Chương 30: Tự Xây Dựng Căn Cứ.
- Anh Sơn, anh đã tỉnh chưa chị Phương đâu rồi. Đêm qua chị ấy trong này thức chờ anh cả đêm mà giờ không thấy đâu.
Hắn hơi tỉnh một chút ra hiệu cho Ngân bé mồm rồi chỉ chỉ vào trong chăn, hiểu ý nàng ta không nói nữa chỉ gật đầu hắn chỉnh lại chăn cho nàng rồi bước xuống mặc tạm cái áo khoác đi ra ngoài với Ngân. Ngân thấy hắn đi xuống giường lại còn ra ngoài thì sốt sắng nói:
- Anh mới bị thương tỉnh lại sao không nằm trong đó tĩnh dưỡng đi không cần đi ra ngoài đâu.
Hắn lắc lắc đầu cười tay trái vòng nên tay phải vỗ vỗ bắp tay nói:
- Anh khỏe rồi không sao chỉ là do hôm qua thoát lực quá độ nghỉ một đêm cảm thấy tốt hơn rồi.
Đi ra ngoài thì hắn mới thấy hắn được cái nhà hắn đang ở là một cái nhà lều bạt quân đội hay dựng làm nơi chỉ huy tác chiến bên ngoài mọi người đang vui vẻ đứng xếp hàng chờ múc cháo nhìn sơ qua hắn thấy có cũng khoảng hơn ba trục người, Thanh Nhàn đang đứng múc cháo cho mọi người mấy cô gái khác thì xếp bát cùng phát thêm quẩy. Con bé Thanh Nhàn đó tuy nó ngốc nghếch nhưng EQ có nó thì lại cao nhìn người mà nói chuyện là sở trường của nó lúc ở với mọi người thật sự là ai cũng có cảm tình tốt với nó, ai trong đám lấy cháo nó cũng nói vài câu động viên khiến họ cười tươi hơn làm cho không khí buổi sáng vui vẻ hơn không ít. Bên một góc là một đám nam nhân đang chặt củi hắn cũng chả biết là củi gì nữa, chắc chúng nó đang chặt củi nấu cháo tiện thể tập thể lực luôn chăng hắn nghĩ vậy.
- Anh Sơn tỉnh rồi sao, anh tỉnh sao không trong đó nằm mà nghỉ ngơi ra ngoài này làm gì cho mệt.
- Đúng đó đại ca mọi việc ngoài này để bọn em xử lí cho, anh cứ đi nghỉ ngơi đi.
Đám nam nhân đó thấy Sơn thức dậy đi ra khỏi lều thì vứt hết việc đó chạy lại chỗ hắn, Đạt với Tới thấy hắn ra ngoài nên nói vậy vẻ quan tâm. Hai anh lính hôm qua còn sống cũng chạy lại giơ tay chào kiều quân nhân với hắn rồi nói:
- Chào thủ trưởng chúng tôi là quân nhân thành phố Đô Thành thuộc tổ đội một tiểu đội hai trung đội hai …
- Dừng dừng … thôi thôi không cần giới thiệu các anh ở đơn vị nào đâu chỉ biết các anh là quân đội Đô Thành với tên các anh là được, tôi cũng không phải quân nhân nên không cần khách sáo vậy.
Hai người thấy vậy thì hơi nghi ngờ vì lúc trước có thấy hắn đeo dây tác chiến cùng cầm M4A1 cac-bin mà loại đó chỉ có quân nhân lực lượng đặc biệt mới được trang bị. Nghe hắn nói thế thì cũng tự động giới thiệu tên:
- Chào anh em là Tạ Huấn còn đây là Cường. Em hăm hai còn nó hăm mốt.
Rồi hai tên đưa tay lần lượt ra bắt tay với hắn:
- Cám ơn anh nha hôm qua may mà có anh không chắc chúng em đã chết với không chả thù được cho đồng đội.
