, em thấy không anh có cần che đậy làm gì.
Sơn lại chỉ mấy vết cào cấu của Phương trên cổ hắn cũng như sau lưng, Phương nói mấy câu đáng ghét rồi cả hai cũng kéo nhau xuống dưới đại sảnh ăn uống. Xuống đến nơi thì thấy mọi người cũng đang nô lức kéo nhau bày bàn ghế nhìn thấy hắn với Phương đi xuống thì tất cả đều dừng tay nhìn về phía họ.
Thấy mọi người nhìn chằm chằm thì Phương đỏ bừng mặt đánh Sơn vài cái rồi chốn ra sau lưng hắn, Sơn lại cười hắc hắc rồi quay ra vẫy mọi người nói:
- Mọi người cứ ai làm việc đó đi đừng để ý đến tôi.
Thấy điệu bộ của hai vợ chồng hắn mọi người lại cười ầm ĩ rồi ai cũng di làm tiếp việc của mình, xuống đến nơi thì hắn ngồi vào một cái bàn thấy lão Lưu đi qua Sơn kéo lại rồi hỏi.
- Chiều nay thế nào, mọi người đã dọn xong đám xác còn trên đảo chưa để lâu không tốt đâu.
Đạt cạnh đó nghe vậy cũng chạy lại nói với hắn:
- Đại ca yên tâm đi, bọn em đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, chiều có kiếm được mấy cái xe dọn đường với xe cứu hỏa xịt nước với lau dọn rồi không còn mùi, cũng như cặn thịt vụn nào.
Thấy mấy tên đàn ông xúm vào ngồi quanh cái bàn của hắn Phương cũng ngại nên cũng lủi sang chỗ mấy chị em giúp các nàng dọn cơm, mấy tên nhìn hắn chằm chằm sau đó ngó nhau như hiểu ý cả bọn lại cười bỉ ổi. Thành thấy người hắn xước xát thì giả ngu nói:
- Đại ca anh với chị Phương làm gì cả buổi chiều vậy, người anh nữa sao lại xước xát thế này. Anh bị cái gì cào chúng sao, không nhẽ hai người đi hái táo sao, hồi nhỏ em cũng đi hái táo xong bị như vậy.
Sơn điên tiết táng cho nó một cái vào đầu, cái thằng đó nó chưa đủ mười sáu nhưng cái gì nó cũng biết rồi không biết mấy tỉ tỉ khát dục trong đám nữ nhân kia nó đã ngủ cùng hai ba cô rồi, thấy hắn bị như vậy nên hắn mới trêu đùa giả ngu vậy thôi. Cả đám nghe được câu đó của Thành thì bò năn ra bàn mà cười, sau đó nhìn hắn với ánh mắt chỉ đám nam nhân mới hiểu.
Một nát thì thức ăn cũng được bê nên, mọi người vẫn giữ thói quen ăn chung như hồi trước, ăn kiểu đó làm cho mọi người cảm thấy ấm cúng cũng như an toàn hơn, vừa ăn uống đám Huấn cũng kể lại tình hình cho hắn, mọi việc lúc chiều họ làm cũng như cất nhắc việc chấp thuận cho Hoàng Hải ra nhập vào đội ngũ của hắn.
Ăn xong thì cả đám cũng theo nhau nên sân thượng của cái chung cư đó mà ngắm cảnh xung quanh hòn đảo, trên đó khá thoáng đãng gió mát châm một điều thuốc hút hắn nhảy nên thành tường lan can rồi nhìn ra bên ngoài. Toàn nhà này khá cao được xây hai mươi tám tầng, trên cao hắn có thể quan sát được cả hòn đảo này, quay ra đám nam nhân theo hắn nên trên này Sơn nói:
- Mọi người đã nghe tôi kể rồi đó, bọn chúng thấy có tiếng nổ với cả chúng kiếm vật tư gần đây nên đã giao tranh với tôi hồi sáng. Còn một tên chốn thoát được, tôi sợ chúng sẽ cử thêm người đến đây thăm dò hoặc trả thù. Vậy nên ngày mai tôi cùng vài người có thể sẽ đến đó xem tình hình trong cái sơn trang đó thế nào, sau đó sẽ hành động sau, ai có ý kiến gì có thể nói ra góp ý cũng được.
- Đại ca chúng ta cứ đi vào đó sao, không sợ địch nhiều ta ít chúng nó trở mặt thì chúng ta làm sao mà chạy được.
Cường thấy hắn nói vậy thì nên tiếng hỏi hắn, Huấn cũng nói:
- Theo như bọn em điều tra hồi chiều thì trong đám đó chắc chắn cũng có quân nhân, hoặc được đào tạo làm vệ sĩ bài bản, nhìn cách bọn hắn bố chí cũng như tay chân thì thấy có mấy tên là những kẻ dùng súng thành thạo. Chúng ta cũng phải cẩn thận không thể làm liều được anh à.
