Chương 28: Đội ngũ càng ngày càng đông.

Đại Ca Thời Mạt Thế

Chương 28: Đội ngũ càng ngày càng đông.

Tên bác sĩ đó thấy bọn hắn tay dao tay súng tuy rất sợ nhưng vẫn cố giữ trấn tĩnh vì tinh thần nghề nghiệp cứu trợ cho Sơn, lão viết cho hắn một đống thuốc với cả băng gạc … sau đó cắt áo của hắn khám toàn thân rồi mới khâu lại vết thương tiếp nước cho hắn. Xong xuôi thì lão mới nói với đám Đạt đang đứng bên ngoài:


- Không sao anh ta chỉ là do thoát lực quá độ chỉ cần điều dưỡng vài ngày là khỏe còn vết thương trước ngực không đáng ngại không có chuyển màu đen do chúng thi độc từ xác sống nên tôi đoán anh ta tối nay là có thể tỉnh lại. Khi nào anh ta tỉnh lại gọi tôi lại tôi sẽ khám cho anh ta …


Thấy ông ta còn ấp úng gì đó lão Lưu đứng đó thương trường va chạm lâu năm biết lão đó có vấn đề gì cần nhờ vả bọn hắn, nếu giờ bọn hắn không chấp nhận giúp ông ta thì chưa chắc ông ta đã hết lòng chữa cho Sơn nên ông ta nên tiếng nói:


- Bác Sĩ, ông có vấn đề gì cứ nói đi chúng tôi rất biết ơn ông đã giúp đồng bọn chúng tôi nên ông cứ nói đi trong khả năng của chúng tôi chúng tôi sẽ giúp đỡ ông.


Tên bác sĩ đó thấy vậy thì hơi đỏ mặt nói:


- Tôi chỉ cần xin một ít thuốc để chữa cho người bên kia bên đó có mấy người bị cảm sốt từ mấy hôm trước rồi chúng tôi đã hết thuốc không còn đủ chữa cho họ. Với cả với cả có thể cho tôi xin ít đồ ăn cho người thân của tôi không.


Đúng lúc này thì Phương bên ngoài chạy vào chắc nàng vừa mới tỉnh đám mấy cô gái bên Ngân thấy vậy thì tránh ra để cho Phương đi vào, nàng không khóc nữa chỉ hỏi mọi người một câu:


- Anh ấy không sao chứ có nguy hiểm đến tính mạng không.


Được đáp án của mọi người hắn đã an toàn nàng mới chạy lại phía hắn cầm lấy một tay của hắn áp vào mặt của nàng, rồi thì thầm vào tai hắn gì đó. Thấy thế thì cả đám kéo nhau ra ngoài,thấy ông bác sĩ vẫn đứng đó Đạt liền kéo ông ta ra ngoài lão Lưu đang nói giở thì nói tiếp với tên bác sĩ đó:

- Được ông cứ lấy đi, chúng tôi có một ít thuốc cùng đồ ăn ông cứ lấy mà dùng. Đi theo tôi phía này.


Thấy Sơn đã không bị làm sao cả bọn chia ra mỗi người một việc, Đạt cùng Tới kiếm một cái hòm lại gần hai anh lính đang ôm đồng đội khóc sướt mướt không để ý đến mọi việc xung quanh kia nói:


- Này hai anh các anh có muốn đồng đội mình nhập thổ vi an không. Muốn thì mau đứng dậy đi đừng khóc nữa mau mau thu lại thi thể của họ để họ được toàn thây.


- Người đã mất rồi đừng quá đau buồn chúng ta còn sống thì hãy cố sống tốt để không phụ lòng cùng tính mạng họ đã bỏ ra cứu chúng ta.


Hai tên đi theo Sơn một thời gian nên cũng học được dùng lời nói khích lệ mọi người, cái này Đạt hỏi hắn thì hắn nói là do khích lệ anh em trong bang trước kia nhiều quá đến nỗi không cần nghĩ ngợi gì cứ thế nói ra cũng được một đống làm hai tên bội phục hắn sát đất. Hai anh lính thấy bọn hắn chia buồn cùng khích lệ với nhớ lại đại ca bọn hắn cũng xả thân giết quái vật thì cũng tỉnh thần lại gật gật đầu rồi ôm xác đông đội lại để vào cái hòm đó. Kiếm được ba cái hòm nhặt xác cho ba người, một người toàn thây một người đứt đôi người lòng mề dơi đầy đất còn một người thê thảm nhất xác anh ta bắn ra từng mảnh, thấy cảnh đó hai tên Đạt với Tới cũng cảm thấy mủi lòng cho số phận của họ rồi nghĩ lại đại ca của bọn hắn nếu lúc cuối không biết vì sao con Liêm Đao đó đứng im cho lão đại chém thì đại ca chúng cũng như ba cái xác này rồi chăng.