Lúc này thì lại có hai tên choai choai lao nên bắt tay hắn nói:
- Ôi từ hôm qua muốn gặp anh mà ông bác sĩ Lâm đó nói anh cần tĩnh dưỡng bọn em không dám vào xem anh hôm qua thật dũng mãnh nha, anh là quân nhân lực lượng đặc biệt thật sao, nhìn anh hôm qua bắn súng thật ngầu nha …..bla bla
Thấy hai tên đó chỉ tầm mười năm mười sáu mặt còn non hơn cả Đạt nữa hắn không nói gì chỉ cười cười rồi nói với hai anh lính kia:
- Không có gì phải cảm ơn chỉ là vì sống sót nên mới vậy mà thôi không cần phải lăn tăn trong lòng làm gì.
Đám người đang xếp hàng lấy cháo thấy bên này vây quanh hắn thì chạy lại xúm quanh hắn liên tục nói:
- Anh khỏe lại chưa, anh có sao không.
- Chúc anh mau khỏe lại nhé.
- Cám ơn anh, cám ơn anh đã bảo vệ chúng tôi.
- Cám ơn anh đã thu lưu chúng tôi.
- Chúng tôi sau này sẽ nguyện nghe theo anh ….
Hắn hơi ngớ người ra thì thấy lão Lưu cùng lão Lí đứng cạnh đó nháy mắt liên tục hiểu ra gì đó hắn liền nói:
- Cám ơn mọi người đã quan tâm cho tôi mau mau đi lấy cháo đi, ai làm gì thì làm việc đó đi không cần quan tâm đến tôi đâu.
Mọi người nghe hắn nói vậy thì cũng tản ra, hắn cùng đám Đạt lại vào trong lều quân sự đó, vào đến cửa thì thấy Phương đang đi ra ngoài hắn cùng nàng nói vài câu rồi Phương với Ngân cũng đi ăn sáng còn bọn đàn ông thì vào trong nói chuyện.
- Xin lỗi đoàn trưởng tôi thấy số người đó quá đông mà đa số là đàn bà trẻ con lại tối rồi không có chỗ nào để đi nên thu lưu họ lại cùng xắp xếp ổn thỏa.
- Chúng tôi đều dùng danh nghĩa của cậu để thư giữ họ mong anh đừng trách hai chúng tôi.
Đạt thấy hai người nói vậy thì nói:
- Tổng cộng cả chúng ta là có bốn năm người anh à, em với anh Tới còn kiếm được một kho toàn đồ hộp ăn có sang năm cũng không hết anh.
- Tìm thấy ở đâu, trong khu này sao, đây là nhà máy sản xuất đồ hộp à.
- Không anh à, ở đây sản xuất ma túy, đồ hộp chúng mang về đây chỉ để ngụy trang thôi.
- Vậy mấy đứa có thấy ma túy không, thấy thì lập tức tiêu hủy đừng để ai động vào chúng cũng như xử dụng.
Lão Lưu thấy thế thì nói:
- Anh yên tâm chúng tôi đã quan sát kĩ rồi chỗ đó là khu đã bỏ hoang một thời gian rồi, bên trong là chỗ sản xuất ma túy bên ngoài là đồ hộp chúng ngăn cách nhau một cửa sắt chúng tôi đã khóa nó lại chỉ khi nào dùng máy phát điện mới mở nó ra.
- Có cả máy phát điện cơ à, không ngờ lại vào cái chỗ sản xuất ma túy hèn chi chúng nó làm cửa kín cao tường đến vậy. Đúng là may mắn có một cái tòa thành nhỏ may mắn cho bọn chúng ta ở.
