Chương 29: Nhìn Thấy Trước Tương Lai.
- Ngươi xắp được giải thoát rồi đến cái căn cứ kia nhiệm vụ của ngươi hoàn thành đến căn cứ ta sẽ thả ngươi tha cho ngươi một mạng nên đừng có giở trò.
Một chất giọng khó nghe mà chắc hắn từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ nghe thấy trong cuộc đời, tên đó nói xong thì chui lại vào trong xe không thèm để ý đến hắn nữa. Hắn nhìn xung quanh nhưng không có gì tay bị dây thừng siết chặt trời quá nóng mồ hôi hắn chảy như mưa, đây rồi cơ hội của hắn phía trước có một con dao mà không hẳn là một con dao nhìn nó khá kì quặc hắn nhớ ra rồi đó là cái cái đao của con Liêm Đao sao nó lại được chế tác thành dao thế này. Không quan tâm nhiều đến điều đó hắn để ý đám kia không chú ý đến hắn liền chạy lại về đường cầm lấy chuôi dao cắt một cái dây thừng đứt phăng, phải nói là cái dao đó quá chi là sắc bén đi. Đứt dây hắn đang cởi dây chói thì phía trước có tiếng súng cùng tiếng gào rú:
- Có Mập Vương có Mập Thi Vương, cùng rất nhiều Kẻ Săn Mồi mau mau chốn đi anh em.
Chạy lại một cái cây cao gần đó hắn leo nên phía trên, có vài con xác sống thấy hắn thì cũng nhao về đó đứng dưới gốc cây nhìn hắn, qua tán cây hắn thấy được một cảnh tượng hắn chưa bao giờ thấy trong đời một con Mập Thi mà hắn đã nhìn thấy trước đó cùng rất nhiều con Liêm Đao đi sau nó từ trong cánh phải của khu rừng lao ra rất đông như dịch châu chấu vậy thấy thế hắn cũng không khỏi ngoác mồm. Nhìn lại đám phía sau hắn có vài trục con xác sống sao nhìn chúng nó đáng yêu thế, đám người kia chưa kịp rẽ sang đường bên trái tránh con Mập Thi kia thì mấy con Liêm Đao đó đã lao nên chặt chém xô đổ mấy cái xe đó chúng chém sát như kiểu người ta dùng dao chém củi một dạng. Qúa sợ hãi hắn leo xuống cầm cái dao làm từ tay con Liêm Đao kia chém đám xác sống phía dưới, hắn chém chúng rất dễ nhát nào cũng làm đám đó đứt lìa văng cả ra ngoài vài mét, hắn thấy rất kì lạ tại sao hắn lại khỏe như vậy rõ ràng thân thể hắn đang rất yếu cơ mà. Không quan tâm nữa chém chết năm con xác sống phía dưới xong thì hắn chạy về phía sau cách xa cái quân đoàn xác sống kia, bỗng nhiên có một con Liêm Đao lao ra.
"Grừ …ah. Grừ … Ah "
- Mẹ mày muốn mạng của ông sao không dễ đâu con.
Bỗng nhiên như bản năng mắt hắn tối lại không gian xung quanh hắn như tối lại trong mắt hắn hắn chỉ nhìn thấy con Liêm Đao kia, một cái gì đó từ đầu hắn như chấn động bay về đầu con Liêm Đao kia khiến nó dại ra bất động còn hắn thì nhanh như chớp thân hình lao nên chém cho nó một nhát đứt đầu. Xong thì hắn nhìn lại bản thân cảm thấy rất kì lạ, chưa kịp để ý đến việc đó thì hắn đã thấy có ba con Liêm Đao ngay sau đuổi theo hắn. Cảm thấy nguy hiểm, hắn không trần trừ nữa cứ chạy chạy mà không để ý gì hắn cảm thấy trong đầu mình như có thể phác họa ra khung cảnh xung quanh chỗ nào có cây chắn hay chướng ngại vật, phía sau là ba con quái vật phía sau là từng đoàn xác sống đuổi theo có lẽ bán kính mà hắn có thể cảm nhận thấy có đến năm trục mét cũng không trừng. Bỗng dưng có một con Liêm Đao tăng tốc nhảy nên rồi chém hắn thấy nó chém mình hắn tránh sang một bên mà không cần nhìn về phía sau một tiếng ‘ uỵch ’ vang nên con quái vật đó đã rơi xuống va vào một cái cây, điều đó khiến hắn chậm tốc độ lại đôi chút hai con Liêm Đao kia đã lao nên chắn đường hắn ba con vây hắn lại không còn chỗ chốn.