Thu xong thì Đạt kiếm một cái túi to gói hai con Liêm Đao lại nem nên xe của bọn hắn thấy vậy thì hai người kia cũng không nói gì chỉ để ý đến ba cái hòm của đồng đội họ. Bốn tên kiếm một khu đất chống đào hố rồi chôn ba đồng đội đã mất xuống đó, bên trên cắm ba cái bia gỗ khắc tên ba người cùng quân hàm ngày mất trước còn đeo ba cái mũ mà họ hay đội. Hai tên đó làm xong thì quỳ ở đó rồi lại khóc cho đồng đội, Đạt với Tới thấy đã xong thì cũng rời đi về giúp mấy cô gái cùng hai lão già kia xắp xếp mọi người trong đoàn bên kia.


- Ây thật là không ngờ ở đây lại có hai cái con Liêm Đao này thật là …May mà lão đại uy mãnh giết được nó không thì chúng ta không biết sẽ ra sao đây. Mong là đại ca sẽ không sao.


- Mong là như thế nào Anh Sơn là người tốt chắc chắn sẽ không sao.


Tới thấy Đạt nói thì cũng chốt một câu như vậy. Hai tên vừa đi vừa hút thuốc đến gần bên trong nhà máy thì thấy lão Lưu cùng lão Lí đã chia đám người đó mỗi người một việc đủ cả rồi, người lau sàn, người kiểm kê nhân số người, người xắp xếp đồ đạc ….Giờ mới thấy đám người đó mẹ nó thật loạn toàn đàn bà con gái trẻ con loạn thành một bầy có khi phải có đến cả ba bốn trục người. Bên trong cái toàn nhà họ đang ở gần như không có máy móc gì chỉ có ít máy móc đang tháo dỡ vẫn còn linh kiện rơi vãi mọi người đang thu lại, mấy cô gái bên hắn có kinh nghiệm đôi chút chỉ đạo mọi người thành từng tổ sau đó mọi việc cũng thuận lợi hơn. Thấy không cần bọn hắn giúp gì hai tên nhơ ra gì đó rồi lái một chiếc xe tải chắn thêm vào cái cổng lùa bên ngoài kia đề phòng đám xác sống đó có thể lao vào bên trong. Xong thì hai tên vào trong một khu nhà còn lại, khu công xưởng này khá nhỏ chỉ có ba tòa nhà cùng chỗ để xe với ít sân cỏ xung quanh, càng nhìn tên Tới càng hiếu kì nói:


- Đạt anh thấy cái chỗ này nó kì kì sao á.

- Sao kì kì anh đừng dọa nhau nha.


- Không không phải cái đó mày có thấy tại sao cửa lùa bên ngoài có phải quá chắc chắn với kín bất thường sao còn cả cái tường nó xây thế này nữa là éo muốn cho ai nhìn thấy bên trong chứ không phải để phòng trộm còn cái cửa đằng sau kia nó nằm trong cái nhà nhỏ cứ như khép kín với bức tường vậy nếu không lại gần ai mà thấy được, anh ngó ra ngoài thì toàn cây cối rậm rạp.


- Ukm cũng đúng ha. Mà cái cửa đó nó làm như vậy để làm gì nhỉ không nhẽ là để …


Hai tên cùng nghĩ ra điều gì đó hét nên " là để chốn " sau đó hai tên như hiểu ra điều gì thì đều rút súng ra rồi tiến lại phía cánh cửa cái căn nhà to nhất, Đạt ra hiệu cho Tới rồi tút cái đồ nghề của mình ra vài nhát thì cửa mở, soi đèn bin vào trong thì mời thấy bên trong toàn là thùng hộp catton được chất hai bên cùng với đồ hộp vứt nhan nhản thành từng đống. Hai tên ngó nhau như hiểu ý đều bật đèn pin sút cột thép tạo tiếng động một nát sau cũng không có gì xảy ra cả hai mới đi vào trong soi thì mới thấy có cả mấy cái bàn dài trên bàn toàn bình bình lọ lọ cùng ống nghiệm hóa chất lồi áp suất … tất cả thứ đó dùng để làm gì thì ai cũng biết.