Hắn cùng mấy người họ nói chuyện một nát kể thêm về tình hình về lương thực cũng như những thứ liên quan đến đoàn đội bên kia. Càng nghe hắn càng nhăn mày hơn, đội ngũ đông như vậy mà đi đến cái căn cứ kia mịa nó xa đến cả trăm cây số đường chim bay không biết đi đến bao giờ, bên ngoài thì quá nguy hiểm gặp thêm vài con Liêm Đao thì bọn hắn chỉ có nước đoàn diệt. Bỗng dưng đầu hắn nảy ra một ý tưởng lớn mật, hắn liền nói:
- Chúng ta sao không tự tạo một cái căn cứ của riêng chúng ta, cần gì phải bỏ gần tìm xa đi xa mà còn không an toàn kéo nhau đến cái căn cứ kia. Nếu chúng ta cứ đến cái căn cứ đó biết đâu chừng nó lại như cái căn cứ Hy Vọng thì làm sao bây giờ, chúng ta bây giờ ở đây sau đó xây dựng đội ngũ rồi kiếm một nơi nào đó thuận lợi rồi tự dựng căn cứ có phải hay không.
- Trưởng đoàn nói câu này rất hay nha, sao tôi không nghĩ đến nhỉ chúng ta chỉ cần kiếm được ít súng đạn xây dựng trang viên cho riêng mình rồi thu nạp thêm người tự bảo vệ lẫn nhau không cần phải đi đường nguy hiểm nữa.
Lão Lưu cùng lão Lí thấy hắn nói vậy thì cũng liên tục tán đồng ý kiến của hắn, Đạt với Tới nghe hắn nói vậy thì cũng liên tục xoa tay vẻ hưng phấn, rồi cả đám lại bàn sơ qua về kế hoạch tạo căn cứ. Một nát sau thì Phương đi vào bê cho hắn một bát cháo to, cả đám tháy thế thì cũng ra ngoài hết để không gian cho hai người. Phương để bát lại bàn rồi nói:
- Anh ăn đi cho nóng, em đã bảo ông bác sĩ kia rồi anh đã khỏe hơn sau này để em thay băng cùng chăm sóc cho anh.
Hắn gật đầu rồi ngồi ăn, thấy có cả cà rot với đậu xanh hắn nói:
- Em nấu riêng cho anh sao, không cần đâu lần sau mọi người ăn thế nào cho anh ăn thế là được.
- Đâu em cũng có kịp nấu cho anh đâu đây là múc ở lồi mọi người cùng ăn đó anh, trong kho nhiều loại đồ hộp quá nên mới nấu phong phú như vậy.
Phương chuẩn bị vài viên kháng sinh kháng viêm cùng nước cho hắn thấy hắn hỏi vậy thì niền nói. Hắn gật đầu rồi ăn nốt đám còn lại đang định hút thuốc thì Phương đã cướp lấy nói:
- Anh vừa mới khỏi thì đừng hút nữa, lúc nào khỏe hẳn hút cũng không muộn.
Nhìn Phương mang bát ra ngoài uống chỗ thuốc với nước Phương để lại hắn lại nằm ườn ra giường xuy nghĩ về cái giấc mơ lúc hắn bất tỉnh hắn đã mơ thấy, đó là giấc mơ sao hắn lại cảm giác nó thật đến vậy cái khả năng có thể cảm nhận được xung quanh đó rồi cái khả năng có thể tấn công bằng tinh thần khiến mấy con Liêm Đao đó đứng bất động ngây ngốc một thời gian kia sao hắn thấy nó quen quen hình như nó giống với cái khả năng mà hắn đã tấn công con Liêm Đao kia trước lúc hắn bất tỉnh. Đám người đó còn gọi con Mập Thi là gì ấy nhỉ à đúng rồi Mập Thi Vương con đám Liêm Đao là Kẻ Săn Mồi, làm sao để biết đó có phải là mơ hay không nhỉ hắn nghĩ rồi đột nhiên hắn hét nên rồi chạy ra ngoài:
- Đạt Đạt đâu em, cái xác hai con Kẻ Săn Mồi đâu đem ra đây cho anh.
Đạt nghe hắn gọi mấy lần mà không hiểu hắn nói đến cái gì, nhìn hắn vẻ khác lạ, chợt hắn hiểu ra bởi hắn đang nghĩ đến giấc mơ mà gọi như vậy, hắn nói lại:
- Đem xác hai con Liêm Đao ra đây cho anh xem anh đang có việc dùng.