‘ Grừ … ah ’
Rồi cả đám xác sống phía sau cũng đã gần đến nơi vây quanh hắn, hắn cảm thấy tuyệt vọng không còn đường thoát hắn chửi:
- Con mẹ chúng mày muốn mạng của ông không dễ như vậy đâu, trước khi ông chết ông cũng phải cho chúng mày chết theo vài con làm đệm lưng cho ông.
Hắn cầm cái con dao chém về một con Liêm Đao gần nhất, bản năng chiến đấu làm hắn cũng hơi sững sờ hắn tránh né cũng như dùng năng lực làm chúng đứng bất động tê liệt tạm gọi khả năng đó là như vậy đi rất là thành thạo. Ba con đó cũng chỉ đánh với hắn được vài phút mà thôi thì đều bị hắn chém đầu hoặc đâm thủng đầu mà chết, nhưng nhiêu đó cũng đủ đám xác sống đã vây quanh hắn con Mập Thi đã đến gần đám lâu la của nó là mấy con Liêm Đao cũng đứng xung quanh, nó gào nên một tiếng khiến cho bọn xác sống tản ra còn nó đi lại gần hắn.
Hắn đã quá mệt thân thể càng dã dời ngồi quỵ dưới đất tay chống đao, thấy con Mập Thi thì hắn đứng dậy nhìn chằm chằm vào ánh mắt nó, hai mắt đối nhau hắn bỗng cảm nhận được trong ánh mắt của con mập thi đó tràn đầy sự thù hằn cũng như khinh bỉ kiểu như:
‘Mày cũng có ngày này sao ’.
Hắn biết khó thoát kiếp này nên dùng hết khí lực còn lại lao về phía con Mập Thi đó dùng dao chém, con Mập Thi thấy hắn lao nên thì không còn khinh thường trong mắt nữa mà là đầy sự thận trọng nó dùng hết xúc tu của nó trong bụng, là mấy cái ruột già đó nó đầm hết về phía hắn. Hắn chửi một câu vì ruột già quá là nhiều đi hắn chỉ chém được vài cái rồi cũng bị chúng nó đâm như cái sàng cuối cùng hắn không còn khí lực bị nó lôi vào trong bụng của nó, chân tay hắn mất đi chi giác thân hình bị dịch axit trong bụng nó bao quanh khắp người để tiêu hóa.
Hắn bỗng nhiên bật người dậy đầu va vào cái gì đó khiến hắn hơi đau một chút, mắt mở bừng thở hổn hển tay đang nắm chặt cái chăn, bỗng nhiên hắn thấy có một vòng tay ôm lấy hắn rồi tiếng lức nở:
- Ông xã cuối cùng thì anh cũng tỉnh anh có biết em sợ nắm không. Anh có làm sao thì em cũng không muốn sống nữa … hu hu hu.
Tỉnh thần lại hắn mới biết trước đó chỉ là một cái giấc mơ thôi nhưng sao hắn lại thấy nó quá chi là chân thật đây, dẹp chuyện đó qua một bên hắn cúi xuống thấy Phương đang ôm hắn ánh mắt đang ướt nhờ nhìn hắn. Ôn nhu vuốt tóc nàng rồi hắn nói:
- Ngốc nào anh đã nói với em thế nào em phải sống cơ mà, phải sống tiếp vì anh.