Thấy mọi người mỗi người một ý kiến Sơn mới nói:
- Cái này thì mấy đứa yên tâm anh đã có cách, nhìn đi thấy gì không.
Rồi hắn nhìn về phía lão Lưu béo mập kia, cả đám theo ánh mắt của hắn nhìn lại lão Lưu, lão Lưu thấy mọi người nhìn lão thì ngoảnh nhìn xung quanh sau đó vứt tóp thuốc chỉ vào mình nói:
- Đoàn trưởng ý anh là tôi sao.
- Đúng thế các người có thấy một nhà lãnh đạo, một quan chức cấp cao của nhà nước được một cái xe bọc thép bảo vệ thỉnh thoảng còn liên lạc với đồng đội lái trực thăng đến tiếp ứng không.
Cả đám người hiểu người không nhìn hắn ý để hắn kể rõ cho mọi người hiểu, không câu giờ Sơn bắt đầu nói:
- Thế này lão Lưu sẽ là một quan chức cấp cao của chính phủ chúng ta là đoàn hộ tống lão từ căn cứ Hy Vọng đến căn cứ mới, chúng ta đã bắt được liên lạc với một đội gần đó, rồi đội đó bận nhiệm vụ không thể tiếp ứng sau đó đội đó liên lạc với tổng bộ sau đó cử trực thăng đến đón chúng ta đến an chí doanh. Sau đó là tùy vào trình độ hốt du, chém gió của anh em ta đến cái sơn trang đó ở nhờ vài bữa, đợi viện trợ đến đón. Sau khi vào được cái sơn trang đó thì mẹ có cái gì mà anh em ta không thăm dò được, Một đám sợ chết mà chúng ta không đấu lại sao.
Mọi người nghe hắn nói vậy thì hưng phấn ầm ầm, bàn tán xôn sao về hành động lần này, cuối cùng bọn hắn cũng thống nhất thế này Sơn cùng với Đạt, Tới cùng Cường Huấn sẽ đi. Đám còn lại thì ở lại cùng mấy cô gái giám sát cũng như canh trừng hòn đảo nhỏ này.
Kế hoạch sẽ như sau Sơn sẽ đóng làm trung tá là một cái quân nhân cao cấp con của một lãnh đạo nào đó trong quân đội, còn lão Lưu sẽ đóng làm một nhân viên trong văn phòng chính phủ về thành phố Đô Thành thị sát sau đó sang căn cứ Hy Vọng rồi căn cứ bị phá hai tên được bảo vệ sau đó lưu lạc chờ người tới cứu. Đến đó để nghỉ ngơi vài ngày chờ tiếp viện.
Xong xuôi thì cả đám cũng lục tục kéo nhau đi xem lại vũ khí, cái con súng M50 đã hết đạn cũng được Sơn bảo bọn hắn lắp nên nhìn cho khí thế, rồi mấy bộ quân phục của Huấn với cường cũng được giặt là lại như mới, kiếm cho lão Lưu một bộ vest, chải chuốt cắt tóc đeo lại cặp kính, công nhận nhìn lão lại phong độ nên hẳn nhìn cứ như mấy tên giám đốc hay quan chức nào đó hay phát biểu trên ti vi vậy.
Hắn với Đạt cùng Tới thì kiếm mấy bộ cảnh phục vừa người sau đó chuẩn bị mai mặc, súng đạn cùng bom cũng được bọn hắn chuẩn bị mai dắt nên người chông cho oai phong tí, cả mấy bộ giáp quân cảnh cũng được lôi ra chuẩn bị, dao găm súng lục đủ thứ. Cuối cùng là mấy cái áo làm từ da của con Tay Đao, đề phòng có giao tranh xảy ra, biết ích lợi của nó khi bị M99 bắn không chết thì ai trong đội ngũ cũng thèm có một bộ.
May mắn sao bọn hắn trước đó có vừa tròn sáu cái đủ cho sáu người đi hành động lần này, cả đám mặc quần áo đeo súng đạn cũng như dao, phụ kiện nhìn đều như quân nhân thật sự vậy, ngay cả Đạt trẻ tuổi như vậy nhưng tháng gần đây tập luyện mặt mày cũng đĩnh đạc nhìn già dăn hơn nên cũng không thấy điểm nghi ngờ nào cả. Thật sự đám nữ nhân đau khi nhìn thấy bọn hắn ăn mặc như vậy thì đều hết hồn quây quanh bọn hắn nhìn ngó cảm thấy bọn hắn đầy vị nam nhân, khí thế bừng bừng.