- Mẹ nó biết ngay mà cái chỗ này nó sản xuất mà túy thật mẹ nó gan lớn dám điều chế ma túy ngay tại cạnh đường quốc lộ, đám này thật cao tay "Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất sao ".


- Có vẻ là như vậy. Nơi này có vẻ đã thu dọn chú nhìn xem vẫn còn ống nghiệm rơi vỡ này, có thể một hai tháng rồi chưa sản xuất ma túy. Bên ngoài đồ hộp có thể là để ngụy trang cũng như lấy bao bì vận chuyển ma túy sau khi chúng nó chế biến xong.


- Mà mẹ nó chúng ta vớ bở rồi, một đống đồ hộp luôn tha hồ mà ăn.


Lại gần xé một hộp catton đổ ra thì bên trong toàn là đồ hộp rau củ trái cây đều đủ cả loại nào cũng có, mở nắp một hộp đào hắn cắn một miếng uống miếng nước vị đào nan tỏa trong khoang miệng hắn thật là phê hắn nghĩ đã quá lâu không được ăn hoa quả rồi. Tới kệ tên Đạt rồi đi xuống cuối kho quan sát thấy có cái máy phát điện thì hắn gọi:


- Đạt ơi lại đây xem cái này này.

- Ở đây có máy phát điện cơ à, còn xăng không anh.


Hai tên loay hoay tìm xung quanh thì mới phát hiện có mấy can dầu và mới biết cái máy nó chạy dầu chìa khóa vẫn cắm ở ngoài nên xoáy mở rồi khởi động.

‘ Xoẹt xoẹt’

Ánh đèn nháp nháy vài cái rồi trong ngôi nhà sang bừng nên, bên trong sáng nên thì mới phát hiện nó được chia làm hai khu mọt khu là chứa đồ hộp một khu làm nơi sản xuất ngăn cách nhau bằng một cái cửa kéo. Đổ đầy dầu cho máy rồi cả hai tên kéo nhau ra ngoài đóng cánh cửa ngăn lạ đi thông báo cho hai lão già kia. Hai tên thấy rằng hai lão đó có kinh nghiệm bố chí mọi người nên cũng chả quan tâm hay dành giật làm gì, ra đến ngoài thì mấy khu nhà cùng hàng dào cũng đã sáng đèn. Chạy lại khu nhà kia bào cho mọi người về đống đồ hộp đó rồi đưa đi kiểm kê cái đống đó, lão Lưu chạy sang nhìn thấy nhiều như thế thì cũng há hốc mồm nghe bọn hắn kể thì cũng không biết nói gì không biết bọn hắn xui xẻo hay may mắn nữa.


- Nhiều quá thế này có khi tất cả người ở đây ăn cả tháng cũng không hết mất. Nhiều vậy chắc cũng không cần kiểm kê đâu chỉ cần phan loại thịt với rau củ ra hai bên là được.


Hai bọn hắn gọi thêm hai anh lính kia rồi cùng phân chia số đồ hộp đó ra hai bên, một nát sau thì hai lão già đó cùng ông bác sĩ kia cùng hai tên thanh niên nữa cũng lại giúp bọn hắn. Ai lấy thấy nhiều đồ ăn như vậy thì cũng mặt mày hớn hở, chuyện trò vui vẻ nói với nhau về mình nói với nhau về đoàn đội của họ đã đi những đâu làm gì để sống. Tiếng cười rồi tiếng nói của đám người vẫn vui vẻ như thê phát ra từ hai cáo nhà đó mặc kệ bên ngoài tiếng xác sống vẫn gầm rú đập cửa. Trời đã bắt đầu tối, ánh đèn điện phát huy tác dụng của mình thắp sáng khu ‘ Nhà Máy ’ đó, nơi đó sáng nhất cái thị trấn đó nó như ngọn nến trong đêm soi sáng cho con người chỉ đường cùng tiếp nối thắp nên hi vọng sống cho con người trong ngày tận thế này.