Phương gật đầu rồi nhoài nên ôm cổ hắn chạm môi vào môi hắn bắt đầu hôn, nàng bỏ hét sự rụt rè e lệ hôn hắn lồng nhiệt nhất nàng có thể làm được. Hắn cũng đáp lại nàng vị hạnh phúc vị mặn của nước mắt vị thịt gà à mẹ nó mất cả cảnh lãng mạn, một nát thì nàng buông ra cầm tay hắn nói:
- Anh vừa mới tỉnh lại có đói không, lúc nãy em sợ cơ thể anh không trụ được ở đây lại không có dung dịch đạ thủy phân nên em nhờ Ngân nấu ít canh gà cho anh uống, anh có đói không muốn ăn gì em đi làm cho anh.
Hắn lắc đầu hắn tỉnh dậy thấy nàng túc trực chăm sóc cho hắn như vậy hắn thấy rất vui rồi, lau nước mắt còn vương trên khóe mắt vén lại lọn tóc rối cho nàng hắn nói:
- Anh không sao đâu, anh vẫn khỏe không cần nấu gì nữa đâu anh ăn nốt chỗ canh gà này là được.
Phương thấy hắn nói vậy thì múc thêm cho hắn một bát nói:
- Không có thịt gà tươi nên em dùng gà đóng hộp nấu canh cho anh.
- Không sao.
Tiếp lấy bát canh hắn uống vài ngụm thì hết, uống vài bát cùng ăn thịt gà hắn cảm thấy cơ thể thoải mái hơn chút, giờ hắn mới để ý thấy ngực đang quấn băng vải hắn nói với nàng:
- Ngực anh có thương nặng nắm không, em băng lại cho anh ư.
- Không phải em là có ông bác sĩ của đoàn người bên kia giúp anh khâu lại vết thương, anh thấy khó chịu để em thay băng cho, đằng nào nó cũng dùng quá lâu rồi từ lúc anh hôn mê thì cũng chín tiếng rồi còn gì.
Thấy nàng nói vậy thì hắn cũng gật đầu, nghĩ lại vậy là mình đã hôn mê lâu vậy sao không nhẽ lúc khẩn cấp hắn dùng cái năng lực làm con Liêm Đao kia dừng lại khiến hắn hôn mê sâu. Đang nghĩ linh tinh thì hắn nghe thấy tiếng Phương đầy kinh ngạc.
- AH … Ông xã ngực anh đã nành lại rồi này sao nhanh quá vậy, không nhẽ cơ thể anh hồi phục nhanh như vậy sao giống lần trước chúng ta ở cái siêu thị mini cũng vậy.
Hắn nhìn lại ngực mình thì thấy có vết sẹo mờ mờ đường chỉ khâu đã bung từ lúc nào, nhớ lại lúc con Liêm Đao chém hắn thì vết thương khá sâu còn nghiêm trọng hơn lần trước hắn bị thương ở tay mà lần này thời gian nhanh hơn hắn đã hồi phục rồi. Thấy vậy hắn quay ra nói với nàng:
- Em băng nó lại cho anh đi, vết thương lần này liền lại quá là nhanh đi chắc đó là do lợi ích mà lão Tài giáo sư đã nói, em đừng nói chuyện này cho ai biết chuyện này càng ít biết người càng tốt. Từ lần sau thì không cần ông bác sĩ khám cho anh nữa chỉ để em điều trị cho anh.
Phương hiểu hắn muốn che dấu nên cũng gật đầu dùng băng gạc mới quấn quanh người hắn như lúc trước, nhìn nàng mắt đã hơi thâm quầng khuôn mặt hơi tiều tụy hắn liền lại gần bế nàng nên không cho nàng cất dọn nữa. Để nàng nên giường ôm nàng từ phía sau hắn rủ rỉ bên tai nàng:
- Đi nghỉ đi bà xã em đã mệt quá rồi.
Được hắn nói như vậy nàng như được rót mật vào tai bao no lắng cùng ủy khuất như đã tan biến nàng quay lại ôm hắn đầu dúi vào lồng ngực của hắn rồi cả hai ngủ lúc nào không hay.